Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 14

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Ở trong phủ Thừa tướng nhàn nhã thoải mái đã ba ngày, Thẩm Thiển Mạch cả ngày không có việc gì làm, ngược lại giúp cho chất lượng giấc ngủ của nàng được đề cao
Một ngày mười hai canh giờ, một nửa thời gian nàng đều dành cho việc ngủ, chất lượng giấc ngủ muốn không đề cao cũng khó. Nàng cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng được ngủ thư thái, sung sướng như vậy.
“Tiểu thư, Tam phu nhân bị ngươi ta đâm bị thương rồi!” Thiên Thiên vội vội vàng vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, hướng tới Thẩm Thiển Mạch báo cáo
“Rốt cuộc đã bắt đầu hành động. Sự kiên nhẫn của nàng ta cũng không tệ”. Thẩm Thiển Mạch không một chút kinh ngạc, ngược lại có vẻ như nàng đã dự đoán được sẽ xảy ra một màn này, nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, lười biếng nói.
“Tiểu thư, người đã biết trước Tam phu nhân sẽ bị người ta ám sát?” Thiên Thiên có chút không hiểu nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong lòng âm thầm suy nghĩ, làm sao tiểu thư biết trước được? Không lẽ tiểu thư phái người đi làm, nhưng nếu thật là tiểu thư làm sẽ không có khả năng lưu lại tính mạng cho nàng ta, vậy tại sao tiểu thư lại biết trước?
“Ta không phải đã nói cho em rằng phủ Thừa Tướng này sẽ tự biên tự diễn một vở kịch thú vị sao?” Thẩm Thiển Mạch từ trên giường đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, khuôn mặt hờ hững nói
“Ý của tiểu thư là…Tam phu nhân tự đâm mình bị thương?” Thiên Thiên cuối cùng cũng hiểu được, nhưng lại vẫn còn chút nghi vấn nói: “Nhưng tại sao Tam phu nhân muốn làm như vậy?”
“Doãn U Lan với Thẩm Thiển Ngữ mất tích, người bị hiềm nghi số một là ai?” Thẩm Thiển Mạch cười hỏi
“Tiểu thư đã nói là Tam phu nhân nha” Thiên Thiên cười híp mắt trả lời
“Nhưng nếu là Tam phu nhân cũng bị người ta ám sát?” Thẩm Thiển Mạch tiếp tục hỏi
“Vậy nói rõ là không phải Tam phu nhân làm. Vậy những hiềm nghi còn lại sẽ đổ lên đầu tiểu thư!” Thiên Thiên từ từ suy tư, sau đó kinh hô “Bà Tam phu nhân này thật là ngoan độc!”
“Chỉ tiếc, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Lần này chỉ sợ nàng ta gieo gió gặt bão rồi”. Thẩm Thiển Mạch đưa ra ánh mắt chẳng thèm để ý, muốn tính toán Thẩm Thiển Mạch nàng? Tô Lạc Nhạn ngươi không xứng
“Ý của tiểu thư là Thừa tướng đại nhân sao?” Thiên Thiên nghi ngờ hỏi
“Thiên Thiên ngày càng thông minh”. Thẩm Thiển Mạch sờ sờ đầu Thiên Thiên, cười nói: “Cái người phụ thân đó của ta khẳng định sớm hoài nghi người trong phủ động tay chân, Thiên Thiên chẳng lẽ không phát hiện xung quanh tiểu viện của chúng ta có người đang giám thị sao?”
“À. Khó trách tiểu thư bảo em làm bộ như không biết gì, còn dặn em mấy ngày nay an phận một chút, thì ra tiểu thư đã sớm biết có người của phủ Thừa Tướng phái tới giám thị chúng ta”. Thiên Thiên bừng tỉnh nói, ánh mắt nhìn về phái Thẩm Thiển Mạch càng thêm mấy phần sùng bái
“Đi thôi, chúng ta đi xem màn kịch hay đang trình diễn”. Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười đạm mạt, một màn đầy màu sắc như vậy, làm sao nàng có thể bỏ lỡ
Thời điềm Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên bước đến tiểu viện của Tô Lạc Nhạn, Thẩm Lăng Vân đã ngồi ở vị trí chủ tọa, Tô Lạc Nhạn trên cánh tay có vết thương do bị đâm, khóe miệng cũng có vết thương, gương mặt sưng thật to, hình như là bị đánh, mà Thẩm Thiển Tâm đứng bên cạnh, trong mắt chứa đầy lệ quang, nhu nhược, bất lực nhìn mẫu thân cùng phụ thân của mình.
“Phụ thân, chuyện này là thế nào?” Thẩm Thiển Mạch nhìn Tô Lạc Nhạn đang té trên mặt đất cùng cặp mắt sưng đỏ của Thẩm Thiển Tâm, giống như tiểu hài tử vô tri hỏi
“Người đàn bà độc ác này hại đại tỷ cùng Nhị nương của ngươi, bây giờ còn muốn giá họa cho ngươi!” Thẩm Lăng Vân hướng về phía Tô Lạc Nhạn hung hãn nói, trong mắt không còn vẻ cưng chiều như ngày thường, có chăng chỉ là một mảnh băng hàn
“Thiển Mạch không hiểu” Thẩm Thiển Mạch vẫn một bộ dáng không biết tại sao, tay chân có chút luống cuống đứng tại chỗ. Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh, Tô Lạc Nhạn ơi Tô Lạc Nhạn, ngươi tự cho mình là thông minh bây giờ lại bị chính thông minh của mình hại
“Lão gia, Lạc Nhạn thật sự oan uổng quá! Lạc Nhạn không có hại đại tỷ cùng Thiển Ngữ!” Tô Lạc Nhạn khóc đứt ruột đứt gan, nằm dài trên mặt đất, điềm đạm đáng yêu nhìn Thẩm Lăng Vân
Nhưng giờ phút này Thẩm Lăng Vân không có hứng thú nhìn nàng, hành động tự đâm chính mình bị thương của Tô Lạc Nhạn đã để Thẩm Lăng Vân xác định người hại Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ chính là nàng ta
Mặc dù Thẩm Lăng Vân đối với Doãn U Loan và Thẩm Thiển Ngữ không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao các nàng cũng là người của phủ Thừa Tướng, hai người hại nhau giống như bác bỏ mặt mũi của phủ Thừa Tướng
“Tiện nhân! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không chịu nói rõ tung tích của U Lan và Thiển Ngữ thì ngươi đừng trách ta không khách khí!” Thẩm Lăng Vân lạnh lẽo nhìn người trước giờ luôn nằm bên gối, hắn hoàn toàn quên đi những triền miền hứa hẹn ngày xưa.
“Lão gia! Lạc Nhạn thật sự không có, không có làm! Lão gia, người phải tin tưởng thiếp! Đúng, đúng là thiếp tự đâm mình bị thương, nhưng chỉ là vì thiếp không muốn bị lão gia hoài nghi!” Tô Lạc Nhạn bò đến bên chân của Thẩm Lăng Vân, cố gắng ghì chặt chân hắn
“Cút ngay! Nếu không phải ngươi làm, ngươi sợ gì ta hoài nghi!” Thẩm Lăng Vân một cước đá văng Tô Lạc Nhạn, lực đạo khá mạnh làm Tô Lạc Nhạn phun ra một ngụm tiên huyết
“Là Thiển Mạch! Đều tại nàng ta bảo ta làm như vậy! Lảo gia, người nhất định phải tin tưởng ta! Lạc Nhạn theo người bấy lâu, người vẫn không rõ tính tình Lạc Nhạn hay sao? Nhất định là Thiển Mạch làm! Là nàng, là nàng a!” Trong mắt Tô Lạc Nhạn mang theo vẻ bi thương mà dịu dàng, ai oán, thê lương. Nàng ta không ngừng chỉ vào Thiển Mạch mà nói
“Tam nương, sao người lại nói như vậy?” Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, hỏi
Tô Lạc Nhạn đến ૮ɦếƭ vẫn luôn muốn đổ tội cho nàng. Nhưng Tô Lạc Nhạn lại không biết việc Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ mất tích thật sự có liên quan đến nàng, nói như vậy, tất cả hoàn toàn là từ mục đích muốn hãm hại nàng
“Đủ rồi! Thiển Mạch từ nhỏ lớn lên trên núi rừng, làm sao có thể có tâm tư như thế được! Lại nói, có thể âm thầm khiến cho Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan biến mất, bản lãnh này, chỉ sợ có ngươi mới có thể!” Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch vô hại, hướng về phía Tô Lạc Nhạn quát
“Lão gia!” Tô Lạc Nhạn nghe được lời của Thẩm Lăng Vân, âm thanh khàn khàn bất lực kêu lên
“Mau nói cho ta biết tung tích của U Lan và Thiển Ngữ! Nếu không, ta *** ngươi!” Thẩm Lăng Vân hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, trong mắt mang theo vài phần tàn bạo
“Phụ thân bớt giận! Mẫu thân thật sự không có làm!” Thẩm Thiển Tâm trong mắt lệ quang càng nhiều, buồn bã mà nhu nhược nói
“Nếu không phài vì mặt mũi của Thiển Tâm! Ta đã *** ngươi rồi!” Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Tâm, trong mắt thoáng qua một tia tính toán, tiếp đó lại hướng về phía Tô Lạc Nhạn quát
“Lão gia, ta thật sự không biết!” Tô Lạc Nhạn nằm trên mặt đất kêu gào
“Người đâu! Đem Tô Lạc Nhạn giam lại cho ta! Không cho bất luận kẻ nào được đến gần.” Thẩm Lăng Vân không nhìn Tô Lạc Nhạn nữa, nổi giận đùng đùng rời đi
Thẩm Thiển Mạch trong lòng không ngừng cười lạnh. Thẩm Lăng Vân lưu lại một mạng cho Tô Lạc Nhan, chỉ sợ là vì Thẩm Thiển Mạch. Dĩ nhiên, cũng không phải bởi vì tình cha con đối với Thẩm Thiển Tâm, mà là vì Thẩm Thiển Tâm có giá trị lợi dụng.
Về phần tung tích của Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ, hắn sẽ không hỏi nữa. Có thề hắn cũng hiểu, Doãn U Loan và Thẩm Thiển Ngữ không phải mất tích mà là ૮ɦếƭ rồi, hỏi nữa cũng không được gì. Không bằng lợi dụng cho tốt nữ nhi còn sót lại này.
“Mẫu thân, người không sao chứ?” Thẩm Thiển Tâm đỡ Tô Lạc Nhạn từ trên mặt đất đứng dậy
Giờ phút này, Tô Lạc Nhạn tóc tai tán loạn, Pu'i tóc trên đầu cũng rớt xuống hơn nửa, gò má bên trái sưng lên thật cao, khóe miệng còn dính máu khô, trông hết sức chật vật
“Ngươi còn đứng nơi này làm gì? Muốn chế giễu ta sao?” Tô Lạc Nhạn không trả lời Thẩm Thiển Tâm mà ném ánh mắt oán độc về phía Thẩn Thiển Mạch, trong mắt đã không còn vẻ dịu dàng ngày thường, có chăng chỉ là vô tận hận ý cùng tàn nhẫn
“Từ nhỏ đã nhìn quen bộ dáng Tam nương dịu dàng, đột nhiên người trở nên như vậy, thật làm Thiển Mạch thấy không quen”. Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng cười giễu cợt, rốt cuộc Tô Lạc Nhạn cũng lộ ra diện mạo thật rồi
“Hừ! Thẩm Thiển Mạch, ta đã xem thường ngươi! Ngày hôm đó ngươi cố ý nhắc nhở ta, để cho ta biết được ta là đối tượng hiềm nghi số một, chính là vì muốn thấy một màn này phải không?!” Tô Lạc Nhạn không để ý đến lời châm chọc của Thẩm Thiển Mạch, nàng mang theo ánh mắt âm hàn tàn nhẫn nhìn Thẩm Thiển Mạch
“Đúng thế thì sao?” Thẩm Thiển Mạch làm ra bộ dáng không sao cả, một chút cũng không đem Tô Lạc Nhạn đặt vào mắt, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười lười biếng
“Muội muội, sao ngươi muốn làm như vậy? Tại sao ngươi muốn hại mẫu thân của ta?”. Giờ phút này Thẩm Thiển Tâm làm ra một bộ dáng kinh ngạc mà nhu nhược, ý đồ làm Thiển Mạch cảm động.
“Được rồi, Nhị tỷ th*** của ta, ngươi cùng mẫu thân của ngươi là một dạng, dẹp ngay cái bộ mặt giả dối của ngươi đi, ngươi làm ta buồn nôn!” Thẩm Thiển Mạch nói không chút lưu tình
“Thẩm Thiển Mạch!” Thẩm Thiển Tâm bị Thẩm Thiển Mạch nói đến sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Thiển Mạch, căm hận nói
“Nên là bộ dáng này chứ. Bộ dáng tiểu nhân của ngươi khi nguyền rủa ta chính là như vậy” Thẩm Thiển Mạch nhìn nhìn Thẩm Thiển Tâm, hình như có vẻ rất hài lòng, cười cười bình thản nói
“Ngươi nói cái gì?!” Thẩm Thiển Tâm không khỏi kinh ngạc, nữ nhân trước mắt là người hay yêu, tại sao đến dáng vẻ tiểu nhân của mình nàng cũng có thể biết?
“Sợ cái gì? Chỉ là bộ mặt tiểu nhân bỉ ổi của ngươi mà thôi, so với những chuyện ngươi làm đối với ta, chuyện này cũng không thể coi là cái gì?” Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần giễu cợt nhìn Thẩm Thiển Tâm
“Thẩm Thiển Mạch! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm tổn thương Tâm nhi, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!” Tô Lạc Nhạn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch khuôn mặt liền biến sắc, vội vàng bảo vệ trước mặt Thẩm Thiển Tâm, trong mắt mang theo hận ý nói
“Thành quỷ cũng không bỏ qua cho ta?! Ta không ngại có nhiều thêm hai con quỷ!” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không mang theo một tia tình cảm, sắc mặt vẫn không thay đổi, căn bản không sợ lời hù dọa của Tô Lạc Nhạn
“Ngươi có ý gì?” Tô Lạc Nhạn kinh nghi bất định nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt nhìn có vẻ như đang hoảng hốt lo sợ, nhưng kì thực lại ẩn giấu mấy phần tìm tòi nghiên cứu
“Ta biết rõ lời nói ban nãy của ngươi chỉ là vì muốn hãm hại ta. Chỉ là, ngươi đã nói đúng, Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ chính là bị ta giết!” Trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần đùa bỡn, liếc nhìn Tô Lạc Nhạn và Thẩm Thiển Tâm
“Cái gì! Là ngươi, ngươi giết…giết họ?” Tô Lạc Nhạn kinh ngạc nói, nàng không thể tin được cô gái nhu nhược trước mắt có thể thần không biết quỷ không hay giết Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ
“Đúng vậy! Ngươi nhất định rất kỳ quái rằng thi thể của bọn họ đang ở nơi nào, đúng chứ? Ma Cung thánh dược, Hóa Thi Thủy, biết không? Chỉ cần một giọt thì đã có thể làm cho thi thể hoàn toàn biến mất, chỉ còn chừa lại một bãi nước thôi” Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo dáng vẻ tươi cười tà mị, từng bước từng bước đến gần Tô Lạc Nhạn và Thẩm Thiển Tâm
Mà sắc mặt của Tô Lạc Nhạn và Thẩm Thiển Tâm đã trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Thẩm Thiển Mạch, giống như đang nhìn thấy ma quỷ từ địa ngục
“Ta hiểu rõ các ngươi sẽ nói việc này cho Thẩm Lăng Vân. Chỉ là, hắn ta sẽ tin tưởng các ngươi? Coi như hắn thật sự tin tưởng, thì lấy thực lực của Ma Cung, có thể khiến cho các ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ, hơn nữa còn là việc vô cùng đơn giản!” Thẩm Thiển Mạch đã nhạy bén phát giác ý đồ của Thẩm Thiển Tâm và Tô Lạc Nhạn, nàng khẽ cười nói
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đôi mắt Thẩm Thiển Tâm lạnh lẽo nhìn Thẩm Thiển Mạch, nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.
“Nhị tỷ, ngươi không cần phải sợ như vậy, ta sẽ không giết ngươi đâu!” Thẩm Thiển Mạch cố ý nhấc tay, nhẹ nhàng đưa về phía Thẩm Thiển Tâm, Thẩm Thiển Tâm bị dọa đến cả người run lên, nhưng Thẩm Thiển Mạch chỉ nhẹ nhàng chạm vào những sợi tóc của nàng
“Ta không muốn làm gì cả! Tam nương cứ nghe lời phụ thân, an phận ở trong này đừng đi đâu. Về phần Nhị tỷ, cũng là nên nghe theo ý của phụ thân, nên gả cho ai thì gả, nên có phú quý thì cứ hưởng phú quý!” Thẩm Thiển Mạch vỗ tay một cái, nhẹ cười nói
Thẩm Thiển Tâm và Tô Lạc Nhạn nhìn nữ nhân trước mắt. Đôi mắt đen nhánh không nhìn rõ cảm xúc, giống như một hắc động vô hình khiến người ta bị hút vào, cứ như vậy lười biếng tùy ý đứng đó, nhưng xung quanh thân thể lại tản ra khí chất cao cao tại thượng không thể nào chạm tới, cao quý xuất trần.
“Muội muội, thật ra đại tỷ và Nhị nương ức hiếp ngươi như vậy, vốn đã là rất đáng ૮ɦếƭ rồi! Ngươi không làm gì sai cả, mẫu thân của ta chỉ là nhất thời hồ đồ mới muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi sẽ không so đo với nàng đâu, người làm chị như ta trong lòng cảm thấy rất vui vẻ” Thẩm Thiển Tâm nhẹ nâng lên một nụ cười, lời nói thành khẩn nhưng lại mang theo thâm ý sâu xa đối với Thẩm Thiển Mạch
“Nhị tỷ có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi! Thiển Mạch cảm thấy hơi mệt nên xin phép trở về phòng tước!” Thẩm Thiển Mạch nhìn sắc mặt dối trá của Thẩm Thiển Tâm, lạnh nhạt lên tiếng. Nàng đã hoàn toàn xé rách da mặt với Thẩm Thiển Tâm nhưng nàng ta lại muốn lôi kéo nàng, tự nhiên là đã có suy tính.
“Ừ, tỷ tỷ cũng không giữ ngươi lại nữa” Thẩm Thiển Tâm cười nói
Thẩm Thiển Mạch không thèm để ý tới Thẩm Thiển Tâm, nàng dẫn theo Thiên Thiên rời khỏi tiểu viện của Tô Lạc Nhạn
“Tiểu thư, Nhị tiểu thư kia vừa nhìn đã biết không thật lòng, người tại sao phải giữ lại mặt mũi cho nàng ta?” Vừa ra khỏi tiểu viện, Thiên Thiên liền tò mò hỏi
“Bức nàng nóng nảy, nàng đem chuyện này nói cho lão hồ ly Thẩm Lăng Vân cũng không tốt lắm, chuyện tình không có thuận lợi như vậy đâu” Thẩm Thiển Mạch cười nhạt
“Vẫn là tiểu thư thông minh!” Thiên Thiên ngọt ngào nói
“Được rồi! Thiên Thiên, tự ngươi trở về đi, ta còn có chuyện muốn đi tìm Sênh Ca” Thẩm Thiển Mạch đưa Thiên Thiên đến cửa viện, liền lên tiếng phân phó
Mấy ngày nay vì không muốn làm Thẩm Lăng Vân hoài nghi, nàng và Thiên Thiên vẫn an phận trong phủ Thừa Tướng không có đi ra ngoài, hiện tại những người giám thị đã biến mất, nàng phải đi ra ngoài làm một số chuyện rồi
“Vâng! Tiểu thư đi sớm về sớm nhé!” Trải qua chuyện lần trước, Thiên Thiên đã hiểu tiểu thư muốn mình ở lại phủ Thửa Tướng canh chừng, không cần đi theo tiểu thư ra ngoài
“Biết rồi! sẽ mua mứt quả cho ngươi ăn!” Thẩm Thiển Mạch sờ sờ đầu Thiên Thiên, cười nói
“Dạ! Tiểu thư hiểu rõ Thiên Thiên nhất!” Thiên Thiên vui vẻ gất đầu, trong con ngươi lộ ra vẻ tham ăn
“Nha đầu ngốc!” Thẩm Thiển Mạch nhìn nụ cười đơn thuần trên mặt Thiên Thiên, trong lòng cảm thấy ấm áp, năm năm qua, Thiên Thiên mang đến cho nàng không ít niềm vui, nếu không có Thiên Thiên làm bạn, năm năm này chỉ sợ không trôi qua dễ dàng đến như vậy. Dù sao tập võ, tập mưu, cũng không phải một việc dễ dàng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc