Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 100

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

“Sao ta có thể bỏ ngươi lại??!” Nhất Vương rống giận một tiếng với Nhị Vương, chăm chú đỡ Nhị Vương, nhưng một người bị thương đỡ một người bị thương nặng hơn thì làm sao có thể tránh được ám khí ùn ùn bắn tới???!
Cuối cùng Nhất Vương và Nhị Vương thể lực cạn kiệt, bị ám khí bắn trúng giữa lưng, mắt thấy sắp không được.
Đôi mắt Huyền Lâu bị một lớp sương mù nhàn nhạt che phủ, không thấy rõ tâm tư, hắn thu hồi trận pháp sau đó cùng Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đi tới trước mặt Nhất Vương và Nhị Vương.
Nhị Vương bởi vì thương nặng nên đã đoạn khí, còn Nhất Vương bị ám khí bắn trúng, dù trọng thương nhưng vẫn chưa ૮ɦếƭ.
“Thánh Tử Nam Cương ở đâu?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thản nhiên hỏi.
“Không biết.” Nhất Vương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, gương mặt kiêu căng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong đôi mắt còn mang theo tức giận và oán khí, nếu ánh mắt có thể hoá thành VK sắc bén, chỉ sợ Thẩm Thiển Mạch sớm đã ૮ɦếƭ trăm ngàn lần rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe Nhất Vương trả lời như vậy vẫn bình tĩnh ung dung cong khoé môi, dáng vẻ từ tốn, rũ mắt nhìn Nhất Vương một chút, giọng điệu nhàn nhạt: “Có phải Thánh Tử Nam Cương rất coi trọng thuộc hạ không?”
Để mặc cho Tứ Vương của Nam Cương đi đối phó nàng, không biết là đặc phái Tứ Vương đi dò xét thử, hay là vô cùng tin tưởng bản lãnh của Tứ Vương. Nếu là vế trước, vậy thì Thánh Tử Nam Cương đương nhiên sẽ không bận tâm đến tính mạng của Nhất Vương. Nếu là vế sau, vậy Thánh Tử Nam Cương sẽ không bỏ mặc.
Nàng tin tưởng là vế sau. Bởi vì thế lực cường đại kinh khủng bực này của Thánh tộc Nam cương không thể nào chỉ để dò xét. Hơn nữa, nếu Thánh tử Nam Cương thật sự là người vô tình vô nghĩa thì sao Tứ Vương có thể một lòng đi theo??!
Quả nhiên, Nhất Vương nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt liền khẽ đổi, quay đầu muốn cắn thuốc độc lại bị Thẩm Thiển Mạch nhanh chóng điểm huyệt toàn bộ huyệt đạo quanh thân, hoàn toàn không thể động đậy.
“Ồ. Xem ra Thánh Tử Nam Cương vẫn rất quan tâm đến thuộc hạ?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy tính toán. Hành vi của Nhất Vương đã chứng minh hết thảy, một khi đã như vậy, vậy thì nàng dùng Nhất Vương làm mồi nhử để dụ Thánh Tử Nam Cương xuất đầu lộ diện đi.
Nhất Vương bị Thẩm Thiển Mạch chế trụ huyệt đạo toàn thân nên không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể dùng đôi mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt khiến người khác sợ hãi của Nhất Vương cũng không hề khẩn trương lấy nửa phần, chỉ thản nhiên cười nhìn Nhất Vương.
“Ngươi còn nhìn Mạch Nhi như vậy, ta không ngại móc mắt ngươi!” Thẩm Thiển Mạch không khó chịu chút nào, thế nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn lại nổi giận, sắc mặt lạnh lùng nhìn Nhất Vương nói.
Nhất Vương vô cùng khinh thường nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, dáng vẻ như muốn nói ngươi có bản lĩnh liền giết ta. Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, sâu kín nói: “Ngươi yên tâm. Chúng ta sẽ không giết ngươi.”
Một câu nói này nghe như là an ủi, nhưng thật ra lại khiến Nhất Vương càng thêm phẫn uất và tuyệt vọng. Hắn thật vô dụng, chẳng những không giết được Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, ngược lại lại bị họ nắm chắc trong tay, biến hắn trở thành lợi thế để uy hiếp Thánh Tử.
Nhốt Nhất vương lại, bố trí cơ quan trận pháp tứ phía, chờ người tự chui đầu vào lưới. Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn tung tin tức Nhất Vương bị bắt đến lãnh thổ Nam Cương, tạo nên một làn sóng không hề nhỏ tại Nam Cương.
Không có Thánh tộc Nam Cương âm thầm ẩn nấp, không còn ám sát và hạ độc, những ngày Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn trải qua tại Nam Thành có thể coi như thoải mái. Chẳng qua hiện nay Lâm Vị từng bước bức bách Thiên Mạc, Nam Cương cũng rục rịch cho nên khoảng thời gian này không phải lúc để Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thong dong tại Nam Thành.
“Định chờ như này tiếp sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, việc này không biết là Thánh Tử rất bình tĩnh hay là căn bản không hề để ý đến sống ૮ɦếƭ của Nhất Vương, đã vẻn vẹn hai ngày mà một chút động tĩnh cũng không có.
Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn có một chút dao động nhẹ, cả người như tắm dưới ánh mặt trời, có chút chói mắt và nóng rực, khoé miệng hắn xuất hiện nụ cười tự tin, giọng điệu chậm rãi mang theo sức quyến rũ cùng khí phách tự nhiên thiên thành: “Chờ?! Không cần. Nếu hắn không đến, vậy thì chúng ta đổi khách thành chủ, trực đảo hoàng long!”
Đổi khách thành chủ, trực đảo hoàng long?! Thẩm Thiển Mạch chợt nhíu mày. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn xuất binh tấn công Nam Cương?! Nhưng tung tích của Thánh Tử Nam Cương đến nay vẫn không rõ, có lễ vẫn còn ẩn nấp ở đâu đó, thỉnh thoảng sẽ cho bọn họ một kích trí mạng, thực lực Nam Cương cũng không thể coi thường, đứng lên chiến đấu chưa hẳn là một điều tốt đối với Thiên Mạc. Thiên Mạc ở phương Bắc, còn có Lâm Vị như hổ rình mồi!
Lúc này xuất binh tấn công Nam Cương, chẳng lẽ không sợ đẩy Thiên Mạc vào tình cảnh hai mặt thụ địch sao?! Nhưng Thẩm Thiển Mạch biết Tư Đồ Cảnh Diễn không phải là người dễ dàng xúc động, nếu hắn đã nói ra biện pháp này hẳn là có nguyên nhân.
Nàng nhíu mày không nói gì, chỉ chờ Tư Đồ Cảnh Diễn giải đáp. Mặc dù nàng hiểu mưu lược, nhưng đối với những chuyện hành quân đánh giặc vẫn là không hiểu.
“Chúng ta không động, Lâm vị liền động. Với hiểu biết của ta về Ngôn Tu Linh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Hiện tại Nam Cương kìm chế binh lực của chúng ta, lúc này hắn tiến công thì không còn gì tốt hơn nữa.” Đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Cảnh Diễn như hồ sâu không thấy đáy, khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu không thể bao đồng mọi mặt, vậy không bằng chúng ta ra tay trước, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chiếm Nam Cương.”
“Nếu chúng ta đánh bại Nam Cương, Thánh Tử Nam Cương sẽ vội vã xuất hiện thôi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười tính toán, trong đôi mắt đen nhánh xuất hiện một tia sáng. Thánh Tử Nam Cương vẫn giấu kín tung tích, thay vì chờ hắn xuất hiện thì không bằng trực tiếp tấn công Nam Cương buộc hắn hiện thân, đến lúc đó một lưới bắt hết, tiêu diệt Nam Cương sau đó quay lại đối phó với Lâm Vị.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nâng lên nụ cười thản nhiên, giọng điệu chậm rãi, từng chữ từng chữ mang theo khí phách: “Ta cũng không tin ta diệt Nam Cương rồi mà Thánh Tử Nam Cương vẫn có thể không ra tay!!”
“Đúng vậy! Thay vì bị kìm chế, không bằng chủ động ra tay!” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ngoan tuyệt, mấy ngày nay bọn họ còn sợ ném chuột vỡ bình, thực là có chút khó chịu, mặc dù nàng không hiểu hành quân đánh giặc, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh Diễn đã có dũng khí tấn công Nam Cương thì chắc chắn hắn đã nắm chắc!
“Huyền Lâu, ngươi chuẩn bị binh khí sao rồi?” Bỗng nhiên Tư Đồ Cảnh diễn nhíu mày, nhìn Huyền Lâu vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên không nói gì, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.
Huyền Lâu nghe thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hỏi chuyện binh khí mới chậm rãi nâng mắt, giọng nói ôn hoà trước sau như một: “Đã chuẩn bị tốt. Chỉ là tất cả đều ở quốc đô của Thiên Mạc.”
Khuôn mặt Huyền Lâu có chút ngưng trọng. Mười vạn binh khí không phải là một con số nhỏ. Mười vạn binh khí có thể quyết định thắng bại của một trận chiến rồi. Chỉ là mười vạn binh khí này cũng không dễ dàng mang từ quốc đô của Thiên Mạc tới đây.
Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định sẽ động thủ với Nam Cương, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Bởi vì một khi Tư Đồ Cảnh Diễn động thủ với Nam Cương, nhất định Lâm Vị cũng sẽ động thủ. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn thâu tóm Nam Cương tất sẽ điều động phần lớn binh lực của Thiên Mạc đến phía nam để đối phó với nước này, mà binh lực để bảo vệ khi sẽ giảm rất nhiều. Nếu tốc độ không nhanh rất có thể sẽ không thâu tóm được Nam Cương, ngược lại sẽ để Thiên Mạc rơi vào tình huống trước Nam Cương sau Lâm Vị.
“Mười vạn lợi khí đang được âm thầm vận chuyển đến kinh đô của Kỳ Nguyệt quốc.” Sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không hề thay đổi, khoé miệng nhếch lên nụ cười khát máu: “Trăm vạn hùng binh đánh với Nam Cương, cho dù không cần mười vạn lợi khí này cũng có thể thâu tóm vào lòng bàn tay.”
Trăm vạn hùng binh. Thì ra Tư Đồ Cảnh Diễn sớm đã điều động quân đội Thiên Mạc đến Nam thành. Những ngày qua Tư Đồ Cảnh Diễn có vẻ như đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra hắn vẫn âm thầm dự mưu. Mà việc điều động binh lực này lại không lộ ra chút phong thanh nào, riêng điều này đã đủ để thấy quân đội Thiên Mạc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh như nào, và Tư Đồ Cảnh Diễn có bao nhiêu lợi hại.
Trăm vạn hùng binh đánh với Nam Cương, cho dù không cần mười vạn lợi khí này cũng có thể thâu tóm vào lòng bàn tay. Một câu nói có vẻ cực kỳ bỉnh thản, nhưng lại mang theo vô vàn khí phách và tự tin. Cái loại khí chất bễ nghễ thiên hạ này không ai có tự tin dám tranh tài với hắn.
Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Huyền Lâu sẽ nở một nụ cười ôn hoà, nhưng trong lòng thì lại xem thường. Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy lại khiến Huyền Lâu không thể không tin.
“Mười vạn Ngự Lâm Quân trong kinh đô có thể thủ được Thiên Mạc??” Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Tư Đồ Cảnh Diễn điều động trăm vạn quân đội, như vậy chẳng phải chỉ để lại mười vạn Ngự Lâm Quân ở lại kinh đô để trấn thủ Thiên Mạc?? Mười vạn Ngự Lâm Quân là do một tay Tư Đồ Cảnh Diễn bồi dưỡng, thực lực không hề tầm thường. Nhưng Lâm Vị cũng không phải một nước bình thường, Ngôn Tu Linh cũng không phải là người dễ khi dễ, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn có tự tin bảo vệ được Thiên Mạc??!!
Trong con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua ánh sáng khí phách, khoé miệng chậm rãi nâng lên nụ cười: “Chờ ta trở về trấn thủ đô thành thì sẽ tốt thôi.”
Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Có bỏ mới có được. Muốn tấn công Nam Cương liền tóm lấy Nam cương, mà muốn thâu tóm được Nam Cương thì nhất định phải tập trung toàn bộ binh lực của Thiên Mạc. Nếu muốn vừa tấn công Nam Cương vừa muốn nắm giữ Lâm Vị nhất định sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Thiên Mạc không thể đồng thời vừa đối phó Nam Cương vừa đối phó Lâm Vị, cho nên biện pháp tốt nhất chính là trước tập trung binh lực đối phó Nam Cương, chờ chiếm được Nam Cương thì điều binh đối phó với Lâm vị. Về việc Lâm Vị tấn công, chỉ cần trì hoãn được là tốt rồi, đợi đến khi Tư Đồ Cảnh Diễn đánh chiếm được Nam Cương sau đó chỉ huy quân đội tấn công Lâm Vị, lúc đó Thiên Mạc đã thâu tóm được Nam Cương rồi, xưa không bằng nay.
Cho dù Lâm Vị đánh chiếm được một vài thành trì của Thiên Mạc thì cũng không phải là đối thủ của Thiên Mạc. Nhưng mà cho dù có thể vứt bỏ một vài thành trì, nhưng quốc đô chính là tín ngưỡng của một quốc gia thì không thể vứt bỏ được, cho nên Tư Đồ Cảnh Diễn để lại mười vạn Ngự Lâm Quân - Ngự Lâm Quân do chính tay hắn tự bồi dưỡng, trấn thủ đô thành Thiên Mạc.
Thủ được đô thành là tốt rồi, chờ Tư Đồ Cảnh Diễn trở về, tất cả sẽ không còn là vấn đề nữa. Khi đó cũng là lúc Thiên Mạc chân chính thống nhất thiên hạ.
Vốn cho rằng Thiên Mạc và Lâm Vị sẽ nổ ra chiến tranh trước nhưng không ngờ Nam Cương lại làm thay đổi kế hoạch của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nhưng vẫn vậy thôi, sớm hay muộn thiên hạ này cũng là của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn!
“Rất quyết đoán.” Huyền Lâu nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy thì có chút thưởng thức, dịu dàng, ôn hoà cười nói.
Đạo lý lớn ai cũng có thể nói. Chỉ là không phải ai cũng có thể quyết đoán như Tư Đồ Cảnh Diễn. Đây chính là năng lực thao túng toàn cục, cũng là sự tin tưởng của Tư Đồ Cảnh Diễn đối với mười vạn Ngự Lâm Quân, tin tưởng trăm vạn hùng binh của Thiên Mạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc