Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ - Chương 07

Tác giả: Cửu Nguyệt Vị Hy

Tần Cảnh đã đỡ đau chân, tư thái phong đạm vân khinh mà xuất hiện ở bộ phận truyền thông mạng của công ty, trong ánh mắt sung sướng khi người gặp họa của mọi người, cô bình tĩnh tự nhiên bước đến phòng làm việc của tổng thanh tra.
Dương Tân nhìn thấy cô, rõ ràng sửng sốt, ông vốn nghĩ, nghe tin cách chức, người tâm cao khí ngạo như cô tất nhiên sẽ không xuất hiện lại nữa.
Ông tuy vẫn bực Tần Cảnh, nhưng dù sao cô cũng là nhân tài cốt cán do chính mình bồi dưỡng.
Hôm đó, trong hội nghị lãnh đạo ông đã ra sức nói tốt cho cô.
Nhưng người đại diện của Tập Vi Lam, cũng như An Nham, đều kiên trì muốn nghiêm trị Tần Cảnh. Lại đúng lúc trong ban lãnh đạo có những thế lực cũ vốn lục ***c đang đến hồi tranh chấp gay cấn, bức thiết cần một đề tài mới để dời hướng chú ý của truyền thông, cho nên…
Ông có muốn bảo vệ cô, cũng không có đủ năng lực!
Tần Cảnh lại rất bình tĩnh, mỉm cười rồi nói: “Tôi bị cách chức rồi đổi thành công việc gì?”
Dương Tân trả lời: “Phụ trách “Chuyện ngôi sao” .”
Chuyên mục cấp thấp nhất, có phụ trách cũng phải kiêm nhiệm người dựng phim, còn bị quản chế, thực tế tác dụng cũng không khác gì đẩy cô đi, trở lại vị trí của cô cách đây bốn năm.
Ban lãnh đạo một mặt muốn trừng phạt Tần Cảnh, một mặt lại sợ đuổi việc cô, cô sẽ chó cùng rứt giậu, nên phi thường âm hiểm đem chức vị của cô giáng xuống, xuống nữa, nữa, lại nữa.
Chính là ngầm nói với cô: chúng ta muốn đuổi việc cô!!
Ai cũng cho rằng Tần Cảnh chắc chắn không thể chịu được nhục nhã từ thiên đường ngã vào địa ngục, tất sẽ xấu hổ giận dữ từ chức!
Tần Cảnh rất bình tĩnh, hỏi: “Vậy “Tụ quang” giao cho ai?”
Bộ phận truyền thông mạng tính riêng tiết mục giải trí cũng có mười mấy loại lớn nhỏ. Mà tỉ suất người xem cao nhất, quảng cáo hiệu quả nhất, nổi tiếng nhất, chính là chương trình Tân Cảnh toàn quyền phụ trách, “Tụ quang”.
Năm ấy, chương trình hồ sơ này cũng thú vị, lượng tiêu thụ cùng tỉ suất người xem cao đến người líu lưỡi, nhưng nội dung hấp dẫn khán giả lại hoặc giả dối hoặc lập lờ nước đôi, nhiều lần bị kiện tụng. Lãnh đạo công ty muốn tránh sức ép dư luận và bảo trì hình tượng công ty, thậm chí từng suy xét muốn thủ tiêu chuyên mục này.
Nhưng từ khi Tần Cảnh gia nhập tổ chuyên mục “Tụ quang” , tình thế thay đổi.
Cô gái mặt lạnh lùng vô tình không bao giờ cười này có mắt nhìn cực kì mẫn tuệ, có sự kiên trì hơn người, đều có khả năng nhìn ra bóng tối khuất sau ánh hào quang của những người nổi tiếng, chuẩn xác tìm ra những sự việc có giá trị, nhưng cực kì có nguyên tắc, cái gì không có chứng cớ rõ ràng sẽ không cho lên chương trình.
Cho nên, tin tức cô tìm được vừa chuẩn xác vừa có sức ảnh hưởng kinh người.
Sau này, tiết mục không chỉ không bị kiện tụng, điểm người xem nhiều lần tăng lên; càng thay đổi thành “spotlight” (ánh đèn chiếu sân khấu hoặc nghĩa bóng là tâm điểm) vạch trần sự thật trong giới giải trí như lời của các fan.
“Tụ quang” trở thành tấm gương mẫu mực trong ngành, Tần Cảnh cũng trở thành cái tên vang vọng trong giới, có người cực kỳ hâm mộ, có người sợ, có người sùng bái, có người oán hận.
Dương Tân mặt có vẻ xấu hổ, ngại ngùng nhìn Tần Cảnh, xem như thỏ khôn ૮ɦếƭ, chó săn nấu sao?
( thỏ khôn ૮ɦếƭ, chó săn nấu” : nguyên văn là “giảo thỏ tử, lương cẩu phanh”, ý nói khi đã đạt mục đích rồi thì đem loại bỏ người đã giúp sức mình)
“Công ty còn chưa tìm được người phù hợp tiếp nhận. Cô yên tâm, “Tụ quang” sẽ không bị hủy.” Nói xong, có chút ngượng, chuyên mục này qua tay Tần Cảnh đã đạt thành công như thế, muốn hủy cũng không được!
Cho dù là ai tiếp nhận, đều chiếm được tiện nghi lớn.
Tần Cảnh đối với sắp xếp này không có gì bất mãn, dù sao “Tụ quang” có thành công gì, có vinh quang gì, cũng không có quan hệ mật thiết với cô, cũng không phải do cô bỏ công sức.
Cô rất bình tĩnh nói: “Vậy tôi đi làm việc!”
Dương Tân nhìn bóng người rời đi, lâm vào trầm tư.
Ông thực sự là không giải thích nổi, với tính cách cao ngạo của cô sẽ hẳn phải vô cùng phẫn nộ. Ông vuốt cằm suy tư thật lâu, a, cô gái này còn có một thần thái đặc biệt, so với cao ngạo còn hơn nữa, còn là kiểu từ trong xương tỏa ra, đặc biệt —— vững vàng.
Không nghĩ đến cô có sự nhẫn nại đến vậy, không nghĩ đến cô là một người bẻ trăm lần không gãy.
Tần Cảnh đi ra khỏi phòng làm viêc, hắt xì hai cái, ai đang nói đến mình?
Vừa mới vào thang máy, điện thoại liền vang lên, số lạ.
Tần Cảnh hơi hơi híp mắt, cô đại khái đoán được là ai, hít sâu một hơi, mặt mỉm cười, cực kỳ *** mà lễ phép nhấn nút nghe:
“Alô? Ai vậy ạ?”
“Tần Cảnh em bị thần kinh gì vậy?” Tiếng nói giận dữ của Doãn Thiên Dã truyền qua ống nghe, cảm tưởng như làm điện thoại rung bần bật, “Em dám nói bố tôi đóng băng thẻ tín dụng? Em cho rằng em là ai? …”
Tần Cảnh làm như không có việc gì cúp điện thoại, đầu ngón tay xoa xoa lỗ tai có chút đau.
Ba giây sau, điện thoại lại vang, cùng số đó.
Tần Cảnh vẫn như cũ giọng ngọt ngào: “Uy? Ai vậy ạ?”
Doãn Thiên Dã giọng nói càng thêm phẫn nộ, như mưa rền gió dữ, còn bị chọc giận xong vẫn không thể tin, “Tần Cảnh cô dám cúp điện thoại của tôi…”
Tần Cảnh lần nữa nhanh tay cúp điện thoại, khóe môi cong lên cười gian xảo, tôi lại không nợ tiền anh, anh lấy gì mà to tiếng với tôi?
Có điều, chắc bảo bối Doãn gia Doãn công tử cả đời chưa bị như vậy bao giờ! Nhất định là vô cùng ức chế, nhất định vô cũng phẫn nộ!
Chao ôi, thế nào bỗng nhiên cảm thấy cúp điện thoại của tên nam chính tra này, tâm tình lại thoải mái như vậy?
Thú vị thật!
Mười giây sau, điện thoại lần nữa vang lên,
Tần Cảnh vẫn là giọng vui vẻ: “Alo? Ai vậy ạ?”
Lần này bên kia không đáp ngay. Trầm mặc. Tần Cảnh cảm giác, bên kia đang vô cùng cố gắng ẩn nhẫn, nhưng cô không vội, rất bình tĩnh chờ đằng ấy mở miệng.
Rốt cục, anh ta ấm ức, quy quy củ củ nói: “Tôi là Doãn Thiên Dã!”
Dưới từng chữ đều ẩn giấu sự giận dữ khó nén.
“À, có chuyện gì sao?” Cô ngắm phong cảnh bên ngoài thang máy, nháy mắt vô tội.
Đầu dây bên kia Doãn Thiên Dã nghe ngữ khí nàng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cực độ khắc chế xong vẫn là không thể giữ nổi ra lệnh: “Tôi muốn nói chuyện với em, bây giờ em lập tức đi ra cho tôi!”
Trong thanh âm của hắn chứa sự cao ngạo bẩm sinh, khí thế áp bức không cho phản đối, nhưng Tần Cảnh nghe được, đây chính là công tử bột, không coi ai ra gì, tự cho là đúng, một từ, khốn!
“Làm thế nào đây” Tần Cảnh chững chạc đàng hoàng, “Tôi đang làm việc, giờ làm việc không thể ra ngoài!”
“Cô đừng có giả vờ!” Doãn Thiên Dã nhận ra được cô đang cố ý đùa giỡn, rốt cục nhẫn nại không được, gào lên, “Ai không biết công việc của em…”
Tần Cảnh lần nữa không nói gì cúp điện thoại, hơi hơi nhíu mày, anh cho anh là ai? Lão nương cũng không phải ba cái người mẫu ô tô kia, nghe người gọi thì phải đến?
Mười lăm giây sau, điện thoại lại vang.
Tần Cảnh nho nhã lễ độ: “A lô?”
Doãn gia công tử cơ hồ đã sớm ném hùng hổ ban nãy vào sọt rác: “Em mấy giờ tan tầm?” Hắn nói không to, rất trầm thấp, rất có địch ý muốn đem cô rút gân lột da.
Tần Cảnh chớp cơ hội: “Buổi chiều năm giờ!”
Lời còn chưa dứt, đối phương liền giành trước “Rụp” một tiếng cúp điện thoại, có vẻ cuối cùng đã có thể thở ra, hòa nhau một ván.
Tần Cảnh nhẫn không được thở hổn hển: ấu trĩ, thế sao lại còn nói tôi?
Hơn nữa, cô cũng không nghĩ đến, Doãn bá bá lại uy vũ như vậy. Hôm nay cô đem tờ giấy viết mấy chục điều kiến nghị về việc cải tạo Doãn tiểu tra đến Doãn gia, Doãn bá bá lập tức đại Pu't vung lên, toàn bộ phê chuẩn!
Chao ôi, Tần Cảnh cười cười, cải tạo tra nam là làm việc tốt cho các bạn nữ đó! Bằng không, anh ta về sau chắc chắn sẽ hại đời nhiều đóa hoa trong sáng lắm. Bất quá, cô quan tâm nhất đương nhiên vẫn là 5% cổ phần kia rồi!
Tần Cảnh ôm hộp giấy, hỏi thăm mấy người, mới tìm đến tổ chuyên mục “Chuyện ngôi sao” ở tít sườn tây tòa nhà. Đến rồi, cô lập tức choáng váng, thật khó tin trong tòa nhà to lớn rộng rãi như lâu đài của Tinh Nguyệt lại có một nơi eo hẹp chật chội như vậy.
Trong phòng làm việc chỉ mấy mét vuông vừa đủ chứa mấy nhân viên cùng hai hộp giấy xếp thành hàng, kín không kẽ hở, ngay cả phòng dựng phim cũng chỉ có một vách ngăn bằng kính, cùng lắm được vài mét vuông.
Bộ phận truyền thông mạng chấp hành một sách lược lãnh huyết vô tình, hàng năm dựa điểm người xem, lượng tiêu thụ, danh tiếng, quảng cáo, lực ảnh hưởng các hạng nhân tố thống kê lại, mà phân chia phòng làm việc cùng tiền lương. “Chuyện ngôi sao” là chuyên mục thu hút lượng tiêu thụ thấp dưới đáy, phòng làm việc cũng như điều kiện nói chung đều kém nhất.
Tần Cảnh nhìn ba cái đầu lười nhác ngẩng lên, có chút buồn bực.
Một chuyên mục hồ sơ chí ít cần giám đốc sản xuất, nhân viên kế hoạch – chọn ý tưởng, nhiếp ảnh quay phim, chỉnh sửa tư liệu, biên kịch kịch bản gốc, điều hành trường quay, chế tác hậu kì, tất cả đều mới chỉ sơ qua những vị trí mấu chốt.
Nhưng bây giờ, làm sao mà chỉ có mấy người thế này?
Nghĩ đến Tần Cảnh trong tiểu thuyết phụ trách “Tụ quang”, chỉ là mấy chức phụ trách cao cấp như trưởng ban kế hoạch, trưởng ban biên kịch, tổng biên tập, giám đốc ý tưởng, đạo diễn hình ảnh, .. đã có hai mấy ba mươi người, tính cả nhân viên nhỏ có đến hơn trăm người, cô thực sự có phần không thể tin vào mắt mình.
Tần Cảnh miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, thấy trong có một cái bàn trống, liền đi qua.
Bên cạnh đột nhiên xông tới một người, nhãn tình xinh đẹp trợn to nửa buổi, đột nhiên toét miệng cười rất rộng: “Tần Cảnh, cô là Tần Cảnh của “Tụ quang”? Chẳng lẽ chúng ta sẽ làm đồng sự?”
Ồ, hóa ra Tần Cảnh ở trong công ty cũng xem như người nổi tiếng.
Tần Cảnh cười với cô gái: “Chào cô!” Liếc nhìn biển tên cô, “Đường Quả!”
Ba người còn lại trong phòng làm việc ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ hâm mộ, hiếu kỳ đánh giá Tần Cảnh. Các cô chưa từng gặp Tần Cảnh ngoài đời, nhưng nghe qua này cái tên này rồi.
Tuy rằng cô hiện tại là kẻ thua cuộc, nhưng trong lời của các cô ấy, Tần Cảnh hai chữ vẫn là một cái truyền kỳ.
Tần Cảnh cảm nhận được ánh mắt của họ, có điểm 囧 rầu rĩ, dù sao, hào quang này, không là của cô.
Cô đặt hộp giấy xuống, định vào nói với dựng phim một tiếng, nhưng bình tĩnh lại, nghe ra một tiếng kêu hừ hừ của nữ, nhè nhẹ từng đợt, vọng đến.
Cô nghi hoặc nhíu mày, thanh âm này từ chỗ nào tới?
Tất cả mọi người đều đã biết chuyện lập tức nhìn vào phòng dựng phim. Tần Cảnh nhìn đến, liền thấy một nữ sản xuất lớn tuổi đeo tai nghe nhìn chằm chằm màn hình vi tính, má phiếm hồng.
Rất hiển nhiên, cô ấy quên mất cắm dây tai nghe.
Một người dựng phim thậm chí không kiêng kị gì trong thời gian làm việc xem ***, cái chuyên mục hồ sơ này liệu còn cứu được sao?
Tần Cảnh mặt không đổi sắc cúi đầu thu thập đồ đạc, xong, hỏi thăm tên tuổi mọi người, nhiếp ảnh kiêm hiện trường Đường Quả, hậu kỳ chế tác Diệu Khả, kịch bản gốc kiêm kế hoạch Thái Vi và liên lạc viên Trâu Manh.
Hỏi xong một vòng, trong phòng dựng phim cũng đã đến hồi cao trao, nữ diễn viên hét chói tai như giết heo vang vọng phòng làm việc.
Tần Cảnh hờ hững tự nhiên mở lap, lên mạng nội bộ công ty nội võng mở ra xem mấy video gần đây nhất của “Chuyện ngôi sao”, xem một chút, nhanh chóng có nhận xét đại khái: từ ngữ khen ngợi quá nhiều, nội dung kịch bản cũ rích, phô trương, câu chuyện vô vị.
Chắc hẳn người dựng phim không tốn tâm tư, nhân viên công tác cũng làm ngơ công việc, trực tiếp liệt kê vấn đề giao cho người đại diện của nghệ sĩ sáng tác, sau đó thành kịch bản, nhớ lời kịch; kết quả, chuyên mục không có gì mới lạ, nghệ sĩ được phóng vấn cũng được tâng bốc, nên mới thành cái tình trạng đáng giân này.
Lúc này, tiếng nam nữ hoan hảo rốt cục biến mất hầu như không còn.
Nữ sản xuất về chỗ ngồi, vẻ mặt hồng nhuận từ cửa kính đi ra, không mảy may nghĩ rằng toàn bộ mọi người đều được triển lãm biết thế nào là âm nhạc “dồn dập như thủy triều”.
Cô ta vừa nhìn thấy Tần Cảnh, ngẩn người, má hồng vì H**g phấn chỉ một thoáng biến thành hồng vì giận dữ: “Tần Cảnh?”
Tần Cảnh hơi hơi nhíu mi, nghe khẩu khí, có vẻ là trả thù, nhưng cô thật sự không biết sao lại xuất hiện người này? À, hóa ra Tần Cảnh có nhiều người thù địch vậy sao?
Nữ sản xuất thấy bộ dáng mơ hồ của cô, châm chọc cười: “Cô là đại nhân vật mới tới, vậy chứng minh cho bọn tôi một chút thực lực của cô đi! Chúng ta kì sau muốn phỏng vấn Việt Trạch, nhiệm vụ này, liền giao cho cô độc lập đi làm!”
Lời còn chưa dứt, tất cả người trong phòng hít một hơi lãnh khí.
Ngay cả Tần Cảnh cũng giật mình.
Cô tuy thích khiêu chiến, nhưng tuyệt đối không muốn khiêu chiến Việt Trạch này, Việt Trạch mà trong tiểu thuyết từng tiềm quy tắc Tần Cảnh.
Tần Cảnh trầm mặc không nói, trong tiểu thuyết, Tần Cảnh chính là từ cái thời điểm này đi xuống dốc, thế là tìm kiếm các loại thủ đoạn cực đoan thăng tiến, trong đó người số một, chính là Việt Trạch.
Trải nghiệm như vậy, cô không nghĩ muốn có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc