Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Chương 06

Tác giả: Linda Nguyễn

Nghe xog câu nói từ Akira, cô từ từ đứng lên và chậm rãi bước về lớp học. Liệu cô có làm tổn thương Makito ko? Cô thực sự ko muốn. Sau khi cô đi, Makito đứng dậy và đi đâu đó. Thấy vậy, Tomomi cũng đi theo. Mặc dù nhỏ biết cô đã từ chối tình cảm của Makito tức là cô ko yêu Makito. Như vậy thì nhỏ ko có lí do để hại cô. Nhưng sao… khi nhỏ đi theo và nhìn thấy Makito ngồi thụp xuống bên gốc cây anh đào trog khu vườn thần tiên và … anh đag khóc. Những giọt nc mắt như những mũi tên nhọn đâm vào trái tim của Tomomi. Giờ đây nhỏ lại có suy nghxi muốn trả thù cô. Vì… cô đã khiến Makito đau. Chính nhỏ cũng ko hiểu nổi mình nữa. Điều nhỏ muốn chính là cô từu chối Makito vậy mà… khi thấy cô làm điều đó, nhỏ lại thêm hận cô. Nhỏ chợt nhận ra dù cô có đồng ý hay ko nhỏ cũng hận cô. Không biết từ lúc nào nhỏ lại hận cô đến vậy. Như ko ngăn đk mình, nhỏ chạy vào lớp khi mà tiết này là tiết thực hành ở ngoài sân trường. Nhớ đến cuộc đối thoại của cô và Akira lúc ở cầu thang nhỏ đã chạy đến lục cặp của Akira. Nhỏ lục tung chiếc cặp và … cuối cùng nhỏ đã tìm thấy vật đó – chiếc vòng của mẹ Akira để lại cho anh. Nhỏ mỉm cười ma mị. khi tiếng chuông báo hiệu h ra về đã đến, nhỏ vôị vàng thu dọn chiếc cặp và để nó lại chỗ cũ. Xog nhỏ lại cầm cặp của Makito và chạy vào khu vườn Thần Tiên. Makito vẫn ngồi đó. Anh vẫn đag khóc. Nhỏ lại gần đưa ra trc mắt anh chiếc vòng nhỏ vừa lấy từ chiếc cặp của Akira. Thấy nhỏ , anh hỏi:
-Có việc gì?- Nói rồi anh lau nc mắt
-Đừng khóc nữa xấu lắm! À đây là chiếc vòng chị Akiko bảo tặng anh. Chị ấy bảo ngayfmai anh hãy đeo.
Tomomi mỉm cười nói. Anh đưa tay nhận lấy chiếc vòng, rồi nói:
-Cảm ơn!
-Hì ko có j`. À em có đưa cặp cho anh đây!- Nói rồi Tomomi chìa chiếc cặp trên tay ra. Khi anh nhận lấy, nhỏ ngồi xuống cạnh anh. Nhỏ hỏi:
-Anh có ghét anh Akira ko?
-Anh cũng ko hiểu mình nữa. Lúc tối nó có bảo dù Akiko có đồng ý lời tỏ tình của ai thì vẫn là bạn tốt… Nhưng… anh ko làm đk. – nghe thấy câu này, nhỏ mỉm cười – 1 nụ cười đáng sợ.
Sáng , cô đi từ cầu thag xuống và bước lại bàn ăn. Cô ngồi xuống, chợt nghe câu nói dịu dàng của bà ta:
-Con ngồi xuống ăn đi! Hnay mẹ làm toàn những món con thích đó, con thử xem có vừa miệng ko.
-Câm đi!- Cô gắt
-Ko đk hỗn!- ba cô mặt tối sầm nói.
………….
Bước vào lớp, cô thấy toàn bộ học viên tụm lại bàn Akira. Cô lại gần ko phải vì tò mò mà là vì, đây là bàn của Akira. Đám đông thấy cô liền nhường đường cho cô. Cô mới lại gần thì đã nghe tiếng hét giận dữ:
-ĐỨA NÀO LẤY?
Đúng lúc ấy, Makito bước vào. Nghe thấy tiếng hét của Akira, anh lại gần hoi:
-Có chuyện gì?
Akira nhìn thấy Makito ddaag đeo chiếc vòng của mình, anh nhào tới gằn giọng hỏi:
-Chiếc-vòng-này-mày-lấy-ở-đâu?
-Akiko tặng tao.- Makito nói bình thản. Nhưng câu nói ấy khiến mặt Akira tối sầm. Anh nhào lại Akiko hỏi gần như hét lên:
-Nói đi. Có phải em lấy chiếc dây chuyền của ta đi tặng hắn ko? Nói đi. Nói
Chưa kịp hiểu chuyện gì, cô định lên tiếng nói ko có thì Makito đã nhào tới hỏi giọng giận dữ:
-Em lấy dây chuyền của hắn… tặng ta sao?Nói đi… có phải vậy ko.
-Ko – cô nói giọng lạnh đến nỗi có thế khiến ng` đối diện bị đóng băng. Nhưng dù lạnh nó cũng ko thể dập tắt 2 ngọn lửa chỉ chực phun trào kia.
- EM còn nói ko? Chính Tomomi đã nói vậy và đưa cho ta. / CHỉ có em mới biết ta có chiếc vòng. Em còn định chối? – Makito và Akira cùng hét lên.
Cô đưa mắt nhìn Tomomi thì thấy nhỏ phớt lờ và nhìn đi nơi khác. Cô nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cô nói giọng lạnh hơn:
-Ừ… Là tôi làm!
Nghe xog câu nói ấy, Akira ko kiềm chế đk giơ tay lên và… “Chat” – anh đã tát cô. Xung quanh rạo lên những tiếng bàn tán rạo lên:
-Ko ngờ cô ta là loại ng` đó!
-Đúng là hồ ly tinh mà!
-Ác quỷ đội lốt thiên thần!
Cô nhếch mép hỏi:
-Xog?
Nhưng… ko ngờ một bàn tay giơ lên và… điểm hạ là trên khuôn mặt xinh đẹp của cô – “chat”. Nhưng ng` tát cô ko phải Akira mà là… Tomomi. Nhỏ giọng chanh chua nói:
-Chị là đồ ăn cắp!
Ko để ý đến lời nói đó, cô cười khẩy:
-Xog?
Nói xog cô chậm rãi bước đi. Đi dọc trên hành lang, cô gặp Takeshi và Sakura. Nhìn thấy 2 má cô đỏ ửng, còn in vết 5 ngón tay trên đó, sakura và Takeshi hảng hốt hỏi:
-Ai đanh bạn/em vậy?
Nhưng cô ko trả lời, cô vẫn bước tiếp. sakura định đuổi theo nhưng Takeshi đã ngăn lại:
-Anh nghĩ bây h nó muốn ở 1 mình! – rồi anh cùng Sakura về lớp.
Khi đến lớp anh hỏi 2 thằng bạn thân đã có chuyện gì vì thấy cô đi ra từ lớp và trc khi vào lớp cô chưa bị ai đánh. Makito kể từ đầu đến đuôi cho Takeshi nghe. Trog giọng Makito thể hiện sự giận dữ. Hiểu ra tất cả do Tomomi nên Takeshi đã kéo Tomomi đi vào vườn Thần Tiên. Anh hỏi:
-tất cả là do em, đúng chứ?
-đúng vậy!- nhỏ nhếch mép
-đồ rắn độc! hồ ly tinh! Cô hãy thú nhận tất cả đi!
-đâu dễ thế!
-cô…- takeshi tức giận bỏ đi để lại Tomomi với nụ cười nham hiểm. Nhỏ ko thể thú nhận đk. Lúc nhìn thấy Makito cứu cô(chap 5)nhỏ như muốn điên lên. Lúc thấy Makito cười nói với cô (chap 8) nhỏ càng thêm hận cô. Lm sao nhỏ có thể thú nhận đk. Dù h đây cảm giác tội lỗi đag vây quanh tâm trí nhỏ. Dù Makito đã trở về bên nhỏ và quan tâm nhỏ hơn nhưng… nhỏ vẫn ghét… rất ghét cô!
Còn cô thì đi ra mộ mẹ cô. Cô quỳ xuống trc mộ mà có ng` phụ nữ xinh đẹp và có gương mặt rất giống cô. Bà đag cười, nụ cười thật ấm áp. Sống mũi cô cay cay, những giọt nước trog veo lăn trên gương mặt xinh đẹp. Cô đã khóc… sau hơn 10 năm. Cô nói giọng nghèn nghẹn:
-Mẹ ơi, con… nhớ mẹ! Mẹ… có nhớ con ko? Con đau lắm mẹ ơi, con … đau ở tim. Giờ đây con đã biết cảm giác yêu nhưng… thật đau lòng khi lòng tin ng` ấy dành cho con quá nhỏ bé. Có phải cũng gióng như lòng tin của ông ta dành cho mẹ quá ít ỏi ko? Mẹ… mẹ có hiểu đk cảm giác ấy ko?
Trog lúc ấy, Takeshi đi về lớp và thấy Tomomi đag đứng cười nói vs Makito và Akira. Còn Sakura thì ngồi thẫn thờ như ko tin đk sự thật… cô là ng` ăn cắp. Takeshi lại liếc nhìn Tomomi, anh thầm nghĩ:
“Cô hại em gái tôi mà còn dám dửng dưng như vậy sao? Tôi đã cho cô cơ hội chuộc lỗi rồi mà ko chịu. Vậy thì đừng trách tôi ác!”
Anh đi lại gần Makito và Akira. Thấy anh, Tomomi nở nụ cười thách thức. Ko để ý, anh chìa tay ra, trog tay anh là 1 chiếc máy ghi âm. Anh nói vs Makito và Akira:
-Makito, Akira, 2 bọn mày nên nghe đoạn đối thoại này. Hay lắm!
-Cái gì đây?- Makito chỉ vào cái máy ghi âm hỏi
-Nghe thì biết !- Takeshi nở nụ cười khẩy nhìn Tomomi. Bây giờ trên trán nhỏ mồ hôi đầm đìa. Chắc nhỏ đã biết điều gì đó khiến nhỏ lo sợ.
Akira mở đoạn ghi âm ra, chợt anh nghe tiếng nói quen thuộc của Takeshi:
-tất cả là do em, đúng chứ?
Rồi giọng nói của Tomomi vag lên:
-đúng vậy!- nhỏ nhếch mép
-đồ rắn độc! hồ ly tinh! Cô hãy thú nhận tất cả đi!
-đâu dễ thế!
Nghe xog đoạn băng, tất cả bàng hoàng. Nhất là Akira và Makito. Akira lắp bắp hỏi:
-C-Có phải…ải là…là…là em… em hại…. A…Akiko k…o?
-Em…Em… Chỉ là… - Tomomi nói như sắp khóc. Đôi mắt nhỏ ươn ướt nước.
-Nói!- Makito và Akira gằn giọng.
-Vâng!-Nhỏ ko biết giải thích sao liền cúi gằm mặt nói. Những giọt nước mắt của nhỏ rơi xuống đất.
-Vậy… vậy là… ta đã trách … trách nhầm Akiko … rồi!- Akira bàng hoàng nói.
Xung quanh vag lên những tiếng xì xào:
-Thì ra là do Tomomi làm!
-vậy mà đổ lỗi cho Akiko!
-Thật xảo quyệt!
-Là chị mình mà lại đối xử như vậy…
Đột nhiên, Sakura tức giận đứng giận. Nhỏ chạy lại và…”chat”- nhỏ tức giận tát Tomomi khiến Tomomi ngã xuống đất. Một chất lỏng màu đỏ từ miệng Tomomi chảy ra. Sakura nói gần như hét:
-Đồ yêu tinh! Đồ ác độc! Tại sao cô lại đối xử vs Akiko như vậy? tại sao?
Nghe vậy, Tomomi cũng đứng dậy và hét vào mặt Sakura:
-Tất cả là lỗi của chị ta! Tất cả là do chị ta mà ra. Từ lúc chị ta xuất hiện, anh Makito trở nên bàng quan vs tôi! Mọi ng` chỉ quan tâm đến cô ta và gần như lãng quên tôi!
Makito lại gần cúi mặt xuống nói giọng nhẹ nhàng:
-Tất cả… là vì anh… phải ko? Vì anh mà em trở thành con ng` khác, phải ko? Anh xin lỗi. Anh xin lỗi mà. Em đừng như vậy nữa. Hãy đi xin lỗi Akiko đi! Bây giờ chắc cô ấy đag bị tổn thương rất nhiều! Nghe lời anh, đk ko?- Nói rồi, Makito kéo Tomomi ôm vào lòng. Nhưng… nhỏ đẩy anh ra, hét lên:
-KO BAO GIỜ TÔI ĐI XIN LỖI CHỊ TA. TẤT CẢ LÀ TẠI CHỊ TA GÂY RA! – Rồi nhỏ chạy đi để lại Akira với gương mặt đau khổ. Anh hối hận lắm rồi. Hối hận vì ko tin cô. Hối hận vì làm tổn thương cô. Còn Makito? Anh cảm thấy đau lòng. Ko phải đau lòng vì cô mà vì Tomomi. Thật sự thì ng` anh yêu là cô hay là Tomomi? Anh yêu cô hay chỉ là ngưỡng mộ? hay chỉ là say nắng trc vẻ đẹp của cô? Anh chỉ xem Tomomi là em gái? Hay anh đag phủ nhận tình yêu của anh dành cho cô? Sakura đag úp mặt vào ng` Takeshi khóc nức nở. Takeshi cũng ôm lại nhỏ.
…………..
8h tối, ở lâu đài của cô. Cô đag ngồi trên cửa sổ thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa của Takeshi:
-Akiko, ông ta gọi em và anh xuống!
Takeshi dứt lời thì cô đã xuất hiện. Anh cùng cô đi xuống nhà. Thấy bà ta và Tomomi đag cười đáng sợ còn ông ta thì khuôn mặt đag tối sầm. Biết ông ta đag tức giận vì cô. Cô đi lại hỏi:
-Chuyện gì?
Trc thái độ bất cần của cô, ông ta tức giận hơn. Ông chạy lại và … tát cô, vẫn như mọi lần cô lên tiếng:
-1001!
Ông gằn giọng:
-3 tháng trc, con đã đánh mẹ phải ko?
-Mẹ tôi mất rồi! Bây giờ tôi ko còn mẹ, chính ông là ng` giết bà đó. Ông quên rồi sao? – Cô nói, giọng lạnh băng.
“Chat”- Lại thêm 1 cái tát nữa. Ông ta mặt tối sầm gằn giọng:
-Hỗn láo! Đồ bất hiếu ! Ta nuôi dạy con 17 năm nay mà con dám nói chuyện vs ba con vậy sao? Tất cả là lỗi của bà ta(mẹ cô). Tại bà ta Ng*ai t*nh nên đó là hình phạt dành cho kẻ phản bội.
-Hừ. Ông là cái thá gì mà dám nói ng` mẹ tuyệt vời của tôi như vậy? – cô cười lạnh
-12 năm trc, chính bà ta (cô chỉ vào mẹ của Tomomi) đã nói vs ông mẹ tôi Ng*ai t*nh, đúng chứ? Bà ta còn cho ông xem ảnh mẹ tôi nằm vs 1 ng` đàn ông khác, đúng chứ? Nhưng ông thật cả tin. Những bức ảnh đó… toàn là ảnh ghép. Mẹ tôi, bà ko hề lm j` phản bội ông. Chính ông mới là ng` phản bội bà. Ông ko điều tra đã *** mẹ tôi mỗi ngày và dâng bà lên trc lưỡi hái của tử thần. bây giờ ông còn dám nói tôi là ba ông sao? Ba à? Ông ko xứng. Trog lòng tôi, ba tôi ૮ɦếƭ khi 12 năm về trc rồi.
-Con…Con nói… thật sao?- ba cô gần như đứng ko vững. ông bàng hoàng hỏi cô.
-Tin hay ko tùy! Ông đừng tưởng tôi ko giết ông đk . Phép thuật của tôi đã cao hơn ông 1 bậc rồi.
-Vậy sao con ko giết lão già này?- Một giọt nước từ khóe mắt ông chảy xuống. Vẻ mặt ông ánh lên sự đau đớn đến tột cùng.
-Vì sao ư? Vì vào năm tôi 4 tuổi, khi mẹ và anh Takeshi đi về bên ngoại ông nhớ chứ? Lúc đó, dù ông rất bận rộn vs công việc ở tập đoàn nhưng… ông vẫn bỏ thời gian quý giá hơn vàng của mình ra để đưa tôi đến thế giới loài ng` chơi. Ông luôn chiều theo ý tôi. Hình ảnh ng` ba hiền từ cứ vây quanh tâm trí tôi mỗi khi tôi định ra tay vs ông. Giờ thì ông hiểu rồi chứ? Tôi ko cho phép ông xúc phạm mẹ tôi… bất cứ 1 lần nào nữa.- Nói xog, cô định chạy lên phòng thì ông chạy lại níu tay cô ông hỏi giọng khàn khàn:
-Vậy… sao con ko giết bà ấy (mẹ Tomomi)? Chẳng phải con… rất hận bà ta sao?
-Thứ nhất vì bà ta là ng` ông yêu. Thứ 2 tôi muốn chính tay ông giết bà ta như ông đã từng lm vs mẹ tôi.
Cô nói rồi chạy lên phòng để lại ba cô vs khuôn mặt đau đớn. Ông ko đứng vững mà ngồi thụp xuống. Còn bà ta thì sững sờ khi cô biết tất cả việc bà ta lm. Takeshi thì rơi nước mắt buồn thay cho cô em gái đáng thương của mình. Riêng Tomomi thì vẫn giữ nụ cười đáng sợ và chạy lên phòng cô. Tự ý mở cửa vào phòng, nhỏ thấy cô đag mặc 1 chiếc váy trắng tinh khiết. Cô đag đứng cạnh cửa sổ và hướng ánh mắt đau thương lên bầu trời. Đi đến sau lưng cô, nhỏ hỏi giọng đắc thắng:
-Cảm giác thế nào? Đau ko khi bị chính ng` mình yêu lm tổn thương? Khi bị ng` ba luôn yêu thương mình đánh?
-Ừ! Đau lắm! Rất đau! Đau về thể chất 1 thì đau về tinh thần 10! – cô nói như gió thoảng. Hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô, nhỏ tiếp tục:
-Chị thua rồi!
-Ừ! Em thắng! – Cô vẫn giữ nguyên thái độ lúc nãy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc