Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 62 (hết)

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Khắc phục hậu quả? Khắc phục hậu quả thế nào?” Hà Vân thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài: “Tổng giám đốc, kịch bản không phải viết như vậy!”
Thì ra, Hạ Cẩm Hiên cử hành hội chiêu đãi ký giả chỉ là vì tuyên bố hai cái tin tức trước, muốn lấy phương thức này làm cho Thái Gia Tuyền nhìn thấy được quyết tâm của anh. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Thái Gia Tuyền, nên anh mới quyết định dời kế hoạch cầu hôn vào trưa ngày hôm sau, liền thực hiện vào buổi họp báo ký giả ngày hôm nay. Như thế rất tốt, một loạt kế hoạch toàn bộ bị đánh loạn, ngay cả bánh kem cầu hôn vẫn còn chưa mang tới kịp, coi như anh đã cầu hôn trước mặt nhiều ký giả như vậy! Hiện tại anh phủi ௱ôЛƓ chạy lấy người, cục diện rối rắm trực tiếp ném cho Hà Vân, điều này làm cho Hà Vân không biết giải quyết thế nào?
“Ách, các vị! Cũng sắp tới thời gian giờ cơm trưa, chúng tôi đã chuẩn bị một số món ăn đơn giản cho mọi người, hy vọng các vị nể mặt!” Hà Vân cười mà so với khóc còn khó coi hơn, dùng sức lực của một người ngăn trở các ký giả kích động, sợ bọn họ vọt vào phòng làm việc của Hạ Cẩm Hiên. Bất đắc dĩ chỉ đành phải tự tiện làm chủ, lấy cơm trưa ra dụ thôi, dù sao không phải có câu nói ”Há miệng mắc quai” sao! Về phần vấn đề kinh phí, anh cũng không có quá nhiều lo lắng, ai bảo Hạ Cẩm Hiên không làm theo kế hoạch đây? Huống chi tổng giám đốc đại nhân cầu hôn thành công, cũng sẽ không keo kiệt một ít phí chiêu đãi này!
————
Bên kia, hoàn toàn không có tự giác đã gây thêm phiền toái, Hạ Cẩm Hiên hào hứng trở lại phòng làm việc, lại không ngờ thấy được gương mặt tức giận đằng đằng, trong lúc nhất thời liền sững sờ ngay tại trận.
“Chuyện gì xảy ra?” Thái Gia Tuyền trầm giọng hỏi, như một viên thẩm phán mới tái thế.
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày, muốn cười lại không cười hỏi: “Ý em là chuyện gì?”
Thái Gia Tuyền liếc mắt: “Anh bịa chuyện Andre chủ động từ chức, em cũng không hỏi đến, em hiểu được tính toán của anh. Nhưng chuyện giải trừ hôn ước là như thế nào? Em không tin Khang Hinh có thể đưa ra cái quyết định đó!”
Hạ Cẩm Hiên lười biếng nhích tới gần chút, kéo vai của cô, cùng cô cùng nhau chuyển sang trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn thấy hơn một nửa thành phố A: “Khang gia quả thật đầu cơ trục lợi máy móc cho nước ngoài, cái vấn đề này tuy lớn mà nhỏ. Lớn, chính là vì tổ chức khủng pố quốc tế cung cấp tiền bạc cùng thiết bị ủng hộ; nhỏ, cũng chính là việc phi pháp giành món lợi kếch sù. Một là chạm đến tầng chính trị, hoặc là tội phạm kinh tế, đều phải xem bên trên xét xử thế nào.”
“Vậy thì thế nào?” Thái Gia Tuyền đối với mấy việc này thật không hiểu lắm.
“Người gặp phải loại chuyện này, đều hy vọng trán*** tìm nhẹ. Có lúc muốn cầu cũng phải dựa vào vận khí của chính mình, nói cách khác —— mọi sự đều do người làm.” Hạ Cẩm Hiên có chút thâm trầm mà nói, nhìn phía ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy thâm thúy, giống như tất cả đều nằm trong bàn tay của anh.
Thái Gia Tuyền ngầm thở dài, có chút không thể nhịn được nữa, tay nắm thành quả đấm, xoay người đối mặt với Hạ Cẩm Hiên, đôi tay ôm lấy mặt của anh, hét lớn: “Hạ Cẩm Hiên, anh nghe kỹ cho em. Kể từ sau khi anh lên làm tổng giám đốc, anh thay đổi quá nhiều! Nói chuyện với anh cũng không thể nói chuyện thẳng thắn? Tại sao anh phải nói những đạo lý lớn này với em? Quanh co nửa ngày, anh có mệt hay không? Hay anh cảm thấy làm vẻ mặt thâm trầm trước mặt em rất thú vị?”
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, ngay sau đó lúng túng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút tránh né, nhẹ giọng nói: “Khụ, cái này. . . Thật ra thì chuyện là như vầy, anh tìm người Khang gia, nói cho bọn họ biết, nếu như bọn họ nguyện ý chủ động giải trừ hôn ước, anh sẽ giúp bọn họ một chút.”
Thái Gia Tuyền quăng cho anh một ánh mắt xem thường, nói: “Sớm sảng khoái như vậy có tốt hơn không, rõ ràng một câu nói là xong, làm gì phải quẹo tới quẹo lui!”
Hạ Cẩm Hiên lắc đầu cười khổ: “Tuyền, xem ra anh thật sự thay đổi, trước kia anh tùy hứng nhiều hơn em.”
“Vậy là sao?” Thái Gia Tuyền lầu bầu một câu, lại chuyển hướng tới cửa sổ sát đất.
Hạ Cẩm Hiên có chút chế nhạo nhìn cô một cái, nhích lại gần bên người cô, có chút không được tự nhiên ***ng ***ng cô, nói: “Cái đó, em cảm thấy ngày nào tương đối tốt?”
Lần này đổi thành Thái Gia Tuyền không bình tĩnh, mở to hai mắt, dùng một loại ánh mắt tràn đầy vô tội nhìn về phía Hạ Cẩm Hiên, ánh mắt mơ hồ nửa ngày, ở lúc Hạ Cẩm Hiên đang tràn đầy mong chờ, chỉ phát ra một âm ——”À?”
Hạ Cẩm Hiên nheo mắt lại, hung tợn nhìn chằm chằm cô: “Mới vừa rồi là người nào nói với anh phải nói chuyện thẳng thắn?”
“Được! Phải thẳng thắn đúng không?” Thái Gia Tuyền một bộ dạng anh dũng hi sinh: “Mới vừa rồi là tình thế bắt buộc! Em hoàn toàn là vì bận tâm mặt mũi của anh mới đồng ý, không thể tính được!” Nhưng bộ dáng của cô hoàn toàn nói lên hiện tại cô chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Hạ Cẩm Hiên có chút gấp gáp rồi, một phát bắt được tay của cô, nói: “Chiếc nhẫn này cũng đeo lên rồi, tại sao có thể không tính toán gì hết hả?”
“Chiếc nhẫn này thế nào? Đây là em nhặt từ trong đống rác về mà.” Thái Gia Tuyền giả vờ ngây ngốc tuyệt đối là hạng nhất.
Hạ Cẩm Hiên lấy lại bình tĩnh, ý thức được cô là đang đùa dai rồi, khóe miệng nhếch lên, bàn tay vươn ra nắm lấy eo cô, cái trán chống đỡ đến giữa hàng lông mày của cô, nói: “Nhưng chuyện này cũng không phải là em có thể đổi ý, hiện tại mọi người trên thế giới ai cũng biết cả rồi.”
Thái Gia Tuyền rụt về sau một cái, nháy mắt nói: “Đúng vậy, là em đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng không có đáp ứng lập tức kết hôn liền nha.”
Hạ Cẩm Hiên nhíu nhíu mày, do dự liên tục, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”
Thái Gia Tuyền thở phào nhẹ nhõm, cong cong khóe miệng đắc ý: “Để xem tâm tình!” Tính toán trong lòng của cô thật ra thì rất đơn giản, công việc ở Trác Gấm trong nửa năm nay là vì đuổi theo tổng giám đốc anh, cô bị không ít người khác khinh bỉ, hôm nay coi như là hòa nhau một lần, nhưng thế nào cũng phải để Hạ Cẩm Hiên ăn đau khổ nhiều một chút mới phải.
“Cái đó, không biết tổng giám đốc đại nhân đối với công việc của em có điều động gì?” Bộ mặt của Thái Gia Tuyền phớt tỉnh đứng ở đối diện bàn làm việc, vẻ mặt thành thật mà hỏi.
Hạ Cẩm Hiên còn chưa hết buồn bực, không hề nghĩ ngợi nói: “Về đây làm trợ lý cho anh!”
“Nhưng em làm không nỗi!” Thái Gia Tuyền liếc mắt: “Em làm sao mà so với người toàn năng như Hà Vân kia?”
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, suy nghĩ một chút cũng thế, Thái Gia Tuyền mặc dù không đần, nhưng để cho cô giống như Hà Vân bận rộn trái phải như vậy là không có khả năng: “Vậy em làm trợ lý cho cậu ta đi.”
“Trợ lý của trợ lý? Trác Gấm không có biên chế như vậy chứ?” Thái Gia Tuyền dường như gây sự với anh thành nghiện rồi.
“Vậy em muốn đi nơi nào?” Hạ Cẩm Hiên vuốt vuốt mi tâm có chút phát đau.
“Đi bệnh viện!” Thái Gia Tuyền lẽ thẳng khí hùng nói: “Em vốn học ngành y, đi theo anh điên lâu như vậy, nên trở về nghề chính được rồi.”
Bệnh viện? Bệnh viện nào? Cô muốn chạy theo Lâm Phong để làm việc với nhau? Mặt của Hạ Cẩm Hiên trong nháy mắt đen xuống: “Không cho phép!”
“Tại sao?” Thái Gia Tuyền nóng nảy.
“Không cho phép chính là không cho phép! Em đã ký hợp đồng với Trác Gấm . . . Còn nửa đời sau của em cũng đã bán cho anh, coi như không có cái hôn thú kia, nhưng cái hiệp ước giấy trắng mực đen ngược lại có một tờ đó!” Hạ Cẩm Hiên cũng bắt đầu chơi xỏ lá: “Gây nữa thì đưa em về văn phòng hành chính đó!”
“Đi thì đi! Người nào sợ anh! Ở phía dưới làm chân chạy vặt so với nơi này của anh còn tốt hơn!” Thái Gia Tuyền cứng đầu như cũ, nhe răng trợn mắt nói: “Đừng nghĩ em lại tiếp tục làm người giúp việc cho anh!” Vừa nói vừa xoay người liền đi ra cửa, trực tiếp xuống văn phòng hành chính tìm Lý Giai Giai.
Hạ Cẩm Hiên nhìn cửa chính kia đã sớm đóng mà sửng sốt nửa ngày, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần cô không làm khó đòi đi ra bên ngoài mà ở trong công ty, sẽ theo ý của cô đi.
_____________
Bên kia, Thái Gia Tuyền tức giận đằng đằng đi xuống lầu, đi tới trước văn phòng hành chính lại do dự. Trước mặt bọn họ, cô nên lấy thân phận gì đi vào đây? Là một tư thế người thắng, hay là khiêm tốn một chút tốt hơn?
“Tiểu Tuyền? Bà ra đây!” Đang lúc do dự thì giọng nói của Lý Giai Giai đột nhiên truyền tới: “Mau nói cho tôi biết, kết quả của hội chiêu đãi ký giả như thế nào? Thế nào mà Khang Hinh lại rời đi trước rồi?”
Khóe miệng của Thái Gia Tuyền co quắp một hồi, thì ra tin tức còn chưa có truyền tới đấy. Đang cảm thấy thấp thỏm tạm thời để xuống thì đột nhiên trong phòng làm việc truyền ra một hồi thét chói tai. . .
Trước tiên thì Lý Giai Giai cùng Thái Gia Tuyền vọt vào, chỉ thấy Uông Tiểu Phỉ (còn nhớ rõ cái em gái này sao? Cùng Thái Gia Tuyền đồng thời được trúng tuyển đó) hướng về phía màn ảnh máy vi tính mà kêu to: “Làm sao có thể?”
Mọi người vây lại, ngay cả Đỗ Quyên cũng đi qua, cùng nhau nhìn về phía màn hình máy tính của cô ta. Chỉ thấy phía trên có một cái tiêu đề cực to ”Trong cuộc họp ký giả tổng giám đốc của Trác Gấm Hạ Cẩm Hiên cầu hôn trước mặt mọi người!” Mà hình ảnh đính kèm chính là Hạ Cẩm Hiên đột nhiên quỳ một gối xuống ở trước mặt Thái Gia Tuyền, trong nháy mắt đeo chiếc nhẫn kia cho cô. Mặc dù hình ảnh rất tối, mặc dù văn chương cũng không nói tới tên của cô gái kia, mặc dù Thái Gia Tuyền chỉ lộ ra cái gò má, nhưng người nào biết cô dĩ nhiên có thể nhận ra.
“Trời ơi! Thế nào lại là cô ta?”
“Hồ ly tinh cư nhiên chính thức biến thành rồi? Khang Hinh kia làm thế nào?”
“Hạ tổng là người ngu sao?”
Sự chú ý của mọi người đều bị tin tức trên mạng thu hút, cũng không có người chú ý tới Thái Gia Tuyền đang đứng sau lưng bọn họ, lúc này mặt mũi tràn đầy tái nhợt mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Này, nói mò gì đây? Hạ tổng là người ngu, Trác Gấm sẽ phát triển được tốt như vậy sao?” Lý Giai Giai thấy thế, vội lên tiếng cắt đứt nghị luận của đám người kia, chỉ sợ lời nói khó nghe hơn lại đột nhiên chạy ra.
“Vốn là. . .” Người khác xoay đầu lại, đang muốn phản bác, đột nhiên chứng kiến thấy liền thu lại vẻ giận dữ, lúc này thấy mặt của Thái Gia Tuyền rất bình tĩnh.
“Ngại quá, để cho mọi người thất vọng!“ Thái Gia Tuyền mỉm cười vô hại, rất khinh miệt nói.
Nhân viên trong phòng nhất thời yên lặng như tờ, hồi lâu, Thái Gia Tuyền thật sự không chịu được nữa, chuyển sang Đỗ Quyên nói: “Chị Đỗ Quyên, em bị Hạ tổng điều về đây, đây là phân công công tác của em, phiền toái an bài chỗ ngồi cho em lần nữa thôi.” Vừa nói vừa đưa lên chỉ thị công việc của mình.
Đỗ Quyên giật mình một cái, vội khép lại miệng hình chữ ‘O’, lắp bắp nói: “Điều. . . Điều trở về?” Lời mới ra miệng, trong nháy mắt liền phản ứng kịp, thầm suy nghĩ đến: “Chẳng lẽ là muốn cô an bài một công việc nhàn hạ dễ nuôi sao? Vậy cũng nên hầu hạ thật tốt.”
“Đúng vậy, điều trở về rồi. Chị có thể lý giải là vì năng lực công tác của em không đủ với cái cấp bậc đó!“ Thái Gia Tuyền có chút không sao cả trả lời.
“A, được, tôi lập tức an bài, vị trí thì em tùy tiện chọn! Chọn xong, tôi sẽ giúp em an bài phần công việc mới!“ Đỗ Quyên lập tức thay bằng vẻ mặt cười nịnh nọt, đôi tay nhận lấy phần chỉ thị công việc của Thái Gia Tuyền đưa ra.
Thái độ của Đỗ Quyên tựa như dẫn đầu cho việc thay đổi thái độ của mọi người, một nhóm người lập tức vây quanh Thái Gia Tuyền hỏi han ân cần.
“Ai nha, lâu như vậy không thấy, khí sắc tốt hơn rất nhiều nha!“
“A, mới vừa rồi Hạ tổng cầu hôn cô, làm sao cô không thay một bộ trang phục xinh đẹp? Mặc cái bộ đồ công sở này làm gì?”
“Chúc mừng nha! Lúc nào thì kết hôn đây?”
. . . . . .
Thái Gia Tuyền nhức đầu cười cười, ứng phó nói: “Chừng nào kết hôn, tự nhiên sẽ thông báo cho mọi người.” Vừa nói vừa đi đến gốc bàn còn trống.
Đang lúc ấy thì Hạ Cẩm Hiên thở hổn hển mà ôm máy vi tính của Thái Gia Tuyền bỏ đi đi vào, phía sau còn có một trợ lý tạm thời xách theo vài món đồ lộn xộn (đáng thương Hà Vân vẫn còn xã giao với ký giả). Nhất thời cả một phòng giật mình hô to gọi nhỏ.
“Hạ tổng, thế nào lại tự mình khiêng đồ vậy?”
“Để cho tôi giúp, để cho tôi giúp! Ngài nghỉ ngơi đi!“
Mấy tên đàn ông trong phòng làm việc đều có khuynh hướng ςướק bóc, hai ba lần liền giành lấy cái máy vi tính trong tay Hạ Cẩm Hiên, ân cần đưa đến chỗ ngồi của Thái Gia Tuyền đã chọn tốt.
Hạ Cẩm Hiên nhìn Thái Gia Tuyền một chút, lại nhìn một đám nhân viên giống như mấy con thú kích động kêu than cho thực phẩm một chút, nhíu mày, lộ ra một cái mỉm cười: “Về sau xin mọi người chăm sóc vợ tôi nhiều hơn rồi!“
“Phốc!" Còn không đợi mọi người hòa cùng, Thái Gia Tuyền rất khoa trương đem một ngụm nước vừa mới uống vào trong miệng liền phun ra ngoài, làm cho chính mình bị sặc: “Khụ khụ khụ. . .” Xem bộ dáng là thật bị sặc đến không nhẹ.
Hạ Cẩm Hiên vội đi lên trước, hẳn là một tay ôm lấy cô vào trong ***, bàn tay ở trên lưng cô khẽ vuốt ve: “Cô bé ngốc ngếch, kích động như thế làm gì?”
Ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ, hận đồng loạt bắn về phía Thái Gia Tuyền, trong những ánh mắt này còn có phần lớn là không thể tưởng tượng nổi, tại trong cảm nhận của mọi người, Hạ Cẩm Hiên từ trước đến giờ không phải là người dễ dàng nói cười, mà là chuyên nghiệp và nghiêm túc. Thì ra anh còn có một mặt như vậy!
Thái Gia Tuyền thật vất vả mới điều chỉnh lại hơi thở, đẩy anh ra nói: “Ai là vợ của anh chứ?”
“Em đó!“ Hạ Cẩm Hiên xem như chuyện đương nhiên nói: “Hiện tại toàn thế giới cũng biết rồi.”
“Này không phải không có kết hôn sao!“
“Anh đã sắp xếp công ty tốt rồi, cho bọn họ thời gian một tháng, chuẩn bị cho chúng ta một hôn lễ thế kỷ!“ Hạ Cẩm Hiên đã tính trước nói: “A, còn có tuần trăng mật. Anh có thể dùng thời gian nửa năm để cùng em đi vòng quanh thế giới!“
“Hô. . .” Một hồi tiếng rút khí vang lên, mọi người hiển nhiên cũng mau ghen tỵ muốn ૮ɦếƭ rồi.
Thái Gia Tuyền sửng sốt thật lâu, đột nhiên bộc phát nói: “Ai cho anh tự tiện quyết định như thế? Tại sao anh lúc nào cũng như vậy? Anh định bức hôn sao? Anh càng ép em càng không lấy!“
Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái, xoay người, mặt ngó một đám nhân viên đang vùi lấp trong hâm mộ ghen ghét không cách nào tự kềm chế, nhìn về phía trợ lý tạm thời đi theo mà nói: “Tôi quyết định rằng trước khi tôi kết hôn, bộ tài chính sẽ có hai người kiểm tra hệ thống với hệ thống ba người kiểm tra, bộ phận bán hàng làm việc phải thông qua máy chấm công ***c lỗ kiểm tra chặt chẽ, bộ phận thiết kế phải được kiểm toán sự gia tăng từ ba lần bốn lần, cục quản lý phát triển hệ thống loại bỏ thực hiện. . . . . .”
Từng việc được nói ra, mặt của mọi người đều tối dần theo. Những cải cách này của Hạ Cẩm Hiên thật ra cũng không ảnh hưởng đến toàn công ty, hiệu quả duy nhất chính là —— gia tăng lượng công việc! Tỷ như thẩm tra đối chiếu chế độ thẩm hạch, nhưng thật ra là trải qua nghiệm chứng, số lần chưa làm sai gì, anh cố tình cấp thêm cho người ta một lần; nhân viên bán hàng nghiệp vụ cả ngày lẫn đêm phải chạy ở bên ngoài, nếu như cố gắng thì người ta sớm muộn gì tất cả đều về phải công ty xoạt thẻ, vậy không biết phải chạy bao nhiêu chặng đường oan uổng. . . . .
Khi tất cả mọi người bắt đầu ủ rũ cúi đầu thì Hạ Cẩm Hiên tặng thêm câu nói sau cùng: “Dĩ nhiên, những chế độ này sẽ được khôi phục lại bình thường sau khi tôi kết hôn.” Nói xong cũng nhủ một dạng không có việc gì trực tiếp rời văn phòng mà đi.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, còn kém không nói thẳng ra: “Tất cả nhân viên đều phải giúp tôi bức hôn, nếu không tất cả các bạn đừng nghĩ sẽ sống tốt!“
Khóe miệng của Thái Gia Tuyền co quắp một hồi, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Anh có thể phúc hắc hơn một chút nữa sao? Anh có thể ngây thơ một chút nữa sao? Vì sao phải uy hiếp nhiều người như vậy tới giúp anh? Quá hèn hạ á!
“Ha ha, tổng giám đốc nhất định phải sớm ngày thành hôn mới được a!“ Trong một đám người đờ đẫn, không biết là ai nói một câu. Vì vậy mà trong nháy mắt, mọi người nổ oanh ——
“Thái Gia Tuyền, dù sao cô cũng đáp ứng gả cho Hạ tổng rồi, gả sớm gả muộn cũng là gả, cũng không cần phải kéo dài thời gian.”
“Đúng như thế, chúng tôi chờ uống R*ợ*u mừng lâu rồi, đừng làm cho chúng tôi đợi quá lâu!“
“Rèn sắt khi còn nóng a! Hạ tổng là người đàn ông tốt như vậy, còn do dự cái gì nữa?”
. . . . . . Thái Gia Tuyền đau đầu nhức óc, dứt khoát vùi đầu ở trong bàn giả bộ làm đà điểu.
Hiển nhiên tình thế so với cô tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, cũng không lâu lắm, cái gì mà bộ tài chính, phòng thiết kế, bộ phận bán hàng. . . . . . Tất cả các phân ngành của mọi người, đem một đám nhân viên nhiều như thế, đến một giọt nước cũng không lọt.
Mọi người cũng không phải mặt lạnh đến bức hôn, ngược lại, trên mặt mọi người đều tươi cười:
“Nghe nói cô sắp làm bà chủ của chúng tôi! Chúc mừng nha!“
“Lúc nào thì phát bánh kẹo cưới đây? Chúng tôi đều đang chờ! Bánh kẹo cưới của Hạ tổng cũng không thể qua loa đâu đó!“
“Cả bao lì xì của tôi nữa!“ . . . . . . Cái này lợi hại nhất, bao tiền lì xì cũng chuẩn bị xong, hồng như vậy rõ ràng là bức hôn, quá cường hãn á!
Thái Gia Tuyền nhất định không đấu lại Hạ Cẩm Hiên “Một tay che trời“, ngày kế, cô cảm thấy mình sắp bị suy sụp á..., còn một tiếng nữa là đến giờ tan sở, cô liền chạy ra trước.
Đi tới trước đại sảnh trống rỗng, nhìn thấy một chiếc xe ngăn ở cửa: đúng vậy, là một chiếc xe —— là một chiếc xe việt dã —— là một chiếc Benz việt dã xa —— là một chiếc màu đen việt dã xa —— là một chiếc xe giống y chang chiếc xe Benz việt dã màu đen của Hạ Cẩm Hiên! ! ! !
“Trời —— ơi ——!“ Thái Gia Tuyền thét lên, bay lên một cước hung hăng đá vào trên cửa xe, làm Hạ Cẩm Hiên sợ tới mức vội vàng mở cửa nhảy xuống, ôm eo nhỏ của cô nói: “Nha đầu ngốc, coi chừng làm chân đau.”
Thái Gia Tuyền lệ rơi đầy mặt, hừ hừ nói: “Thật đáng thương. . .”
. . . . . . . . . . . .
Hai người một đường không nói câu nào, Hạ Cẩm Hiên lái xe, khóe môi nhếch lên cũng không che giấu được nụ cười. Thái Gia Tuyền tức phì phình nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không để ý tới bộ dáng của anh.
Khi xe dừng ở trước biệt thự nhỏ của Hạ Cẩm Hiên, tắt máy, hồi lâu, cũng không có người mở miệng nói chuyện, cũng không có người xuống xe, hai người cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trong xe —— Hạ Cẩm Hiên mặt cười xấu xa nhìn gò má của Thái Gia Tuyền, Thái Gia Tuyền quệt mồm nhìn lên kính chắn gió trước mặt. Khi hai người như muốn bị hóa đá, Thái Gia Tuyền chép miệng, vô cùng miễn cưỡng nói: “Làm theo kế hoạch của anh thôi.”
Nhất thời, hai mắt của Hạ Cẩm Hiên tỏa ánh sáng, anh dám khẳng định đời này cũng chưa từng vui vẻ như thế, một phát kéo Thái Gia Tuyền qua, lại hướng về phía miệng sói, hôn thẳng đến khi Thái Gia Tuyền chóng mặt, hai má đỏ bừng, mới lưu luyến không rời mà buông ra.
Nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhân thẹn thùng trong ***, trong lòng Hạ Cẩm Hiên mềm nhũn. Mở cửa xe nhảy xuống, đi vòng qua ghế lái phụ, kéo cửa ra, thận trọng đem Thái Gia Tuyền ôm ra, một cước đá lên cửa xe, sải bước hướng biệt thự đi tới.
“Anh làm gì thế? Thả em xuống!“ Thái Gia Tuyền dùng dằng muốn tự mình đi bộ, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên tràn đầy T*nh d*c thì nhất thời sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Mở cửa!“ Hạ Cẩm Hiên ôm Thái Gia Tuyền, không còn tay để mở, lại không để xuống được, chỉ đành dùng giọng khàn khàn ra lệnh.
Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn duỗi ngón tay ra, ở chổ kiểm tra dấu vân tay nhấn xuống, cửa cảm ứng liền mở ra, thì ra số liệu dấu vân tay của cô, anh vẫn còn giữ.
Kết quả, từ cửa chính mãi cho đến chân cầu thang, quần áo bay toán loạn tạo thành cảnh mập mờ. Không thể không bội phục tốc độ bọn họ *** áo, nhưng từ cầu thang đi lên không phải cởi —— hai người cứ như vậy xích / lỏa / trắng trợn lên lầu, chạy thẳng tới phòng ngủ, sau đó. . . . . .
——————
Một tháng sau, một hôn lễ thế kỷ oanh động cả nước được cử hành ở một nhà hội sở Cao Nhĩ Phu ở ngoại ô thành phố A, làm tan nát mơ ước của đông đảo các thiếu nữ, lần nữa tạo nên câu chuyện Cô bé lọ lem. Hôn lễ lãng mạn mà ấm áp, không có xa hoa xa xỉ của tiền tài nhưng lại tiêu tốn hết một trăm triệu.
Khi cô dâu chú rể đến mời R*ợ*u thì Thái Gia Tuyền bưng ly R*ợ*u chần chừ nói: “Đổi thành nước lọc cho em thôi. . .”
“Cả đời chỉ có một lần, yên tâm uống đi, uống say anh ôm em trở về.” Hạ Cẩm Hiên cắn vành tai của cô, nhỏ giọng nói.
“Nhưng là. . .” Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ: “Bảo Bảo không thích uống R*ợ*u. . .”
“. . . . . .” “. . . . . .” “. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên, phù rể Lâm Phong, dâu phụ Liễu Khê tất cả đều ngây ngẩn cả người.
“Cái đó. . . . . . buổi sáng hôm nay phải ra ngoài, vội vàng tham gia hôn lễ, chưa kịp nói cho anh.” Thái Gia Tuyền nhỏ giọng nói.
“Cún con, em nói cái gì? Em có? Em thật sự có à? Là con của chúng ta, là con của chúng ta! ! !“ Hạ Cẩm Hiên phản ứng kịp trước hết, ôm cổ Thái Gia Tuyền, lại hôn lại cắn.
“Nôn. . . . . .” Thái Gia Tuyền đẩy anh ra, nôn khan.
Hạ Cẩm Hiên khóe miệng co giật: “Khi nào thì em lại chán ghét nụ hôn của anh như vậy?”
“Ngu ngốc!“ Lâm Phong ở sau lưng khẽ hừ một tiếng: “Là phản ứng nôn nghén!“
Hạ Cẩm Hiên có chút H**g phấn hơi quá, quay đầu nói: “Bác sĩ Lâm, hôm nào mời anh tới dạy tôi những việc tốt cho phụ nữ có thai, hôm nay trước giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn mang Cún con đi kiểm tra thân thể!“
Kết quả, bữa tiệc hôn lễ thế kỷ này cô dâu chú rể giữa đường biến mất, phù rể dâu phụ chống đỡ bữa tiệc cho đến khi kết thúc.
————
Từ đầu đến cuối cũng không có ai chú ý tới trên sườn núi ở trước hội sở Cao Nhĩ Phu có một người, một người thông qua ống nhòm, giống như đang tham gia hôn lễ này. Thấy cô dâu chú rể hạnh phúc rời đi, lao tới bệnh viện, khóe miệng của anh ta cũng lộ ra mỉm cười chân thành.
Thu hồi ống nhòm, người đàn ông cao lớn xoay người, mái tóc vàng tung bay lên, trong nháy mắt khi anh đeo mắt kính có thể nhìn thấy trong đôi con ngươi màu xanh trong suốt là nụ cười thoải mái. . . . . .
**************oooooo****************
Hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc