Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 08

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thẩm Thiển Mạch phi thân rời đi Quái Y Sơn Trang, Mị Huyết cũng theo sát, lưu lại Tất lão đầu lòng tràn đầy hy vọng hướng về phía bóng lưng Mị Huyết hô, "Lâu chủ, nhất định phải bắt hắn lại!"
"Mới vừa rồi còn nói thiếu ta một phần nhân tình, nhanh như vậy liền quên?" Mị Huyết ngăn cản đường đi của Thẩm Thiển Mạch, mặt đùa giỡn nhìn Thẩm Thiển Mạch. Một thân y phục như lửa dán chặt thân hình cường tráng của hắn, khiến hắn tản ra sức quyến rũ mê người.
"Mị Huyết lâu chủ cần Thiển Mạch hỗ trợ cái gì?" Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười vô hại, quan sát nhìn Mị Huyết.
"Ta hi vọng Ma Cung không nên nhúng tay vào chuyện đoạt vị của Kỳ Nguyệt quốc." Mị Huyết nhìn Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ bình thường này khẳng định không phải là diện mạo thật của nàng. Lần đầu tiên thấy nàng đã cảm thấy dung mạo này không xứng với khí chất của nàng, nhưng quan sát cẩn thận lại không thấy có dấu vết dịch dung, xem ra là nàng đã dùng thánh dược của Ma Cung, Dịch Dung Đan.
"Lâu chủ đang nói đùa sao?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, khóe miệng mang theo nụ cười.
Muốn nàng không nhúng tay vào chuyện đoạt vị của Kỳ nguyệt quốc? Làm sao có thể? Nàng trở lại, chính là vì chuyện này, làm sao có thể không nhúng tay vào.
"Ta giống như là đang nói đùa sao?" Mị Huyết tìm tòi nghiên cứu nhìn Thẩm Thiển Mạch, hắn đã biết chuyện nàng cố ý khích bác phủ Thừa Tướng cùng phủ Tướng quân, lấy thân phận là cung chủ Ma Cung của nàng, xem ra là nàng muốn dùng lực lượng của Ma Cung để giúp đỡ Thượng Quan Cẩn.
Chẳng lẽ nàng thích Thượng Quan Cẩn? Nghĩ tới đây, Mị Huyết đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác không vui. Cảm giác kia làm hắn hận không thể lập tức Gi*t ૮ɦếƭ Thượng Quan Cẩn.
"Không giống. Chỉ là, mới vừa rồi ta nói nợ ngươi một phần nhân tình, cũng là nói giỡn thôi." Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch mang theo nét giảo hoạt, khóe miệng lộ ra nụ cười vô hại, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ lực bất tòng tâm.
"Nếu cung chủ đã cố ý chơi xấu, thì Mị Huyết cũng không có biện pháp." Mị Huyết nhìn Thẩm Thiển Mạch một chút, sau đó sâu kín nói, "Nếu cung chủ Ma Cung không cảm kích, như vậy Mị Huyết không thể làm gì khác hơn là nói ra chuyện cung chủ Ma Cung và Tướng môn đích nữ là cùng một người."
"Ngươi đang uy Hi*p ta?" Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch biến sắc, nụ cười đùa giỡn cũng biến mất, bây giờ trên mặt nàng đã lộ ra mấy phần sát khí. Nàng ghét nhất là bị người khác uy Hi*p!
Nhìn nữ tử trước mắt từ dáng vẻ vô hại đột nhiên biến thành tàn nhẫn vô tình, Mị Huyết ý thức được lời mình nói đã chọc giận nàng. Nhìn cả người nàng tản ra sát khí sắc bén, hắn cũng muốn muốn nhìn một chút, nữ nhân này muốn làm gì.
Sợi tơ trong ống tay áo theo y phục bay ra, y phục trắng thuần giống như biến thành vô số sợi tơ trắng, đánh về phía Mị Huyết.
Con mắt Mị Huyết biến đổi, Tam Thiên Thanh Ti. Nàng thật muốn Gi*t hắn.
"Ta ghét nhất là bị uy Hi*p! Nhưng ta lại không thể để cho ngươi nói ra, biện pháp duy nhất, chính là Gi*t ૮ɦếƭ ngươi!" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch mang theo tàn nhẫn, nàng biết có lẽ nàng không phải là đối thủ của Mị Huyết, cho nên chỉ có thể đánh bất ngờ, đánh đòn phủ đầu, đả thương Mị Huyết.
Mị Huyết tránh thoát công kích của tam thiên thanh ti, nhưng vẫn bị thương nhẹ. Hắn không phải là không biết nữ tử trước mắt này tàn nhẫn, chỉ là không nghĩ đến nàng lại có thể dứt khoát hạ sát chiêu với hắn.
"Ma Cung cung chủ quả nhiên là Gi*t người không chớp mắt!" Mị Huyết nhẹ nhàng che иgự¢, mặc dù hắn bị thương nhẹ, nhưng Thẩm Thiển Mạch muốn đánh thắng hắn, thì vẫn không dễ dàng.
Nhưng hắn lại không muốn ra tay. Nếu là người khác đả thương hắn, chỉ sợ đã sớm muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ cũng không xong rồi. Thế nhưng nữ nhân này đả thương hắn, hắn lại không muốn ra tay đả thương nàng.
Mị Huyết đột nhiên ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng. Đó chính là, mình đã động lòng với nữ nhân không tim không phổi này rồi.
"Chớp mắt, chỉ sợ lúc đó ngươi đã bị Gi*t rồi!" Thẩm Thiển Mạch không nhúc nhích, giọng nói tàn nhẫn, nhưng lại không có xuống sát chiêu nữa. Nàng cũng không muốn tổn thương Mị Huyết, quan trọng hơn là, khi thấy Mị Huyết bị thương, nàng lại cảm thấy đau lòng.
"Không bằng chúng ta nói chuyện một chút." Mị Huyết không có chút phòng bị nào, phải biết, nếu bây giờ Thẩm Thiển Mạch phát động một kích trí mạng thì sẽ rất nguy hiểm đối với Mị Huyết.
Nhưng hắn lại lấy bộ dạng thản nhiên đứng đó, cả người tản ra một cỗ khí thế cường đại, con ngươi nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch tràn đầy tự tin.
"Tốt." Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thiển Mạch đáp ứng.
"Ma Cung cung chủ có thể hay không cho ta biết, ngươi can thiệp vào trận chiến tranh giành đoạt vị này, là muốn đạt tới kết quả như thế nào?" Mị Huyết hỏi. Vốn không biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch thì hắn cho là cung chủ Ma Cung có tâm với hoàng quyền, cố ý phái Thẩm Thiển Mạch đến Tướng phủ, nhưng khi biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch, hắn lại không cho là như vậy.
Mặc dù Thẩm Thiển Mạch làm việc quả quyết tàn nhẫn, thông tuệ vô song, nhưng trong mắt nàng không có dã tâm.
"Kết quả? Ta muốn một nhà Thừa Tướng rơi vào mười tám tầng địa ngục. Ta muốn Thượng Quan Triệt vạn kiếp bất phục. Chỉ đơn giản như vậy." Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhõm, giống như là đang đàm luận chuyện rất bình thường, nhưng sâu trong mắt là vô vàn hận ý, bán đứng cảm xúc lúc này của nàng.
"Ta có thể giúp ngươi." Mị Huyết nhíu mày nhìn nữ tử trước mắt, không chút do dự nói. Hắn không biết vì sao Thẩm Thiển Mạch rõ ràng là Tướng phủ đích nữ, lại muốn gia tộc của mình vạn kiếp bất phục, cũng không biết Thẩm Thiển Mạch cùng Thượng Quan Triệt có quan hệ như thế nào, nhưng nhìn đến hận ý trong mắt nàng, hắn liền không tự giác nói.
"Ngươi?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Hắn nói muốn giúp nàng? Xác thực. Mục đích của Mị Huyết lâu có phải là vì khiến Kỳ Nguyệt quốc nội chiến? Cái này cùng kết quả nàng muốn hình như cũng không mâu thuẫn.
"Để báo đáp lại, vào thời điểm Thượng Quan Cẩn sắp đăng vị, Ma Cung phải rút toàn bộ thế lực trợ giúp hắn." Mị Huyết tiếp tục nói, mang theo nụ cười nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch.
Nếu mục đích của bọn họ không mâu thuẫn, không bằng hợp tác, như vậy không phải rất tốt sao.
"Tốt. Đồng ý." Thẩm Thiển Mạch nhìn Mị Huyết. Đồng ý với điều kiện của Mị Huyết, mình cũng không có tổn thất gì, chỉ là có chút xin lỗi Thượng Quan Cẩn, nhưng Thượng Quan Cẩn cũng không phải là kẻ lương thiện gì, mặc dù hắn không có làm tổn thương nàng, nhưng nàng cũng không cần thiết vì bảo toàn Thượng Quan Cẩn mà phá hư kế hoạch của mình.
Hơn nữa, có Mị Huyết trợ giúp, chuyện sẽ càng thêm thuận lợi. Còn ngôi vị hoàng đế của Kỳ Nguyệt quốc rơi vào trong tay của người nào, nàng cũng không để ý.
"Nhưng ngươi còn phải đồng ý với ta một điều." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn về phía Mị Huyết tiếp tục nói.
"Nói." Một chữ từ trong miệng hắn thốt ra, giống như mang tới vô vàn khí phách cùng uy nghiêm.
"Không được tổn thương dân chúng của Kỳ Nguyệt quốc." Thẩm Thiển Mạch cũng rõ ràng việc Mị Huyết lâu có dính líu với hoàng thất của Lâm Vị và Thiên Mạc, can thiệp đoạt vị này cũng chỉ là thừa lúc vắng mà vào, nàng cũng không để ý ai là thượng vị giả, nhưng nàng quan tâm đến những dân chúng đáng thương kia.
"Dĩ nhiên." Ánh mắt Mị Huyết nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần thưởng thức, tuy vô tình nhưng lại hữu tình. Nữ tử trước mắt, thật là càng ngày càng hấp dẫn hắn. Nữ nhân, nếu đã làm cho ta động tâm, thì cũng đừng nghĩ rời đi thế giới của ta.
"Ngược lại ta rất tò mò, Mị Huyết lâu chủ cùng Thiên Mạc, hoàng thất Lâm Vị quốc có quan hệ như thế nào? Thêm nữa là có quan hệ ra sao?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Mị Huyết, nàng không cho là một nam tử bễ nghễ thiên hạ có phong thái xuất sắc như vậy sẽ cam tâm bị hoàng thất sử dụng.
"Ngươi muốn biết sao?" Mị Huyết cố ý đùa cợt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, sau đó học theo vẻ trêu chọc mà Thẩm Thiển Mạch đã làm đối với hắn trên ngã tư đường, cười nói, "Vậy thì cứ từ từ mà đoán."
"Ngươi." Lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch bị người ta nói khích như thế, không khỏi mang theo chút tức giận nhìn về phía Mị Huyết .
Mị Huyết thấy được sự tức giận trong mắt của cô gái trước mắt ngược lại cười càng vui vẻ hơn. Không nghĩ tới nàng tức giận lại đáng yêu như vậy, cũng có cảm giác nữ tính mấy phần.
"Thôi! Ta cũng không thèm phải so đo cùng một người chỉ biết đi theo sau ௱ôЛƓ người khác nói mà như vẹt!" Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười trên mặt của Mị Huyết, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình thản, không hơi đâu mà nói ra cho bị chọc tức.
"Mồm miệng Mạch Nhi thật là lanh lợi." Mị Huyết chẳng những không tức giận, ngược lại thân mật nhích tới gần Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt mang theo mấy phần cợt nhã cùng mấy phần càn rỡ mà quan sát Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch bị ánh mắt càn rỡ của Mị Huyết quan sát, lại nghe được Mị Huyết đối với nàng xưng hô thân mật như vậy thì cảm thấy trên mặt nóng lên, nàng biết Mị Huyết cũng không phải tên háo sắc gì, nói như vậy nhưng mà cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng mà tim mình vẫn cảm thấy đập dữ dội.
Thấy Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ thẹn thùng làm cho trong nội tâm của Mị Huyết khẽ động, từ từ muốn tới gần môi của Thẩm Thiển Mạch.
"Tên háo sắc!" Thẩm Thiển Mạch đẩy Mị Huyết ra, không nghĩ tới hắn thế nhưng, thế nhưng muốn hôn nàng! Thật là quá đáng!
Mị Huyết bị Thẩm Thiển Mạch đẩy ra sau đó tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, hiển nhiên chính hắn cũng không có ý thức được hành động mới vừa rồi của mình.
Bản thân hắn luôn luôn đối với nữ nhân không có hứng thú thế nhưng lại sinh ra kích động muốn hôn một cô gái, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không có ý thức được hành động của mình. Nữ tử này lại có sức hút lớn như vậy. Dầu gì hắn luôn luôn tự phụ năng lực vượt trội hơn người, lại vì một cô gái mà mất hồn.
"Ai bảo Mạch Nhi nhà ta hấp dẫn ta như vậy?" Mị Huyết nhíu mày, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tà mị, một thân hồng y hơi rộng mở, lộ ra nước da cơ иgự¢ như đá cẩm thạch tinh sảo, bắp thịt lộ rõ cơ múi khiêu khích thị giác Thẩm Thiển Mạch.
"Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy!" Giờ phút này Thẩm Thiển Mạch bị Mị Huyết làm cho không có vẻ tỉnh táo cùng giảo hoạt thường ngày mà trở nên đỏ mặt kèm thẹn thùng nói.
"Ta làm việc, không cần người nào đó cho phép." Mị Huyết mở miệng giọng nói mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ, từ trong ra ngoài toát ra cảm giác như một vị đế vương cao cao tại thượng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử trước mắt, chỉ cảm thấy hắn giống như là một vị thần cao cao tại thượng, bá đạo độc tài, có khí thế bẩm sinh.
"Ngươi đi đâu vậy?" Nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch mang theo hành trang muốn đi, Mị Huyết đưa tay ngăn cản nàng lại, chính mình lại cảm thấy luyến tiếc.
"Ta đi làm việc, không cần thiết trả lời cho ai đó !" Thẩm Thiển Mạch học theo giọng điệu mới vừa rồi của Mị Huyết không chút lưu tình trả lời, trong mắt còn mang theo ba phần giảo hoạt ba phần buồn bực.
"Thật là con hồ ly giảo hoạt! Bây giờ ta nên đối với ngươi sao đây !" Mị Huyết không nghĩ tới mình chỉ nói tùy ý một câu thôi mà Thẩm Thiển Mạch cư nhiên cũng sẽ tức giận, không khỏi vừa buồn cười vừa đau lòng, cười nói.
Còn nắm ta làm gì?" Thẩm Thiển Mạch nhìn Mị Huyết nắm ống tay áo của nàng không có ý buông tay, không khỏi giương mắt nhìn về phía Mị Huyết, mặc dù nàng cũng không ghét nam tử trước mắt này, thậm chí còn có một chút thích, nhưng hắn vẫn nắm nàng như vậy, cũng không phải là chuyện hay ho gì.
"Nắm vui đùa một chút chứ sao." Mị Huyết bị Thẩm Thiển Mạch nói, mới phát hiện ra tay mình vẫn nắm ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch chưa buông ra, không khỏi buông tay ra, vẻ mặt như là không có gì quan trọng mà nói.
Nhưng tim của hắn trong khoảnh khắc cánh tay buông cái kia ra thì đập lên một nhịp.
"Chơi đã rồi? Ta trở về Tướng phủ thôi!" Thẩm Thiển Mạch liếc Mị Huyết một cái, hắn cố ý làm bộ điềm nhiên như không có việc gì thật đúng là đáng yêu làm cho tâm tình tốt lên nên khóe miệng cong lên, Thẩm Thiển Mạch vui vẻ đi về phía tướng phủ.
Mị Huyết nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch lộ ra ánh mắt cưng chiều mà bá đạo, trong tay ném ra một quả đạn tín hiệu, thì bên người Mị Huyết xuất hiện người áo đen cầm đầu lần trước cản đường ςướק kiệu xuất hiện.
"Chủ tử." Nam tử kia cung kính đối với Mị Huyết nói.
"Thanh Tùng, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải chú ý đến hành tung của Thẩm Thiển Mạch, có chuyện gì thì tới báo cho ta biết. Nếu như nàng có sơ xuất gì, ta sẽ hỏi tội ngươi." Mị Huyết nhìn nam tử kia một cái, lạnh lùng phân phó nói.
Dưới ánh mặt trời cả người toát ra khí phách bá đạo lạnh lùng, khác xa so với vẻ tà mị khi ở trước mặt Thẩm Thiển Mạch.
Mị Huyết biết, dựa vào năng lực của Thẩm Thiển Mạch có lẽ không cần hắn bảo vệ, nhưng hắn vẫn lo lắng cho nàng, vì vậy phái Thanh Tùng đi trước bảo vệ nàng.
"Dạ vâng chủ tử." Thanh Tùng có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, chủ tử chưa bao giờ để ý đến người nào, sao bây giờ lại muốn mình tự đi bảo vệ đích nữ của tướng phủ?
"Thế nào? Còn có việc?" Mị Huyết nhìn bộ dáng Thanh Tùng như đang muốn nói lại thôi, nghiêng người nhìn Thanh Tùng một cái, hỏi.
"Thuộc hạ chỉ là không hiểu, chủ tử vì sao phải bảo vệ cô gái kia." Thanh Tùng cúi đầu, hỏi.
"Chuyện của ta, khi nào đến phiên ngươi hỏi tới?" Mị Huyết có chút không vui nhìn về phía Thanh Tùng, "Ngươi chỉ cần nhớ, nếu nàng có sơ xuất gì, ngươi cũng không cần trở về gặp ta!"
"Vâng" Thanh Tùng nhìn thấu không vui trên mặt của Mị Huyết, không dám hỏi lại.
Tính khí Mị Huyết hắn biết rõ. Nếu như lúc Mị Huyết không vui, ngàn vạn lần không thể chọc tới hắn, nếu không mặc kệ là ai, hắn đều sẽ không niệm tình.
Mà Thẩm Thiển Mạch một đường trở lại tướng phủ, Thiên Thiên vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới.
"Tiểu thư tiểu thư, làm sao người đi lâu như vậy? Trời cũng đã tối luôn rồi!" Thiên Thiên ôm cánh tay Thẩm Thiển Mạch làm nũng tựa như oán giận nói.
"Trên đường gặp được một chút tình huống. Lúc ăn trưa có người tới kiếm ta hay không?" Thẩm Thiển Mạch không muốn cùng Thiên Thiên nói đến chuyện Mị Huyết, liền hỏi.
"Không có, bọn họ đều là một đám không có lương tâm. Tiểu thư không đến ăn cơm, thì không có ai tới hỏi một câu!" Thiên Thiên nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi tức giận nói.
"Hừ! Lương tâm? Bọn họ ngay cả trái tim không có thì sao có lương tâm? !" Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Thiên Thiên, chỉ là không thèm để ý chút nào hừ lạnh nói, trong mắt đã hiện lên một tia khinh thường.
Có phụ thân nào đem nữ nhi mình làm công cụ, ở vào lúc nữ nhi của mình ૮ɦếƭ đi còn oán giận công cụ này hiệu quả không tốt thì có thể có lương tâm sao?
Có tỷ tỷ nào mà xem muội muội của mình làm kẻ thù, mỗi ngày nguyền rủa hận không được muội muội mình mau chóng ૮ɦếƭ đi, ở sau lưng không chừa chuyện xấu hại muội muội của mình, ngoài mặt lại giả vờ ra dịu dàng thiện lương có thể có lương tâm sao?
Ngay từ lúc ở tang lễ, nàng đã thấy rõ tất cả. Cho nên nàng sẽ không đối với những người gọi là thân nhân mình mà ôm lấy ảo tưởng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc