Nữ Nhân Hữu Độc - Chương 11

Tác giả: Lục Xu

Chờ đợi lâu như vậy, đổi lại cái gì đều không có kết quả, nghĩ đến cũng không làm cho Lộ Thiểu Hành cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng không thể nào tức giận. Lên xe khởi động động cơ, xe nhanh chóng vụt đi, nhập vào dòng xe cộ. Trong bóng đêm, hai phía bóng râm mơ hồ không ngừng lùi lại. Đời này anh sống đến hiện tại, không có chuyện gì vui, cũng không có chuyện gì đau lòng, mỗi ngày lại lập lại giống nhau. Chính mình cũng không phải thánh nhân, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, chẳng qua không biết mình thật sự để ý cái gì, có cái gì vậy đáng giá để mình để ý.
Nhưng khi nghe Lương Hạo nói ra sự thật kia, trong nháy mắt đầu óc lại trống rỗng. Cũng không biết nên làm cái gì, chỉ là muốn tìm cô xác nhận sự thật kia.
Gọi một cuộc điện thoại, anh sẽ biết rõ ràng tất cả.
Lúc dặn dò xong, vứt máy qua một bên.
Rất nhiều người đều biết anh cùng La Mai từng hẹn hò, cũng đều nghĩ La Mai là mối tình đầu của anh. Thực ra anh bây giờ nhớ đến bộ dạng của La Mai có vẻ mơ hồ. Nếu căn cứ vào định nghĩa mối tình đầu là người đầu tiên thích, La Mai cũng không phải mối tình đầu của anh. Mối tình đầu của anh là một cô gái tướng mạo xuất chúng, lúc ấy không ít con trai đều không cố ý gọi cô bé kia là "Thiên tiên", đều nói trên người cô có một luồng tiên khí nói không nên lời.
Anh dừng xe bên vệ đường, hôm nay hứng thú nhớ lại. Châm một ***, chậm rãi hút.
Cô gái có tiên khí kia là Hậu Gia Tương, quá khứ nhiều năm như vậy, anh cũng không có thấy cô gái nào giống Hậu Gia Tương như vậy khiến người ta cảm nhận được nụ cười long lanh như ánh nắng. Anh nghĩ lúc trước mình sẽ thích, cùng số đông con trai giống nhau, cô xinh đẹp, có khí chất, đứng ở giữa những cô gái, đương nhiên là hấp dẫn người khác nhất.
Lý do bình thường như vậy.
Tiếp đó thì sao?
Anh thích Hậu Gia Tương, Hậu Gia Tương thích một người khác, trên thế giới rất nhiều chuyện đơn giản như vậy. Anh không có uống R*ợ*u đi ầm ĩ, cũng không có không vui, thậm chí chúc phúc Hậu Gia Tương cùng người con trai kia, đó là anh em tốt của anh. Nhưng mà Kỷ Y Đình nói không muốn vì một người phụ nữ mà phá hoại tình cảm anh em của bọn họ, vậy mà anh lại làm một chuyện mười phần ấu trĩ, cùng La Mai qua lại, với biểu hiện này chính mình cũng không có để ý nhiều.
Nếu như không có Hậu Gia Tương, anh không cùng La Mai qua lại, không có La Mai, anh tự nhiên sẽ không gặp được Lê Họa. Thế giới này, chỉ có ở cuối cùng, mới phát hiện nó thực ra nhỏ như vậy, nhỏ đến bất khả tư nghị ( khó tin; không thể tưởng tượng).
Trong lúc Lộ Thiểu Hành cùng La Mai qua lại, không kinh thiên động địa ( long trời lở đất), nhưng cũng có thể coi là bình thản chung sống. Nếu làm bạn trai của người ta, anh đương nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm, cùng nhau ăn cơm chẳng hạn không thể thiếu, thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn hò.
Cuộc sống, coi như là yên bình.
Hậu Gia Tương cùng Kỷ Y Đình cũng có cuộc sống khiến người bên ngoài phải ao ước, học sinh giỏi cùng một chỗ với hoa hậu giảng đường đương nhiên có thể khiến cho người khác chúc phúc. ThichTruyen.VN - Đọc truyện trên điện thoại (ThíchTruyện.VN)
Hậu Gia Tương được bầu làm hoa hậu giảng đường đẹp nhất trong lịch sử, quả thực giống như đóa hoa đẹp nhất của nhân gian hiện tại.
Người không tầm thường thế nào cũng có được cuộc sống không tầm thường. Tựa như không có ai biết, Hậu Gia Tương lại mất ở năm hai mươi tuổi, mà từ đó về sau Kỷ Y Đình cũng mất tích.
Lúc đó, Lộ Thiểu Hành cũng rất khó chịu.
Lúc tham gia lễ tang của Hậu Gia Tương, Kỷ Y Đình cũng không có xuất hiện.
La Mai đứng ở bên cạnh anh.
Từ đó về sau cuộc sống của anh không còn Kỷ Y Đình xưng anh gọi em thân thiết, cũng không còn Hậu Gia Tương cười giống đám mây tinh khiết nhất chân trời nữa.
Cuộc sống vẫn tiếp tục không ngừng, cũng không vì ai mà dừng lại, anh vẫn như cũ làm từng bước học qua đại học, La Mai cũng làm bạn ở bên cạnh anh.
Đại học, sinh viên sẽ cạnh tranh vô cùng sôi nổi, mà anh làm chủ tịch hội học sinh, bày ra các hoạt động, nhất là hoạt động sau khi kết thúc bữa tiệc, không thể không ra mặt. Rõ ràng ở đại học, nhưng lại cùng ra xã hội không có gì khác biệt.
La Mai làm hội trưởng hội học sinh, chút kinh nghiệm đó đối với việc tìm việc làm có ích không ít.
Lê Họa xuất hiện vào những lần liên hoan, có rất nhiều người, cô là cô gái rất dễ làm người khác chú ý, dù sao con gái xinh đẹp đều được ánh mắt của người khác phái chú ý. Có điều người như Lộ Thiểu Hành, đối với việc này không có biểu hiện gì, vả lại bạn gái của anh cũng đang ở đây. La Mai cùng Lê Họa nói chuyện, mọi người mới biết được, thì ra Lê Họa chính là phó hội trưởng trong truyền thuyết, đúng lúc La Mai về quản lí.
Lộ Thiểu Hành chú ý tới Lê Họa, cô đơn giản là không được tự nhiên.
Vài cô gái muốn làm cho anh chú ý, đều cố ý tiếp cận anh mời R*ợ*u.
Lê Họa cũng không ngoại lệ, chỉ là cô cầm lấy cái ly, lại lưỡng lự. Muốn đưa cho anh uống R*ợ*u, lại không dám, cứ giằng co như vậy nhiều lần.
Anh chỉ cảm thấy, cô bé này, thật thẹn thùng.
Ngược lại cái cô bé kia bên cạnh Lê Họa trực tiếp phủ đầu anh, làm cho anh bồi cô uống R*ợ*u. Còn trẻ, không đem phụ nữ để vào mắt, anh chưa từng nghĩ chính mình sẽ bị một cô gái hạ gục.
Nếu chỉ là uống R*ợ*u, tất cả tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Anh bị người khác bỏ thuốc, lúc tỉnh ngộ, tay anh đã hướng về phía thân thể người đắp mềm bên cạnh. Anh rõ ràng nhớ trong cơ thể mình có bao nhiêu độ ấm, cũng nhớ rõ mình *** lột xuống quần áo của đối phương, *** gắt gao dán lại vời nhau, giống như có thể giảm bớt thân thể đang cực nóng của anh. Giống như khi đánh xong bóng rổ, mãnh liệt uống nước, niềm vui tràn trề.
Anh có thể cảm nhận được khi chính mình tiến vào thân thể đối phương, đối phương run rẩy.
Cũng có thể cảm nhận được cái kia rất nhỏ ngăn trở.
Nhu cầu của thân thể bức thiết hiển nhiên không cho phép lý trí tham dự.
Nóng bỏng hết sức căng thẳng.
Mặc dù anh cơ hồ mất đi lý trí, cũng biết người Dưới *** là ai.
Lộ Thiểu Hành cũng không phải chưa từng nghe qua tên của Lê Họa, ở trong miệng của La Mai, "Phó hội trưởng Lê Họa của chúng ta, anh nghe nói qua chưa?"
"Chưa" Thanh âm của anh trước sau như một
"Cô ấy thích anh sao?"
"Em nhìn thấy cô ấy lén lút đặt ảnh chụp của anh, còn tưởng rằng không ai biết được."
Trong lúc đó ghen tị của con gái, có lẽ không nằm trong phạm vi lí giải của con trai. Ít nhất Lộ Thiểu Hành cũng không, bởi vậy La Mai thường nhằm vào Lê Họa. Càng bởi vì nhằm vào Lê Họa, làm Lê Họa tuyên bố với bạn bè tốt nhất Tô Nhứ nhất định đem Lộ Thiểu Hành đoạt lấy.
Tô Nhứ cãi vã cùng La Mai càng thường xuyên hơn, ngược lại đương sự là Lê Họa lại không có nói gì.
Mà lần liên hoan đó, là Tô Nhứ buộc Lộ Thiểu Hành đấu R*ợ*u, nếu chính là uống R*ợ*u, nhiều nhất ngủ mê mệt, sẽ không cuồng nhiệt như thế.
Sau khi Lộ Thiểu Hành tỉnh lại, khi nhớ lại, người bưng tới trà tỉnh R*ợ*u là Lê Họa.
Phụ nữ đều có tâm cơ như vậy, anh chau mày, trên giường đã không có ai.
Nhưng trên ga trải giường có vết máu, không có khả năng để cho anh coi là cái gì đều không có phát sinh.
Nhưng mà anh cũng không có oán trách Lê Họa, loại sự tình này, chịu thiệt chính là phụ nữ, anh cũng không có mất đi cái gì.
Chính là thật không ngờ, cô lại chạy trốn nhanh như vậy, quả thực làm cho người ta không thể nào vui sướng.
Anh vốn cho rằng, Lê Họa sẽ tìm đến anh, nhưng cô vẫn không có xuất hiện qua.
Chuyện như vậy, La Mai cũng không chịu cùng anh chia tay, tính tình ngang bướng như vậy cũng làm cho người ta chống đỡ không được.
Thật không ngờ, Lê Họa cùng Tô Nhứ lại xuất hiện, những điều này là do lời đồn, tin đồn La Mai bị các cô khi dễ.
May mắn nghe được loại tranh luận bình thường, Tô Nhứ trực tiếp dùng Lê Họa mang thai buộc La Mai cùng anh chia tay.
Làm cho Lộ Thiểu Hành kinh ngạc chính là Lê Họa mang thai.
Lộ Thiểu Hành chạy tới nhà ăn, nghe nói Lê Họa cùng Tô Nhứ ăn cơm ở đây.
"Ha ha, người đàn bà kia, tôi nhìn cô ta không vừa mắt đã lâu, xứng đáng nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô ta." Tô Nhứ có vẻ rất vui sướng.
"Tất cả mọi người đều biết tớ là \'Tiểu Tam\'." Lê Họa có vẻ không biết làm sao.
"Vậy thì thế nào? Cậu không phải rất thích tên Lộ Thiểu Hành kia sao?"
"Cũng không hẳn là như vậy?"
Tô Nhứ lấy chiếc đũa gõ đầu của Lê Họa, "Không hẳn là thế nào? Cậu không có nhìn thấy La Mai như vậy sao? Thật sự là quá tốt. Nếu biết sớm thì sớm một chút nói cậu mang thai, người phụ nữ ác độc cái kia sớm tức ૮ɦếƭ. Lộ Thiểu Hành ngu ngốc kia, khẳng định không biết bộ mặt thực của La Mai."
"Như thế nào, cậu cũng không nên làm cho tớ giả bộ mang thai đi?"
"Có cái gì không tốt. Nếu không, cậu giả bộ mang thai sau đó đến trước mặt Lộ Thiểu Hành buộc anh ta phụ trách, thật tốt..."
Lê Họa lắc đầu, đi lấy một chút nước nóng, xoay người nhìn thấy Lộ Thiểu Hành đứng cách đó không xa.
Cô mở miệng muốn nói, nhưng cái gì đều không có nói.
Lộ Thiểu Hành nhìn các cô liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Trong trí nhớ, đó là lần đầu tiên anh cùng Lê Họa mặt đối mặt, cô cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà nếu cô tính kế anh, anh cũng không cảm thấy được mình có cái gì tổn thất, như vậy đi, hai người không ai thiếu nợ ai, hơn nữa anh thật đúng là không yêu thích cô gái có tâm cơ như thế.
Lúc sau, đi tìm anh, cô cũng thừa nhận quả thật không có mang thai.
Là ngoài ý muốn, cô cũng không có nghĩ tới làm cho anh phụ trách.
Sau đó, sẽ không có sau đó.
Lê Họa đứng tại chỗ, thẳng đến thanh âm tí tách của đồng hồ vang lên, lại qua một giờ. Chiếc đồng hồ này là tự tay cô thêu trong lúc rảnh rỗi, liền làm. Đa số hình vẽ, không có nhiều ý nghĩa ngoại trừ có chút đẹp. Cô liền chọn một bức tranh như vậy, ít nhất có thể cảm thấy có chút tác dụng. Sau khi thêu tốt tìm một cửa hàng, làm một cái khung, tìm tám mươi đồng tiền, làm thành hình dạng bây giờ.
Kim từng chút từng chút, từ chỗ này nhảy đến chỗ khác, cô giống như một đứa ngốc đứng tại chỗ đã bao lâu. Cô cúi người, xoa P0'p chân của mình. Đi vào phòng, lấy ra áo ngủ, đi đến phòng tắm. *** áo ra, mở vòi hoa sen, cơ thể đứng ở giữa nước ấm, nhắm mắt lại, chờ đợi một lần rửa tội. Cô chỉnh nước ấm, làm cho độ ấm càng ngày càng cao, làn da đều đã hồng mới đóng vòi hoa sen. Nhìn chằm chằm nửa mặt gương trên tường, có vẻ không biết làm sao. Cuối cùng, quay lại mỉm cười một cái, cái gì đều không có xảy ra, là chính mình suy nghĩ nhiều.
Gội đầu, xả nước, dùng khăn quấn lại rồi đứng lên, mặc áo ngủ vào, cầm máy sấy sấy tóc. Mỗi một bước, cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau, hôm nay cùng ngày hôm qua tự nhiên cũng không có gì khác nhau, mang theo kiểu lừa mình dối người, lại như cũ vui vẻ chịu đựng.
Đến khi nằm ở trên giường, cuối cùng không nghĩ lại lừa gạt chính mình, trái tim vẫn là có một chút cảm giác.
Nhưng cô rõ ràng không phải loại người si tình, mấy năm nay, cô thật không có nghĩ tới Lộ Thiểu Hành, đương nhiên, anh cũng không từng cho cô trí nhớ gì tốt đẹp. So với hai cây trong sân khác nhau, cô chỉ là không cẩn thận nhìn thấy anh trong sân, chỉ có thể xa xa chờ đợi, cái sân kia đất đai phì nhiêu, cô không thể bằng được. Một bên có ý tưởng không thực tế, một bên lý trí hiểu rõ bọn họ không có khả năng, thế giới của hai người khác nhau, tự nhiên quỹ đạo đời người cũng khác nhau.
Lần đầu tiên, Lộ Thiểu Hành tìm đến cô, là một buổi chiều mưa dầm.
Mấy ngày hôm trước, cô cùng Tô Nhứ ngồi ở căn tin, nói dõng dạc một lần, mà anh nghe thấy được. Lúc đó khó xử cùng hổ thẹn mà anh nhanh chóng xoay người rời đi, cô vậy mà cảm thấy rất tốt, bằng không gặp mặt làm cái gì. Thật đúng, giống như Tô Nhứ nói cho anh ta biết thì thế nào, không phải lòng tự trọng của cô cao, mà là người như Lộ Thiểu Hành, cho dù nói cho anh, anh cũng sẽ không muốn, vậy cần gì phải chà đạp chính mình.
Nơi Lộ Thiểu Hành hẹn là một quán cà phê trong trường học, gặp mặt như vậy, nhìn qua rất chính thức, cho dù anh từ đầu tới đuôi đều không có nói mấy câu. Cô cũng đã hiểu anh muốn nói cái gì, anh sẵn lòng bồi thường một ít đối với chuyện đêm hôm đó, đương nhiên điều kiện trước tiên là trong phạm vi hợp lý. Cô từ chối, nói mình không có mang thai, không có tạo thành hậu quả gì, không cần anh bồi thường. Sự thật là, cô nhìn được trong mắt anh đối với mình có một chút khinh miệt cùng khinh thường, cho dù anh che dấu rất khá. Anh có thể tới tìm mình, bất quá là nhà anh dạy anh không thể dừng lại như vậy, hoặc là nghĩ muốn như vậy chấm dứt chuyện này, sợ cô dây dưa nhiều hơn.
Đêm hôm đó, vốn là sai lầm, cũng không có hối hận.
Cũng có giá trị, làm cho cô thấy rõ chính mình.
Cô nằm ở trên giường, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bắt đầu ngủ say, giống như muốn gộp lại quá khứ, tất cả đều vứt bỏ, tỉnh lại liền quên đi.
Chỉ là ban đêm cũng không khiến cho người ta hài lòng, cô mơ mơ màng màng hình như lại muốn nhớ tới quá khứ xa xôi, Tra t** giấc ngủ của cô, trong lúc nửa tỉnh nửa mê Tra t** chính mình. Hình ảnh hoặc rõ ràng hoặc hoảng hốt có thể xác thực đó là cuộc sống của cô, chính là quá khứ hoặc là từng xảy ra.
Gia cảnh Lê Họa tính ra không tệ, cha Lê Mưu Viễn mở một công ty, mẹ là một bà chủ một gia đình. Một nhà ba người hạnh phúc, cuộc sống bình thường. Cho đến khi qua rất nhiều tuổi, cô cũng không còn nhớ rõ, cảnh tượng cô cùng Lê Mưu Viễn vì mẹ tổ chức sinh nhật, mẹ cảm động đến rơi nước mắt. Có một lần cô vì muốn cho mẹ một kinh ngạc, vụng trộm làm cho mẹ một cái bánh sinh nhật. Kết quả cha cũng lén làm một cái. Mẹ biết được sự thật, vừa buồn cười lại vừa cảm động, lúc ấy nói "Người một nhà chúng ta phải vĩnh viễn hạnh phúc cùng nhau sinh hoạt."
Vĩnh viễn đến tột cùng là rất xa, cô không biết không biết, chỉ biết là bọn họ không có đi đến vĩnh viễn.
Bất kể chính mình có bao nhiêu không vui, bất luận có bao nhiêu không cam lòng, Lê Mưu Viễn đều quyết tâm phải ly hôn. Một mặt không muốn thành toàn cho Lê Mưu Viễn cùng người đàn bà kia một mặt sợ hãi tương lai của mình. Đúng lúc đó, công ty của Lê Mưu Viễn xảy ra chuyện, tài chính thu không được, ngân hàng đến ép trả nợ, rất nhanh bên trong công ty liền lâm vào khó khăn, ngân hàng không chịu cho vay, bạn bè lập tức thay đổi sắc mặt.
Khi một màn kia xảy ra, Lê Họa ngu ngốc cảm thấy đó là trời trừng phạt cha phản bội gia đình. Cô muốn nhìn xem cha mình trở thành người không có tiền, trở thành kẻ nghèo túng, người đàn bà kia có hay không ở bên cạnh Lê Mưu Viễn. Cô từng hỏi thăm qua thân phận của người đàn bà kia, điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, một tiểu thư nhà giàu chắc chắn chịu không nổi nghèo khó, cô đợi xem cha của mình hối hận, cần xin mẹ con họ.
Cha vẫn là kiên trì ly hôn, thậm chí lửa sém lông mày ( vô cùng cấp bách). Cha chỉ có cùng mẹ li hôn, nợ nần này mới có thể toàn bộ đặt trên vai của Lê Mưu Viễn, cô cùng mẹ sẽ bình yên.
Cô còn nhớ rõ cha nhìn mình, "Họa Họa, về sau chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt mẹ của con, ba ba về sau không giúp được con cái gì."
Lê Mưu Viễn là một người thiếu nợ vô số, hơn nữa còn gánh vác một gia đình khác.
Nhưng cô khi đó, cực kỳ chán ghét cha của mình, đối với hành động của Lê Mưu Viễn không có nửa phần cảm kích, như trước thống hận. Hơn nữa thế giới này cũng luôn cùng cô đối nghịch, hồ ly tinh xinh đẹp kia không những không có rời đi Lê Mưu Viễn ngược lại vào lúc đó giúp Lê Mưu Viễn rất nhiều, càng làm cho người khác ngạc nhiên chính là người đàn bà kia vẫn ở bên cạnh Lê Mưu Viễn không rời.
Thế giới này vĩnh viễn hoang đường như vậy. Khi cô oán hận cha, thế nhưng cũng, chính mình không bao giờ ... còn là đại tiểu thư nữa. Không thể tùy tiện cùng bạn bè ăn cơm, không thể tùy tiện đáp ứng lời mời của người khác, không thể tùy tiện đi dạo phố.
Chính mình nghĩ vật chất không quan trọng, nhưng nó ngày càng nói lên giá trị. Cha mẹ ly hôn, công ty phá sản, cô từ đại tiểu thư trở thành dân nghèo. Tại thời kì thống khổ nhất kia, bây giờ nhớ tới, không biết là như thế nào, lúc ấy cho là mình sống không nổi, sẽ ૮ɦếƭ, nhưng xem ra mệnh chính mình còn khá lớn, không chỉ không có ૮ɦếƭ, còn sống rất tốt. Thời điểm đầu óc không bình tĩnh, dễ dàng làm ra hành vi xúc động. Ví dụ như thầm mến một người, không e dè bày tỏ cảm của mình, sẵn lòng vì thế sa đọa.
Lộ Thiểu Hành chính là cô mượn cớ sa đọa, chuyện tình cảm sa đọa, giống như tất cả đều rõ ràng.
Trong lúc ngủ mơ cô không biết là đang cười chính mình ngây thơ hay vẫn là ngu ngốc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc