Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 114

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Ngoại truyện 6: Thanh Liên và Hạo Nguyệt
"Đây là nhà của Thừa Tướng các ngươi sao?" Thanh Liên vẫn mặc một bộ màu hồng phấn như cũ, cả người có vẻ nhẹ nhàng đáng yêu, chớp tròng mắt, nhìn phủ Thừa Tướng, mặt vui vẻ hỏi.
Quản gia nhìn Thanh Liên một chút, trong lòng không khỏi buồn bực. Thanh Liên cô nương đáng yêu lại còn vô cùng thiện lương như vậy, tại sao Thừa Tướng lại sợ nàng như thế? Ngày thường Thừa Tướng luôn là người dịu dàng cao thâm, nhưng khi vừa thấy Thanh Liên cô nương, lại giống như chuột thấy mèo vậy, chạy nhanh hơn bất kỳ thứ gì. Thật sự rất là kỳ quái mà. Chỉ là Thừa Tướng đại nhân là chủ tử của hắn, lời nói chủ tử, hắn cũng không dám làm trái, quản gia không khỏi nói: "Thừa Tướng đại nhân không có ở trong phủ."
"Hắn không có trong phủ sao?" Thanh Liên chớp đôi mắt long lanh, lộ ra một bộ dạng vừa thất vọng vừa đáng thương, nhưng trong lòng thì oán thầm nói, không có trong phủ?! Nàng đã đến đây liên tiếp mười ngày rồi, mỗi ngày đều nói hắn không có trong phủ, gạt quỷ hả!
Hắn thật sự coi Thanh Liên nàng là kẻ ngu sao?
Quản gia nhìn dáng vẻ đáng thương của Thanh Liên, có chút không đành lòng nói: "Thanh Liên cô nương đừng buồn. Gần đây Thừa Tướng đại nhân tương đối bận rộn, không phải là vì muốn tránh cô nương đâu."
"Ta không sao." Thanh Lên cố làm bộ thất vọng rời đi, nhưng trong lòng thì hừ hừ nói, Hạo Nguyệt đáng ૮ɦếƭ, rõ ràng hắn đang trốn nàng, làm gì có chuyện bận rộn. Lấy tài năng của Hạo Nguyệt, với tình hình thái bình thịnh thế bây giờ, làm gì có chuyện gì có thể làm cho hắn loay hoay không phân thân ra được?
Kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ hay hơn một chút chứ! Tại sao hắn muốn trốn nàng? ! Nàng cũng không nói phải gả cho hắn sao! Nàng đâu đến nỗi chứ! Nàng cũng không phải là cọp mẹ, có gì đáng sợ.
Thanh Liên chịu đựng tức giận trong lòng, lặng lẽ tìm một chỗ tối núp vào.
"Như thế nào rồi? Nàng đi chưa?" Sau khi Thanh Liên trốn vào chỗ tối thì nhìn thấy Hạo Nguyệt mặc một bộ cẩm bào thủy lam đi ra, nhìn quản gia một cái, nhàn nhạt hỏi.
Quản gia liếc mắt nhìn Thừa Tướng nhà mình, nuốt nước miếng một cái, nói: "Thừa Tướng đại nhân, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, Thanh Liên cô nương đơn thuần, đáng yêu như vậy, đối với đại nhân là một tấm chân tình, tại sao đại nhân. . ."
"Đừng nhìn bề ngoài mà đoán một con người." Hạo Nguyệt nghe lời nói của quản gia, tự nhiên biết ý tứ của quản gia, chỉ là mặc dù nhìn bề ngoài Thanh Liên là dịu dàng, đơn thuần, nhưng căn bản là một hỗn thế tiểu ma nữ đấy.
Muội muội của Ngôn Tu Linh mà có thể là cô gái đơn giản sao? Mặc dù hắn cũng rất thích Thanh liên, nhưng mà với chuyện lấy Thanh Liên về nhà, thì vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
"Bản tiểu thư cũng đã thổ lộ rồi! Ngươi còn phải suy nghĩ cái gì nữa!" Thanh Liên nổi trận lôi đình nhảy ra từ sau núi giả, một phát bắt được áo bào của Hạo Nguyệt, hung hãn nói.
Quản gia thấy bộ dạng này của Thanh Liên bị dọa sợ, sau đó bội phục nhìn Hạo Nguyệt. Thừa Tướng đại nhân quả nhiên là Thừa Tướng đại nhân, thì ra là Thanh Liên cô nương này còn có bộ mặt đáng sợ như vậy, khó trách Thừa Tướng đại nhân mỗi lần thấy Thanh Liên cô nương tới là đều muốn trốn đi.
"Nàng buông tay ra trước." Hạo Nguyệt nhìn Thanh Liên, trong mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ.
Thanh Liên nhất quyết không tha, nắm chặt lấy ống tay áo của Hạo Nguyệt, mặt quả quyết nói: "Không buông, không buông, không buông! Nếu như ta buông tay nhất định ngươi lại trốn ta! Mà khinh công của ta lại không thắng ngươi."
Hạo Nguyệt nhìn Thanh Liên, trong lòng không khỏi thầm khen, Thanh Liên quả nhiên thông minh. Nếu như Thanh Liên buông tay, nhất định hắn sẽ chạy không còn bóng dáng .
"Hạo Nguyệt, tại sao ngươi sẽ không chịu lấy ta?" Thanh Liên nắm chặt áo bào Hạo Nguyệt, rống to.
Âm thanh quả thật vô cùng lớn, không kể đến quản gia ở một bên kia, ngay cả những người khác trong phủ Thừa tướng cũng đều nghe được.
Sắc mặt Hạo Nguyệt thay đổi có chút khó coi, thấy Thanh Liên giống như muốn rống to lần nữa, Hạo Nguyệt liền lấy tay che miệng Thanh Liên, lại bị tay của Thanh Liên bắt lại. Mắt thấy Thanh Liên lại muốn rống to lần nữa, Hạo Nguyệt gấp đến độ không do dự hôn xuống.
Quản gia thức thời che mắt, cả người Thanh Liên run lên, tay cầm lấy tay của Hạo Nguyệt không ý thức được, tự buông lỏng ra. Còn Hạo Nguyệt cũng bị hành động của mình sợ hết hồn, nửa ngày không có bất kỳ phản ứng gì nữa.
Sau khi Thanh Liên phản ứng kịp, liền ôm chặt lấy Hạo Nguyệt, hôn sâu hơn. Đầu óc Hạo Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hắn bị cường hôn sao? Nhưng mà cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
Thanh Liên hơi có chút tinh quái, có lúc cũng rất xảo quyệt một chút. Chỉ là, hắn rất thích tính cách này của nàng. Nếu như hắn lấy về nhà, hình như cũng không có gì không tốt. . .
Ngoại truyện 7: Ngôn Tu Linh
Toàn thân cẩm bào màu đen, trong tay cầm cây quạt. Ngôn Tu Linh nhàm chán đi dạo ở ở trên đường. Hôm nay là tất cả mọi người đều đã có đôi có cặp, ngay cả muội muội của hắn, Thanh Liên, cũng đã nên cặp với Hạo Nguyệt. Chỉ còn lại một mình hắn, một thân một mình cô đơn. Hắn thật đúng là đáng thương, rất đáng thương mà.
Trong khi Ngôn Tu Linh đang khoan thai tự đắc đi dạo một mình, đột nhiên có một thứ mềm mại va vào trong *** của hắn. Khi hắn ngước mắt nhìn thì trong khoảng thời gian ngắn lại mất hồn.
Thứ ***ng vào *** hắn chính là một nữ tử áo đỏ. Một thân hồng y ngạo nghễ, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, nhưng không tính là xuất chúng vì đối người với thường thấy mỹ nữ như Ngôn Tu Linh mà nói, gương mặt này cùng lắm cũng chỉ là là trung thượng, một vẻ đẹp thùy mị mà thôi.
Điều mà làm cho Ngôn Tu Linh ngây ngẩn chính là một đôi mắt màu tím của cô gái này. Trong con ngươi của nàng còn mang theo một dòng linh khí, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, thế nhưng lại có thể làm cho hắn mất hồn.
Đợi đến khi phản ứng kịp, thì nàng ta đã đi xa. Lúc mà Ngôn Tu Linh phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra túi tiền của mình đã bị trộm đi mất rồi, nhếch miệng lên một nụ cười đùa giỡn, hắn thế mà lại bị ăn trộm đồ vật trên người.
Mặc dù mới vừa rồi hắn bị tròng mắt của cô gái làm cho nhất thời hoảng hốt, nhưng mà có thể trộm đồ trên người hắn đi, tuyệt đối không đơn giản.
Nghe nói trên giang hồ gần đây nổi lên một đạo thần. Trộm vật chưa từng có thất bại, hơn nữa người đó còn có khinh công cao tuyệt và có một đôi mắt màu tím.
Xem ra chính là cô gái vừa rồi kia, không cần nghi ngờ gì thêm.
Nụ cười khóe miệng sâu hơn, Ngôn Tu Linh nghĩ thầm, đạo thần sao? Nữ nhân, chọc phải ta, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!
--- Hết ---
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc