Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 30

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thiên Khuyết lâu, khách điếm tốt nhất Kinh Thành.
"Mạch Nhi đã trở lại?" Thanh âm mang theo từ tính mị hoặc vang lên.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt là một bóng dáng tà mị đến tận xương. Tư Đồ Cảnh Diễn một thân hồng y xinh đẹp, vạt áo trước *** không chỉnh tề lộ ra một mảng *** trước ***, Ng'n t thon dài như bạch ngọc đang giơ bầu R*ợ*u, trên mặt là nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh.
"Trầm Hương ngàn năm. R*ợ*u ngon." Thẩm Thiển Mạch ngửi mùi R*ợ*u bốn phía, nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt thoáng qua tia hứng thú, mở lời khen ngợi.
"Không ngờ Mạch Nhi cũng là một hảo thủ về R*ợ*u (*)." Tư Đồ Cảnh Diễn cầm một bầu R*ợ*u khác trên bàn ném tới trong tay Thẩm Thiển Mạch, nụ cười càng lớn, "Đã như vậy, Mạch Nhi liền uống cùng ta."
(*) Hảo thủ: Tay nghề tốt, lão luyện => Ý của cụm: là một người lão luyện về R*ợ*u.
Thẩm Thiển Mạch tự nhiên tiếp nhận bầu R*ợ*u, vén lên áo bào trắng, ngồi xuống bên cạnh bàn, Ng'n t mở bầu R*ợ*u, rót cho mình một ly, cười nói, "Bạch ngọc thượng hạng, Cảnh Diễn, chàng thật xa xỉ."
"Sao có thể bằng Mạch Nhi, đem đồ sứ thượng đẳng để trút giận?" Tư Đồ Cảnh Diễn tươi cười tà mị, trong mắt mang mấy phần vui đùa nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy, hơi sững sờ, quả thật nàng đã từng làm đồ sứ thượng đẳng của Ma Cung vỡ tan tành, còn khiến Lão Cung Chủ tức giận không nhẹ, nhưng sao Tư Đồ Cảnh Diễn có thể biết mấy chuyện này, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao chàng biết? !"
"Toàn bộ về Mạch Nhi, ta đều muốn biết." Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên vẻ nghiêm túc, do R*ợ*u mà con ngươi có phần mê ly càng thêm mê người, hắn nói, "Bao gồm toàn bộ những chuyện Mạch Nhi ở Kỳ Nguyệt."
"Toàn bộ mọi chuyện về ta ở Kỳ Nguyệt?" Thẩm Thiển Mạch thấp giọng lặp lại một câu, nhíu mày hỏi, "Vậy chàng đã biết những gì?"
"Những chuyện có thể biết đều đã biết. Ta có thể hiểu vì sao nàng lại hận người phủ Thừa Tướng như vậy, nhưng ta không hiểu, vì sao nàng lại hận Thượng Quan Triệt như vậy?" Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo nghi vấn, còn có lo lắng bị che giấu rất tốt, hắn chậm rãi hỏi, "Nàng và hắn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Có thể lý giải tại sao nàng hận người của phủ Thừa Tướng như vậy? Không, hắn không hiểu được, kiếp trước nàng đã phải chịu đựng những thống khổ cùng tư vị bị phản bội, làm sao hắn có thể hiểu rõ đây?
Giữa nàng và Thượng Quan Triệt đã xảy ra chuyện gì. Muốn nàng mở miệng nói như thế nào, nói cho hắn biết, nàng đã từng thành thân cùng Thượng Quan Triệt, đã từng toàn tâm toàn ý yêu Thượng Quan Triệt, nhưng thứ tình cảm ấy lại bị Thượng Quan Triệt vô tình vứt bỏ, trơ mắt nhìn con của mình ૮ɦếƭ, trơ mắt nhìn nam nhân mình thích nhất ôm nữ nhân khác, ép nàng uống độc dược xuyên tràng.
Nói cho hắn biết, trời cao thương hại nàng, cho nên cho nàng cơ hội sống lại, để toàn bộ đều lui về điểm xuất phát, để nàng trở nên cường đại, để nàng tự tay mang đau đớn cùng tư vị bị phản bội đã trải qua đẩy những kẻ đó vào con đường vạn kiếp bất phục?
Nhưng…, hắn sẽ tin tưởng sao? Chuyện hoang đường như vậy, nếu không phải nàng tự thân trải nghiệm, chỉ sợ nàng cũng sẽ không tin tưởng.
"Ta. . ." Thẩm Thiển Mạch mở miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào, nhìn ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng đột nhiên không mở miệng được, ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, đem toàn bộ lời nói qua loa của nàng nuốt lại.
"Mạch Nhi, nếu nàng không muốn nói, ta sẽ không ép buộc nàng." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ra Thẩm Thiển Mạch khó xử, dịu dàng nói.
Nếu Thẩm Thiển Mạch không muốn nói, như vậy hắn cũng sẽ không hỏi, cho dù như vậy sẽ khiến hắn ngày đêm vì vấn đề này mà khó chịu, dù như vậy hắn sẽ lo lắng sợ hãi, hắn cũng không nguyện ý bức bách nàng chút nào.
"Không phải ta không muốn nói, chỉ là, ta nói chàng cũng sẽ không tin." Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn là dịu dàng và cưng chiều, bật thốt lên.
Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra một nụ cười thoải mái, từ từ đưa tay nắm tay Thẩm Thiển Mạch, dịu dàng nói, "Nàng nói, ta đều tin."
Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, đó là độ ấm của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng là tình yêu cùng sự tin tưởng của hắn đối với nàng, Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, thấy đôi con ngươi mị hoặc như hắc diệu thạch của Tư Đồ Cảnh Diễn, giờ phút này đang thâm tình nhìn nàng, có lẽ, nàng nên nói cho hắn biết…
Dù sao những chuyện này, nàng chưa bao giờ nói với bất cưa ai, chỉ có thể mặc cho nó từ từ rữa nát ở trong lòng, mới có thể khiến thù hận càng thêm cố chấp và khắc sâu. Bởi vì, trừ chính nàng, không có bất kỳ người nào có thể biết đến nỗi thống khổ của nàng.
"Ta đã từng bị phụ thân của mình lợi dụng, gả cho Thượng Quan Triệt." Thẩm Thiển Mạch từ từ mở miệng, trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn thất ý để Thẩm Thiển Mạch nói tiếp.
"Thời điểm đó ta… cực kỳ ngu ngốc. Cho là phụ thân thực sự thương yêu ta, cho là Nhị tỷ thực sự sủng ái ta, cho là Thượng Quan Triệt thật lòng yêu ta. Nhưng, khi hài tử của ta bị Diêu Nhược Thấm cùng Diêu Tuyết Không liên thủ giết hại, ép ta nhìn Thượng Quan Triệt cùng Diêu Nhược Thấm Hoan **, khiến ta bị Thượng Quan Triệt ép buộc uống độc dược xuyên tràng mà ૮ɦếƭ, ta mới nhìn rõ hết thảy!" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch mang theo khổ sở, mang theo hận ý.
Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, chỉ nắm thật chặt tay Thẩm Thiển Mạch, dùng hành động nói cho nàng biết, hắn đang ở đây, hắn ở đây.
"Là ta quá ngu ngốc quá ngây thơ! Phụ thân từ ái, cũng chỉ vì lợi dụng ta! Nhị tỷ thương yêu cũng chỉ muốn ta buông lỏng cảnh giác, còn nàng ta một lần lại một lần tính kế hại ta! Mà Thượng Quan Triệt, người ta gọi là phu quân, cũng chỉ vì lợi dụng ta mà leo lên đế vị! Hắn tức giận, không chỉ có thể độc ác giết ta, ngay cả con của chúng ta, hắn cũng có thể đứng nhìn nó bị sát hại ngay trong bụng ta!" Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch thâm trầm, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc mà tàn nhẫn, "May mà… ông trời có mắt, để ta Trùng sinh, trở lại điểm xuất phát, trở lại năm ta mười tuổi!"
"Mạch Nhi, đều đã qua rồi. Nàng hãy coi như đó chỉ là một cơn ác mộng thôi. Từ nay về sau, có ta chăm sóc nàng, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến nàng!"
Tư Đồ Cảnh Diễn đau lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch, nàng đang cười, nhưng hắn có thể nhìn thấy đau đớn sau nụ cười đó, ôm thật chặt người trong ***, hắn đã không biết nàng đã phải chịu nhiều thống khổ như vậy.
Hắn lại còn nói hắn hiểu được. Hắn căn bản cái gì cũng không hiểu được. Nàng trải qua những chuyện như thế nào mới có thể thống khổ tan nát cõi lòng như vậy?!
Bị Tư Đồ Cảnh Diễn cường thế ôm lấy, Thẩm Thiển Mạch không phản kháng, cũng không có đường phản kháng, nàng dựa thật sát vào *** Tư Đồ Cảnh Diễn, cảm thấy tim hắn vì nàng mà đập, một khắc kia, nàng cảm thấy, nàng chịu những thương tâm khổ sở kia cuối cùng cũng được bộc bạch.
"Nếu chàng thương tổn ta thì làm thế nào?" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, con ngươi đen nhánh tinh khiết không chút tạp chất, nàng cười yếu ớt hỏi.
"Mạch Nhi tùy ý xử trí, ta tuyệt không hoàn thủ."
Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng *** gương mặt của Thẩm Thiển Mạch, giờ khắc này hắn mới chân chính xác nhận, người trong *** đã thật sự thuộc về hắn rồi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi cười khẽ, "Cảnh Diễn, lời này là chàng nói, nếu chàng thật sự làm tổn thương ta… ta…" Lời còn chưa dứt, trong lòng Thẩm Thiển Mạch thầm nghĩ, chỉ sợ ta cũng không xuống tay với chàng được.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng điểm chóp mũi Thẩm Thiển:
"Mạch Nhi cứ xuống tay!"
Mạch Nhi, cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu nửa phần uất ức.
"Tiểu thư, người xem, cây trâm này thật là đẹp!"
Thiên Thiên kéo cánh tay Thẩm Thiển Mạch, không thèm để ý những người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Mặc dù lúc này Thẩm Thiển Mạch đang mặc nam trang, thanh nhã vô song, mà Thiên Thiên cũng coi là minh diễm xinh đẹp, hai người đi cùng một chỗ, cũng rất xứng đôi, nhưng giống như Thiên Thiên "Chủ động" kéo một "nam nhân" như vậy, vẫn có phần không hợp lễ nghĩa.
"Quỷ nha đầu, trái lại ánh mắt càng ngày càng tốt rồi."
Thẩm Thiển Mạch cũng không quan ánh mắt của người đi đường, cưng chìu nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Thiên Thiên, nhìn cây trâm Thiên Thiên chỉ vào.
Trâm ngọc thượng hạng, hoa văn cũng cực kỳ đoan trang tao nhã, ánh mắt Thiên Thiên quả nhiên không tồi. Nếu cô gái nhỏ này thích, như vậy thì mua cho nàng thôi.
Đưa tay muốn lấy cây trâm, lại bị một cánh tay mặc hoa phục trang đẹp đẽ cản lại, nhìn theo cánh tay, người tới mắt phượng mày ngài, giờ phút này cười cợt nhã, mắt phượng mỉm cười, đang tràn đầy khiêu khích nhìn nàng.
Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười khẽ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi dạo phố một chút cũng có thể bắt gặp Diêu Nhược Thấm.
"Tiểu thư đây có ý tứ gì?" Thanh âm Thanh Nhã dịu dàng mang vẻ trung tính, cùng giọng nói vỗn réo rắt mềm mại của Thẩm Thiển Mạch, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Diêu Nhược Thấm cười cợt nhã, nhìn Thẩm Thiển Mạch, lại nhìn Thiên Thiên bên cạnh Thẩm Thiển Mạch, nhếch miệng nở nụ cười, "Cây trâm ta nhìn trúng rồi !"
"Ngươi có thể lấy đi cây trâm này, chẳng qua ta sẽ để ngươi vĩnh viễn cũng không dùng được cây trâm này." Thẩm Thiển Mạch khách khí thu tay về, khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhưng tàn nhẫn trong mắt lại khiến Diêu Nhược Thấm rợn cả tóc gáy.
"Thẩm Thiển Mạch! Đừng tưởng rằng ngươi giả ૮ɦếƭ, đổi bộ dáng mới, ta sẽ không nhận ra ngươi!" Diêu Nhược Thấm hạ thấp giọng, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, cắn răng nghiến lợi nói.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, mang theo vài phần thưởng thức nhìn Diêu Nhược Thấm, bên môi là nụ cười châm chọc, "Diêu Nhược Thấm, từ khi nào thì ngươi lại trở nên thông minh như vậy? Trước kia ta thật đúng là xem thường ngươi."
"Hừ! Ngươi không phải cần lên tiếng châm chọc ta! Ta cho ngươi biết, thu hồi cái dáng vẻ hồ ly tinh của mình đi, không được phép quyến rũ Triệt ca ca!"
Trong mắt Diêu Nhược Thấm mang theo ba phần cay nghiệt bảy phần hận ý, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt kia tựa hồ như muốn cạo rách khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch.
Ngược lại Thẩm Thiển Mạch lại rất hăng hái, mang theo vài phần lười biếng cười nói, "Khi nào thì ta quyến rũ Thượng Quan Triệt rồi?"
"Ngươi còn không thừa nhận? !" Diêu Nhược Thấm nhìn bộ dáng Thẩm Thiển Mạch không thừa nhận, không khỏi đề cao thanh âm, đưa tới không ít ánh mắt của người đi đường, Diêu Nhược Thấm vừa hận vừa nhỏ giọng nói, "Ngươi còn không lén lút quyến rũ Triệt ca ca sao? ! Nếu không có, sao hắn lại vẽ bức họa của ngươi, ngày đêm nhìn ngắm?!!!"
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lướt qua tia giễu cợt, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm xinh đẹp, chứa mấy phần khiêu khích nhìn Diêu Nhược Thấm:
"Cũng chỉ có loại nữ nhân như ngươi mới có thể đem Thượng Quan Triệt làm bảo bối! nửa phần hứng thú đối với hắn ta cũng không có. Về phần tại sao hắn lại muốn vẽ bức họa của ta, vậy cũng chỉ có thể chứng minh sức quyến rũ của ngươi không đủ!"
"Ngươi!" Diêu Nhược Thấm giơ tay muốn đánh Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch linh hoạt bắt lại.
"Sao vậy, ngươi còn muốn đánh ta?" Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, ánh mắt thâm thúy, mang theo vài phần khát máu.
"Ngươi buông tay!" Diêu Nhược Thấm bị Thẩm Thiển Mạch nắm thật chặt, trên tay truyền đến đau đớn khôn cùng, nàng ta vừa mở miệng đe dọa, vừa hung hãn nói.
"Có thể buông tay, nhưng ngươi phải biết, nếu bàn tay này của ngươi dám đánh xuống, ta nhất định sẽ phế bỏ đôi tay này của ngươi!"
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nhợt nhạt, lời nói tàn nhẫn từ trong miệng nàng nói ra, giống như chỉ là một câu nói không thể bình thường hơn.
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng buông tay, Diêu Nhược Thấm nhìn con ngươi đen nhánh thâm trầm của Thẩm Thiển Mạch, cắn răng, cuối cùng vẫn thu tay về.
"Sao vậy, như vậy ngươi đã sợ rồi hả ?!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt khiêu khích mười phần.
Diêu Nhược Thấm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng võ công cùng sự tàn nhẫn của Thẩm Thiển Mạch không phải chưa từng thấy, nàng ta biết Thẩm Thiển Mạch nói câu vừa rồi tuyệt đối là nói được làm được.
"Miệng ngươi luôn nói không có hứng thú với Triệt ca ca, vậy ta hỏi ngươi tại sao triệt ca ca sẽ có bức họa của ngươi?!" Diêu Nhược Thấm nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch hỏi.
Thẩm Thiển Mạch không khỏi nhẹ nhàng cười nói, "Nữ nhân ngu xuẩn, Thượng Quan Triệt đối với ngươi có mấy phần chân tình, ngươi còn luôn miệng gọi Triệt ca ca?"
"Ngươi câm miệng cho ta! Nếu không phải ngươi dùng bộ dáng yêu tinh hại người đi quyến rũ Triệt ca ca, Triệt ca ca sẽ không bao giờ đối với ta như vậy!" Đôi mắt Diêu Nhược Thấm hơi đỏ lên nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Ồ? Thượng Quan Triệt đối với ngươi không tốt? !" Thẩm Thiển Mạch nghe thấy lời nói của Diêu Nhược Thấm, vẻ mặt vẫn bình thản, "Có lẽ hắn đã dự cảm kết cục bi thảm của mình, nên không muốn giả bộ nhu tình với ngươi nữa."
"Kết cục bi thảm? !" Diêu Nhược Thấm nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thẩm Thiển Mạch hỏi, "Ngươi muốn làm gì?!"
"Ta muốn làm gì?! Ta đã nói qua với các ngươi rồi. Ta muốn các ngươi… ૮ɦếƭ!" Thẩm Thiển Mạch cười nhẹ nói, thoạt nhìn tựa hồ chỉ là nói đùa, nhưng chữ “૮ɦếƭ” đó, lại như một thanh kiếm sắc hung hăng đâm vào trong lòng Diêu Nhược Thấm.
Diêu Nhược Thấm bối rối nhìn Thẩm Thiển Mạch, hận ý trong mắt càng đậm:
"Đồ điên! Ngươi đã giết cô cô của ta, ngươi còn muốn như thế nào?! Triệt ca ca có cha ta trợ giúp, hắn sẽ không thua bởi Thượng Quan Cẩn!"
"Diêu Tuyết Không là ta giết, ngươi cũng biết? Xem ra Thượng Quan Triệt đối với ngươi cũng không tệ lắm." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười không đổi, vẫn một bộ lười biếng như cũ.
"Đối với ta không tệ? !" Diêu Nhược Thấm tự giễu cười cười, ngày trước Thượng Quan Triệt đối với nàng thật sự không tệ, nhưng kể từ khi nữ nhân này xuất hiện, Thượng Quan Triệt không còn dịu dàng ôn như với nàng, thậm chí còn vì nữ nhân này mà cự tuyệt thành thân với nàng.
Lúc trước nàng không phục, nữ nhân này muốn tài không tài, muốn mạo không mạo, tại sao lại có thể ςướק đi Thượng Quan Triệt?! Cho đến khi nàng nhìn thấy nữ nhân này ở Phượng Tê cung giết sạch tất cả các tử sĩ, nàng mới nhận ra nữ nhân này cũng không bình thường, nhưng, nhưng dáng dấp nàng ta vẫn là bình thường như vậy, một nữ tử, trọng yếu nhất, không phải là dung mạo.
Nhưng khi nàng nhìn thấy bức họa treo trong thư phòng Thượng Quan Triệt, khi nghe Thượng Quan Triệt vừa yêu vừa hận nói ra cái tên Thẩm Thiển Mạch, nàng tức điên lên! Đúng, nữ nhân này, so với nàng còn xinh đẹp hơn khổng biết bao nhiêu lần. Không chỉ như thế, người nữ nhân này còn có tài trí cùng võ công, đều là những thức mà cả đời nàng cũng không bao giờ với tới được
Nhưng, nàng không sợ hãi! Bởi vì, nữ nhân này đối địch với Thượng Quan Triệt, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể cùng nhau. Nhưng tại sao, tại sao nữ nhân này lại *** mẫu hậu Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt vẫn không quên được nàng?
Nàng cũng chỉ đâm thủng bức họa của nữ nhân này, Thượng Quan Triệt lại giận dữ như vậy mắng chửi nàng, chỉ vì một bức họa?!
"Diêu Nhược Thấm, không phải ta đã nói với ngươi, không cần lén lút xuất phủ, ngươi không biết hiện giờ bên ngoài rất không an toàn sao?"
Thanh âm Thượng Quan Triệt không kiên nhẫn truyền đến từ sau lưng, thân thể Diêu Nhược Thấm khẽ run, theo bản năng muốn ngăn trở tầm mắt Thượng Quan Triệt, nhưng… nàng vẫn là nghe thấy được thanh âm run rẩy của Thượng Quan Triệt:
"Thiển Mạch?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc