Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 18

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

"Thiển Mạch không hiểu ý tứ của Tam hoàng tử. Giang sơn tươi đẹp là do đại tỷ của ta diễn tấu." Con ngươi đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch trong suốt, không nhìn ra là nàng đang nói dối.
Thượng Quan Triệt nhìn con ngươi đen tuyền của nàng, cảm giác như mình đang bị một cỗ lực lượng kì dị hấp dẫn. Đột nhiên hắn cảm thấy nữ tử trước mắt đẹp như thiên tiên.
"Vậy sao? Chỉ mong Thượng Quan Triệt may mắn được nghe lại khúc Giang sơn tươi đẹp." Thượng Quan Triệt nhìn bộ dáng không muốn nhiều lời cùng hắn của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng lộ ra nụ cười, ôn hòa hữu lễ nói.
Thẩm Thiển Mạch hoài nghi nhìn Thượng Qua Triệt, hắn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tại sao có thể dễ dàng thả nàng rời đi như vậy?
Đè xuống hoài nghi trong lòng, cùng Thiên Thiên trở lại gian phòng, Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, sợ rằng sự tình sẽ càng phức tạp hơn.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thiên Thiên nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhíu mày thì ân cần hỏi han. Tam hoàng tử là nhất biểu nhân tài, lại là người khiêm tốn lễ độ, tại sao tiểu thư lại chán ghét hắn như vậy.
"Không có việc gì. Thiên Thiên, trong lòng ta có cảm giác không yên, ta phải đi tiền thính xem một chút Thượng Quan Triệt muốn giở trò gì." Thẩm Thiển Mạch sờ đầu Thiên Thiên nói.
"Tam hoàng tử tao nhã lịch sự, tại sao tiểu thư lại chán ghét hắn như vậy?" Thiên Thiên hoài nghi nhìn tiểu thư nhà mình, ngây thơ hỏi.
"Tao nhã lịch sự? Thiên Thiên, không phải ta đã nói với em, càng vô hại thì càng đáng sợ sao!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười giễu cợt, trong mắt lóe lên một tia hận ý.
Tao nhã lịch sự? Nàng cũng đã từng cảm thấy như vậy. Nhưng rồi cuối cùng nàng nhận được gì? Cái nàng nhận được là nụ cười dữ tợn của hắn, còn có độc dược. Nàng vĩnh viễn cũng không quên được biểu tình đắc ý của hắn khi đem độc dược rót vào trong miệng nàng, dù là một tia không đành lòng cũng không có.
Khi Thẩm Thiển Mạch đi gần đến tiền thính, thì Thượng Quan Triệt cũng vừa bước vào.
"Thừa Tướng đại nhân." Hắn nở nụ cười ôn hòa lễ độ.
Một thân bạch y thể hiện khí chất cao quý của hắn. Trên mặt của hắn mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh băng hàn.
"Tam hoàng tử giá lâm, không biết có gì phân phó?" Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhìn Thượng Quan Triệt, trong mắt cũng lộ ra vài phần khó xử. Thượng Quan Triệt tới chắc là vì Thẩm Thiển Ngữ, đáng tiếc Thẩm Thiển Ngữ đã mất tích, có lẽ là ૮ɦếƭ rồi, làm sao hắn có thể giao phó với Thượng Quan Triệt đây.
Thôi. Thẩm Thiển Mạch nói rất đúng! Cũng chỉ có thể đắc tội. Vì kế hoạch hiện giờ, hắn chỉ có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Thượng Quan Cẩn tranh đế vị.
"Thượng Quan Triệt là tới cầu thân." Thượng Quan Triệt lạnh nhạt nhìn Thẩm Lăng Vân, lão hồ ly này lộ ra vẻ khó xử, chẳng lẽ tính toán toàn lực trợ giúp Thượng Quan Cẩn?
Hắn có hoàng hậu chống đỡ cùng Đại tướng quân ủng hộ, nên không e ngại Thượng Quan Cẩn, nhưng nếu Thẩm Lăng Vân toàn lực tương trợ, vậy thì địa vị của hắn sẽ bị uy hiếp.
Mấy ngày trước hoàng thượng đem Thẩm Thiển Tâm gả cho Thượng Quan Cẩn, người đời đều cho rằng Thẩm Lăng Vân đứng về phía Thượng Quan Cẩn, việc này đối với hắn vô cùng bất lợi.
Lần này hắn đến, vốn là vì hướng Thẩm Lăng Vân cầu hôn, cưới Thẩm Thiển Ngữ làm vợ. Nhưng bây giờ hắn thay đổi chủ ý. Nếu đã biết Giang sơn tươi đẹp là do ai đàn, hắn cần gì phải cưới Thẩm Thiển Ngữ.
Thẩm Thiển Mạch là đích nữ, nếu cưới nàng thì sẽ càng hữu dụng hơn.
"Cầu thân? Không dối gạt Tam hoàng tử, thời gian trước Thiển Ngữ nhà thần đột nhiên mất tích, lão phu vì không muốn để cho hoàng thượng bận tâm nên vẫn không có báo lên." Thẩm Lăng Vân lộ ra vẻ mặt khó xử, trong lời nói có ý lấy lòng. Tuy vì bất đắc dĩ mà hắn chỉ có thể vứt bỏ Thượng Quan Triệt để bảo vệ Thượng Quan Cẩn, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội Thượng Quan Triệt sớm như vậy.
Đứng ở ngoài cửa, Thẩm Thiển Mạch lộ ra một tia cười lạnh. Lão hồ ly Thẩm Lăng Vân này, tới bây giờ mà còn muốn hai mặt lấy lòng. Thật đúng là có tâm thất khiếu linh lung!
"Vậy sao?" Thượng Quan Triệt chỉ nói hai chữ rồi nhếch miệng mỉm cười. Thái độ lạnh nhạt này của hắn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhất thời Thẩm Lăng Vân đoán không ra tâm tư của Thượng Quan Triệt. Hắn nói đến cầu thân, không phải là vì cưới Thẩm Thiển Ngữ sao. Tại sao khi nghe tin Thẩm Thiển Ngữ mất tích, hắn lại bình tĩnh như vậy.
"Hôm nay Thượng Quan Triệt tới là vì muốn cưới Tam tiểu thư, Thẩm Thiển Mạch." Thượng Quan Triệt mỉm cười, gằn từng chữ nói.
Thẩm Lăng Vân kinh ngạc nhìn Thượng Quan Triệt, ngoài cửa Thẩm Thiển Mạch cũng cả kinh, Thượng Quan Triệt muốn kết hôn với nàng? Cũng bởi vì biết khúc Giang sơn tươi đẹp là do nàng đàn hay sao?
"Thượng Quan Triệt đã biết khúc Giang sơn tươi đẹp là do ai đàn. Tin tưởng Thừa Tướng đại nhân cũng rõ ràng. Sở dĩ Thượng Quan Triệt đối với Thiển Ngữ động lòng, cũng chỉ vì thủ khúc này. Hôm nay ta đã tìm được người khảy đàn chân chính, tự nhiên là muốn cưới nàng." Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Lăng Vân, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lùng, "Nếu cưới Thiển Mạch, tất nhiên ta sẽ che chở nàng thật tốt, tuyệt không để tội khi quân rơi vào trên đầu của nàng."
Vẻ mặt Thẩm Lăng Vân hơi đổi. Thượng Quan Triệt này đúng là rất cao tay. Tội khi quân là tội lớn. Mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng nếu bị lan truyền ra ngoài, tất nhiên phủ Thừa Tướng cũng không có trái ngọt để ăn.
"Vậy ta liền thay Thiển Mạch. . ." Thẩm Lăng Vân lộ ra nụ cười giả dối, đang muốn thay Thẩm Thiển Mạch đồng ý hôn sự này, đột nhiên lại bị cắt ngang.
"Phụ thân! Con không lấy!" Thẩm Thiển Mạch từ ngoài phòng vọt vào, lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân, muốn nàng gả cho Thượng Quan Triệt? Không có cửa đâu!
"Không lấy? Mạch Nhi, không cần đùa giỡn nữa. Khó có được Tam hoàng tử yêu thích con như thế, con đừng không hiểu chuyện như vậy!" Thẩm Lăng Vân nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói thì nghiêm mặt, tỏ vẻ tức giận.
Gả Thẩm Thiển Mạch cho Thượng Quan Triệt, hắn chẳng những không đắc tội bên nào mà còn có thể lấy lòng cả hai bên. Chuyện tốt như vậy hắn làm sao có thể bỏ qua. Huống chi việc Thẩm Thiển Mạch thay Thẩm Thiển Ngữ đánh đàn, quả thật đã phạm vào tội khi quân.
"Phụ thân. Người đời ai cũng biết ý trung nhân của Tam hoàng tử là đại tỷ, nếu cưới Thiển Mạch, không phải để cho người trong thiên hạ giễu cợt sao?" Thẩm Thiển Mạch hùng hồn nói.
Ánh mắt Thượng Quan Triệt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch cũng nhiều hơn mấy phần thưởng thức. Nữ tử khắp kinh thành, mặc kệ được sinh ra hiển quý thế nào, cũng đều chen nhau muốn gả cho hắn, còn Thẩm Thiển Mạch lại ba lần bốn lượt cự tuyệt ý tốt của hắn. Đúng là rất có ý tứ.
"Ta đối với lệnh tỷ chỉ là thưởng thức, tin tưởng sẽ không có người nào lại dựa vào mấy câu tán thưởng thì liền cho là ta thích lệnh tỷ." Thượng Quan Triệt vẫn không hề giận, ngược lại ôn hòa nói với Thẩm Thiển Mạch. Nghiễm nhiên là một người khiêm tốn.
"Tam hoàng tử thật yêu thích ta?" Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói của Thượng Quan Triệt, cũng không có tiếp tục lạnh lùng, mà lộ ra một chút ý cười, hỏi.
"Tự nhiên là thật!" Thượng Quan Triệt son sắt nói.
"Như vậy, ta muốn làm chính phi!" Thẩm Thiển Mạch cười nhạt. Yêu cầu này hợp tình hợp lý, đường đường là Tướng phủ đích nữ, làm chính phi cũng không phải là việc lớn gì.
Vốn kế hoạch của Thượng Quan Triệt là cưới Thẩm Thiển Ngữ,cho nên chỉ cho nàng ta vị trí trắc phi, còn chính phi thì đã hứa cho Diêu Nhược Thấm. Nhưng giờ nàng muốn làm chính phi, vậy chỉ sợ hoàng hậu nương nương cùng đại tướng quân sẽ không đồng ý. Nàng thật muốn xem Thượng Quan Triệt giải quyết như thế nào.
"Được! Chỗ mẫu hậu cứ để ta đến nói, chính là Thiển Mạch cô an tâm chờ gả cho ta đi!" Thế nhưng Thượng Quan Triệt một hớp đồng ý. Hắn cũng hiểu vào lúc này phải ủng hộ bên đại tướng quân mới vững chắc không động vào được, không được bởi vì nhi nữ của thừa Tướng nhi mà phá hỏng quan hệ với đại tướng quân, nhưng mà hắn vẫn đồng ý.
Bởi vì hắn thật muốn cưới người con gái trước mắt này, nàng là người con gái đầu tiên có thể làm cho hắn chú ý đến.
"Thiển Mạch đã nói xong đâu." Thẩm Thiển Mạch đối với câu trả lời của Thượng Quan Triệt có chút ngoài ý muốn, nhưng là, sao nàng lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Thượng Quan Triệt như vậy.
"Thiển Mạch còn có yêu cầu gì?" Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Mạch, điềm đạm hỏi, bộ dáng kia dịu dàng cực kỳ, nhu tình trong ánh mắt giống như có thể hòa tan lòng của người ta.
"Ta muốn ngươi, không nạp trắc phi!" Nụ cười nơi khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch giơ lên, mang theo đường cong khiêu khích, trong đôi mắt đen nhánh không có chút tình cảm chỉ có trêu đùa cùng giễu cợt.
"Mạch Nhi, không được càn quấy!" Trầm Lăng Vân thấy thế lập tức quát Thẩm Thiển Mạch, Thượng Quan Triệt chịu cho nàng vị trí chánh phi vị đã không dễ dàng, mà nàng còn gây khó khăn cho Thượng Quan Triệt như vậy, nếu như ép hắn như thế sẽ không tốt.
"Được, ta đồng ý với cô." Thượng Quan Triệt cũng không biết mình bị sao, thế nhưng xúc động đồng ý đến như vậy. Không nạp trắc phi đồng nghĩa với việc có thể vì vậy chọc giận cữu cữu mình.
Dù sao Diêu Nhược Thấm đối với hắn cũng sớm đã vụng thầm nhớ trộm, nếu không phải có thể gả cho hắn, dựa vào tính tình của Diêu Nhược Thấm chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Vậy Thiển Mạch sẽ chờ tin tốt của tam hoàng tử." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười, thản nhiên nói.
Thật nực cười. Đời trước nàng yêu hắn như thế, nhưng hắn lại vì quyền thế muốn kết hôn với cô gái này đến cô gái khác, hôm nay, nàng căn bản là không muốn gả cho hắn, thế nhưng hắn lại nguyện ý vì nàng hứa hẹn không nạp trắc phi.
Nếu hắn nguyện ý cùng mẫu hậu hắn còn có cữu cữu quần nhau, vậy thì tại sao nàng lại phải ngăn cản ý tốt của hắn chứ. Dù sao thánh chỉ hạ xuống rồi, nàng Thẩm Thiển Mạch không muốn gả, hắn cũng không có cách nào.
"Được." Thượng Quan Triệt dịu dàng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang ý cười nhất định phải làm được. Cô gái này thú vị như vậy, sao hắn có thể bỏ qua.
Trầm Lăng Vân không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng Thượng Quan Triệt, lại nhìn đến nữ nhi bề ngoài bình thường mà chính hắn có lẽ từ lúc bắt đầu đã đánh giá thấp nữ nhi này của mình.
"Mạch Nhi! Ngươi thật là con gái tốt của cha!" Trầm Lăng Vân từ ái nhìn Thẩm Thiển Mạch, cười nói.
"Phụ thân, Mạch Nhi mệt mỏi, xin phép đi nghỉ trước." Thẩm Thiển Mạch cũng chán ghét nhìn mặt Trầm Lăng Vân, lạnh nhạt nói.
Trầm Lăng Vân muốn nổi giận, nhưng ngại vào thời khắc này thân phận Thẩm Thiển Mạch đã khác đi, chỉ đành phải cười cười, nói, "Vậy Thiển Mạch đi nghỉ đi."
Nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch, lần đầu tiên Trầm Lăng Vân cảm thấy nữ nhi này tựa như có lẽ đã vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể khống chế . Chẳng lẽ đi trong núi năm năm, nữ nhi này thật có thể làm phản hay sao?
Hắn lại không biết, nữ nhi này còn muốn mang đến cho hắn nhiều "ngạc nhiên" hơn.
"Mạch Nhi, hình như tâm tình của nàng không tốt?" Thời điểm Thẩm Thiển Mạch đi tới núi giả đột nhiên bị một bóng dáng màu hồng cản đường đi.
"Biết tâm tình ta không tốt còn cản đường ta!" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong ánh mắt toát ra trêu cợt, khóe miệng cong lên cười như không cười.
Tâm tình không tốt, quả thật có một chút. Dù sao kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, còn làm cho bản thân mình liên luỵ vào. Chỉ là tất cả vẫn còn trong lòng bàn tay của mình, cũng không có gì nên lo lắng.
"Chính là biết tâm tình nàng không tốt mới ngăn nàng lại. Ta cũng không thể nhìn Mạch Nhi một người không vui." Mị Huyết cười tà mị, nhìn chăm chú vào Thẩm Thiển Mạch, lúc nàng tức giận thật đáng yêu.
"Vậy ý của Mị Huyết lâu chủ là để cho ta phát tiết một chút?" Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói.
"Có thể. Chỉ là Mạch Nhi phải nói cho ta biết, vì sao tâm tình của nàng không tốt." Mị Huyết sảng khoái đồng ý, trong mắt không có ý tứ đùa giỡn, chỉ có yêu thương đối với Thẩm Thiển Mạch.
"Ngươi đoán thử xem." Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng chuyển một cái, linh động đáng yêu không sao tả, nàng chớp mắt nhìn Mị Huyết, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Bởi vì Thượng Quan Triệt?" Mị Huyết mới vừa rồi nhìn thấy Thượng Quan triệt từ phủ thừa Tướng đi ra, chắc hẳn cùng hắn thoát không khỏi liên quan.
"Mị Huyết lâu chủ thật thông minh." Thẩm Thiển Mạch cười, thừa nhận nói.
Trong đôi mắt như hắc diệu thạch của Mị Huyết thoáng qua một tia sát khí. Thượng Quan Triệt lại dám chọc giận Mạch Nhi hắn mất hứng chính là chán sống rồi đây.
Thẩm Thiển Mạch cảm giác được sát khí trong mắt của Mị Huyết, trong lòng không biết tính sao, cảm giác ngọt ngào, nàng cười nói, "Đừng động hắn! Hiện tại ૮ɦếƭ rồi, lợi cho hắn quá."
"Mạch Nhi nói không động, ta liền để cho hắn sống lâu một chút, không biết là hắn chọc gì mà làm cho Mạt Nhi nổi giận?" Mị Huyết nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói, thu lại sát ý trong mắt nâng lên nụ cười điên đảo người thần, nói.
"Hắn muốn lấy ta." Giảo hoạt trong mắt Thẩm Thiển Mạch càng đậm, nhìn Mị Huyết, cười nói.
"Cái gì! ?" Nụ cười trên mặt Mị Huyết nhất thời biến mất, nhìn cô gái trước mắt vẫn như cũ lúm đồng tiền như hoa, chẳng lẽ nàng thật nguyện ý gả cho Thượng Quan Triệt sao?
Hắn đương nhiên biết nàng sẽ không nguyện ý gả cho Thượng Quan Triệt, nhưng dù là tùy cơ ứng biến, hắn cũng không cho phép! Nàng chỉ có thể là thê tử của hắn, hắn quyết không cho phép nàng gả cho người khác!
"Mị Huyết lâu chủ hình như rất kích động?" Thẩm Thiển Mạch cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy dáng vẻ Mị Huyết tức giận nóng nảy thì đã cảm thấy vui vẻ.
Hắn là đang ghen. Hắn không muốn nàng gả cho Thượng Quan Triệt. Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch giương lên nụ cười, trong mắt cũng lộ ra nhè nhẹ ý cười.
Mị Huyết bị nụ cười của cô gái trước mắt mê hoặc. Nụ cười ấy là tinh khiết không chứa một tia tạp chất. Trong đôi mắt đen nhánh trong suốt đẹp làm sao. Cho dù là mang khuôn mặt bình thường vô cùng, cũng có thể làm cho thần kinh hắn lộ vẻ xúc động.
"Ta sẽ không để cho nàng gả cho hắn. Mạch Nhi của ta." Mị Huyết nhìn thấu tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, tiểu nha đầu này đang cố ý đùa bỡn hắn đây?
Lại dám đùa bỡn Mị Huyết lâu chủ hắn đây, Thẩm Thiển Mạch nàng là người đầu tiên. Thế nhưng hắn lại không tức giận, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ. Nàng cố ý đùa giỡn hắn, có phải hay không nói rõ trong lòng của nàng vẫn có hắn.
"Ta liền xem một chút Mị Huyết lâu chủ có bản lãnh gì ngăn cản đương kim tam hoàng tử." Thẩm Thiển Mạch nâng lên ý cười, thản nhiên nói.
"Mạch Nhi, nếu như ta có cách ngăn cản Thượng Quan Triệt, nàng cũng không thể ngăn cản ta." Mị Huyết nhìn Thẩm Thiển Mạch , khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
"Được." Thẩm Thiển Mạch cười nhạt đồng ý. Nếu hắn có thể ngăn cản Thượng Quan Triệt, thì tại sao nàng phối hợp với hắn chứ.
Chỉ là Thẩm Thiển Mạch không để ý đến tai giảo hoạt ở chỗ sâu trong đáy mắt của Mị Huyết. Nàng không ngờ luôn luôn tính toán người khác, trêu người khác cũng sẽ có một ngày bị đùa bợn trêu cợt lại.
Mị Huyết nhìn vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch, cảm giác trong lòng có một cỗ ấm áp ngọt ngào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc