Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi! - Chương 16

Tác giả: Suzue

\'Nếu em hiểu được tâm hồn đầy luyến tiếc\'
Linh Vũ cảm nhận được giọng của Minh Triệt có chút xuống dốc. Mồ hôi Minh Triệt nhỏ xuống cảm thấy có chút khó thở
Cô ngó quanh thấy bên cạnh mình có một chị gái trên tay cầm loa phát thanh
" này! chị gì đó ơi cho em mượn cái loa một chút " Linh Vũ giật lấy cái loa phát thanh
Hít một hơi thật sâu rồi nói to và cái loa cầm tay
" Lão Đại !...I Love You !! "
Mọi người ở gần đó đều phải bịt tai, âm thanh của cái loa quá lớn. Minh Triệt nghe xong câu này như bị chập dây thần kinh đứng sững sờ
" Cái gì vậy? Fan cuồng sao ? "
" Thổ lộ ngay tại đây sao ? Bộ không biết xấu hổ à ? "
" Làm cậu ta giật mình ngừng lại rồi kìa "
Nhiều người lên tiếng ồn ào phán trách. Ngọc Khiết kinh ngạc nhìn Linh Vũ đứng bên cạnh mình
Nữ tử vừa thổ lộ một câu bằng tiếng anh nhưng khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, môi mỏng từ từ cong lên mỉm cười với người đang sững sờ trên sân khấu
Minh Triệt dường như đã hiểu được ý đồ của Linh Vũ, nhếch miệng cười lại với cô
Tay lại tiếp tục gảy đàn làm mọi người một lần nữa chú ý đến
Hắn hiểu Linh Vũ làm vậy là để đánh lạc hướng mọi người giúp hắn ổn định lại giọng chứ không còn ý gì khác
Nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một chút nuối tiếc...giống như từ sâu trong thâm tâm muốn biến câu nói kia trở thành sự thật
Minh Triệt lược bỏ bớt những câu trước đó tiếp tục ca hát
\'Em biết đó, tất cả đều là em\'
\'Hãy để anh đưa em đi\'
\'...\'
Linh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm trả lại cái loa cho chị gái bên cạnh
" Bạn học Đàm...cậu thích Từ đàn anh sao ? " Ngọc Khiết nhỏ giọng hỏi
Linh Vũ trầm mặc một lúc
Thích? Có ăn được không?
" Cô cứ cho là vậy đi " Linh Vũ xoay người rời khỏi đám người
Cô còn phải đi xây tiếp cái lâu đài cát a~
Ngọc Khiết nhếch miệng nhìn bóng lưng Linh Vũ rời đi
...
Buổi biểu diễn kết thúc
Minh Triệt dựa lưng ngồi nghỉ trên ghế ở bờ biển
" Từ đàn anh...uống chút nước đi " Ngọc Khiết mỉm cười đi đến đưa chai nước tới trước mặt Minh Triệt
" Tôi không khát " Minh Triệt lạnh giọng không nhìn về phía cô ta một cái
" Thật ra thì ngay từ đầu em đã biết Từ đàn anh không giống trong lời đồn. Anh là một người rất tốt bụng mà phải không ? " Ngọc Khiết ôn hòa nói
" Tôi là một người rất tốt bụng cho đến khi gia nhập vào đám 4S mấy người thì tôi đã hóa đen "
Ngọc Khiết cứng họng, cô ta thật sự không hề biết nhóm 4S khi xưa đã xảy ra chuyện gì
" Anh...có thể kể cho em chuyện gì đã xảy ra được không? " Ngọc Khiết dùng ánh mắt kiên định
Hi vọng cô ta sẽ có thể giải quyết vướng mắc trong lòng Minh Triệt
" Vậy cô nói tôi nghe nó đang ở đâu ? "
" Nó ? " Ngọc Khiết đổ mồ hôi dự cảm không lành
" Là Linh Vũ. Lúc nãy tôi thấy cô đứng với nó mà phải không ? " Minh Triệt trừng lạnh
" Con nhóc đó đâu rồi ? "
" Nó đâu ? " Minh Triệt lặp lại câu hỏi
" Em...thật sự không biết. Chắc là cậu ấy ra bãi cát rồi.. "
" Đã một lúc lúc lâu rồi sao vẫn còn chưa quay lại ? "
" Em thật sự không biết mà "
Minh Triệt nhíu mày trước giờ chưa ai có thể qua mắt được hắn đừng nói đến cô gái dở diễn này
" Tôi nhắc lại lần nữa nếu như cô không nói...tôi sẽ cho mọi người biết ba cô là một tên trộm " Minh Triệt gằn giọng
" Tại sao...anh... " Ngọc Khiết kinh ngạc
" Không có bất cứ thứ gì là tôi không biết "
Ngọc Khiết trầm mặc một lúc
" Lúc nãy thật ra...tôi thấy cậu ấy gặp một nữ sinh hai người họ nói gì đó rồi liền đi đâu mất rồi... "
" Hướng nào !? "
"...là bên kia "
"..."
Vài phút trước
Linh Vũ bị đi lạc, bất ngờ gặp được nữ sinh lần trước ở trên xe khách cố tiếp cận Minh Triệt
Cô ta dẫn cô đi tới một nơi vào đó ở vách núi quay lại thì không còn thấy cô ta đâu
Bất chợt một cánh tay nào đó đẩy cô xuống vực...May mắn là không bị ngã xuống nước
Đau...
Linh Vũ rũ mắt nhìn mắt cá chân mình đang chảy máu
Vậy là mình sắp ૮ɦếƭ rồi sao ?
Nhưng vẫn chưa tạm biệt mọi người nữa mà...
Cô ngước mắt nhìn bầu trời đang tối dần, ánh mắt liền trở lên thâm trầm hơn
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tiếc nuối đến như vậy
Mọi người ở đây đều khác với thế giới hiện tại...
Họ rất hòa đồng
" Này cô bé sao lại ngồi ngắm cảnh dưới đó vậy ? Nguy hiểm lắm đó ! Để bác gọi Người vớt lên cho " Một vị đàn ông trung niên ngó đầu xuống
Linh Vũ: "..."
Không ngờ mình lại may mắn như vậy
Chẳng lẽ mình đã biến thành nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết nữ phụ ?
Không muốn đâu ! Nếu những hành động ngớ ngẩn ấy bị người khác biết thì xấu hổ ૮ɦếƭ !
(Suzur: Nó thính vcl )
Linh Vũ nhanh chóng được người ta vớt lên, băng bó lại cái chân què...à không đến nỗi đấy chỉ là bị rách da
Minh Triệt vẻ mặt hốt hoảng cũng vừa kịp đi đến, anh ta liền cõng cô trở về
" Nhóc có biết ai đẩy mình xuống vực không ?! Ta thề là sẽ thay nhóc trả thù " Giọng nói Minh Triệt thập phân tức giận
" Không biết nhưng...tôi có thể đoán ra ai là kẻ chủ mưu... "
Thật ra lúc đầu cô có hơi nghi ngờ nữ sinh đó nhưng với tính cách của cô ta chắc chắn là bị người ta xúi dại rồi
...
Ở một nơi nào đó trong thế giới thực tại
Một thanh niên khuôn mặt cực kỳ đẹp nằm trên chiếc giường của phòng bệnh, bên cạnh là một nữ người hầu
Cánh cửa phòng mở ra là một vị đàn ông trung niên mặc bộ đồ quản gia
" Tứ thiếu gia vẫn chưa tỉnh sao ? " Người quản gia thấp giọng hỏi
Nữ người hầu nhẹ lắc đầu
" Lúc nãy tôi có thấy cậu ấy nhúc nhích "
" Vậy là thế giới trong mộng của cậu ấy có vấn đề gì rồi...có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi "
Người nằm trên giường là Tứ gia mà bọn họ nói, anh ta đã hôn mê hơn 1 tháng và chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ nói anh ta đang bị mắc kẹt trong mộng tương tự như thế giới thật mà anh ta tưởng tượng ra
Nếu anh ta thỏa mãn trong thế giới đó thì nguy cơ tỉnh lại sẽ rất thấp. Còn nếu anh ta cảm thấy đau khổ, tuyện vọng trong thế giới đó thì sẽ xảy ra hai trường hợp. Một là sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó, Hai là tự tìm lấy đường giải thoát ra khỏi thế giới đó
" Có thể tỉnh lại hay không thì phải nhờ vào ý thức của thiếu gia định đoạt "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc