Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 27

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Trở lại Kỳ Nguyệt, Thẩm Thiển Mạch thay nam trang. Giờ phút này, nàng chính là cung chủ Ma Cung, Mặc Trì.
"Tướng công, chàng ăn chút trái cây đi."
Trong đình viện của phủ đệ Thượng Quan Cẩn, Thẩm Thiển Tâm bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn đưa cho Thượng Quan Cẩn, trong mắt hiển lộ nhu tình, rất hợp với bộ dáng nữ tử hiền thục.
Thượng Quan Cẩn đang suy tư, nhìn thấy Thẩm Thiển Tâm tới thì khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, nói, "Những chuyện như cắt hoa quả thế này, Thiển Tâm cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi, nàng cần gì phải tự mình động thủ."
Thẩm Thiển Tâm lộ ra nụ cười thẹn thùng, trong mắt hàm chứa tình cảm, dịu dàng nói, "Thiển Tâm chỉ là một phụ nhân, không hiểu cục diện chính trị cùng quân sự, không thể thay tướng công phân ưu, nên chỉ có thể làm chút việc nhỏ như vậy thôi."
"Ta hiểu tâm ý của Thiển Tâm. Có thể cưới được Thiển Tâm làm thê tử, thật sự là phúc khí của ta." Thượng Quan Cẩn dịu dàng nắm tay của Thẩm Thiển Tâm.
Nhìn Thượng Quan Cẩn nắm tay mình, Thẩm Thiển Tâm có chút ngượng ngùng, mặt cũng trở nên đỏ ửng.
"Thế nào, chưa gì Thiển Tâm đã xấu hổ rồi sao?" Thượng Quan Cẩn ôm vòng eo của Thẩm Thiển Tâm, lời nói cũng mang theo vài phần cợt nhã, nhưng sâu trong đáy mắt thì không có nửa phần tình cảm.
"Tướng công, chàng thật xấu." Thẩm Thiền Tâm dùng đôi bàn tay trắng như phấn của mình đấm nhẹ vào *** Thượng Quan Cẩn, xấu hổ nói, "Thiển Tâm không quấy rầy tướng công nữa."
"Vậy Thiển Tâm đi nghỉ trước đi, buổi tối vi phu sẽ trở lại bồi nàng." Thượng Quan Cẩn cũng không giữ Thẩm Thiển Tâm lại, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nhưng bên môi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.
Thẩm Thiển Tâm, đừng nghĩ thủ đoạn nhỏ này có thể đả động được ta. Mặc kệ ngươi làm thế nào, ngày sau khi ta leo lên được đế vị, phủ Thừa Tướng các ngươi sẽ bị tiêu diệt!
Đưa mắt nhìn bóng lưng yểu điệu của Thẩm Thiển Tâm đang từ từ biến mất sau hành lang, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười châm chọc. Từ trên cây nhảy xuống, nàng đi về phía Thượng Quan Cẩn, "Xem ra quan hệ của Bát hoàng tử cùng nhị tiểu thư Tướng phủ cũng không tệ."
Thượng Quan Cẩn nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong mắt thoáng qua một tia cảnh giác, rồi lại nghi hoặc nhìn người đang đi tới. Có thể bất động thanh sắc tiến vào phủ Bát hoàng tử, chắc hẳn người này có võ công hơn người.
Người này quang minh chánh đại xuất hiện trước mặt mình, có lẽ không phải là kẻ địch. Nhưng hắn cũng không nhớ rõ khi nào lại quen biết một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy.
Khuôn mặt như ánh ban mai, đôi mắt sáng như sao, toàn thân khí phách cao quý vô song. Chẳng biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt này, phong thái này, lại làm cho hắn nhớ tới người đã đi lấy chồng ở Thiên Mạc, tam tiểu thư Tướng phủ, Thẩm Thiển Mạch.
Nhưng làm sao có thể, tam tiểu thư Tướng phủ không có dung mạo tuyệt đại như vậy, huống chi người trước mắt này là nam tử, mà tam tiểu thư lại là nữ tử.
"Thế nào, ngay cả Mặc Trì mà Bát hoàng tử cũng không nhận ra sao?" Thẩm Thiển Mạch nhìn ánh mắt quan sát của Thượng Quan Cẩn, cười sang sảng nói, lời nói cử chỉ không có chút nào giống với nữ nhi, tất cả đều là vẻ hào sảng của nam tử.
"Thì ra là cung chủ Ma Cung. Thượng Quan Cẩn chưa từng thấy qua hình dáng của cung chủ nên nhất thời kinh ngạc, để cho cung chủ chê cười rồi." Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch, thì phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười nho nhã lễ độ, nói.
Thẩm Thiển Mạch lơ đễnh cười một tiếng, hơi nhíu mày, con ngươi nhìn về phía góc khuất sau hành lang mang theo vài phần châm chọc, cười nói, "Xem ra nhị tiểu thư của Tướng phủ rất là quan tâm Bát hoàng tử."
Thượng Quan Cẩn nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói thì khẽ nhíu mày, theo ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía góc khuất sau hành lang, nhếch miệng nâng lên nụ cười tàn nhẫn, "Nàng ta cũng chỉ là nghe theo phân phó của lão hồ ly Thẩm Lăng Vân đến giám thị hành động của ta mà thôi."
"Lấy mưu lược của Bát hoàng tử, chắc hẳn Thẩm Lăng Vân cũng không chiếm được chỗ tốt gì." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười trào phúng. Đây chính là phu thê tình thâm sao? Mới vừa rồi còn ngọt ngọt ngào ngào tựa vào nhau như người tình, bây giờ lại tính toán lẫn nhau. Chắc đây là đồng sàng dị mộng đi.
"Tất nhiên ta sẽ không để cho lão hồ ly Thẩm Lăng Vân chiếm được chỗ tốt. Huống chi ta cùng Cung chủ không phải còn có hiệp định là phải tiêu diệt phủ Thừa Tướng sao?" Giờ phút này, vẻ ngoan độc trong con ngươi của Thượng Quan Cẩn lộ ra càng đậm, giống như một thanh lợi kiếm, làm cho người khác phải khiếp sợ, ý cười ở khóe miệng cũng trở nên khát máu tàn nhẫn.
"Tất nhiên. Hôm nay Mặc Trì tới đây là muốn hỏi một chút xem Bát hoàng tử có cần trợ giúp gì không." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười tính toán, trong mắt không mang theo nửa phần tình cảm.
Thẩm Lăng Vân, ngươi tính toán tường tận, nhưng chắc ngươi chưa từng nghĩ cả mình cũng bị tính vào ván cờ này chứ…
Chân mày Thượng Quan Cẩn khẽ chau lại, nói, "Phụ hoàng vừa mới ૮ɦếƭ, trong triều vì vị trí thái tử mà tranh luận không ngừng, tất cả mọi người đều lấy lý do Thượng Quan Triệt là con trai trưởng, nên muốn lập hắn làm thái tử."
"Con trai trưởng?" Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng nhíu lại, mang theo nụ cười tràn đầy tự tin nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, chậm rãi nói, "Bọn họ nói như vậy, đơn giản là vì muốn Thượng Quan Triệt có thể danh chính ngôn thuận lên kế vị, nhưng nếu hoàng thượng hạ thánh chỉ lập ngươi làm thái tử thì sao?"
"Thánh chỉ? Cung chủ có biện pháp gì?" Khi Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thiển Mạch thì trong mắt thoáng qua một tia sáng, vội vàng hỏi. Nếu có thánh chỉ, so sánh với Thượng Quan Triệt, hắn càng thêm danh chính ngôn thuận. Như vậy, những phe trung lập đang muốn ủng hộ Thượng Quan Triệt, ngược lại sẽ phải ủng hộ hắn.
Thẩm Thiển Mạch cười như không cười, con ngươi đen nhánh như đầm sâu, tựa hồ là sâu không thấy đáy, nhìn Thượng Quan Cẩn nói, "Tất nhiên là có biện pháp! Huống chi, thánh chỉ của Thượng Quan Hạo vốn là lập ngươi làm thái tử, nếu không ngươi cho rằng, vì sao hắn lại đột nhiên ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử như vậy?"
"Ngươi nói là, ả tiện nhân Diêu Tuyết Không đó *** phụ hoàng của ta?" Thượng Quan Cẩn nghe đến đó, tất nhiên cũng đã minh bạch đầu đuôi sự tình, nên tức giận nói.
Dù sao Thượng Quan Cẩn cũng có tình phụ tử với Thượng Quan Hạo, huống chi thánh chỉ của Thượng Quan Hạo là lập hắn làm thái tử, nên trong lòng hắn cũng tăng thêm vài phần cảm kích. Còn đối với Diêu Tuyết Không, hắn vốn dĩ là hận thấu xương, nếu không phải Diêu Tuyết Không bức bách, dồn ép không tha, thì sao mẫu phi hắn phải treo cổ tự vẫn.
"Đoán không sai."
"Vậy thì, ta còn có một việc muốn nhờ Cung chủ." Thượng Quan Cẩn lộ ra nụ cười khát máu, trong mắt là hận ý cực sâu.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng, "Giết hoàng hậu sao?"
"Cung chủ quả nhiên thông tuệ vô song." Thượng Quan Cẩn tán dương. Cung chủ Ma Cung còn trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ cũng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng có thể nắm trong tay cả Ma Cung, lại còn thông tuệ như thế, thật đúng là không đơn giản.
"Bát hoàng tử quá khen." Trên mặt Thẩm Thiển Mạch không có nửa phần kiêu ngạo, nhưng con ngươi lại mang theo vài phần ngoan độc nhìn về phía góc khuất sau hành lang, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lẽo, "Nếu nhị tiểu thư Tướng phủ trung thành với Thừa Tướng như vậy, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, Bát hoàng tử nên để cho nàng cáo ốm, không cần xuất phủ nữa."
"Thượng Quan Cẩn hiểu." Trong mắt Thượng Quan Cẩn không hề có một tia không đành lòng, hắn đối với Thẩm Thiển Tâm cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
"Như vậy, Mặc Trì cáo từ." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nói.
Nàng đã sớm muốn lấy tánh mạng của Diêu Tuyết Không, nhưng còn thánh chỉ, Thượng Quan Hạo giấu ở đâu chứ? Chắc hẳn là vì Diêu Tuyết Không không có cách nào tìm được thánh chỉ, nên mới bất đắc dĩ giết Thượng Quan Hạo . Như vậy, đến tột cùng thánh chỉ đang ở địa phương nào?
Tường đỏ ngói xanh, hoàng cung vinh quang hoa lệ như vậy, nhưng có ai biết ẩn giấu phía sau là bao nhiêu hắc ám, bao nhiêu máu tanh. Có lẽ cũng chỉ có người trong cung đình mới có thể biết thâm cung hiểm ác thế nào.
Thẩm Thiển Mạch tránh thoát thị vệ, ung dung tiến vào hoàng cung.
Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở
Hiện giờ Thượng Quan Hạo đã ૮ɦếƭ, Thượng Quan Cẩn cùng Thượng Quan triệt đã chia hai phe đối kháng nhau, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu như thánh chỉ của Thượng Quan Hạo đang ở trong tay của các đại thần mà hắn tin tưởng, thì cũng đã sớm giao cho Thượng Quan Cẩn. Như vậy, thánh chỉ nhất định vẫn còn ở trong cung.
Sau khi Diêu Tuyết Không giết Thượng Quan Hạo, nhất định sẽ vội vã tìm kiếm thánh chỉ, nhưng các thủ hạ mà nàng phái đi giám thị Diêu Tuyết Không cũng không có hồi báo bất kỳ điều gì có liên quan đến tung tích thánh chỉ, cho nên thánh chỉ không có ở trong tay Diêu Tuyết Không.
Mà thánh chỉ cũng không thể ở Ngự Thư Phòng hay tẩm cung của Thượng Quan Hạo, nếu không, chắc chắn Diêu Tuyết Không đã tìm được thánh chỉ, hơn nữa còn đem nó đi tiêu hủy.
Như vậy, đến tột cùng thánh chỉ ở nơi nào đây?
Đúng rồi! Tẩm cung của Tiên hoàng hậu.
Trong tâm của Thượng Quan Hạo, Tiên hoàng hậu Hách Liên là nữ tử mà hắn yêu nhất. Sau khi nàng mất, Thượng Quan Hạo vẫn giữ lại tẩm cung của nàng, đem tấm biển Phượng Tê cung chuyển đến tẩm cung của Diêu Tuyết Không, bởi vì hắn không muốn Diêu Tuyết Không dọn đến hay ***ng vào bất cứ vật gì ở đó, tất cả cũng chỉ vì muốn cất giữ những gì thuộc về Hách Liên trong tâm hắn.
Dựa theo lời Diêu Tuyết Không từng nói, trong tâm Thượng Quan Hạo vẫn luôn nhớ tới quan hệ tốt đẹp giữa mẫu phi của Thượng Quan Cẩn cùng Hách Liên, nên mới lập Thượng Quan Cẩn làm thái tử. Như vậy, thánh chỉ rất có thể đang ở trong tẩm cung của Hách Liên.
Thẩm Thiển Mạch một đường đi đến tẩm cung của Hách Liên, đồ vật bên trong không dính một hạt bụi, xem ra Thượng Quan Hạo thường xuyên đến nơi này. Có lẽ trong tâm của Hách Liên cũng rất hạnh phúc, vì được Đế Vương yêu như thế.
"Quả nhiên là ở chỗ này." Thẩm Thiển Mạch tìm được thánh chỉ trong một hốc tối, nhếch miệng cười yếu ớt, xem ra nàng không có đoán sai về tình cảm của Thượng Quan Hạo đối với Hách Liên. Mà Diêu Tuyết Không, cho dù có ૮ɦếƭ cũng không muốn bước vào tòa cung điện này một bước.
Lấy được thánh chỉ, Thẩm Thiển Mạch đi đến phủ đệ của Thượng Quan Cẩn.
"Thánh chỉ." Thẩm Thiển Mạch ném thánh chỉ vào tay Thượng Quan Cẩn, giống như là cái gì đó không quan trọng, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười hờ hững.
Thượng Quan Cẩn tiếp được thánh chỉ, cẩn thận nhìn một chút, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, bên môi từ từ nâng lên nụ cười lãnh khốc mà H**g phấn, "Ha ha ha ha, bây giờ thánh chỉ ở trong tay ta, ta xem Thượng Quan Triệt còn dám nói cái gì là danh chính ngôn thuận nữa không."
"Không nên vui mừng quá sớm. Trong tay Thượng Quan Triệt còn có binh quyền của Đại tướng quân và sự ủng hộ của hoàng hậu." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn, vốn tưởng rằng hắn có lòng dạ thâm trầm, là người thâm tàng bất lộ, không nghĩ tới một đạo thánh chỉ lại khiến hắn hí hửng như vậy.
"Hắn có binh quyền của Đại tướng quân, ta có Thừa tướng ủng hộ. Hắn có hoàng hậu ủng hộ, ta lại có thánh chỉ trong tay. Huống chi, ta còn có Cung chủ trợ giúp, không phải sao?" Thượng Quan Cẩn thu lại nụ cười, lần nữa lộ ra bộ dáng lạnh lùng, mang theo vài phần đắc ý cùng nhất định phải có.
Khóe môi Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia giễu cợt. Thật là vô cùng ngu xuẩn! Thừa tướng ủng hộ? Cho tới bây giờ, lão hồ ly Thẩm Lăng Vân đều là lắc lư theo gió. Nếu Thượng Quan Triệt thật sự là cái đích mà mọi người hướng tới, hắn còn thèm quan tâm đến nữ nhi Thẩm Thiển Tâm này sao?
Về phần trợ giúp của nàng,Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở Thượng Quan Cẩn chẳng lẽ chưa từng dùng đầu óc suy nghĩ một chút tại sao mình phải trợ giúp hắn? Chẳng lẽ hắn không sợ Ma Cung có mưu đồ gì?
"Bát hoàng tử nói đúng lắm." Thẩm Thiển Mạch trầm tĩnh cười nói, trong mắt thoáng qua một tia hứng thú, hỏi, "Không biết hai ngày nay nhị tiểu thư Tướng phủ như thế nào?"
"Thẩm Thiển Tâm sao? Gần đây ta phái người đi giám thị từng cử động của nàng ta, nàng ta sẽ không làm được gì đâu!" Khi Thượng Quan Cẩn nhắc tới Thẩm Thiển Tâm, trong mắt không có chút nhu tình nào, tất cả chỉ là khinh thường.
"Bát hoàng tử tự mình cẩn thận làm việc đi!" Thẩm Thiển Mạch cũng không muốn ở lâu. Mặc dù nàng muốn trả thù Thẩm Thiển Tâm, nhưng khi nhìn đến bộ dạng cùng sắc mặt của Thượng Quan Cẩn, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm.
Vì quyền thế, cái gì cũng có thể lợi dụng. Cái gì thân tình, cái gì tình yêu, bất quá đều là hư vô. Đây chính là cái hắc ám trong hoàng thất sao? Rõ ràng đã sớm nhìn thấu tất cả, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy thất vọng, lại còn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Thượng Quan Cẩn nhìn thái độ đột nhiên trở lạnh của Thẩm Thiển Mạch, không biết chính mình nói sai gì mà chọc cho vị cung chủ Ma Cung thanh nhã vô song này tức giận.
"Vì sao khi nhìn thấy cung chủ Ma Cung thì ta luôn nghĩ đến Thẩm Thiển Mạch đây? Chẳng lẽ ta thật sự động tình với tam tiểu thư của Tướng phủ?" Thượng Quan Cẩn lẩm bẩm khi nhìn bóng lưng của Thiển Mạch.
"Tướng công, chàng đang nhìn gì vậy?"
"Sao nàng lại đi ra đây?" Thượng Quan Cẩn nghe được âm thanh thì ngoái đầu nhìn lại. Thẩm Thiển Tâm đang mặc một bộ váy dài màu hồng, thế nhưng màu hồng này lại càng làm hiện rõ hơn sắc mặt trắng bệch của nàng.
Sắc mặt của nàng tái nhợt như thế, dĩ nhiên không thoát được quan hệ với Thượng Quan Cẩn. Vì không muốn trở mặt với Thẩm Thiển Tâm, đồng thời có thể chặt đứt liên lạc của nàng và phủ Thừa Tướng, nên Thượng Quan Cẩn đã hạ độc Thẩm Thiển Tâm, làm cho thân thể của nàng ta đột nhiên vô lực, giống như đang bị bện***.
Như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận chặt đứt liên lạc của nàng và Tướng phủ, hơn nữa còn phái người chăm sóc Thẩm Thiển Tâm để ngày đêm giám thị nàng.
"Hôm nay thân thể đã khá hơn chút, nên thiếp muốn ra ngoài bồi tướng công." Thẩm Thiển Tâm cố gắng lộ ra nụ cười, tiếp tục nói, "Cũng đã vài ngày chưa trở về phủ, thiếp muốn trở về thăm phụ thân một chút."
Mấy ngày nay Thượng Quan Cẩn phái người đến ngày đêm chăm sóc cho nàng, nàng căn bản không có biện pháp truyền lại tin tức cho Thẩm Lăng Vân, mà chuyện Thượng Quan Cẩn tiếp xúc với người thần bí cũng không phải là chuyện nhỏ, vì vậy, nàng phải trở về phủ một lần.
"Thân thể Thiển Tâm vẫn chưa khỏi hẳn mà, chờ thân thể của nàng tốt hơn, vi phu sẽ cùng đi với nàng, được không?" Thượng Quan Cẩn bất động thanh sắc nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh một hồi. Muốn trở về phủ mật báo sao? Không dễ dàng như vậy.
"Vâng." Thẩm Thiển Tâm thuận theo đáp, nhưng trong lòng thì suy nghĩ, chẳng lẽ Thượng Quan Cẩn đang hoài nghi nàng sao? Nàng nên làm như thế nào cho phải đây?
"Được rồi, đừng đứng ở nơi này hóng gió, vi phu đỡ nàng trở về nghỉ ngơi." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩn dịu dàng, không chê vào đâu được, nhưng trong lòng thì nghĩ, nhanh như vậy mà Thẩm Thiển Tâm đã có thể xuống giường, xem ra là do lượng thuốc lần trước vẫn còn quá ít, lần này phải bỏ nhiều hơn mới được.
Thẩm Thiển Tâm nhìn bộ dáng ôn nhu của Thượng Quan Cẩn thì bỏ đi nghi ngờ. Nàng mật báo cho Thẩm Lăng Vân, chỉ vì muốn bảo hộ địa vị của chính mình. Nàng không hy vọng Thượng Quan Cẩn sẽ làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến vị trí hoàng hậu tương lai của nàng. Nhưng trong lòng của nàng vẫn rất ưa thích Thượng Quan Cẩn,Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở bởi vậy khi nhìn thấy sự ôn nhu của Thượng Quan Cẩn, nghi ngờ trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng về việc Thượng Quan Cẩn lén lút tiếp xúc với người thần bí, nàng vẫn muốn nghĩ biện pháp thông báo cho phụ thân. Dù sao hiện tại cũng không được phép có biến cố, ngộ nhỡ Thượng Quan Cẩn trở mặt, địa vị của nàng sẽ bị uy hiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc