Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Chương 07

Tác giả: Linda Nguyễn

-Tôi thắng chị rồi! Tại sao ko tức giận? Tại sao ko mắng tôi? Tại sao ko trả thù tôi? Chẳng phải chị đủ khả năng làm điều đó sao? – Tomomi bỗng hét lên và quay ng` cô lại.
Bỗng cô ôm lấy nhỏ, một giọt nước mắt trên khóe mắt cô lăn xuống, cô nói:
-Xin em, đừng như vậy! Xin em đừng … ghét chị! Chị… cô đơn lắm!
-Tại sao… tại sao chị ςướק của tôi tất cả ? tại sao… vòng tay chị… quá ấm áp?- Nhỏ khóc và nói giọng nhỏ dần. Nhỏ ko đẩy chị ra. Sau một hồi lâu nhỏ tiếp tục:
-Tại sao chị lại làm như vậy?
-Chị…xin lỗi!- Cô nói nhẹ nhàng. Hơn 12 năm nay cô chưa bao giờ xin lỗi ai. Hình như Tomomi rất quan trọng vs cô. Và cô rất yêu quý cô em gái này.
-CHị ko có lỗi. Tất cả là tại em. Em xin lỗi. Em sai rồi. Em thật sự sai rồi. Em xin lỗi! – Nhỏ khóc to hơn.
-Ko sao mà. Ko sao. CHị tha lỗi cho em mà. Chỉ cần… em lại trở về làm cô em gái bé bỏng của chị thôi!- Cô nói rồi xiết chặt vòng tay hơn. Rồi 2 ng` chìm vào im lặng.
Ở dưới phòng khách, ba cô đag hỏi bà ta :
-Có thật những điều Akiko nói… là sự thật?
Bà ta im lặng gật đầu.
-bà đã… gạt tôi? – ba cô bắt đầu tức giận
Bà ta vẫn im lặng gật đầu.
Ba cô giơ tay lên định đánh bà ta, bà ta cúi xuống như chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt thì… một giọng nói vag lên:
-Đừng!
Ng` nói ko ai khác chính là cô. Nghe thấy, ông ta từ từ hạ tay xuống, nhìn về phía cô hỏi:
-Con ko muốn ta trừng phạt bà ta sao?
-Lúc đầu muốn… giờ ko! – cô nói
-Vậy nể mặt Akiko ta sẽ ko trừng phạt bà! – Ông quay qua nói vs bà ta. Bà ta từ từ ngước mặt lên nhìn cô vs ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn cảm kích.
-Nhưng từ nay bà sẽ ko còn là…
Chưa để ba nói hết cô đã cắt ngang:
-ko trừng phạt! Quên quá khứ! Bắt đầu lại! Mẹ sẽ ko vui nếu trả thù!- cô nói. Vì cô chợt nhớ ra trc khi mẹ cô đi sag thế giới bên kia đã nói cô ko đk phép trả thù cho bà nếu ko bà sẽ ko yên tâm nhắm mắt.
-Đk! Ta nghe lời con. Chúng ta vẫn là ng` nhà của nhau. – Ông cười hiền từ nói
Rồi bà ta đứng dậy chạy lại ôm chầm lấy cô, nói giọng nghèn nghẹn:
-Cảm ơn con! Cảm ơn con đã tha thứ cho mẹ à ko … dì!
-MẸ! – cô nói nhỏ chỉ đủ cô và bà ta nghe.
-Con… con vừa gọi ta là mẹ… phải ko?- Bà ta thả cô ra vui mừng hỏi và nhận đk cái gật đầu từ cô. Bà tiếp tục:
-Xin lỗi con vì tất cả và cảm ơn con vì chấp nhận ta là mẹ con!- Nói rồi bà nở nụ cười hiền. Lần đầu tiền cô thấy bà đẹp đến vậy. Cô cũng cười đáp lại. Thấy vậy, ba cô, Tomomi và Takeshi cũng cười hạnh phúc. Vậy là những hận thù đã ko còn. Từ giờ họ sẽ sống hạnh phúc như 1 gia đình thực thụ.
…….
6h sáng, cô vẫn mặc chiếc váy trắng. Cô vẫn đứng cạnh cửa sổ nhưng đôi mắt tím ko còn phản phất nét buồn nữa, cô thầm nghĩ:
“Mẹ à, con đã lm đúng phải ko? Ng` cũng muốn hận thù đk xóa bỏ, phải ko? Con… mãi yêu ng`”
6h30 sáng, cô bước xuống bếp thấy mọi ng` đag ngồi đợi mình. Thấy cô, “mẹ” cô gọi:
-lại ăn sáng đi con!
-Vâng! –cô cười trả lời. Không biết từ khi nào cô đã tháo vỏ bọc lạnh lùng.
Ăn xong, cô cùng Takeshi và Tomomi đến trường. Vừa bước vào lớp, cô đã bị một bàn tay kéo đi. Tức giận cô giật tay mình, giọng lạnh lùng nói:
-Chuyện gì? Nói!
-Anh… Anh xin lỗi. – Akira buồn bã nói.
-Lí do?
-Vì làm tổn thương em.
-Thì sao? Vs anh tôi có tổn thương cũng có sao đâu! – cô cười khẩy.
-Đừng vậy mà. Xin em đừng như vậy. Thà em đánh anh, mắng anh còn hơn là…. – Akira cúi gằm mặt nói.
-Tôi ko phải ăn mày đi xin từng chút yêu thương, ok? – cô nói toan quay đi. Chợt Akira ôm lấy cô anh nói:
-Anh xin lỗi mà. Anh sai rồi. Tha lỗi cho anh, đk ko? Anh...yêu …em! – Akira nói giọng nhỏ dần… nhỏ dần.
-Yêu ư? Toàn là giả dối. yêu mà anh ko có một chút lòng tin nơi tôi. Vậy gọi là yêu… sao? – cô cười và ngẩng mặt lên trần nhà để ko rơi nước mắt. Rồi cô cố gỡ tay anh ra nhưng chỉ khiến anh ôm cô chặt hơn. Ko phải cô ko đủ khả năng gỡ tay anh ra… mà vì cô muốn ở trog bàn tay ấm áp này… càng lâu…àng tốt.
-Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Em… có thể cho anh … 1 cơ hội nữa ko? – Anh xiết chặt tay mình. Một giọt nước từ khóe mi rơi xuống trên áo cô.
Lần đầu tiên… anh rơi lệ vì một ng` con gái… ko phải mẹ anh. 2 ng` đứng như vậy 1 hồi lâu. Rồi cô gỡ tay anh ra. Cô quay lại đối diện vs anh, cô chợt cười nhẹ, nói:
-Chỉ 1 lần!
-1 lần gì em? – anh khó hiểu hỏi.
-Tha lỗi!
-Thật là em tha lỗi cho anh? – Akira thốt lên đầy vui mừng và ngạc nhiên.
-Ừm! – cô cười tinh nghịch. Nụ cười khiến khuôn mặt cô bừng sáng lên.
-Anh vui quá!- Nói rồi anh ôm lấy cô.
-nếu lần sau…
Chưa để cô nói hết anh đã lên tiếng:
-còn tái phạm thì ko có lần thứ 2, phải ko? – anh cười tinh nghịch.
-ừ!-cô cười
-Anh sẽ ko tái phạm nữa đâu! 1 lần là đủ rồi! – anh giơ 2 tay lên ra vẻ đầu hàng.
Cô cười và anh cũng cười theo.
Cùng lúc ấy, ở khu vườn thần tiên, Tomomi đag đứng cạnh Makito dưới cây hoa anh đào. Makito chợt ôm lấy Tomomi:
-Anh xin lỗi, Tomomi!
-Anh đâu có lỗi gì đâu? – Tomomi ngơ ngác hỏi.
-Xin lỗi vì lm em trở thành con ng` như vậy!
-Ko phải lỗi của anh! Đúng hơn nó là lỗi của em!
-Tomomi!
-Vâng?
-Có một điều từ trc đến nay anh ko biết. – Makito buông Tomomi ra. Anh tiếp tục – Anh… yêu em mất rồi!
-Anh nói…nói gì cơ? – Tomomi hỏi như ko tin vào tai mình nữa.
-Anh… yêu em!- makito cười rạng rỡ nói. Nghe xog, Tomomi ôm chầm lấy anh, cười hạnh phúc. Bây h nhỏ nghĩ trên thế giới này… nhỏ là ng` hạnh phúc nhất. Chợt nhỏ buông Makito ra hỏi:
-Còn tình cảm của anh vs… chị?
-Anh nghĩ là anh chỉ cảm nắng trc vẻ đẹp của cô ấy!- makito nhún vai nói.
Nhỏ và anh cười rồi cùng nhau đi về lớp vì tiếng chuông báo hiệu giờ học đã đến.
Giờ ra về, cô đi một mình đến thư viện. Vừa đi, cô vừa nghĩ:
“Còn 1 tuần nữa… là đến sn mình rồi. Chẳng biết có ai nhớ ko!Mà hnay ko tìm đk cuốn sách ấy… chắc mình phải đến gặp ông nội thôi. Haizzz!”
Đến thư viện, cô đi đến dãy sách thứ 22. Vẫn chưa tìm đk. Cô tiếp tục đi đến dãy sách 23. Tưởng chừng như ko có, nhưng… ở giữa dãy sách, có một cuốn sách sáng lên, cùng lúc ấy, hình trăng khuyết trên trán cô cũng sáng bừng lên. Chưa hiểu gì thì 1 cuốn sách đã nằm trog tay cô. Nhìn tên sách cô ngạc nhiên thốt lên:
-Đây chẳng phải cuốn sách mà ông nội nói đến sao?
Rồi cô ngồi xuống bên cửa sổ và đọc nó…
..................
Lâu đài của chúa tể:
Cô bước vào vs khuôn mặt lạnh tanh trc 2 dãy ng` làm cúi chào. Bước vào phòng, cô thấy ông đag ngồi xem báo. Cô lên tiếng:
-Ông nội!
Thấy vẻ mặt của cô, ông đoán cô đã biết đk sứ mệnh của mình. Ông cười hiền:
-Cháu ngồi đi!
Cô ngồi xuống và hỏi một cách đầy lo sợ:
-Cháu… là hậu duệ của … nữ hoàng?
-Cháu đã biết thì ta cũng ko giấu. ĐÚng vậy! – Ông đặt tờ báo xuống và trả lời cô.
-Vậy ông có thể nói rõ về cuộc chiến ấy đk ko?
- Đk thôi, cháu yêu! 1000 năm về trc, khi mà thế giới phép thuật chưa xuất hiện trên thế gian. Nữ hoàng Yuki – chính là mẹ của ta đã cùng với Demon – anh trai của nữ hoàng tạo nên thế giới phép thuật. 2 ng` giao ước là sẽ cùng nhau cai quản thế giới phép thuật. Nhưng vì quá tham lam, Demon đã lên kế hoạch *** nữ hoàng Yuki. Khi bà biết đk, 2 ng` đã xảy ra một cuộc chiến đẫm máu. Và do quá tự cao về phép thuật của mình, Demon đã thua. Từ đó ông ta ngủ… ngủ một giấc rất dài. Vì ngủ là cách tốt nhất để nâng cao phép thuật. Nhưng sau khi ông ta tỉnh dậy thì … nữ hoàng đã ra đi trog sự thương tiếc của mọi ng`. Thế là ông ta tức giận vì nếu ko chiến đấu vs nữ hoàng hoặc hậu duệ của nữ hoàng thì mãi mãi ông ta ko thể trở thành chúa tể. Ta khi sinh ra do là con của nữ hoàng và trên thế giới phép thuật chưa có ai là hậu duệ của nữ hoàng nên mới đảm nhận chức chúa tể. Ông ta đặt một lời nguyền rằng: khi hậu duệ của nữ hoàng Yuki tròn 18 tuổi, toàn thế giới phép thuật và thế giới loài ng` sẽ chìm vào giấc ngủ. Nhưng vì con là hậu duệ của nữ hoàng nên ko sao. 1 tuần sau… sẽ là lúc xảy ra cuộc chiến. Muốn chiến thắng đk ông ta con cần 3 điều kiện:
-Thứ nhất con phải là hậu duệ của nữ hoàng.
-Thứ 2 con cần có thanh kiếm Yuki do nữ hoàng Yuki để lại.
-Thứ 3 là…
Nói đến đây ông nội thở dài. Cô nôn nóng hỏi:
-Làm sao con có đk thanh kiếm Yuki? Và cách để chiến thắng Demon? Điều kiện thứ 3 là gì hả ông?
-Mẹ ta đã trao thanh kiếm Yuki cho ta . – Dứt lời, bỗng một thanh kiếm tuyệt đẹp xuất hiện trên tay ông. Thanh kiếm có cán màu xanh, thân cũng màu xanh nốt. Ở giữa cán và thân có một viên ngọc màu xanh tuyệt đẹp. Ông trao nó cho cô.- Con hãy cất giữ cẩn thận.
-Vâng, thưa ông!- cô nhận thanh kiếm từ tay ông nội và lập tức thanh kiếm biến mất.
-Cách để chiến thắng Demon là con hãy dùng thanh kiếm đâm vào trái tim của Demon. Nên nhớ rằng trái tim của hắn ta… ko phải ở bên trái. nếu con thất bại, toàn thế giới phép thuật sẽ chìm vào bóng đêm và cả thế giới loài n`g cũng vậy. Nếu con thắng con sẽ ngủ một giấc khoảng 5 năm trog một tảng băng. Do chính cơ thể con tạo ra. Nhưng…
-Nhưng sao hả ông? – Cô hỏi mà trog lòng thấy bất an vô cùng.
-Nhưng sau khi thức giấc…. con sẽ … sẽ phải quên ng` con yêu nhất. (yêu ở đây là tình yêu nam nữ)
Nghe ông nội nói xog, tim cô thắt lại. Đau… rất đau. Cô đau quá. Chẳng lẽ cô… sẽ phải quên Akira sao? Những giọt nước mắt chực trào ra nhưng cô đã ngăn lại. Cô lắc tay ông nội nói:
-Ko phải đúng ko ông? Ông nói rằng ko phải đi. Ông. Ông nói ko phải đi mà. Xin ông! – Nói xog, 2 hàng nước mắt chảy ra, lăn dài trên khuôn mặt của cô. Ông nội ôm cô vào lòng. Ông cũng đau lắm. Một giọt nước từ khóe mắt ông chảy xuống, ông nói:
-Ôi đứa cháu gái bé bỏng, đáng thương của ta! Ta xin lỗi vì ko thể làm j` để giúp con… Ta xin lỗi.
-Con đau … con đau lắm ông ơi. Con chỉ vừa mới nhận ra con yêu anh ấy… rất nhiều… Nhưng sao… thế giới này lại tàn nhẫn vs con như vậy. Con đau ở tim lắm ông ơi! – cô vừa khóc và nói.
-Ừ. Đứa cháu đáng thương của ta. Chắc cậu ấy sẽ ko trách con đâu!
- Con có thể bắt đầu lại từ đầu phải ko? Con có thể làm điều đó phải ko ông? – cô buống ông ra, lau nước mắt hỏi.
-Ừ!- ông đưa tay xoa tóc cô.
……….
Cô về nhà vs gương mặt thất thần. Cả nhà đag ngồi ăn trái cây, thấy cô, “mẹ” cô chạy lại hỏi lo lắng:
-Con sao vậy?
-Dạ ko sao! – cô cười trấn an bà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc