Nụ Hôn Của Sói - Chương 04

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Hoa không kết quả
Có người nói tình yêu bắt đầu trong im lặng.
Vì vậy, có những thứ ngẫu nhiên, nhưng trong cái ngẫu nhiên luôn tồn tại cái tất nhiên.
Ví như chàng thanh niên lông bông An Dĩ Phong lại gặp cô gái thông minh, đáng yêu và giàu tình cảm Tư Đồ Thuần.
An Dĩ Phong ngậm điếu thuốc đi ra khỏi cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Thuần bị mấy tên say rượu liêu xiêu vây quanh. Hắn xoa xoa trán, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn trêu ghẹo gái nhà lành chứ.
Nhưng biểu hiện của Tư Đồ Thuần khiến hắn hơi ngạc nhiên. Bình thường thì những cô gái bị bọn say rượu vây quanh, nếu không hoảng hốt kêu “cứu tôi với” thì cũng sợ hãi bỏ chạy. Còn Tư Đồ Thuần vẫn rất bình tĩnh, quan sát đám đàn ông đang tiến từng bước về phía cô.
“Em gái!” Một tên cao chưa đến mét rưỡi tiến đến, giọng lè nhè. “Từ trước tới giờ anh trai này chưa bao giờ nhìn thấy em, mới đến à?”
Trong bóng đêm, An Dĩ Phong không nhìn rõ mặt tên đó, nhưng nghe giọng nói hắn nhận ra ngay là ai. Đó là một người anh em của anh cả Lôi, giới giang hồ gọi hắn là anh Dương. Tên này cái gì cũng tốt, có nghĩa khí, có thể kết huynh đệ được, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là háo sắc. Đối với đàn ông, háo sắc cũng chẳng có gì to tát, nhưng cái kiểu cứ gặp gái đẹp là thề sẽ phải lôi lên giường bằng được như hắn thì thực sự hơi quá.
An Dĩ Phong dập điếu thuốc và bước đến. Hắn chẳng rảnh rỗi mà làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, nhưng vì người ta nhặt được ví tiền của hắn, rồi lại chạy qua năm con phố để trả lại cho nên hắn không thể đứng ngoài làm ngơ được.
Đâu ngờ hắn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một tiếng “bốp”.
Nếu không tận mắt nhìn, An Dĩ Phong không thể tin rằng cô gái bề ngoài có vẻ yếu ớt mà đánh người thì mạnh và ra đòn nhanh đến thế. Chẳng cần nói đến anh Dương đang say rượu kia, ngay cả An Dĩ Phong cũng không chắc là mình tránh kịp.
“Ái chà!” Anh Dương nổi giận, túm lấy tóc của Tư Đồ Thuần. Cô quay phắt lại, ném thùng mì tôm đang cầm trên tay vào hắn ta, hắn ta vội né người để tránh. Tư Đồ Thuần liền bỏ chạy.
Thật không may là cô lại đâm sầm vào An Dĩ Phong.
Một mùi hương nhẹ nhàng, một chút ấm áp, và một sự mềm mại đặc biệt… Mặc dù người ta chủ động sà vào lòng mình, nhưng hắn cũng phải thể hiện phong độ quân tử một chút, liền ôm gọn cô trong vòng tay. Tư Đồ Thuần nhìn thấy hắn hết sức ngạc nhiên, rồi vội vàng vùng vẫy thoát ra.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi, cười nói: “Cưng, đừng sợ! Anh Dương đùa với cưng thôi mà.”
“Anh…”
Hắn ngắt lời cô: “Không mau xin lỗi anh Dương đi.”
Anh Dương nhìn thấy hắn, vẻ mặt đang tức giận liền trở nên tươi cười.
“Ồ! Thảo nào mà cô gái xinh đẹp này lại nóng tính như vậy, hóa ra là người phụ nữ của em!”
“Xin lỗi anh, anh đừng chấp cô ấy! Hôm nào em mời anh ăn lẩu cho bớt nóng nhé!”
“Ha ha! Thế sao được!” Anh Dương lắc đầu, liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tư Đồ Thuần.
“Hai người cứ vui vẻ, anh đi trước đây!”
Đợi lúc anh Dương cùng lũ đệ tử đi xa, Tư Đồ Thuần mới đứng thẳng người, liếc nhìn hắn, rồi khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cô lại lúng túng né tránh, khuôn mặt ửng hồng...
“Cảm ơn anh!” Ánh mắt thẹn thùng của thiếu nữ khiến иgự¢ hắn nóng ran. Hắn lại nổi hứng trêu đùa cô: “Em định cảm ơn anh thế nào?”
Cô ngây ngô nhìn hắn. Vẻ ngây ngô ấy thật đáng yêu.
“Anh cứu em, theo lẽ thường thì… em phải lấy thân báo đáp.” Hắn chỉ định đùa cô chút thôi, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng vừa ngại ngùng vừa tức giận của cô, hắn phải nghĩ lại… Nếu cô ấy có đồng ý, thì chưa chắc hắn đã nhận.
Hắn liếc nhìn đống mì tôm bị giẫm nát dưới đất, nói: “ Yên tâm đi, không cần em phải trao thân cho anh đâu. Anh mời em đi ăn!”
“Tại sao?”
“Vì em nhặt được ví tiền của anh, đuổi theo anh qua năm con phố liền.”
Cô bỗng nhớ ra, rồi lắc đầu: “Không cần, đó là việc tôi nên làm.”
“Nhiều lời quá, chỉ là mời em một bữa ăn thôi mà, chứ có phải ăn em đâu…”
Hắn không cho cô cơ hội từ chối, kéo cô chạy đến một quán ăn gần đó.
Trong quán ăn, Tư Đồ Thuần chỉ cúi mặt chú tâm gắp thức ăn, không nói một câu nào. An Dĩ Phong chăm chú nhìn cô. Hắn đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng cho dù khuôn mặt họ có đẹp thế nào đi nữa, trang điểm có kỹ càng thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được những thứ tục tằn, thói hư vinh, thế lực, sự buông thả… Tất cả đều hiện rõ trong mắt họ. Nhưng Tư Đồ Thuần thì khác, cô có cặp mắt trong sáng như cặp mắt của một đứa trẻ vậy.
“Em có bạn trai chưa?”
Những người đàn ông sống trong giới giang hồ như hắn chẳng hiểu thế nào là ý tứ, tế nhị. So với Anh Dương, hắn thấy mình vẫn còn chưa quá sỗ sàng.
Tư Đồ Thuần ngây người một lúc mới nuốt được miếng cơm trong miệng, lắc lắc đầu.
“Anh cũng chưa có… bạn gái.”
Hắn cười và ngắm khuôn mặt đỏ ửng của cô. Hắn vừa cầm cốc nước đá lên uống một ngụm thì hắn cười ranh mãnh nói: “Hay là chúng mình kết thành một đôi đi.”
Cô phì nước, ho sặc sụa, mặt càng đỏ, nhưng vẫn không nói lời nào. Khuôn mặt yêu kiều của cô vô cùng mê hoặc. Hắn nhìn cô mà trong lòng thấy ngứa ngáy, chỉ muốn ôm chầm lấy!
“Được không?” Hắn lại hỏi một lần nữa.
“…”
“Em nói gì đi. Rốt cuộc là có được không, em phải nói gì chứ!”
Cô vẫn im lặng.
An Dĩ Phong không thể kiên nhẫn hơn nữa. Thái độ gì vậy? Không từ chối, cũng không chấp nhận.
“Em mà không chịu nói, thì anh coi như em đã đồng ý rồi!”
Cô nhìn hắn, chớp chớp mắt. “Tôi có quyền giữ im lặng.”
An Dĩ Phong cố nhịn để không chửi bậy: “Anh không phải là cảnh sát, em sợ gì chứ?”
“Tôi sợ anh là kẻ xấu!”
Nói cũng đúng!!!
Để bắt đầu quá trình tìm hiểu, hắn quyết định nói ra một vài ưu khuyết điểm của mình.
“Anh hơi xấu xa một chút, nhưng bản tính lương thiện. Tuy anh không đẹp trai nhưng giàu tình cảm… Dù sao thì em cũng chưa tìm được bạn trai, vậy cứ chọn anh đi.”
Cô cúi mặt, cười thầm.
Rõ ràng là cô cũng không ghét hắn.
An Dĩ Phong bỗng thấy tinh thần được khích lệ khi nhìn cô cười. Hắn chầm chậm đưa tay ra, thận trọng đặt trên tay cô. Tư Đồ Thuần ngập ngừng một lúc rồi rút tay về, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp ấy truyền vào trong máu hắn.
Chạm tay đã thấy thích như vậy, không biết những chỗ khác thì thế nào… Hắn hiếu kỳ nhìn vào nơi mềm mại nhất, lôi cuốn nhất của phụ nữ… Đường cong mềm mại kia khiến người hắn nóng bừng lên, cô khiến bản năng nguyên thủy nhất của gã đàn ông trong hắn trỗi dậy…
Tư Đồ Thuần nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, liền nói: “Tôi phải về nhà.”
“Anh đưa em về.”
“…”
Cô vẫn im lặng không nói gì.
An Dĩ Phong đưa cô về đến cửa, bỗng có cảm giác không muốn cô rời khỏi tầm mắt mình. Hắn giữ lấy tay cô, một lần nữa lại bày tỏ “thâm tình”: “Anh thích em, mặt kệ em có đồng ý hay không, bắt đầu từ ngày hôm nay, em là bạn gái của anh.”
Cô lí nhí hỏi: “Không được thương lượng lại à?”
“Không thương lượng!”
“Ồ!” Cô quay lưng, chạy nhanh về phía cầu thang của khu nhà.
An Dĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào bóng tối.
“Ồ…” Nghĩa là thế nào?”
Đêm đó, An Dĩ Phong trằn trọc không sao ngủ được. Hắn nằm trên giường, hình dung nụ cười thẹn thùng của cô rồi mơ tưởng viển vông. Thảo nào mà những kẻ háo sắc đều thích con gái nhà lành. Cũng thú vị, khá thú vị!
Hai giờ đêm, hắn không chịu nổi, liền nhấc máy gọi điện cho Hàn Trạc Thần.
“Có việc gì vậy?”
Giọng nói ngái ngủ từ đầu giây bên kia vọng lại.
“Hôm nay em gặp một cô gái, cô ấy rất…”
“Nói vào vấn đề chính đi!”
“Từ khi quen biết đến khi đưa cô ấy lên giường mất bao lâu?”
“Nếu tính cả thời gian ૮ởเ φµầɳ áo nữa là năm phút!”
“Mẹ kiếp!” An Dĩ Phong chửi nhỏ. “Em không nói gái chơi!”
“Ồ! Thế thì phải lâu hơn chút...” Đầu dây bên kia im lặng một lát, Hàn Trạc Thần như đang suy nghĩ. “Ít nhất là hai tiếng!”
“Mẹ kiếp, anh không nói chuyện yêu đương với con gái trước được à?” Chưa kịp để đối phương trả lời, hắn dập luôn máy.
Một phút sau, Hàn Trạc Thần gọi lại, giọng không còn ngái ngủ nữa: “Đừng bao giờ dính vào chuyện tình cảm với phụ nữ.”
“Tại sao?”
“Trên đời này có hai loại phụ nữ, một loại hại mình, một loại bị mình hại!”
Hắn thích cô, đương nhiên sẽ không hại cô.
“Em chỉ muốn thử một lần, bị cô ấy hại chút cũng không sao!”
“An Dĩ Phong, mẹ kiếp, không phải là anh sợ chú bị hại, mà anh sợ chú hại người ta!”
Hắn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã dập máy. Hắn lặng yên nghe tiếng tít tít từ điện thoại phát ra. Không sợ hắn bị hại thì có gì mà phải nóng giận thế chứ! Tên Hàn Trạc Thần này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là ăn nói ngang tàng!
Mấy ngày liền sau đó, An Dĩ Phong thấy thật nhàm chán. Hắn chẳng có việc gì làm, cứ lang thang trên phố, chờ mong một lần “không hẹn mà gặp”.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng ra rất nhiều câu đối thoại khi gặp lại.
“Chào em, lâu lắm rồi không gặp!” Hoặc: “Mấy ngày nay em chạy đi đâu vậy? Anh lại tưởng em chạy theo người đàn ông nào rồi!” Không thì là: “Anh là bạn trai của em, em cần phải nói cho anh biết số điện thoại liên lạc của em chứ!”
Một đêm, lúc An Dĩ Phong ngà ngà say bước ra khỏi hộp đêm, họ đã gặp lại nhau. Những câu nói mà hắn chuẩn bị đều không dùng được bởi Tư Đồ Thuần đi cùng với mấy cảnh sát nữa, bộ cảnh phục cô mặc trong đêm tối thật chói mắt.
Gió đêm lạnh đến thấu xương, dập tắt ngọn lửa vừa mới bùng lên trong lòng hắn.
Hắn im lặng đi qua cô, cố tránh đôi mắt biết cười của cô, nhưng khi nghe thấy một cảnh sát nói: “Hắn chính là An Dĩ Phong...” thì hắn không thể không quay đầu lại. Trong bộ cảnh phục nghiêm trang đó, trông cô không còn mảnh khảnh, yếu đuối nữa, ngược lại phong thái rất uy nghiêm.
Ánh đèn hắt ra từ hộp đêm chiếu lên khuôn mặt vô cùng thuần khiết của cô, cô nhoẻn miệng cười, vừa mỉa mai vừa chua chát: “Trò đùa này thực sự rất buồn cười!”
Hắn cũng cười, trong đầu nghĩ: “Đúng thế! Cái trò đùa ૮ɦếƭ tiệt này thật buồn cười!”
Sau đó, họ gặp nhau rất nhiều lần. Tư Đồ Thuần luôn né tránh từ xa, còn hắn thì làm như không nhìn thấy, tiếp tục đường mình đi.
Nếu nói là hắn rất yêu cô, thì cũng không hẳn.
Hắn chỉ cảm thấy cô là một cô gái tốt, vậy thôi.
Nếu nói lúc đó hắn hoàn toàn không còn cảm giác nào với cô thì cũng không đúng... nhưng hắn biết rất rõ rằng, cảnh sát và tội phạm hoàn toàn khác nhau, họ tuyệt đối không thể có kết cục gì tốt đẹp!
Cho đến một ngày, hắn cùng đồng bọn đang nghênh ngang trên phố, bỗng thấy Tư Đồ Thuần đang đuổi bắt một tên ςướק, hắn tò mò đứng lại xem. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phụ nữ đánh người đẹp như vậy. Mái tóc xoăn dài tung bay trong gió, nhìn còn thú vị hơn cả những điệu nhảy bốc lửa...
Vài phút sau, cô còng tay tên kia lại, nhặt chiếc mũ cảnh sát đội lên đầu rồi dẫn người rời đi. Nhưng trước mặt hắn vẫn như hiện lên từng động tác dứt khoát của cô.
Tô đứng bên cạnh lim dim mắt nói: “Ồ! Khu vực chúng ta có một nữ cảnh sát ngon lành phết, chân đá đẹp thế, thân hình mềm mại thế, lên giường chắc chắn sẽ làm cho đàn ông...”
Ức, một tên đệ tử khác liền vung tay đánh cho Tô một cái: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, người ta là cảnh sát, không cẩn thận là ૮ɦếƭ!”
An Dĩ Phong đang như người mất hồn, nghe thấy thế đột nhiên cười khẩy: “Cảnh sát thì sao chứ? Tao phải thử xem cảnh sát có phải là phụ nữ hay không?”
Hai tên đệ tử sửng sốt, lại gần nhìn kỹ hắn: “Anh Phong, anh nói thật đấy à?”
“Thật!” Hắn cười nham hiểm: “Tao nhất định phải thử xem thịt thiên nga có mùi vị thế nào!”
Tô lắc đầu: “Anh Phong, hôm nay anh uống nhiều rượu quá à?”
Rượu uống chưa say nhưng lòng đã say... An Dĩ Phong lặng lẽ nhìn bàn tay hắn, lòng bàn tay ấy như còn in rõ sự nhẹ nhàng và hơi ấm của cô... Có kết quả hay không không quan trọng, dù sao không có việc gì làm cũng chán, vậy thì hắn cứ thử một lần xem sao.
Sau này hắn mới hiểu rằng, hắn yêu Tư Đồ Thuần kỳ thực không phải là vì tình yêu sét đánh, mà là vì con người thường không để ý đến những thứ mình đã có, luôn cố theo đuổi thứ mà họ chưa đạt được.
Chính vì thế mà người mù luôn hướng về phía ánh sáng, người gian ác luôn ngưỡng mộ chính nghĩa. Hắn cứ nhìn thấy Tư Đồ Thuần là lại thấy hưng phấn, tim đập nhanh hơn, biết rõ là sẽ không có kết quả, biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng hắn vẫn muốn trêu đùa!
An Dĩ Phong cứ nghĩ rằng theo đuổi một cô gái rất dễ dàng, chỉ cần lãng mạn và thêm những lời thề non hẹn biển là chẳng cô nào từ chối được, không ngờ quá trình theo đuổi Tư Đồ Thuần lại thê thảm như vậy.
Ngày đầu tiên, hắn ôm một bó hoa hồng vĩ đại đứng chờ hơn một tiếng đồng hồ dưới khu nhà cô, lúc nhìn thấy cô trong bộ cảnh phục nghiêm trang đi xuống, hắn cố kiềm chế phản ứng chạy trốn theo bản năng của tội phạm, lấy hết dũng khí tiến về phía cô.
Cô đưa mặt lạnh lùng nhìn hắn, rồi nghiêng người bước qua.
“Anh yêu em!”
Cô dừng bước, nhưng không quay lại nhìn hắn. Một lúc lâu sau, cô mới bình thản đáp: “Chúng ta không phải là người ở cùng một thế giới.”
“Chỉ cần được ở bên em, anh nguyện trả bất cứ giá nào!”
Cô nhún vai, rồi bước đi không chút quyến luyến. Hắn vứt bó hoa vào thùng rác, xem ra những lời “đường mật” mà thằng Tô dạy hắn chẳng có tác dụng gì. Vẫn phải tìm cao thủ tình trường Hàn Trạc Thần để học vài chiêu.
Ngày thứ hai, với quyết tâm bừng bừng, mới sáng sớm hắn đã đi tìm Tư Đồ Thuần để tỏ tình. Hắn kéo tay cô đến một ngõ nhỏ bên đường, “thề non hẹn biển” cả một buổi sáng, chân tình đến mức chính hắn cũng phải cảm động, thế mà cô không nói lời nào.
Hắn sốt ruột quá, nắm chặt tay cô, hỏi to: “Em nói câu gì đi, được không?”
Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng, nhưng không phải là nói với hắn mà là nói điện thoại với tổng bộ: “Tôi gặp một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, xin lập tức cho người đến đưa anh ta vào bệnh viện để kiểm tra, tránh gây hại cho người khác! Địa điểm là...”
“Em!” Hắn tức giận nghiến răng kèn kẹt, nhưng Tư Đồ Thuần vẫn trơ như khúc gỗ.
Hắn nhìn cô, ánh nắng chiếu vào bộ cảnh phục màu xanh trên người cô càng uy nghiêm. Còn bộ quần áo đen sì của hắn thì dưới ánh nắng tươi sáng ấy cũng chẳng thấy tôn thêm vẻ gì.
Họ thật sự không phải là người ở cùng một thế giới.
An Dĩ Phong buông tay cô ra, nói: “Em nói đúng, tôi là một thằng điên. Trên thế giới có vô số phụ nữ, vậy mà tôi lại đi thích một nữ cảnh sát.”
Tư Đồ Thuần quay mặt đi, đến một cái nhìn áy náy cũng không để lại cho hắn. Thà cô cứ cho hắn thấy một tia cảm động, để hắn có thể tin là hắn không bị điên, nhưng cô không làm vậy.
An Dĩ Phong cười, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Ngồi trong xe, hắn châm thuốc hút. Thất bại, thất bại thảm hại!
Nhưng hắn không cam tâm, hắn thề sẽ không từ bỏ!
Hắn nổ máy, vừa quay xe thì bỗng nhận thấy gương chiếu hậu mới hôm qua còn đầy bụi bẩn, bây giờ đã bóng loáng, không còn chút bụi nào. Hắn đưa tay miết lên cửa xe, vừa còn bụi, rõ ràng là không có ai rửa xe giúp hắn. Lạ thật, ai rỗi hơi mà lại đi lau gương chiếu hậu cho hắn chứ? Mà lại còn lau rất kỹ nữa.
Từ khi quen biết Tư Đồ Thuần, An Dĩ Phong không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Bởi cứ mỗi khi không có việc gì làm là hắn lại đến quấy nhiễu cô. Lần nào cũng bị cô phớt lờ, nhưng hắn vẫn thấy hứng thú với màn độc diễn của mình. Tóm lại, cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cô là tâm trạng hắn lại phấn chấn lạ thường.
Nhiều lúc, nửa đêm không ngủ được, An Dĩ Phong lại đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn sang căn nhà đối diện. Gió lạnh từ ngoài thổi bay khói thuốc. Cửa sổ bên nhà đối diện, chiếc rèm trắng vẫn rủ xuống, chẳng thấy một chút ánh đèn. Muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa về, không biết giờ này cô đang làm gì? Có phải cảnh sát ngày nào cũng bận rộn nghiên cứu đống hồ sơ Gi*t người, trong đó liệu có những vụ Gi*t người mà hắn đã ra tay không?
Có lần, hắn nhìn thấy Tư Đồ Thuần đứng ở bên cửa sổ ngẩn người, sắc áo ngủ màu vàng nhạt thanh nhã như hoa cúc, mái tóc vừa gội buông trên vai, quyến rũ không nói nên lời.
Hắn cười vẫy tay với cô, cô lập tức kéo tấm rèm lại. Hơn nữa sau đó, mặc dù là ban ngày hay buổi tối, tấm rèm ấy cũng không giờ được kéo ra. Điều đó có thể nói rõ cô ghét hắn thế nào!
Một buổi tối, An Dĩ Phong xem xong trận bóng, nhìn đồng hồ, lại nhìn sang lầu đối diện. Đã chín giờ hơn, phòng của cô vẫn chưa sáng đèn. Hắn thấy thật buồn chán, vừa định đóng cửa sổ thì chợt nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cạnh chiếc xe của hắn ở dưới sân, bộ cảnh phục thật uy nghiêm.
Hắn đột nhiên cảm thấy dòng máu nóng sôi trào trong người, chạy với tốc độ nhanh nhất xuống dưới.
Lúc hắn xuống đến nơi, Tư Đồ Thuần vẫn đang đứng bên cạnh chiếc xe của hắn. Cô hà hơi lên mặt gương, sau đó dùng chiếc khăn tay trắng, cẩn thận lau. Cô lau rất cẩn thận, giống như đó là bảo bối rất quý giá của mình vậy.
Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cô, khung cảnh thật yên tĩnh.
Hắn cứ nhìn, cứ nhìn, rồi chợt thấy иgự¢ đau nhói. Hắn không rõ đó là cảm giác gì, và cũng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhói đau đến không thể nói nên lời.
Tư Đồ Thuần như cảm nhận được hắn đang đứng đó. Cô khựng lại một chút, rồi chậm rãi quay lại. Vừa nhìn thấy hắn, cô bối rối nắm chặt chiếc khăn trong tay, nói: “Gương chiếu hậu của anh bẩn quá, không thể quan sát tốt, như thế dễ bị tai nạn.”
Hắn đăm đắm nhìn cô, nhìn rất lâu.
Thế giới trở nên rộng lớn hơn, dường như chỉ còn lại hai người họ đứng đó nhìn nhau.
Như đã qua một thế kỷ, An Dĩ Phong mới hỏi: “Em cũng thích anh, đúng không?”
Cô cắn đôi môi mềm mại của mình, nói nhỏ: “Chúng ta...”
“Đừng nói với anh là chúng ta không cùng một thế giới!” An Dĩ Phong khó chịu ngắt lời cô. “Anh chỉ muốn biết là rốt cuộc em có chút tình cảm nào với anh hay không thôi!”
Cô đi qua hắn, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi là cảnh sát, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ cho anh vào tù.”
Hắn nắm lấy tay cô, nắm chặt những ngón tay mềm mại của cô. “Anh không quan tâm.”
“Nhưng tôi thì quan tâm!” Cô ngẩng lên lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn. “Đừng để tôi phải nhìn thấy mặt anh, tôi vô cùng ghét những người như anh.”
An Dĩ Phong bật cười, một nụ cười vô cùng ấm áp. “Bởi vì anh quá đẹp trai?”
Tư Đồ Thuần không trả lời. Nhìn những ngón tay nắm chặt của hắn, lòng cô cũng xao động.
Hắn ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Đừng đấu tranh vô nghĩa như vậy, sớm muộn gì thì em cũng là của anh.”
Cô đẩy An Dĩ Phong ra, luống cuống chạy thật nhanh về phía hành lang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc