Nữ Nhân Hữu Độc - Chương 18

Tác giả: Lục Xu

Trở về một chuyến, lại đảo ngược, vẫn làm loại việc vô dụng này, giống như gần đây vẫn làm chuyện như vậy, làm những chuyện khiến anh không còn là anh nữa. Người một khi bất bình, cảm xúc sẽ bắt đầu dao động, tự nhiên sẽ đi tìm người làm cho anh sinh ra cảm xúc dao động. Vì thế, giữa đường Lộ Thiểu Hành lái xe đến nhà trọ của Lê Họa, giống như một kẻ ngốc đứng ở cửa ấn chuông, cộng thêm đợi nửa giờ, loại bực bội này thực sự bắt đầu tăng lên. Bất luận bình thường bề ngoài trang bị bao nhiêu bình tĩnh, nhiều hơn sẽ chịu đựng, vào thời điểm này, anh cũng khó che dấu cảm xúc thật của mình. Giống như một số người, anh cảm thấy được trên cái thế giới này chỉ có anh để cho người khác chờ, không có phần anh chờ người khác.
Không nên đi phán xét ý tưởng này là đúng hay sai, có lẽ đã từng nhìn qua cuộc sống của người khác, trong cơ thể xuất hiện loại ý tưởng xấu này, tự nhiên chẳng có gì lạ.
Hút một ***, đem tàn thuốc trực tiếp ném xuống phía sau, lúc này mới sải bước rời đi.
Cũng không phải bởi vì ghét không gian tịch mịch cô đơn, giờ phút này, anh "Nhất định" phải tìm được người phụ nữ kia về, nếu không, những hành vi ngu ngốc trước kia của anh hình như biến thành công dã tràng, không có giá trị gì.
Mang theo ý tưởng có chút buồn cười, lại lái xe rời đi, hết lần này tới lần khác cố chấp không gọi điện thoại. Người đàn ông vụng về muốn ૮ɦếƭ.
Lê Họa cũng không rõ bản thân mình muốn làm cái gì, chính là xuyên qua giữa nhóm người tại đây, có thể làm cho mình trở nên trống rỗng, cũng không nghĩ muốn trống rỗng, chỉ đơn giản, là không cần suy nghĩ về bản thân của mình. ."Mị lực" Hình như luôn luôn như thế, chỉ là trước kia cô vẫn không có phát hiện phong cảnh của nơi này. Nhảy múa ca hát, mỗi người đều phát tiết bất mãn của mình. Cũng không quản lí tâm hồn có thấp hèn hay không, có người mặc kệ công bằng hay không.
Hơn nữa, cô còn phát hiện nhiều chuyện thú vị.
Ví dụ như, cô bé ngồi ở bên cạnh cô cách đó không xa, nói liên miên lải nhải giải thích cả nửa ngày về cuộc sống của mình, có thể nói thực sự giống với đề tài trong tiểu thuyết. Cô gái ở tại nơi tận cùng nghèo nàn ở nông thôn, tận cùng tận cùng, nhất định phải dựa vào học tập mới có thể rời đi nơi đó. Có một ngày, cô gái thật sự cố gắng đi ra nơi núi ép tới không thở nổi kia, đi ra nơi tận cùng kia. Tại nơi được gọi là trường học tốt nhất của thành phố, gặp một người con trai. Người con trai đó đối với cô rất tốt, cô gái cho rằng người con trai đó là món quà thượng đế ban cho cô kiếp này. Dĩ nhiên, người con trai đó cùng cô gái yêu nhau. Sau đó cãi nhau, lại hòa thuận. Tiếp sau đó, người con trai đã xảy ra chuyện, cô gái dùng thân thể của chính mình đi cứu người con trai đó. Người con trai lại mất tích, cô gái liền sa ngã.
Nghe được loại bi kịch như thế, cần cho an ủi cái gì?
Không cần, bạn chỉ cần đem chuyện thảm hại hơn mà bạn gặp được nói cho cô ấy nghe, để cho cô ấy biết, cô ấy không phải thảm nhất, có người còn thảm hại hơn.
Thế là chứng minh mình không phải ngừơi thảm nhất trên thế giới, không có việc gì, dù sao sẽ tồn tại người so với mình thảm hại hơn. Tự nhiên vậy là tốt rồi, đúng lúc, cô gái nhận thức được mục đích làm như vậy của người bạn kia.
Lê Họa cười cười, rất lâu chúng ta hình như dùng phương thức đối lập, chứng minh chính mình còn chưa đủ thảm.
Nhưng Lê Họa ấn tượng sâu nhất chính là một nữ sinh tóc ngắn "Khóc cái gì, một chút việc cũng không muốn sống, ngươi vừa rồi không có thiếu cánh tay gãy chân, cha mẹ ngươi không có sinh người thành dị dạng, bọn họ như thế nào có lỗi với.. ngươi?", cũng đúng, khi bạn đem hy vọng đối với người khác hạ thấp xuống, về sau sẽ không phải thất vọng. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Ít nhất, cho bạn hoàn chỉnh, còn cầu những thứ gì xa xỉ?
Nhưng, có lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy mình là người bất hạnh đi, dùng phương thức bất đồng tìm kiếm loại bất hạnh này dẫn đến bất bình, từng bước một trở thành người cực đoan.
Chính mình lại đang tìm kiếm cái gì?
Cô đứng lên, không sợ hãi tìm ra cái gì, thế nhưng sợ hãi không có cái gì để tìm kiêm.
Vẫn nhảy múa ca hát như trước, thời điểm cô đi ra mới phát hiện, cùng với lúc cô tiến vào giống nhau như đúc.
Đứng ở cửa, dừng lại, hoá ra vốn chính là giống nhau, là bởi vì quan niệm trong suy nghĩ của bạn làm cho bọn họ trở nên không giống nhau. Bạn đang vui vẻ, tự nhiên cảm thấy những người này là tích cực, bạn đang bi quan, tự nhiên cũng sẽ đem những người này xem thành sa đọa. Thế giới vốn là một hình dạng, không đồng dạng như vậy từ đầu đến cuối là chính bản thân bạn mà thôi.
Một thứ gì đó, ở trong đầu cô, giống như đột nhiên nổ tung. Hoá ra cho tới bây giờ, đều là chính cô không muốn chấp nhận mình không hoàn hảo. Nhưng không hoàn hảo này kỳ thật vẫn tồn tại, vẫn luôn tồn tại.
Lúc cô đi ra, xe của Lộ Thiểu Hành đã dừng lại ở nơi này, cô không có nhìn thấy, không đồng nghĩa là người kia không nhìn thấy cô. Trên thực tế, người kia đã sớm thấy cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng mất đi linh hồn của cô, không muốn mặt mày rạng rỡ xuất hiện. Cô dừng lại, xe của anh đã lại đây. Tầm mắt của cô đúng lúc chống lại anh, cái gì đều không có nghĩ, giống như thật sự không nghĩ cái gì vậy.
Cô kéo cánh cửa xe ra, ngồi xuống.
Tựa vào ghế trên, cô cảm thấy đầu óc của mình chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy. Sau khi cha mẹ ly hôn, toàn bộ thân thích, đều không có phản ứng quá lớn, giống như đều cảm thấy đó là đương nhiên. Vì cái gì đương nhiên? Một người dì trong lúc vô ý mở miệng nói ra lời chê cười, thật lâu trước kia, họ cùng đi mua quần legging khi đó loại quần này rất là lưu hành, ít nhất ở thời đại của các cô ấy, Lê Mưu Viễn để cho vợ cùng các cô ấy cùng đi mua vài cái, Dương Úy Nhiên liền từ chối, nhất định không cần đi, rất đắt. Cuối cùng, Dương Úy Nhiên vẫn là không có đi mua, Lê Mưu Viễn cũng mất hứng.
Còn có một lần, Dương Úy Nhiên gây ra rắc rối lớn khiến người khác chê cười, bà mặc quần áo tùy ý đi giầy đến tham gia hôn lễ của người khác, bị hai cô gái ngăn lại, nói bà ăn mặc quá xấu, không chịu để cho bà đi vào dự tiệc.
Khi đó, gia cảnh của bọn họ, cũng rất tốt, nhưng mẹ cô dường như vẫn thi hành tiết kiệm, mãi cho đến hiện tại, hình như mới không có tiết kiệm như vậy nữa.
Lê Họa đỡ trán của mình, là quá hi vọng gia đình mình hạnh phúc mỹ mãn sống đầm ấm, lựa chọn nhớ kỹ hình ảnh tốt đẹp hài hòa, đem những hình ảnh không trọn vẹn vứt ra khỏi trí nhớ. Cho nên, chỉ chấp nhận thất bại trong hôn nhân của cha mẹ là do lỗi của người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia, không chịu thừa nhận, thực ra hôn nhân của bọn họ đã sớm xuất hiện rạn nứt. Người già thường nói, vợ chồng chín bỏ làm mười cũng đã vượt qua cả đời, vì thế chính mình cũng nghĩ như vậy, vì con cái, cho nên bọn họ cũng nên chấp nhận như vậy cả đời, không nên ly hôn, không nên để cho mình trở thành đứa trẻ mồ côi cha, không nên để cho mình cuộc sống ấm áp lạnh lẽo tự biết.
Khi oán trách cha mẹ cho mình không đủ, cự tuyệt không muốn nghĩ nữa, dựa vào cái gì bọn họ phải vì bạn chấp nhận cả đời.
Lúc nào cũng oán trách cha mẹ chỗ này chỗ kia làm không tốt, cũng không từng oán trách con cái, dựa vào cái gì sẽ vì bạn mà buông tha cho việc tìm kiếm hạnh phúc?
Mỗi gia đình đều có khó khăn riêng, nhưng cuối cùng sẵn lòng hiểu chính mình, gạt bỏ người khác.
Cô còn nhớ rõ, trước khi bà ngoại mất cầm lấy tay cô, "Họa Họa, đừng đi trách ai, không có ai tuyệt đối không sai, chính mình sống thật tốt."
Người lớn tác hợp, cha mẹ mới có thể kết duyên. Mẹ là một người cái gì cũng không biết, tốt nghiệp trung học. Lúc đó cha là sinh viên, làm việc trong công ty, bị ông ngoại nhìn trúng. Cha không đồng ý cuộc hôn nhân kia, nhưng ông nội bà nội bên kia hình như rất vừa ý. Sau lại có Lê Họa, đương nhiên đành chấp nhận. Tuy rằng ông ngoại trợ giúp cha rất nhiều, nhưng thành công của cha cũng là dựa vào chính ông ấy, điểm này không ai có thể phủ nhận.
Có lẽ ở thời điểm cô học trung học, cha từng đưa ly hôn cho mẹ, dành cho mẹ nhiều căn hộ và rất nhiều tiền mặt. Nhưng mẹ cự tuyệt, không chịu ly hôn, kéo đều phải kéo cha ૮ɦếƭ. Vì thế, không giải quyết được gì. Sau đó cha yêu cầu ở trước mặt Lê Họa biểu hiện một chút hòa thuận, không cần ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Đem không trọn vẹn cùng với hạnh phúc gộp lại cùng với nhau, mới thấy tính chân thực của cuộc sống, nhưng chúng ta đều lựa chọn khuynh hướng hạnh phúc mà thôi.
Lê Họa nhìn tay của mình.
Dựa vào cái gì trách cứ cha mẹ không đủ yêu mình?
Vì cái gì không từng trách cứ mình đối với cha mẹ quan tâm không đủ? Nếu cô có thể đối với cha mẹ quan tâm đủ, hẳn là sớm có thể phát hiện vết nứt trong cuộc hôn nhân của cha mẹ, hẳn là đã sớm biết giá trị của bọn họ không giống nhau, cha thích phấn đấu cuộc sống từng xuất sắc, mẹ muốn chính là an ổn bình thản.
Một giọt nước mắt ở lòng bàn tay, chỉ biết đòi từ cha mẹ yêu thương cùng ấm áp, không muốn mất đi, chính mình có hay không đối với bọn họ từng có đứa con hẳn là có tình yêu.
Chỉ biết đòi lấy, không biết trả giá, cuối cùng chỉ còn lại oán trách vĩnh viễn.
Đây là chính cô, một người ích kỷ, dối trá.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương này cha mẹ của Lê Họa, tôi dùng chuyện có thật về một người cậu bà con xa của tôi, cậu cùng mợ hiện tại sống rất tốt, mợ trước mang theo con trai của bọn họ. Thời điểm ly hôn, cậu cho mợ mấy cái nhà cùng hơn mười vạn tiền mặt, lúc sau con trai của bọn họ kết hôn, họ mới chính thức ly hôn. Lúc thăm người thân ở lễ mừng năm mới năm ngoái, bọn họ một bàn đang đánh bài, người cậu kia ***, mợ làm cho cậu không *** để cho cậu đánh bài. Mẹ của tôi về sau cười nói, nói như thế nào người mợ này không tốt, nhưng cậu liền mặc mợ quản lí.
Kỳ thật chính mình không thể đi đánh giá người cậu kia là tốt hay không tốt, người rất hiếu thuận, đối với mẹ của tôi cùng vài người em gái đều rất tốt, nhưng mà đúng là không có ly hôn liền cùng mợ hiện tại cùng một chỗ là sự thật, điều này cũng không thể phủ nhận. Nghe mẹ tôi nói một chút, có thể cảm giác cậu cùng người mợ trước kia tình cảm không sâu, tư tưởng rất khác biệt, lớn nhất chính là mợ không thích sửa sang lại chính mình, tiết kiệm. Sở dĩ muốn viết ra như vậy, là một người bạn tốt của tôi, cũng cùng bạn trai của cô ấy chia tay, nguyên nhân thực ra rất đơn giản, người con trai kia ghét bỏ cô ấy từ trung học đến đại học không có gì thay đổi.
Tôi rất khó giải thích, vì cái gì một đôi tình nhân ở cùng một chỗ thời gian rất lâu, người con gái càng ngày càng si tình, đem người con trai kia trở thành một phần sinh mệnh, còn người con trai kia lại cảm thấy cuộc sống càng lúc càng mờ nhạt, nghĩ muốn tách ra.
Thời điểm người đang yêu người khác, vẫn là yêu chính mình một chút, bạn đem mọi thứ đều đặt trên người anh ta, khiến cho anh ta càng ngày càng trở nên tự tin, khi càng ngày càng đẹp trai, có lẽ anh ta sẽ ghét bỏ bạn bây giờ.
Nhất định không được quên đối với mình thật tốt, để cho mình càng trở nên tự tin xinh đẹp hơn.
Lê Họa tự xét lại mình, dễ thấy một người khác không có lòng tốt như vậy đi thông cảm cho chuyện của cô, giờ phút này "Như ở trong mộng mới tỉnh", mỗi người chỉ biết nghĩ đến khó khăn của chính mình, phóng to không thoải mái của mình. Về phần khó chịu của người khác, phải chờ mình điều trị tâm tình của mình, hơn nữa có thời gian mới có thể làm "Người hiền lành am hiểu ý". Rất rõ ràng, hiện tại Lộ Thiểu Hành hai người đều không có. Người phụ nữ này, lãng phí của anh không ít thời gian, nếu tính toán đến tiền tài, cũng coi như vô giá, nhưng cô cố tình không có một chút tự giác. Từ lần đầu tiên anh bắt đầu tìm đến cô, tất cả đều không khống chế được như bình thường. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của anh trôi qua, ngay cả anh cũng không dám tin. Uể oải, không thú vị, đến nỗi anh tìm không ra một cái lý do thích hợp để cân bằng chính mình . Quan trọng là anh cái gì cũng không có nhận được. Ở trong lòng anh, trả giá và đạt được không ngang bằng, vì thế tâm lý tự nhiên bực bội, bực bội như vậy, nguồn gốc là người phụ nữ này.
Nhưng, lúc này cô chỉ biết lộ ra khuôn mặt vô tội này, giống như anh thiếu nợ cô vậy.
Mãi cho đến khi lái xe ra thật xa, cô mới từ giữa suy nghĩ của mình trở về, nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút xa lạ, "Đi nơi nào?" Trên mặt của cô lộ vẻ mơ màng.
"Không cảm thấy đã muộn sao?" Anh nhìn chằm chằm vào phương xa, keo kiệt cho cô một chút ánh mắt.
Cô kéo tay áo của anh "Đưa tôi trở về."
"Tôi cũng không có bắt buộc cô."
Chính xác là như thế, là cô chủ động lên xe của anh, về phần nguyên nhân gì, không cần đi tìm tòi nghiên cứu, dù sao kết quả chính là như bây giờ. Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm anh, nuốt nuốt nước miếng, ý này khó hiểu.
"Tôi vui vẻ tham thảo một chút đề tài ngày hôm qua. " Cuối cùng anh nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười. . . Còn có chút tà mị khó có thể phát hiện, trong nháy mắt làm cho cô trở lên khẩn trương thật giống như anh sẽ làm chuyện gì đối với cô rất không có lợi.
Theo bản năng cô dựa vào hướng cửa kính xe, dù là chỉ cách anh xa một chút như vậy, dường như cũng bởi vậy an toàn.
Đề tài trong lời nói ngày hôm qua... Hiện tại cô mới bắt đầu nhớ lại ngày hôm qua bọn họ nói qua cái gì. Hiện tại trong mắt cô, hình như không thể trùng hợp cùng một chỗ. Cô vẫn nghĩ anh là một người đàn ông chững chạc, thận trọng, cũng chưa từng đưa anh cùng những công tử nhà giàu kia kết hợp cùng một chỗ, giờ phút này, trên người anh phát ra tia nguy hiểm này, làm cho cô cảm thấy được ý nghĩ của chính mình thực ngây thơ, dựa vào cái gì nghĩ anh không giống?
Tô Nhứ nói đàn ông đều giống nhau.
Cô cắn cắn môi, theo bản năng run rẩy.
Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái nhìn chăm chú cô, chân của cô không ngừng run, sợ hãi, lộ ra ý cười cũng không biết là khinh miệt hay là khinh thường, tóm lại làm cho người ta không thoải mái.
"Nhớ rồi?" Anh liếc nhẹ cô, nhìn qua rất có hứng thú bàn luận chuyện này.
Cô nhìn anh không nói lời nào.
Về điểm này kiêu ngạo cùng tự tôn, cứng rắn, cương quyết từ anh bắt đầu toả ra không khí, nhanh chóng ngồi dậy. Cô đúng là một người nhát gan, địch mạnh mẽ cô liền yếu đuối, trách không được bất luận kẻ nào.
Cô vẫn nhìn anh, bởi vì không biết nên làm cái gì.
Lộ Thiểu Hành nhếch môi dưới, đối với bộ dạng này của cô, mang theo khó chịu nói không nên lời. Nhìn đi chính là như vậy, rõ ràng là cô muốn làm ra chuyện, hiện tại lại bày ra dáng vẻ này, giống như tất cả đều là chuyện của người khác, cô là một người vô tội. Anh thậm chí nghĩ đến, Trác Dực Đình vì cái gì đối với cô nhớ mãi không quên, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói với cô. Rõ ràng tất cả là từ cô mà ra, người Trác Dực Đình muốn tìm không phải cô, mà là anh, người bạn bè tốt cùng Trác Dực Đình quen biết nhiều năm. Vì cái gì cô là người gây ra mọi chuyện, nhưng có thể làm được không quan tâm, lại làm cho anh giống như một kẻ ngốc, học người khác tranh giành tình nhân, cô dựa vào cái gì có thể như vậy?
Lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, cũng không có cảm thấy vui vẻ thích thú, bởi vì anh cái gì đều không có được. Anh không phải người thắng. Anh nhìn cô, thấy không rõ nội tâm của cô đang suy nghĩ gì. Vì thế liên tưởng vô hạn. Cô có thể cảm thấy rất dễ chịu hay không , có hai người đàn ông vì cô như vậy, có phải xem anh và Trác Dực Đình là kẻ ngốc hay không, sau đó đứng một bên cười lạnh.
Mỗi lần cô đối mặt anh đều là bộ mặt lạnh này, cô ở trước mặt Trác Dực Đình có bộ dạng gì? Đặc biệt thẹn thùng? Điềm đạm đáng yêu?
Một khi đã như vậy, cô vì cái gì cho anh xa cách như vậy?
Toàn bộ bất mãn hướng về phía anh, cũng không phải là say R*ợ*u. Anh biết mình không có say, vài chén R*ợ*u kia, không đáng kể. Rốt cuộc cái gì làm cho trong cơ thể anh đột nhiên cháy lên?
Xe đột nhiên dừng, ở một nơi âm u.
Lê Họa chảy mồ hôi lạnh, đã nhận ra sự khác thường của anh, giống như muốn ***.
"Cam chịu đại biểu cho ý muốn báo đáp tôi?" Lộ Thiểu Hành nhìn cô, lấy tay nắm chặt lấy người của cô, liền nhìn cô giãy dụa.
Đôi mắt của cô nhìn anh, có chút tức giận.
"Uống R*ợ*u." Anh nở nụ cười vô cùng kỳ lạ.
"Tôi không uống." Hôm nay cô chỉ lo nghe chuyện xưa của người khác, chân chính làm một người ngoài cuộc, thật sự là không có ***ng tới một giọt R*ợ*u.
Rất tốt, "Tôi nói chính là tôi."
R*ợ*u là một thứ tốt, có nó, chuyện xấu đều có lí do để nói, uống R*ợ*u hỏng việc, chuyện này có thể là nhiều mặt. Cô kéo tay của anh, kéo không được.
"Đây là ven đường." Cô gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Sau đó?" Anh đưa người lại gần, ngửi hương vị trên người của cô.
Mặt của anh phóng to trước mắt cô, xe cũng không có mở đèn, bóng đêm phải giống như sương mù, nhưng hình dáng của anh lại rõ ràng như thế. Đẩy anh, đẩy không được, còn có thể nghe thấy ý cười của anh, như là châm biếm cô không biết tự lượng sức.
Cô càng thêm run rẩy kịch liệt.
Mà tay anh, cũng đã không theo quy tắc sờ vào trong *** cô, cô vươn tay, muốn cho anh một bạt tai, nhưng anh lập tức bắt lấy, mãnh liệt kéo quấn áo của cô, không để lại một đường sống, "Cô có thể kêu."
"Anh..." Cô khiếp sợ nói không ra lời, tay cũng trở lên cứng ngắc.
Anh nói một tiếng, "Loại báo đáp này chính là cô nói ra."
Tay cô tạo thành nắm đấm, giống như đem tôn nghiêm của mình từng chút từng chút thả ra, chính cô nói ra bán đi chính cô sao? Nước mắt cứ mãnh liệt như vậy rơi.
Chẳng qua đối với đàn ông, anh thích đem nước mắt trở thành thỏa hiệp.
Kỳ thật anh cũng không biết mình làm cái gì. Hay là tại sao mình phải làm như vậy.
Chỉ là, nếu như vậy có thể làm cho chính anh cân bằng, anh rất sẵn lòng làm như vậy. Sương mù, cũng có thể trở thành màu mực tốt nhất. Va chạm vào *** nóng rực của cô, tay không ngừng chuyển động, cảm giác mềm mại, làm cho anh có chút hoài niệm. Cho dù một lần rất lâu trước kia, đúng lúc thân thể hoài niệm một khi xảy ra, thời gian ở giữa hoàn toàn có thể lược bỏ. Anh nhớ rõ lúc đó chính mình vội vàng, cũng nhớ rõ luồng tình cảm mãnh liệt bốc lên trong cơ thể. Ý xấu trong đầu này, kết hợp động tác trên tay, khiến cho anh không nhịn được hưng phấn.
Anh từ vị trí của mình rất nhanh chuyển qua trước mặt cô, không gian chật hẹp, làm cho cô phản kháng không được, anh hôn lên môi của cô, gộp lại toàn bộ chất lỏng này cùng nhau. Tay lại kiềm chế tay cô, không cho cô có thể nhúc nhích. Cảm giác vô lực ở toàn thân cô lan ra, loại cảm giác tủi thân này, làm cho nước mắt của cô càng nhiều.
Anh dùng đầu gối, tách chân của cô ra, làm cho cô hối hận đến ૮ɦếƭ hôm nay lại mặc váy.
Toàn thân cô run rẩy hơn, khóc lên tiếng, thân thể mềm mại, dường như không thể di chuyển.
Anh cũng không nắm tay cô, dùng tay ôm cô, ở bên tai cô nói nhỏ, "Có thể khóc lớn tiếng, làm cho người ta đến nhìn một chút."
Chuyện xấu anh không phải không có làm, người xấu cũng không phải không có làm qua, sẽ đóng giả một chút mà thôi, anh có tố chất, dù sao nếu so với người bình thường nhiều nhẫn nại một chút hay không?
Cô há miệng đã nghĩ cắn anh, không có thuận lợi, bởi vì phí sau anh sát xuống dưới, nhưng đầu gối của anh cũng không có dừng động tác lại, ở *** cô không ngừng đè ép.
“Vô lại”.
Áo của cô bị làm hỏng, anh lại như trước quần áo gọn gàng, bất an cùng với bất bình mãnh liệt, làm cho cô nắm tay anh mà cắn. Cô thực dùng sức, nhưng Lộ Thiểu Hành không có vì điều này mà tỉnh táo.
"Cũng không phải lần đầu tiên." Còn phản ứng lớn như vậy.
Đàn ông đều hèn hạ giống nhau, cho rằng phụ nữ chỉ có lần đầu tiên mới có giá trị, mới đáng giá để đàn ông quý trọng, giống như ngoại trừ một tầng màng kia, nên phụ nữ cái gì cũng không đáng lưu tâm.
Rất tốt, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trước mắt này.
Bỏ ra tay cô, không để ý tới cô còn đang thở hổn hển, một tay đem váy của cô kéo xuống, cởi ra quần của mình liền nghênh đón.
Cô hét lên một tiếng.
Mặt của anh nóng lên, có chút mạnh mẽ, ai làm cho cô vừa cắn anh vừa khóc.
Hai tay nắm bắt bả vai của cô, "Không được khóc."
Cô quay mặt đi không nhìn anh cắn môi, tay đã phát run.
Anh chậm rãi rời khỏi, "Như vậy có thể chứ?" Cúi đầu hỏi cô, nhưng mà cô không nói gì, bởi vì không cảm kích.
Nếu im lặng, kia đại biểu. . . thích đi, dù sao không có phản đối.
Lại chậm rãi đi vào, bất quá lần này không có quên quay lại nhìn gương mặt của cô.
Thử lặp lại vài lần, sau khi xác định cô có thể thích ứng, mới bắt đầu đi vào tận cùng, động tác càng lúc càng nhanh, *** va chạm vào nhau tạo lên tiếng vang ở bên trong xe lặp đi lặp lại.
Hai tay cô ôm lấy cổ của anh.
Khóc nức nở , "Đau. . ."
Anh khó hiểu, lại dùng sức càng thêm mạnh mẽ kịch liệt va chạm, tay cô càng dùng sức cào vào lưng anh, thật lớn kịch liệt cuốn sạch tất cả, tiếng khóc của cô lại càng lớn.
Giữa tiếng khóc nức nở của cô trong không trung, anh hơi gầm nhẹ. . . Cô dùng chân đá mặt của anh, dù sao cũng gần, "Đau."
Nước mắt còn đọng ở trên mặt, làm cho anh hoài nghi nhìn cô.
Cô lại nghiêng mặt qua, anh lại bắt lấy bàn chân gây chuyện kia, không có tức giận, "Làm sao?"
Vẫn là chấp nhận số phận chỉ chỉ.
Thì ra là da anh cùng động tác của anh khoản đãi trên đùi của cô, không ngừng. . . Anh còn cảm thấy thanh âm kia vang lên làm gia tăng *** của anh...
Bắt được hai đùi của cô, đặt ở bên hông chính mình quấn lấy, "Lần này không đau. . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc