Nữ Hoàng Vampire - Chương 17

Tác giả: Puki_wind95

Sự ruồng rẫy của gia tộc Hawa đối với Misun đã lan ra toàn bộ trường
học. Các cô gái thường ngaỳ lẽo đẽo bám theo Misun giờ cũng ai đi
đường nấy. Có không thì nhập hội với Micacy. Nhưng phàn lớn lại tập
trung bám theo Kasumi khi nghe phong thanh săp trở thành nữ hoàng.
Người ta nói trong hoạn nạn mới tìm thấy bạn bè, người thân . Giờ bạn
bè đấy….nó cười khẩy. Bên cnạh không có ai, không ai dám động thủ với
con bé thực ra cũng chỉ vì cái uy lực của người chị Micacy mà thôi.
Misun bước như người mất hồn ra khỏi canteen, không may ***ng một
đám người, ngã nhào. Ngày trước. Nó đã không ngần ngại gì mà tung ra
mấy cáI tát cho đối phương, đủ mọi cực hình cho kẻ đó nhưng giờ………
Con bé cười đau đớn, chờ đơI cáI cách người ta hành xử với mình.
Người phía trước cúi người xuống, nâng cằm nó lên, nhỏ nhẹ :
- Misun, sao em phảI khổ thế này. Sao em thay đổi nhiều quá.
Misun mắt sáng bừng lên khi nhìn người trước mặt, mắt ngấn nước:
- Chị….
- Ngoan nào. Sao chị chỉ đI vắng mấy hôm mà em lại ra nông nỗi này
Misun lặng người nhìn tháI độ của Micacy đối với mik…bát ngờ quá.
Từng được mệnh danh nữ hoàng băng giá. Người chị ấy chưa bao giờ có
một hành động cử chỉ yêu thương nào với cô…vậy mà bây giờ…..
- Chị…là em sai,,…..chị nói đỡ vài câu với ông giúp em nha.
- Được…được Em về phòng nghỉ ngơI đI, trông em xanh quá. Chị sẽ
giảI quyết. Em đI với Haco nha. Chị đang có việc.
- Vâng.
Misun đI rồi, Micacy lặng lẽ nhìn bóng con bé qua chiếc cửa kính, trên
môI vẽ lên một nụ cười nhạt. Luca lạnh cả người trước nụ cười ấy, lắp
bắp:
- Đại tiểu thư…nhị tiểu thư đã từng hại người.
- Những thứ tưởng chừng vô giá trị đến lúc tự khắc sẽ có giá trị. Quan
trọng ngươI sử dụng chúng như thế nao thôi…lúc cần có thể giảI khuây
mà..
Cả đoàn tuỳ tùng lạnh cả người.
Tiến lại gần chỗ gnồi của Kasumi, Micacy thi lễ:
- Kính chào công chúa.
Nó vẫn giả vờ như không biét, phớt lờ người trước mặt. Kito nhìn
Micacy, cười khẩy:
- Đại tiểu thư đại giá quang lâm a. Thất lễ thất lễ
Kasumi nhíu mày nhìn Kito:
- NgươI lại nhiễm phảI phim Trung Quốc a……Tối qua mới xem đã áp
dụng ngay. Mà ta thực chẳng bik trong phòng này có công chúa đâu a.
Micacy vẫn cúi người.
- Micacy xin kính chào công chúa Kasumi.
- A….hình như trong canteen ngoại trừ chị Kasama ra thì chỉ có ta
Mang tên Kasumi thôI phảI không Kito
- ấ…có lẽ thế..
- ơ…ơ….con bé quay lại….ngươI gọi ta a
- Vâng…thưa công chúa
- A..ra vậy…có việc gì không
- Tại hạ chỉ xin một lời thỉnh cầu
- Ơ….ha…cứ nói
- Xin người nhường lại chức vị Nữ hoàng và không tham gia vào lễ trao
ngôI vị vào tuần sau.
- Micacy…cô dám_Kito tức giận, hét lớn nhưng Kasumi đưa tay ra
hiệu ngồi xuóng.
- Chỉ vậy thôI a.
- Vâng.
- Ukm
- Đa tạ công chúa…tại ha cảm kích vô cùng
- Chủ nhân…Kito hốt hoảng
Micacy quay lưng bước đI thì Kasumi cất tiếng:
- Nhưng…ta không làm được
Micacy cười khẩy:
- Vâỵ…phảI thất lễ rồi.
Micacy bước chân ra khỏi canteen, khuôn mặt đã thôI vẻ mỉa mai lúc
nãy, giờ đây chỉ một màu u buồn.
“ Kasumi……em đã quên ta thật rồi. Như vậy cũng tốt, để em không
pahỉ thất vọng vì một người chị như thế này. Em không quen chị, chị sẽ
dễ dàng hành động, dễ đạt mục đích hơn…không từ thủ đoạn hơn. Thật
may mắn”.
Cô ta mỉm cười.
May mắn…có thực sự như vậy không.
Micacy đI rồi, kito vội quay sang:
- kasumi…
Nhưng con bé đã ngăn lại và…tiếp tục ăn như chưa xảy ra chuyện gì.
Ăn xong nó thẳng bước về kí túc xá nghỉ ngơi. Kito thở dài:
- Người lại nghỉ học. ! tuần 6 buổi người nghỉ mất 5 thì còn học hành
làm gì nữa hả trời….haizzzz.
- Thế chả lẽ ta phải đi điều chế máu. Ta ghét cái trò quỷ đó.
- Vâng..nhunưg nhờ cái trò quỷ đó mà bao đời nay loài vam vẫn sống
không cần máu người mà sinh tồn đến bây giờ. Thế giới này mới có cơ
hội yên bình thế này đấy thưa tiểu thư.
- NgươI đI mà học…ta chả ham đâu.
- Hô…hô….luận về tuổi tác thì tại hã đã sống hơn nghìn năm. Tiểu thư
lại bảo ta đI học cái trò mèo đó. Không sợ người ta chê cười linh thàn a.
- Thì ngươI cũng là mèo mà…con bé cười khẩy
- A..a..
- Vả lại…ngươi gọi ta chủ nhân. Mà ngươi bik điều chế thì ta còn gì để
học đâu.
Nói rồi con bé mở cửa phòng, bước vào đóng sầm cáic ửa. Kito giật cả mik,
lắc đầu rồi cũng bước vào phòng.
Khi hanứ vừa ngả lưng ở ghế sopha thì cửa lại gõ, hanứ than thầm khổ rồi
lững thững bước ra, không quên cằn nhần:
- Người mới về phòng chưa gì đã,……ơ….
Cánh cửa vừa bật mở, Gasun phóng từ ngoài vào, ngồi phịch trên ghê hắn
không quên phóng tọt quả táo trên bàn vào miệng.
- Lại đến đây làm gì thế. Hai người hành xác ta vừa phải thôi nhá.
- ……….
- Giận hả….haizzzzz..Tính chủ nhân thế. Ngươi muốn quy phục thì dẹp
dùm cục tự ái sang một bên đi
- Nhưng nàg có thèm để ý đến ta đâu. Ta không hiểu trái tim nàng là sắt
hay đồng nữa.
- Không có cái gì là vĩnh cửu Sắt hay đồng đều vì nhiệt độ mà tan chảy.
Chủ nhân cũng thế thôi. Phải xem phương pháp ngươi thế nào
- Không biết.
- Tí quên…của ngươi nè. Chue nhân đưa đó.
Hắn lôI từ trong túi ra một cốc huyết cửu trùng cùng miếng bánh.
Gasun nhìn hai thứ trên bàn mắt sáng lên, lắp bắp:
- Là của ta.
- Uk
- Kasumi mua cho ta.
- Nàng gửi cho ta a.
- Uk
- Nàng lo lắng cho ta a
- Uk…uk…uk…Ngươi thật là..hết biết
- A….a……a…….thik quá…ta đI thăm nàng
- Ngươi đứng lại….Ê
Kito chưa kịp xuống ghế, Gasun đã nhảy tọt ra khỏi cửa.
- Ôi..tình yêu.
Bất giác hình ảnh con bé Yumi với khuôn mặt tèm lem nước mắt đang rưng
rưng hhìn hắn khiến ahnứ rợn cả tóc gáy, lắc đàu lia lịa rồi vội đuổi theo
Gasun phòng bất trắc.
Cả hai đứng trc cửaphòng co nbé gõ sưng cả tay nhưng tất cả vẫn yên lặng.
Gasun hơi bất an.
- Sao lại thế.
- Có lẽ chủ nhân mệt nên ngủ say.
- Mệt đến mấy thì gõ thế này cũng phải tỉnh chứ.
- Cũng đúng
- Ta phá cửa xông vào.
- Ê….lỡ không phải như ngươi nghĩ thì ta lại bị chủ nhân trách mắng.
- Trách ngươi chứ có phải ta đâu
Vừa nói, Gasun vừa dùng lực ở chân đá bay cánh cửa. Kito nhìn, lẩm bẩm:
- Thật xứng đôi. Chủ nhân dùng tay phá cửa còn hanứ thì dùng chân.
Đúng là xứng đôi…..Ôi..chỉ khổ mik ta.
Cánh cửa bật mở, một mùi máu vmpire thuần chủng hoàng gia xộc thẳng lên
mũi.
Gasun hoảng hốt lao nhanh vào. Kito cũng vội vã đuổi theo. Cả căn phòng giờ ngập tràn mùi máu.
Thoáng chốc…..
Cả hai sững người…..
Dưới sàn nhà là vô số những giọt máu màu xanh kéo dài từ cửa vào phòng Kasumi. Gasun tay run run đẩy cánh cửa. Dưới nền nhà tối den, một bóng đen đang ra
sức hút lấy những những ngụm máu từ cơ thể mik. Dường như việc đó ko dủ thỏa mãn cơn đói khát. Cứ chỗ này đến chỗ kia, cánh tay chi chít vết cào cáu, căn
xé.
- Kasumi…….nàng
Gasun đau đớn nhìn cô gái trước mặt mik, lòng quặn thắt. Là nàng đây sao, là kẻ lạnh lùng hờ hũng với hắn lúc nãy đây sao. Gasun cánh tay ôm ngực, từ từ quỳ
sụp xuống sàn, đưa ánh mắt xót xa nhìn nó.
Kassumi nghe tiếng gọi thì từ tư dừng ngay lại việc mik dang làm dở. Đôi mắt tím ngơ ngác nhìn bóng đen trc mặt mik. Đầu tóc rũ rượi, khóe mắt là những dòng
nước mắt đã khô. Đôi môi nhuốm đầy máu mấp máy như muốn nói điều gì nhưng không thốt lên đc nửa lời..rồi vội vã thở dốc.
Kito nhìn Kasumi mà không thốt lên nổi lời nào. Cái gì đang diễn ra trước mắt hăn thế này.
- Là đây sao. Là thế này mà người cứ nhất quyết bỏ về phòng nằm nghỉ. Là vì thế này mà người luôn phải nghỉ học bỏ qua lời can ngăn của ta sao. Sao người
cứ nhất quyết chịu khổ một mik thế này. Sao chẳng hé răng nói với ta một lời nào hết vậy. Máu ư…..đơn giản thôi….Một linh thần lẽ nào lại ko thể lo đủ cho
chủ nhan của mik…Chẳng lẽ người coi thường ta đến vậy sao…..
Kito tức giận tuôn một tràng ngỡ là để cho Kasumi hiểu và cảm nhận đc sự lo lắng của hắn đối vs nó. Nhưng đáp trả lại hắn chỉ là cái nhìn ngơ ngác…Nó như
con thú con bị đói, không dủ sức để vươn lấy người kahcs mà cào xé, chỉ có thể vươn cánh tay rướm máu ra. Đôi môi mấp máy như lời van lơn:
- Đói lắm…..Cho ta máu…….Máu tươi a..Đói lắm..
- Chủ nhân….người đói đến vậy sao…..
Kito nhìn người con gái trc mặt mà không ngừng rủa bản thân. Là tại hắn không chịu chú ý đến sắc mặt của người.
- Lấy máu của ta đi.
Nói rồi Gasun nhanh thoăn thoắt ôm con bé vào lòng rồi đặt lên giường. Kasumi ngửi thấy hơi máu thì liền vùng dậy như thú dữ. Đẩy mạnh Gasun xuống giường.
Ánh mắt màu tím đã chuyển sang màu đỏ cuồng dã. Trong đôi mắt ấy, sự sống như được hồi sinh.
Nó nhanh chóng nằm trên người hắn, vòng đầu qua sau gáy, cố sức hút những ngụm máu tươi. Tất cả diễn ra chưa đầy một phút khiến cho Kito hoàn toàn không
thể làm bát cứ những hành động gì. Đã 15 phút trôi qua nhưng dường như tốc độ hút máu của con bé vẫn chưa có vẻ gì mà muốn dừng lại. Nhưng khuôn mặt
Gasun đã lộ vẻ mệt mỏi, tái xanh vì mất khá nhiều máu. Kito vội vã đẩy Kassumi ra khỏi người Gasun nhưng hắn lại đẩy tay Kito ra, lặng lẽ lắc đầu, thều thào nói:
- Cứ để yên cho nàng
- Để thế ngươi sẽ chét đó/ Chủ nhân sẽ hút cạn máu của ngươi.
- Giá như có thể…ta cũng muốn chết vì nàng. Nhưng người đừng lo , ta biết tự lượng sức. Cứ để nàng uống. Nàng khổ nhiều rồi.
- Ôi…gã ngốc si tình.
Chừng 5 phút sau, con bé dừng hút rồi ngue ngon lành trên vai Gasun. Hắn cũng chẳng còn sức để lê mik dậy nữa , đành để yên cho con bé năm..(Puki: Xì..tên cơ
hội…….Gasun*cười đểu* được mấy khi..hi..hi).
Kito thì cứ đi qua đi lại trong phòng, một chốc hắn dừng lại trc mặt Gasun.
- Hình như có sự nhầm lẫn.
- Gì…..Gasun hơi chột dạ..linh cảm như Kito đã biết về bí mật của hắn.
- Rõ ràng theo tình thế, Sức mạnh của Kidosun hơn hẳn ngươi những mấy bậc.
- Đúng..thì sao
- Khi vừa giải phong ấn, chủ nhân đã hút máu hắn.
- Không sai
- Nhưng đáng quan tâm là . Nếu đã hút máu Kidosun xong thì chủ nhân chỉ có thể hút máu hắn hoặc kẻ mạnh hơn hắn mà thôi. Vậy tại sao ngươi lại có thể
cho chủ nhận uống máu mik đc. Chả lẽ………
- Đâu,,,,làm gì có ……sao ta biết. Gasun giật mik, tự nhủ “ chẳng lẽ bí mật ấy ko thể giấu kín”
- Nhung…..
- Không quan tâm. Chỉ cần nagf uống đc máu ta thế là tốt.
- Ukm
- Ơ…ngươi không về sao
- Hay nhỉ…sao ta an tâm để chủ nhân ở cùng phòng với ngươi.
- Ngươi trông ta về nổi ko.
- Thế mà..ta bik tự lượng sức…Sức thế đấy. Ta không cam tâm..Kẹ ngươi ..ta cũng ngủ vs chủ nhân.
Nói rồi, kito khẽ phẩy tay biến thành con mèo đen tuyền ngày nào nhảy tót lên cạnh Kasumi.
Khi tia nắng vừa quét ngang căn phòng lần đầu tiên, một tiếng hét thất thanh
vang lên chả khác nào *** dội thẳng vào tai. Một lúc sau, thấp
thoáng dưới sàn căn hộ là bóng dáng của hai gã con trai cao to, đẹp trai, kool
hết mức đang quỳ xuống. Bóng tối mờ mờ trong căn phòng không thể che
hết được vết bầm tím trên mặt hai gã. Và có thể ai khác ngoài Gasun-Chàng
bạch mã hoàng tử cùng Kito-Vị linh thần tối cao của chúng ta.
Câu chuyện có thể nói như thế nào nhỉ. Chả là nàng Kasumi bé bỏng của
chúng ta đang say sưa giấc ngủ. Đang tung tăng hoà mik trong một giấc mơ
vô cùng lãng mạn. Nàng đang ở trong một khu vườn thượng uyển tuyệt đẹp
với chim chóc hót líu lo, đồng cỏ xanh mát trảI dài tít sau ngọn núi. Bỗng
nhiên xuất hiện một con thỏ ngọc xinh lung linh.Một bức tranh quá hoàn mĩ.
Thế nhưng diễn biến tiếp theo lại không lãng mạn như thế. Kasumi nhẹ
nhàng bế chú thỏ trên đôI tay, ôm nó vào lòng rồi từ từ giơ nanh vuốt
ngoạm thấy cổ chú thỏ đó. Hút lấy hút để những giọt máu tươI còn nóng hôI
hổi của sự sống sinh linh. NJàng mới hoảng hốt vùng tỉnh dậy thì thấy xung
quanh giường mik cũng toàn máu và thêm hai gã con trai đang say sưa giấc
trên giường nàng. Sức mạnh của giấc mơ cộng hẳn với tình thế hiện tại
khiến nàng không thể không dạy dỗ húng một bài học bỏ qua sự thật chưa
tìm hiểu. Thế là..hix………….
- Kasumi ak……nghe ta giảI thích đã….
Gasun nhăn nhó cố gắng khuyên bảo, mong con bé động lòng một chút.
- Chủ nhân..cứ bình tĩnh đã đI mà……mới sáng sớm chưa
gì…………
Con bé sau khi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay dạy dỗ hai gã một trận nên
thân thì lăn ngay trên gường khóc lóc một trận. Mờy chục phút trôi qua kèm
theo bao lời năn nỉ ỉ ôI của Gasun và Kito nhưng trận mưa chẳng có vẻ gì
muốn dứt. Mà dương như nó đang phát triển thành bão. Nước mắt như hai
bình vĩnh cửu tuôn chảy ào ào như thác đổ khiến mặt hai gã ngày càng trở
nên xanh lét.
Kito thì chả nói làm gì, chỉ tội mỗi Gasun. Vừa mới mất máu chưa kịp bổ
dưỡng gì đã được Kasumi đưa ra làm hình nộm tập luyện. Công thêm nãy
giờ cho mấy tỉ tỉ nơtron thần kinh hoạt động hết công suất để nghĩ cácg
khuyên giảI Kasumi. Thế nên mới qua một tối, Gasun chả khác gì bộ xương
di động. Một lúc sau, quỳ đã đời…thì lăn ra……….xiủ.
Kasumi hốt hoảng, thất thần nhìn Gasun đổ gục xuống trước mặt mik. Nước
mắt không gì bỗng dừng hẳn. Nhảy vội xuống cạnh Gasun:
- Tên kia…………ngươI sao thế.
- Hắn không sao đâu…chỉ là mất chút máu cho chủ nhân xài chơi..
- Ngươi………..Kito…..ngươI nói sao. Ta xài gì máu.
- Xì….chủ nhân ko cần giấu…..những việc người chịu đựng lâu
nay…chúng tôI bik cả…không tin người đưa cácnh tay mik ra cho ta
xem nào.
Con bé nghe thế vội vã thu cácnh tay sau lớp áo mỏng. Vội nói lắp bắp:
- Ta…ta….chăm sóc hắn. Ngươi đỡ hắn lên giường đi.
- Haizzzzzzzzzzzz…giá như người nói câu này sớm hơn. Có phảI hắn
đỡ xỉu rồi ko. Mệt quá đI mất.
- Ngươi còn nói nhiều nữa ta xử ng liền đó.
- Dạ dạ…chủ nhân tha lỗi..hix
Kito thở dài, nhanh nhẹn bế cái bộ xương ấy lên giương tranh thủ liếc mắt
nhịn khuôn mặt hơI đỏ bừng của con bé. Xong xuôI, hắn quay mặt nhìn
Kasumi vẻ hình sự:
- Chủ nhân, thời gian này người cần cẩn thận khi hành sự. Mọi nguy
hiểm có thể ập đến với người bất cứ lúc nào. Dù sao Micacy đã chưởng quản
gia tộc Hawa từ khi còn nhỏ nên sẽ dễ dàng điều khiển được cuọc họp tối
cao phong vương vào tuần sau. Cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn như đã đánh
tiếng vs người hôm qua.
- Ta hiểu…..ta sẽ biết cách xử lí. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều thôi.
- Xin người cứ nói.
- NgươI sẽ dốc sức ủng hộ ta hết mình dù sẽ gặp nhiều nguy hiểm chứ.
- Tính mạng ta gắn liền với người nên ta nghĩ câu hỏi ấy có phảI là quá
thừa thãI hay không.
- Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi.
Kito quay lưng bước ra khỏi phòng, miệng vẫn lưu lại nụ cười khẩy nhưng
vui sướng trên môi.
- Chủ nhân cố gắng chăm sóc hắn…….Tính ra khéo sau này hắn lại thành
chủ nhân của ta nữa đấy….ôi ……ôi....nghĩ dến là đau hết cả đầu.
Trong khi Kasumi đang ngày ngày chăm sóc Gasun thì bên kia nửa vòng trái
đất, Takashi cũng đang thức trắng đêm để trông cô gái nhỏ đang hôn mê
mấy ngày liền.
Sau cuộc hội ngộ trong rừng, Takashi nghiễm nhiên lãnh nhiệm vụ chăm sóc
cô gái đến khi hồi tỉnh. Nhưng khổ nỗi đã hai ngày trôi qua nhưng cô gái vẫn
chưa có vẻ gì là sẽ tỉnh khỏi những cơn ác mộng triền miên đầy đau đớn.
Hắn biết thế bởi sau mỗi ngày, tấm ga trải giường lại bị nhàu nát dưới bàn
tay vô tri ấy. Những giọt nước mắt không bao giờ ngừng chảy trên khuôn
mặt tái xanh dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tình trạng cô gái ngày càng xấu
dần. Những cơn ác mộng chưa giây phút nào buông tha.Buộc Takashi phải
đưa cô về dinh thự riêng để chữa trị.
Đó có thể nói là quyết định sáng suốt nhất của hắn trong mấy ngày gần đây.
Nhờ thế, tình trạng của cô gái đc cải thiện rõ rệt. Mỗi ngày ở cạnh chăm sóc
cô gái nhỏ, trong tim hắn đã dần hình thành một thứ tình cảm, dù còn rất mơ
hồ nhưng cũng đủ để vơi đi nỗi đau Kasumi dành cho hắn dù đôi lúc vẫn còn
nhức nhối.
Khi Haco tỉnh dậy, bầu trời đã phủ một màu đen tuyền, những ánh sao điểm
cho nó mộy màu lấp lánh kì ảo. Cô tỉnh dậy thì thấy mik nằm trong một căn
phòng rất sang trọng. Mọi thứ trong phòng chỉ có thành viien hoàng tộc mới
có. Càng sửng sốt hơn khi nhìn thấy một người con trai ngủ gật bên cạnh
mik vs vẻ vô cùng mệt mỏi. Rõ ràng ko ai khác là người thừa kế ngôi vị
tướng quân- Takashi. Cô ôm đầu cố nhớ lại mọi chuyện. Hôm ấy cô bị
người của nhị tiểu thư Misun đuổi giết, đến lúc tưởng chừng như đã đến cửa
tử thần thì cô chợt thấy bóng người phía xa. Cô vội vã lao tới, không ngờ đó
lại là tướng quân.
- Em tỉnh rồi sao. Anh lo quá.
- Ơ…..dạ vâng.
Haco hoảng sợ, không dám nhìn mặt Takashi. Vội vã trèo xuống giường để
hành lễ nhưng Takashi ngăn lại.
- Không cần thiết phải như thế. Em đang mệt cứ nghỉ ngơi. cần gì cứ ấn
chuông sẽ có người giúp.
- Đã làm phiền thiếu gia.
- Đừng khách sáo vs ta. Ta trông em quen lắm nhưng mà….
- Dạ. Tiểu nhân là Haco, tì nữ của đại tiểu thư Micacy tộc Hawa.
- Ukm..ra thế, ai đã đuổi giết em đến mức này.
- Mọi chuyện khá dài, thuận lợi tiểu nhân sẽ kể rõ.
Takashi cúi xuống giường đối mặt vs Haco. Hai khuôn mặt kề sát nhau
khiến cô gái nhỏ có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của bạc hà từ người trc
mặt. Khuôn mặt Haco đỏ bừng ngượng nghịu, trông thật dễ thương. Takashi
thấy vậy, tủm tỉm cười.
- Đừng gọi anh là thiếu gia. Anh là Takashi và em cũng không phải tiểu
nhân hay tì nữ. Ở đây, em là khách của anh. Cứ gọi là anh nhé.
- Ukm…dạ vâng….thiê……a…anh
-
Nói xong khuôn mặt đỏ bừng hơn bao giờ hết. Takashi đi thì Haco vội vã
gọi:
- Chờ đã…anh Takashi.
- Có việc gì vậy Haco.
- Việc này vô cùng khẩn cấp. mong anh chuỷen lời nhanh.
- Em cứ nói.
- Đại tiểu thư đnag dùng chị gáic ủa Nữ hoàng Kasumi để dụ vào bẫy,
ngăn cản cô ấy nhận chức vị.
- Hóa ra những tin mấy ngày gần đay ta nhận là chính xác. Cảm ơn e,
Haco.
- DẠ
Haco cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Hình như cô đã làm một việc đúng
đắn.
Tiếng chuông cuối ngày vang lên, theo đó tất cả học sinh buộc phải ổn định
vị trí trong căn phòng của mik. Không ai được phép ra vào giờ này.
Kasumi đang chuẩn bị đưa mình vào ghíâc ngủ thì nghe tiéng gõ cửa khe
khẽ.
“Quái nhỉ? Giờ này còn ai lại đi ngoài hàng lang. Hay Kito có việc hệ trọng
sao.”
Nhanh nhẹn khoác chiếc áo mỏng, Kasumi lê người ra mở cửa, sửng sốt:
- Kasama. Chị làm gì ở đây vào giờ này.
- Tôi có việc muốn gặp cô.
- À…ukm…….hôm khác được không. Em cần ngủ sớm để ngày mai
tới dự lễ phong danh hiệu.
- Rất quan trọng. 10 Phút nữa gặp nhau tại dòng suối trong rừng. Không
gặp không về
- Nhưng chỗ đó rất nguy hiểm…………chị Kasama…….chị…..
Con bé gọi với nhưng Kasama đã đi xa. Nó hơi khó hiẻu nhưng vội vã vào
phòng thay đồ chờ đến chỗ hẹn. Nơi đó rất nguy hiểm, vả lại chị Kasama lại
không phải vampire nên rất dễ gặp bọn chuyến hại người. Nghĩ thế, Kasumi
cnàg khẩn trương hơn bao giờ hết. Nó tự nhủ “Có nên cho Kito biết không
nhỉ. Nhưng giờ này có lẽ hắn đã ngủ rồi. Không làm phiền nữa vậy”. Úp cái
tai thỏ lên tai. Con be sđi nhanh, hướng cánh rừng đi tới. Bất chợt, một
tiếng sấm rền vang giữa bầu trời quang mây tạnh báo hiệu một sự chấn động
lớn.
Tại phòng Micacy.
- Chị Hai, ông nội nói thế nào.
- Ông bảo dù sao em vẫn còn nhỏ, suy nghĩ chưa đc thấu đáo nên sẽ
xem xét để tha thứ.
- Ôi…..em cảm ơn chị nhiều. Em sẽ không quên ơn này của chị.
- Chị có viẹc muốn nhờ em giúp.
- Chị cứ nói. Em sẽ cố hết sức.
- Chị muốn em xử lí kẻ thù của mik.
- Ý chị là gì?
- Kasumi. Em hiểu mà.
- Nhưng…..ukm…em sẽ cố hết sức nhưng việc tiếp cận con bé rất khó.
- Việc ấy em không phải lo. Sẽ có người dẫn co nebvs đến cho em. Em
chỉ việc dùng mọi thủ đoạn để xử lí nó. Buộc nó không còn trên cõi đời
này hoặc tốt hơn thì sống không bằng ૮ɦếƭ.
- Dạ vâng.
- Em về phòng đi.
Misun khó hiểu bước chân về phòng. Rõ ràng chị ấy rất quý con bé ấy. Đã
nhiều lần ngăn cản nó hại con bé bỏ qua cả tình chị em ruột giữa nó và chị
Micacy. Vậy sao lần này…………..và như chợt hiểu, con bé lẩm bẩm.
- Ngày mai……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc