Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 109

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy bộ dạng cố ý giả bộ tức giận của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng mềm nhũn. Mạch Nhi hiểu rõ tâm tư hắn như thế, vì không muốn hắn tự trách nên mới cố ý giả bộ tức giận vậy đó.
Nhưng hắn sao có thể không tự trách được. Nếu không phải vì hắn, Mạch Nhi làm sao phải chịu nhiều đau khổ đến vậy. Sau này, hắn tất nhiên sẽ không khiến Mạch Nhi phải chịu khổ thêm nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười tà mị đã lan tràn trên khóe môi, vén sợi tóc lộn xộn của Thẩm Thiển Mạch, vừa cười vừa nói, "Làm sao sẽ, ta cao hứng còn không kịp nữa này."
"Sinh hài tử, chàng cũng không thể chỉ thương hài tử mà không thương ta." Thẩm Thiển Mạch vươn ngón tay ra chọc chọc vào иgự¢ Tư Đồ Cảnh Diễn, làm như lo lắng, làm như hờn dỗi.
"Sẽ không đâu." Tư Đồ Cảnh Diễn ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt đen láy tràn đầy tình cảm nồng nàn.
Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười an tâm.
Nhưng nàng không biết, Tư Đồ Cảnh Diễn nào chỉ không thương yêu hài tử, đơn giản là không yêu thương chút nào. Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng chỉ có một mình Thẩm Thiển Mạch, hài tử hả? ! Dám ςướק Thẩm Thiển Mạch với hắn, quản nó có phải ruột thịt hay không, cũng không thèm lý tới.
Hoàng cung Lâm Vị.
"Ca ca, sau này huynh còn muốn chiến tranh với Thiên Mạc sao?" Con ngươi trong suốt của Thanh Liên chớp động nhìn Ngôn Tu Linh, mơ hồ có chút chờ mong.
Ngôn Tu Linh ngước mắt lên nhìn đôi mắt trông đợi của Thanh Liên. Lông mi nàng hơi động, ưu tư lóe lên trong mắt, lại còn khẽ mím môi.
Quan sát Thanh Liên có thể thấy rõ bộ dạng như có tâm sự của nàng. Thâm ý trong con ngươi Ngôn Tu Linh càng đậm. Thanh Liên có chuyện gì vậy? ! Trông bộ dạng này có vẻ như không muốn Lâm Vị tiến công Thiên Mạc? Nhưng mà không phải trước đây Thanh Liên vẫn luôn ủng hộ hắn chinh chiến hay sao? Thế nào mà mới đi Thiên Mạc một lần tựa hồ đã có tâm sự.
Khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, làm bộ thờ ơ hỏi, "Thanh Liên cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Thanh Liên lóe lên, liệu nàng có nên nói ra ý nghĩ của nàng không? Nàng mơ hồ không hy vọng rằng giữa Thiên Mạc và Lâm Vị xảy ra chiến tranh, thế nhưng tâm nguyện từ trước tới nay của ca ca không phải là thống nhất thiên hạ sao, nàng có thể hi vọng ca ca từ bỏ nó ư? Ca ca có thể vì nàng mà vứt bỏ không?
"Ca ca, nhất định phải đánh Thiên Mạc sao?" Thử đưa ra câu hỏi thăm dò, mặc dù Thanh Liên cực lực che giấu ý nghĩ của mình, thế nhưng khôn khéo như Ngôn Tu Linh, làm sao lại không rõ tâm tư của Thanh Liên?
Sắc thái trong mắt Ngôn Tu Linh hơi ba động, mím môi một cái, tiếp tục hỏi, "Vì sao Thanh Liên lại không muốn Thiên Mạc và Lâm Vị phát sinh chiến tranh, lần này tới Thiên Mạc đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Liên nghe xong, ánh mắt lóe lên sự xấu hổ và bối rối. Xảy ra chuyện gì, hình như cũng chẳng có chuyện gì cả. Vì sao lại không muốn Thiên Mạc và Lâm Vị phát sinh chiến tranh, là bởi vì, nàng không muốn trở thành địch nhân của Hạo Nguyệt. Dù rằng tên kia luôn đối nghịch với nàng, thế nhưng nàng không hy vọng ánh mắt hắn nhìn nàng có sự thù địch. Dường như chỉ chút xíu thù địch ấy đã như cây kim đâm vào tim nàng.
"Cũng không có xảy ra chuyện gì hết. Ban đầu nhiệm vụ có lẽ đã sớm hoàn thành nhưng đều vì cái tên Hạo Nguyệt kia ba lần bốn lượt ngăn cản!" 
Ngôn Tu Linh nhìn bộ dạng của Thanh Liên, thoạt nhìn như rất ghét Hạo Nguyệt, thế nhưng khi nhắc đến Hạo Nguyệt, thần thái trong mắt Thanh Liên hắn thấy rõ ràng, Thanh Liên đã động tâm với Hạo Nguyệt rồi.
Bởi vì động tâm với Hạo Nguyệt, cho nên không muốn Thiên Mạc và Lâm Vị thù địch với nhau sao? ! Đây chính là sức mạnh của tình yêu ư. Đến khi nào hắn mới gặp được người có thể bất tri bất giác thay đổi tình cảm của mình đây? !
Nhìn cảm tình giữa Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, nhìn thấy tình cảm của Thanh Liên với Hạo Nguyệt, hắn chợt khát vọng cái chữ mà từ trước tới nay hắn vẫn luôn xem thường này, khi nào hắn có thể cảm nhận được thứ tình cảm ấy?
"Ta cần suy nghĩ lại một chút." Ngôn Tu Linh nhếch môi cười. Tư Đồ Cảnh Diễn đã bỏ qua việc chinh chiến thiên hạ, có lẽ hắn cũng không nên chấp nhất như thế nữa.
"Thực sao?" Đôi mắt Thanh Liên thoáng cái trở nên lấp lánh. Nếu như vậy thì nàng có thể đi Thiên Mạc chơi, cũng có thể trêu chọc cái tên Hạo Nguyệt đáng ghét kia nữa.
Ngôn Tu Linh thấy quang mang trong mắt Thanh Liên, cái nhìn cưng chiều thương yêu không thể phát giác hiện ra. Thanh Liên là muội muội của hắn, cũng là thân nhân duy nhất của hắn, hắn sao có thể không thương Thanh Liên.
"Nghe nói Thẩm Thiển Mạch đã mang thai?" Ngôn Tu Linh nhướng mày hỏi.
Bản lĩnh thăm dò tin tức của Tu Gia Thương Phô là thiên hạ đệ nhất, trong hoàng cung Thiên Mạc xảy ra chuyện gì cũng không gạt được tai mắt của Ngôn Tu Linh.Tin tức Thẩm Thiển Mạch mang thai mới được truyền đi một ngày mà Ngôn Tu Linh ở hoàng cung Lâm Vị đã biết nhất thanh nhị sở (vô cùng rõ ràng).
Thanh Liên chớp mắt, thủ hạ báo cáo không sai. Nàng ngược lại tò mò không biết hài tử của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch trông sẽ như thế nào, lập tức cười một cái nói, "Đúng thế."
"Thân là chí hữu (bạn thân) của Tư Đồ Cảnh Diễn, không tiến công Thiên Mạc, coi như là lễ vật ta tặng hắn. Chuyến này Thanh Liên tới Thiên Mạc, nói giùm với Tư Đồ Cảnh Diễn hộ ta. Thiên Mạc cùng Lâm Vị, đời đời hữu hảo, vĩnh viễn không xâm phạm." Ngôn Tu Linh chậm rãi nhếch môi cười, tựa hồ là hạ quyết định gì, từ từ nói.
"Thật ư?!" Đôi mắt Thanh Liên chớp lóe, trong đó hiện lên sự vui vẻ khó tin. Thiên Mạc và Lâm Vị sau này sẽ là những nước hữu nghị, không cần chiến tranh. Hơn nữa, nàng tới Thiên Mạc, lại có thể gặp được Hạo Nguyệt rồi.
Bất tri bất giác, nửa năm đã trôi qua.
"Hoàng hậu nương nương, người đừng đi lung tung nữa. Hoàng thượng đã dặn, bảo người ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt." Thẩm Thiển Mạch mới chỉ đi tới cửa phòng, nha hoàn ở cửa đã lập tức quỳ xuống, hết sức lo sợ.
Thẩm Thiển Mạch cau mày nhăn mặt. Cảnh Diễn đúng là lo lắng quá mức rồi. Lần trước nàng chỉ lén chạy ra ngoài chơi thôi, quay về đã thấy nha hoàn quỳ dưới đất khóc không thành tiếng. Còn Tư Đồ Cảnh Diễn ngồi trên ghế, con ngươi đen nhánh tràn ngập tức giận, một bộ như muốn Gi*t sạch nha hoàn trong phòng.
Thảo nào những nha hoàn này lại nơm nớp lo sợ như bây giờ. Chỉ cần thấy nàng có xu thế bước chân ra khỏi cửa phòng, lập tức như lâm đại địch, quỳ hết xuống đất. Nàng thừa nhận khi nàng mang thai xác thực là đã mềm lòng đi rất nhiều. Nhưng để nàng vì những nha hoàn nàng mà nghẹn trong phòng thì đúng là không quá thực tế.
Lông mày chau lại, Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nói, "Tránh ra cho Bổn cung!"
Tuy đang mang thai, thân hình Thẩm Thiển Mạch đã có sai khác, nhưng quý khí trong người không chút thay đổi, một tiếng tránh ra cho Bổn cung làm cho những nha hoàn kia sợ hãi ngơ ngác nhìn nhau.
Ai mà không biết Hoàng hậu nương nương chính là bảo bối trong lòng Hoàng thượng. Nếu các nàng chọc Hoàng hậu nương nương tức giận, hoàng thượng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các nàng. Nhưng nếu các nàng để Hoàng hậu nương nương ra ngoài, Hoàng thượng trở về không thấy Hoàng hậu nương nương đâu, tất nhiên cũng sẽ nổi giận, vậy làm sao mới phải đây.
Những nha hoàn đang quỳ dưới đất đang không biết phải làm thế nào mới tốt thì giọng nói mị hoặc của Tư Đồ Cảnh Diễn truyền tới, "Mạch Nhi đang làm gì vậy?"
"Ta muốn đi ra ngoài một chút. Cả ngày ngồi trong phòng cũng sắp nghẹn ૮ɦếƭ rồi." Thẩm Thiển Mạch thấy Tư Đồ Cảnh Diễn tới liền bĩu môi, như là chịu ủy khuất, muốn đáng yêu bao nhiêu thì có đáng yêu bấy nhiêu.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy bộ dạng này của Thẩm Thiển Mạch, vốn là muốn cứng rắn lại thành vui vẻ, cưng chiều xoa tóc Thẩm Thiển Mạch, cười nói, " Mạch Nhi muốn đi đâu?"
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, đôi mắt đen hiện lên sự giảo hoạt, nụ cười gian giảo nhếch lên, tiếp tục vừa cười vừa nói, "Ta muốn đi dạo trên phố."
Cả ngày núp trong cung thật buồn bực ૮ɦếƭ nàng mất. Sau khi mang thai hết lần này tới lần khác nàng cũng không dám vận dụng nội lực quá trớn, Tư Đồ Cảnh Diễn lại phái người của Mị Huyết Lâu trông coi xung quanh gian phòng của nàng, khiến nàng hoàn toàn không có cách nào cả. Chỉ có bây giờ làm nũng với Tư Đồ Cảnh Diễn để được ra ngoài một lúc.
Thế nhưng nụ cười trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn khi nghe thấy Thẩm Thiển Mạch nói muốn ra phố liền biến mất. Bây giờ Thẩm Thiển Mạch mang thai đã mười tháng, sắp tới ngày sinh rồi, sao còn có thể để nàng chạy lung tung trên đường được, việc này tuyệt đối không được.
"Mạch Nhi. Không nên tùy hứng, chịu đựng thêm mấy ngày nữa thôi." Tư Đồ Cảnh Diễn dịu dàng dỗ dành, hắn cũng không muốn ủy khuất Thẩm Thiển Mạch, thế nhưng hắn thật lo lắng Thẩm Thiển Mạch sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Thiển Mạch nghe được đáp án của Tư Đồ Cảnh Diễn, còn chưa kịp phản bác, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, cả người đứng không vững.
Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức đỡ lấy Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng, quát, "Gọi thái y!"
"Hoàng thượng, xin người tránh đi." Sau khi thái y tới liền muốn để Tư Đồ Cảnh Diễn rời đi. Dù sao địa phương mà nữ nhân sinh đẻ không thích hợp để chí tôn một nước nán lại.
Ánh mắt đầy nguy hiểm của Tư Đồ Cảnh Diễn híp lại, phất tay áo, không hề muốn đi, nói, "Trẫm ở đây xem!"
Thái y khổ sở nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, thế nhưng lại không dám nói gì, đành để Tư Đồ Cảnh Diễn ở lại bên trong phòng.
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, trong mắt chứa đầy sự ẩn nhẫn. Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấy mà đau lòng. Thẩm Thiển Mạch tính tình quật cường, không chịu tỏ ra yếu kém. Thế nhưng đau đớn mà nàng biểu hiện ra, hắn có thể cảm thụ được.
Thấy Thẩm Thiển Mạch ưỡn căng người, Tư Đồ Cảnh Diễn có chút tức giận. Tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt kia, nếu không phải vì nó, Mạch Nhi sao phải chịu đau đớn lớn như thế.
"Hoàng hậu nương nương, mau rặn đi." Bà đỡ và thái y đều ở bên cạnh, cùng nói với Thẩm Thiển Mạch.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Thẩm Thiển Mạch không còn huyết sắc, mồ hôi hột phủ đầy trên trán, trong ánh mắt nàng hiện lên sự kiên định và dịu dàng.
Đây là hài tử của nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn. Nàng nhất định phải thuận lợi sinh nó ra. Cắn chặt răng, Thẩm Thiển Mạch hít sâu, cố gắng rặn hết mức.
"Oa oa." Rốt cục, hài tử chào đời. Bà đỡ thấy hài tử chui ra mới thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Thiển Mạch do trước đó quá mệt nhọc, cuống rốn hài tử không ổn đinh, sinh ra cũng cực kỳ nguy hiểm. May là Thẩm Thiển Mạch có nghị lực hơn người, bằng không, hài tử này chỉ sợ cũng không có sinh ra nhanh vậy đâu.
"Chúc mừng Hoàng thượng, là Hoàng tử."
"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."
Trong khi mọi người trong phòng hân hoan quỳ xuống chúc mừng Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch đột nhiên kêu lên hù dọa chúng nhân.
"Đau." Hàng lông mày xinh đẹp của Thẩm Thiển Mạch nhăn nhó, vẫn còn cảm giác đau đớn, đây là thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc