Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 26

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

"Thật lòng?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên hiện ra một nụ cười châm chọc, "Lợi dụng ta mà cũng coi là thật lòng? Chẳng lẽ sự thật lòng của ngươi chính là việc lợi dụng ta như vậy hay sao?"
"Thiển Mạch, nàng hãy nghe ta nói, ta chỉ là vì tương lai của chúng ta mà thôi!" Thượng Quan Triệt muốn đưa tay kéo tay Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát.
"Đủ rồi! Triệt nhi, ngươi không cần nói nữa, Thẩm Thiển Mạch phải ૮ɦếƭ! Sau khi nàng ta ૮ɦếƭ, chúng ta lại giá họa cho phủ Thừa Tướng, khơi lên thù hận giữa Thiên Mạc cùng Trầm gia, như vậy chúng ta mới có được phần thắng!" Diêu Tuyết Không lên tiếng ngăn Thượng Quan Triệt lại, lộ ra một nụ cười ngoan tuyệt, ý bảo bọn sát thủ ra tay.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Diêu Tuyết Không, không hổ là hoàng hậu nương nương, nhiều năm như vậy nhưng vẫn an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, không biết trên tay đã nhuộm máu tươi của bao nhiêu người.
"Hoàng hậu nương nương muốn Gi*t Thiển Mạch, cũng phải để cho Thiển Mạch được ૮ɦếƭ một cách rõ ràng chứ phải không?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, nhìn Diêu Tuyết Không hỏi.
Khóe miệng Diêu Tuyết Không nâng lên nụ cười mỉm cao cao tại thượng, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, cười nói, "Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi."
"Cái ૮ɦếƭ của Hoàng thượng, thậm chí còn có bệnh của hoàng thượng, sợ rằng thoát không khỏi có liên quan đến hoàng hậu nương nương đúng chứ?" Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt hỏi, dĩ nhiên, nàng chưa hề điều tra, đây chỉ là phỏng đoán của nàng.
Sắc mặt của Diêu Tuyết Không có hơi biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch càng nhiều thêm mấy phần thưởng thức, nữ tử này không kiêu ngạo không tự ti, thông tuệ Vô Song, cũng khó trách con trai của mình đối với nàng ta đặc biệt yêu thích.D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.
"Dù sao ngươi cũng sắp ૮ɦếƭ rồi, ta cũng nói cho ngươi biết luôn." Diêu Tuyết Không thu lại vẻ mặt trên mặt, chậm rãi nói, "Bệnh của Thượng Quan Hạo quả thật là do ta hạ độc, cái ૮ɦếƭ của hắn cũng là ta ra tay."
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch khẽ động, quả thật là do Diêu Tuyết Không ra tay. Nhìn bộ dạng không có nửa phần kinh ngạc của Thượng Quan Triệt, chỉ sợ cũng đã sớm biết chuyện này. Quyền thế thật sự là đáng sợ, ℓàм тìин vợ chồng, tình phụ tử đều hóa thành hư vô.
"Lòng dạ của Hoàng hậu nương nương quả thật đủ cứng rắn, ngay cả trượng phu của mình cũng Gi*t." Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần châm chọc nói.
"Trượng phu? ! Ha ha ha ha, trong mắt của hắn có người thê tử là ta đây sao? ! Trong lòng của hắn cũng chỉ có cái con quỷ bệnh đó thôi, nàng ta đã ૮ɦếƭ nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ mãi không quên, thậm chí muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho cái tên oắt con vô dụng, nhi tử của con quỷ bệnh đó sanh ra!" Diêu Tuyết Không cũng nâng lên nụ cười châm chọc, trong mắt còn có bi thương.D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.
Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nhìn Diêu Tuyết Không, vốn tưởng rằng trong lòng của Diêu Tuyết Không chỉ có quyền thế, nhưng không ngờ rằng, Diêu Tuyết Không đối với Thượng Quan Hạo vẫn có mấy phần chân tình, lười biếng mở miệng hỏi, "Vậy thì thái tử cũng đã ૮ɦếƭ, tại sao bà còn phải Gi*t ông ấy?"
"Tại sao? !" Diêu Tuyết Không có chút cười cười tự giễu, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi có biết hắn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người nào không? Muốn truyền cho Thượng Quan Cẩn! Ngay cả nhi tử được sanh ra do nha hoàn của con quỷ bệnh đó trong lòng hắn cũng quan trọng hơn, so với ta quan trọng hơn!"
Nhìn Diêu Tuyết Không khàn cả giọng rống lên, chợt Thẩm Thiển Mạch có chút đồng tình đối với Diêu Tuyết Không. Cũng chỉ là một cô gái không chiếm được sự yêu thương của bật Đế Vương mà thôi.
Cho tới nay cũng chỉ biết là mẫu phi của Thượng Quan Cẩn xuất thân bần hàn, nhưng không biết thì ra người đó là thị nữ tiền hoàng hậu, xem ra Thượng Quan Hạo đối với tiền hoàng hậu thật sự là tình thâm ý trọng, nhưng mà đã tình thâm ý trọng như vậy, cần gì phải cưới nhiều phi tử như vậy?
Tư Đồ Cảnh Diễn, sẽ nguyện ý vì nàng mà không lập hậu cung sao? ! Nhưng không lập hậu cung, sẽ mất đi rất nhiều sự ủng hộ của triều thần, nàng có thể làm như vậy sao?
"Tốt lắm! Nên biết ngươi đều đã biết!" Rốt cuộc cảm xúc của Diêu Tuyết Không cũng bình phục, nàng hung hăng liếc Thẩm Thiển Mạch một cái, âm trầm nói
Nhìn những tử sĩ đang vây quanh, Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười khinh miệt.
Trong mắt Thượng Quan Triệt có chút không đành lòng, nhưng vẫn quay lưng đi, phụ nữ, ở trong lòng hắn vĩnh viễn không sánh bằng quyền thế. Mà Diêu Nhược Thấm cũng nhao nhao muốn thử nhìn Thẩm Thiển Mạch, nàng muốn nhìn một chút xem Thẩm Thiển Mạch ૮ɦếƭ thảm dưới làn đao như thế nào, nhưng một màn kế tiếp, lại làm cho bọn họ không thể nào ngờ tới .
Sợi tơ trong ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch bay ra, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, động tác nhẹ nhàng giống như là đang khiêu vũ, nhưng từng tên rồi từng tên sát thủ một dưới sự công kịch của sợi tơ trên tay Thẩm Thiển Mạch mà mất đi tánh mạng, đến ૮ɦếƭ cũng không chịu nhắm mắt.
Mắt thấy bốn mươi năm mươi tên sát thủ chỉ còn lại có mười người có võ nghệ cao cường, sắc mặt của Diêu Tuyết Không thay đổi rất khó coi, mặt của Thượng Quan Triệt cũng không thể tin được mà nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt.
"Không rảnh chơi với các ngươi nữa." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười khát máu, sợi tơ đang bay múa đột nhiên tăng nhanh, tiếp theo giống như có vô số sợi tơ vô hình xuất hiện, dày đặc liên tục đánh tới hướng hơn mười người sát thủ còn dư lại, tốc độ nhanh đến nỗi khiến những người đó không phản ứng kịp.
Bọn sát thủ rất nhanh đã hóa thành những cổ thi thể, trên cổ đều có một đường cắt đỏ tươi.
"Ngàn thanh ti . . . Ngươi là người của Ma cung?" Thượng Quan Triệt không thể tin nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, bốn mươi năm mươi tên sát thủ này là mình phái tới bảo vệ Diêu Tuyết Không , mặc dù không là tử sĩ lợi hại nhất trong quân đội của mình, nhưng võ công cũng không hề thấp, ngay cả chính hắn, sợ cũng không ứng phó được.
Mà Thẩm Thiển Mạch không chỉ ứng phó được, thậm chí dễ dàng Gi*t sạch bốn mươi năm mươi tên sát thủ này, võ công rất cao, quả thật vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
"À quên nói cho Tam hoàng tử biết. Tại hạ là Mặc Trì." Nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch không hề thay đổi, xa cách nhìn Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, bởi vì mới vừa đánh nhau mà 乃úi tóc hơi tán lạc, một mái tóc đen nhánh ở trong gió nhẹ nhàng tung bay, áo trắng thuần cũng theo gió nhẹ nhàng nâng lên, cả người có một loại khí chất nhẹ nhàng phiêu dạt, nụ cười lạnh lẽo trên mặt cũng đẹp đến rung động lòng người, khí chất như vậy đã làm mờ đi ngũ quan bình thường của nàng, làm cho nàng đẹp tựa như thiên tiên.
"Mặc Trì, Mặc Trì. Cung chủ Ma Cung, lại là một cô nương." Thượng Quan Triệt lẩm bẩm nhớ tới cái tên mà Thẩm Thiển Mạch vừa mới nói, nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong tròng mắt ánh mắt phức tạp.
"Cung chủ Ma Cung?" Diêu Tuyết Không cũng rất kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, không nghĩ tới nàng lại là Cung chủ Ma Cung, hôm nay Gi*t không được nàng ta, tất nhiên hậu hoạn khó lường.
"Đừng toan tính dùng độc với ta, như vậy sẽ chỉ làm cho cái ૮ɦếƭ của các ngươi đến nhanh hơn mà thôi!" Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng liếc Diêu Tuyết Không một cái, vẻ mặt ngoan tuyệt, hờ hững liếc ba người bọn họ, khóe miệng nâng lên nụ cười, "Không nên vội vã tìm ૮ɦếƭ như vậy, ngày ૮ɦếƭ của các ngươi, sẽ đến rất nhanh."
"Thiển Mạch. . . ." Thượng Quan Triệt hình như còn muốn nói điều gì.
"Thẩm Thiển Mạch ngày mai sẽ xuất giá! Từ nay về sau, chỉ có Mặc Trì, Mặc Trì Gi*t người không chớp mắt." Khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, nhìn về phía ba người bọn họ, không có nửa phần lưu luyến.
"Trời ơi, chúng ta phải làm sao đây à? !" Diêu Nhược Thấm nhìn tử thi nằm đầy trên mặt đất, nhìn Thẩm Thiển Mạch rời đi, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi, cái loại sợ hãi xâm nhập vào cả tâm mạch.
"Hôm nay đắc tội Ma Cung, chỉ sợ chuyện càng ngày càng không dễ dàng." Thượng Quan Triệt khe khẽ thở dài một hơi, trong mắt cũng nổi lên sầu lo.
Thời thế đổi thay. Tang lễ của hoàng đế Kỳ Nguyệt quốc. Hôn lễ của Hoàng đế Thiên Mạc.
Ngày đám cưới, Thẩm Thiển Mạch đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, chỉ để lại Thiên Thiên.
"Tiểu thư, người thật là đẹp." Thiên Thiên nhìn Thẩm Thiển Mạch đã khôi phục dung mạo thật, thở dài nói. Cũng đã lâu không nhìn thấy dung mạo chân thật của tiểu thư rồi. Mặc dù từ nhỏ đã nhìn tiểu thư, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, vẫn cảm thấy sợ hãi cảm thán.
Thẩm Thiển Mạch chỉ nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi Thiên Thiên, an vị ở trước gương đồng tự mình trang điểm.
Một mái tóc đen nhánh suông dày mượt mà như là thác nước đổ nghiêng xuống, một cây trâm phượng hoàng ôm lấy mặt trăng tùy ý cầm lên, đem đầu tóc uốn thành 乃úi, nhẹ nhàng cố định bằng một cây trâm.
Thiên Thiên ở một bên nhìn tiểu thư nhà mình trang điểm, vốn mặt đã rất si mê thưởng thức, nhưng khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình chỉ tùy ý chải một 乃úi tóc như vậy, liền nóng nảy, "Tiểu thư, thường ngày người cứ thích đơn giản thuần khiết thì còn không tính, nhưng hôm nay là ngày trọng đại người làm lễ xuất giá a!"
Khóe môi Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, đưa ra ngón tay như ngọc nhẹ nhàng kẻ lên chân mày, điểm chút son môi, cô gái trong gương, dù chỉ trang điểm nhàn nhạt, cũng đã đẹp tựa như tiên nhân .
"Thiên Thiên, chuyện xuất giá hôm nay, cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, nếu thật sự phải gả, cũng phải do chính ta tự mình đồng ý, chính chính thức thức gả." Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nói.
Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói cái hiểu cái không gật đầu một cái, cũng không ngăn cản nữa, tiểu thư nhà mình làm như vậy, nhất định có dụng ý của nàng.
"Tiểu thư, Thiên Thiên giúp ngươi mặc giá y." Thiên Thiên cầm lên hồng giá y đỏ rực như lửa nhưng vô cùng đẹp.
Thẩm Thiển Mạch từ từ ϲởí áօ, mặc vào giá y đỏ rực, tay thon dài từ trong giá y chậm rãi đưa ra, giống như đóa sen trắng đang nở rộ giữa biển lửa, thuần túy mà Mỹ Lệ, trên bờ môi nàng nở nụ cười chân thành, "Màu đỏ, quả là một màu sắc đẹp."
Thiên Thiên nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi lộ ra nụ cười nghịch ngợm, "Đó là hiển nhiên, cô gia không phải luôn mặc màu đỏ sao."
"Thiên Thiên." Thẩm Thiển Mạch bị Thiên Thiên nói trúng tâm tư, có chút ngượng ngùng nói, dù là một cái nhăn mày hay là một nụ cười dường như cũng không làm biến mất được sự cuốn hút mị hoặc của bản thân, một dung mạo điên đảo chúng sinh như vậy, nếu để cho người khác nhìn thấy, chỉ sợ cả đời cũng khó có thể quên.
Mặc dù chỉ là kế ứng biến tạm thời, nhưng dù sao hôm này vẫn là lần đầu tiên trong đời này nàng phủ thêm giá y, Thẩm Thiển Mạch vẫn cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm.
Mặc xong giá y, đắp khăn voan đỏ, do Thiên Thiên đỡ ra cửa, cửa đã sớm có một đám người đứng chờ.
Thẩm Thiển Mạch cảm thấy hơi thở của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi nắm chặt chiếc khăn trong tay, trong lòng có chút ngượng ngùng cùng mong đợi.
Hôm qua cũng đã đi gặp hoàng hậu, nhưng lễ nghi phiền phức đều được cho qua, hôm nay cỗ kiệu liền trực tiếp hướng về phía Thiên Mạc mà đi tới.
Vì không nhìn thấy được dung mạo dưới khăn voan của thiên kim tiểu thư Tướng phủ, cho nên dân chúng vẫn như cũ cho rằng thiên kim Tướng phủ là một cô gái bề ngoài bình thường bất học vô tài.
Đi được một khoản rất xa, cỗ kiệu đến một chỗ rừng rậm, Tư Đồ Cảnh Diễn phân phó kiệu phu dừng cỗ kiệu lại.
"Mạch Nhi, nên xuống kiệu rồi." Giọng nói Tư Đồ Cảnh Diễn đầy truyền cảm truyền đến, Thẩm Thiển Mạch thông qua khe hở của khăn voan đỏ đang đội trên đầu nhìn thấy cánh tay thon dài của Tư Đồ Cảnh Diễn.
Hơi ngượng ngùng nhẹ nhàng đưa tay khoác lên trên tay Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch cười nói, "Cảnh Diễn chẳng lẽ không muốn nâng khăn voan cho ta sao?"
"Vì sao còn gọi là Cảnh Diễn, là nên gọi là phu quân chứ?" Tư Đồ Cảnh Diễn không có vội vã vén khăn voan lên, cũng là cười nói.
"Hôm nay cũng chỉ là tùy cơ ứng biến. Ta không hy vọng hôn nhân của ta nhiễm tạp bất kỳ sự tranh giành quyền lợi nào. Nếu ta muốn gả cho chàng, thì chỉ là gả cho chàng, không dính liếu đến bất cứ quyền lợi nào, không quan hệ đến chuyện hòa thân." Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên nụ cười hạnh phúc, trong mắt lóe ra ánh sáng, nhẹ nhàng đưa tay vạch khăn voan đỏ cho Thẩm Thiển Mạch, vừa nói, "Ta sẽ đường đường chánh chánh cưới nàng, Mạch Nhi."
"Nhưng ta còn chứ có cân nhắc xong mà." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, cười yếu ớt.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thẩm Thiển Mạch từ từ ngẩng gương mặt lên, nhìn thấy giống như một bức tranh thuỷ mặc dần dần hiện rõ, từng điểm từng điểm, hình ảnh sắc thái, phong tình gần như không thể nào nói hết nên lời.
Da trắng nõn nà, mi mục như họa, mắt sáng như sao. Nụ cười nhàn nhạt bên môi giống như loại rượu ngon nhất làm người ta say mê, liếc mắt nhìn, liền không dời được ánh mắt.
"Thế nào? Không nhận ra Mạch Nhi nữa sao?" Thẩm Thiển Mạch thấy bộ dạng Tư Đồ Cảnh Diễn hơi sửng sốt, không khỏi cười yếu ớt sẳn giọng.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn cô gái trước mắt, da dẻ trắng nõn nà bởi vì phấn trang điểm nhàn nhạt mà càng trở nên trắng sáng mỹ lệ, vẻ đẹp càng thêm mê người.
Hai mắt giống như một hồ nước sâu thẳm thuần khiết, nhìn như có dòng nước đang lưu chuyển bên trong, ý vị phong lưu không nói hết nên lời, giờ phút này đang hàm chứa một chút thẹn thùng nhìn mình, đôi môi đỏ thẳm gò má hồng hào, đôi môi giờ phút này đang khẽ mân mê, hình như là đang làm nũng.
Tay nhè nhẹ kéo lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên dáng tươi cười tà mị, nói, "Mặc kệ Mạch Nhi của ta hình dạng như thế nào, ta đều nhận ra."
Nụ cười trên môi Thẩm Thiển Mạch dần dần thêm nồng. Khe khẽ tựa vào trên bả vai Tư Đồ Cảnh Diễn, cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có.
Cỗ kiệu hòa thân cũng đã sớm đi xa, giờ phút này thật sâu trong rừng rậm chỉ có hai người đang ôm nhau, xiêm y đỏ rực như lửa ở trong gió nâng lên độ cong của một dáng người xinh đẹp.
Bốn phía rừng rậm cũng phát ra âm thanh sàn sạt trong gió, ánh mặt trời nghiên nghiên chiếu vào trong rừng rậm, mang theo vài phần không khí ấm áp.
"Cảnh Diễn, nếu ta thật sự gả cho chàng làm hoàng hậu, chàng có nguyện vì ta không lập hậu cung không?" Thẩm Thiển Mạch tựa vào trong иgự¢ Tư Đồ Cảnh Diễn, thận trọng hỏi.
Lần đầu tiên nàng để ý mà cẩn thận nói lời nói như vậy, bởi vì nàng sợ đáp án nàng nghe được sẽ làm nàng đau lòng. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn không làm được chuyện không lập hậu cung, nàng nhất định sẽ không chút do dự rời đi, nhưng dù không chút do dự rời đi chăng nữa thì đồng thời trong lòng của nàng cũng nhất định sẽ rỉ máu.
Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ra ôm lấy gò má của Thẩm Thiển Mạch nâng lên, dùng ngón tay trỏ cùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng hiện lên nụ cười chân thành, trong mắt mang theo nhu tình, "Có thể có được Mạch Nhi làm bạn, sẽ là một đời một thế chỉ có hai ta."
Thẩm Thiển Mạch nghe được trả lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, trong lòng trở nên nhẹ nhàng. Tư Đồ Cảnh Diễn nâng mắt nhìn vào đôi mắt của Thẩm Thiển Mạch, từ từ đến gần.
Thẩm Thiển Mạch chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lòng иgự¢ của nàng vậy, trên mặt cũng nóng bừng.
Thấy cả khuôn mặt cũng gò má đỏ bừng của Thẩm Thiển Mạch giống như trái cà chua chín mọng, liền nhếch miệng hiện lên dáng tươi cười tà mị, hướng về phía lỗ tai Thẩm Thiển Mạch giọng điệu nhẹ nhàng, cười nói, " Đây là Mạch Nhi đang xấu hổ sao?"
Thẩm Thiển Mạch mắc cỡ đỏ mặt, lấy tay chống đẩy vào иgự¢ Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ cảm thấy tiếng lòng giống như bị nhẹ nhàng trêu chọc.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Thẩm Thiển Mạch, trong nội tâm khẽ động, không kiềm hãm được hôn xuống.
Thẩm Thiển Mạch ban đầu vốn muốn khước từ nhưng tay lại từ từ không kiềm hãm được vòng lên vai Tư Đồ Cảnh Diễn, một khắc kia, rừng rậm giữa giống như chỉ có hai người bọn họ.
"Hừ! Còn như vậy ta không thèm để ý tới chàng!" Nụ hôn sâu triền miên cuối cùng kết thúc, Thẩm Thiển Mạch thẹn thùng sẳn giọng.
"Mạch Nhi đừng không để ý tới ta." Đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua chóp mũi của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn tràn đầy cưng chiều.
Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử trước mắt, khóe miệng không tự chủ nâng lên.
"Đi thôi, trở về Kỳ Nguyệt." Tư Đồ Cảnh Diễn dắt tay Thẩm Thiển Mạch, mang theo vài phần tà mị nói.
Kỳ Nguyệt. Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười lạnh lẽo. Rất nhanh, thiên hạ này, liền sẽ không còn có quốc gia Kỳ Nguyệt này nữa rồi !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc