Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 58

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Khi bọn ςướק yêu cầu tiếp thêm hoa quả bánh trái ”Cho tôi vào đi!”, Thái Gia Tuyền mặt nghiêm túc thỉnh cầu: “Đây không phải là thỉnh cầu, mà là tôi nhất định phải, nhất định phải vào trong!”
Tề Minh lắc đầu một cái: “Quá nguy hiểm, không thể nào!” Một bên đội trưởng đội đặc công cũng phản đối, mà cha Hiên lại nhìn cô với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Cô cũng đừng làm loạn thêm!” Khang Hinh âm dương quái khí nói.
“Báo cáo! Bọn ςướק nói chỉ cho phụ nữ vào!” Một đặc cảnh vội vã báo lại, cắt đứt tranh chấp của mọi người.
Thái Gia Tuyền lập tức nói: “Vừa đúng, tôi đi!”
Chuyện trở nên rất khó giải quyết, tất cả mọi người không dám mạo hiểm như vậy, ngay cả cha Hiên cũng bắt đầu lên tiếng khuyên can Thái Gia Tuyền, nhưng Thái Gia Tuyền kiên trì như cũ.
“Đeo cái này vào.” Tề Minh bất đắc dĩ, đưa cho cô một đồng hồ đeo tay: “Không thể để cho cô mang VK, bọn họ sẽ phát hiện. Nhưng cái này tương đối bí mật.” Dừng một chút, còn nói: “Mô hình bom nhỏ. . . Nhổ hết mấy cái chốt này, trong vòng năm giây sẽ nổ. Đồng thời lại là một camera nghe trộm siêu nhỏ.” Bọn họ cần thông qua cơ hội đi vào để thăm dò cụ thể nơi giam giữ con tin cùng địa hình nội bộ.
“Ừ!” Thái Gia Tuyền nặng nề gật đầu một cái. Tề Minh nhìn thấy là bộ dạng đi vào.
——
Thái Gia Tuyền run rẩy đi về phía tòa nhà kia, nói không sợ là nói dối, nhưng bởi vì ở bên trong có người của cô đang chịu khổ, cô làm việc đúng nên không được chùn bước.
Cầm trong tay những vật dụng đưa đến đứng ở cửa, đối phương kiểm tra một chút những thứ bên trong, gật đầu một cái, cứ thế để cô đi. Thái Gia Tuyền nóng nảy, dùng Anh ngữ nói: “Tôi là một bác sĩ, tôi muốn điều trị thương thế cho con tin, nếu không vết thương quá nặng bọn họ sẽ ૮ɦếƭ mất! Anh xem tôi còn cầm theo hòm thuốc.”
“Ít nói nhảm! Đi nhanh đi!” Người kia độc ác đẩy cô rồi đóng cửa lại.
Thái Gia Tuyền có chút tuyệt vọng, cô không nghĩ tới mình ngay cả cửa cũng không vào được. Đang lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, cửa lại mở ra, vẫn là người vừa nãy, vẫy vẫy tay, ý bảo cô vào.
Thái Gia Tuyền do dự một chút sau khi hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào theo.
“Cô mà gạt tôi thì chờ ăn đạn đi.” Người nọ vừa theo cô đi vào trong, vừa uy hiếp nói. Nhưng lại mang cô tới trước mặt mấy tên ςướק khác.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, nhìn thấy một người nằm trên giường, nhất thời hiểu được. Chỉ thấy người kia sắc mặt tái nhợt, cánh tay bị vải trắng bao quanh thật dầy, trên vải có rỉ ra vết máu.
“Tôi có thể giúp anh ta, nhưng sau đó tôi muốn điều trị cho con tin. . .” Thái Gia Tuyền mạnh miệng nói.
“Tùy cô, dù sao lát nữa cô cũng sẽ gặp hai thằng quỷ kia, thật là không may sẽ phải sống cùng chỗ với bọn họ.” Một người cười quỷ quyệt nói.
Thái Gia Tuyền kinh ngạc, ý của bọn họ rất rõ ràng —— cô cũng trở thành con tin rồi!
. . . . . . . . . . . . . . .
Thái Gia Tuyền ngồi ở bên giường, mở hòm thuốc ra, lấy ra R*ợ*u cồn, băng gạc các loại, liền động thủ bắt đầu hiểu đã băng của người kia. Nói là đã băng, nhưng lại có cùng một màu với quần áo anh ta, dáng vẻ bẩn thỉu vừa nhìn đã biết không được khử trùng. Quả nhiên, cuối cùng mở hết lớp băng ra, lộ ra vết thương thì một mùi hôi thối bay ra, vết thương đã sinh mủ chảy dính lung tung.
“Sao lại bị thương?” Thái Gia Tuyền thật khó có thể tưởng tượng, vết thương của người này lớn chừng miệng chén bắt đầu thối rữa, thế nhưng anh ta không nói tiếng nào .
“Bị quân cảnh đánh bị thương, chúng tôi thay anh ta moi đầu đạn ra rồi, sau đó cứ như vậy. . .” Một người trẻ tuổi trả lời: “Bị vây ở chỗ này vừa không có thuốc.”
“Tôi cần cắt bỏ tổ chức hoại tử, nếu tình huống cho phép tôi có thể vá lại vết thương, nhưng mà vết thương lớn như vậy, tốt nhất có thể cấy da.” Thái Gia Tuyền nghiêm túc nói, đối mặt với bệnh nhân, cô không có cách nào không chăm chú: “Hơn nữa anh ta đã nhiễm trùng, nên đã sốt cao mấy ngày rồi, tiếp tục như vậy nữa. . .”
“Từ hôm đó, buổi tối vẫn phát sốt, đã ba ngày rồi!” Người nọ vội vàng mà trả lời.
Thái Gia Tuyền không nói một lời, cúi đầu cẩn thận rửa sạch vết thương, băng bó đơn giản lại. Từ đầu đến cuối người nọ chỉ hừ một tiếng, cũng không phải bởi vì can đảm, mà thật ra là thần chí có chút không tỉnh táo.
Một bên, người trẻ tuổi thủy chung lo lắng theo sát ở một bên. Thái Gia Tuyền cảm thấy quan hệ giữa anh ta và người bị thương trên giường bệnh nhất định không bình thường, nếu không, những người khác bị như vậy cũng không thấy anh ta đau lòng như thế?
“Tôi có thể đến xem vết thương của hai người bị nhốt một chút không? Bọn họ cũng cần điều trị.” Thật ra Thái Gia Tuyền một mực suy nghĩ nên mở miệng thế nào, nhưng khi lời đến miệng thì lại bộc trực nói ra đơn giản.
“Cám ơn cô đã giúp anh trai tôi trị thương, tôi sẽ dẫn cô đến đó.” Người trẻ tuổi dịu hơn hẳn nói.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, bọn họ dường như xem Thái Gia Tuyền là một cô bé con thì có gì quan trọng.
Đi theo người trẻ tuổi nóng tính theo hành lang đi thẳng một đường đến căn phòng âm u, căn phòng này cách biệt cả khu vườn sau lưng, cửa sổ cũng bị lưới sắt vây kín, thậm chí cửa sổ còn bị những bản gỗ lớn đóng đinh chặn lại, vì vậy vừa mở cửa ra, liền ngửi thấy mùi bụi bặm và ẩm mốc.
Thái Gia Tuyền không khỏi nhíu mày, không đợi ánh mắt của cô thích ứng với bên trong nhà tối, liền nghe được thanh âm để cho cô mong nhớ ngày đêm: “Sao em lại tới đây?”
Thái Gia Tuyền sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, rốt cuộc thấy rõ trên giường ở sát tường có hai người đàn ông ngồi đó, nhất thời nước mắt giống như hạt châu đứt dây rớt xuống. Vội bước nhanh tới, nhào tới trên người Hạ Cẩm Hiên.
“Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ! Em cho là sẽ không còn được gặp lại anh!” Thái Gia Tuyền chỉ biết ôm anh khóc, hoàn toàn quên mất vết thương của Hạ Cẩm Hiên bởi vì bị xúc động mà nhe răng trợn mắt.
“Cô nếu không buông ra, anh ta sẽ phải đau ૮ɦếƭ.” An Đức Liệt không còn hơi sức liền nằm vật xuống ở trên giường, không nhẹ không nặng nói một câu.
“A, thật xin lỗi, em quên trên người anh có thương tích. Vì sao anh lại không nói gì?” Thái Gia Tuyền vội buông anh ra nói.
“Anh thích bị em ôm.” Hạ Cẩm Hiên nghiêng đầu, lời nói trầm trầm mà nói ra lời kinh tởm, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
“Anh. . .” Thái Gia Tuyền có chút giật mình, anh giống như không còn giống lúc trước.
“Anh nhớ em.” Hạ Cẩm Hiên nhìn cô, vẻ mặt thành thật nói: “Nếu để cho anh phải chọn lần nữa, anh nhất định sẽ không rời khỏi em, đến nơi quỷ quái này!”
“Anh trân trọng em?” Thái Gia Tuyền trợn to hai mắt, H**g phấn hỏi.
Không đợi Hạ Cẩm Hiên trả lời, người ở phía sau Thái Gia Tuyền đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi trước, ý của bọn họ là muốn cô ở dây.” Dừng một chút, anh ta còn nói: “Dĩ nhiên, nếu như cô cảm thấy sống chung với phái nam không tiện, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm một gian phòng khác cho cô.”
Thái Gia Tuyền vội quay đầu nhìn về phía cửa, cậu thanh niên kia vẫn đứng đó chờ như cũ, van xin nói: “Mọi người tội gì phải như vậy chứ, tiền chuộc chúng tôi đã mang đến. Nhưng các người từ đầu đến cuối đều không có dự định thả người, cũng không thu tiền chuộc, rốt cuộc là tại sao?” Thấy anh ta không trả lời, Thái Gia Tuyền nói tiếp: “Tôi nhìn ra được, anh cùng bọn họ không giống nhau, anh thật ra rất hiền lành. Van xin anh thả chúng tôi đi!”
Người trẻ tuổi ngẩn người, ngay sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cô cầu xin tôi cũng không thể làm gì, tôi chẳng qua chỉ vì cuộc sống mà thôi. . .” Nói xong, không cho Thái Gia Tuyền cơ hội mở miệng nữa, xoay người đóng cửa lại, khóa lại rồi bỏ đi.
Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn cửa chính bị khóa lại, trong nháy mắt ánh sáng bên trong phòng tối hẳn, thậm chí cô phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy rõ bên trong nhà trần sắt —— một tấm gỗ kê làm giường, một cái bàn, ngay cả cái ghế cũng không có, thậm chí ngay cả cửa nhà cầu đều là ván gỗ tùy tiện ngăn lại, đây chính là cuộc sống bị cầm tù!
Thái Gia Tuyền đang ngẩn người, đột nhiên từ phía sau lưng đưa ra một bàn tay to, đem cô xoay sang chỗ khác, ôm thật chặt vào trong một ***g *** kiên cố. Kinh ngạc khiến cô hơi run lên, thiếu chút nữa là theo phản xạ nhảy dựng lên. Nhưng khi cảm nhận được hương vị quen thuộc kia cô liền yên tĩnh lại.
Hạ Cẩm Hiên không nói gì, An Đức Liệt lúng túng ho nhẹ một cái cũng không lên tiếng nữa. Qua hồi lâu, Thái Gia Tuyền không nhịn được nhẹ giọng nói: “Hiên, Anh thật là hôi. . .”
Hạ Cẩm Hiên sửng sốt, vội buông Thái Gia Tuyền ra, còn đẩy cô về phía trước, để cô cách xa mình một chút, sau đó nắm lấy áo ở trước *** mình hít một hơi. Mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói: “Có sao? Đúng là mũi cẩu có khác.”
An Đức Liệt mặc dù nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng dường như từ động tác của Hạ Cẩm Hiên có thể đoán được cái gì, hì hì cười lớn một tiếng: “Ha ha, còn nói tôi thối! Chính cậu cũng có mùi!”
Hạ Cẩm Hiên giống như muốn đập bẹp anh ta, đột nhiên khẽ động vết thương, đau đến nhíu mày một cái. Thái Gia Tuyền kinh sợ, vội vàng kéo anh, nhấc hòm thuốc lên giúp anh xử lý vết thương.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống, để lộ ra từng mảng lớn bầm tím cùng những vết thương bởi những vết roi quất ở sau lưng anh nhìn mà ghê người. Nước mắt của Thái Gia Tuyền giống như nước lũ bị áp chế mà bùng vỡ ào ạt chảy ra.
Cảm thấy tay nhỏ bé bôi thuốc trên lưng có chút run rẩy, vài giọt nước mắt lạnh như băng nhỏ giọt trên vai, Hạ Cẩm Hiên nhàn nhạt an ủi: “Không sao, bị thương ngoài da mà thôi, anh bây giờ có thể đi có thể nhảy, không bị thương gân cốt.” Dừng một chút, thấy Thái Gia Tuyền vẫn nghẹn ngào không có lên tiếng như cũ, lại bất đắc dĩ nói: “Được rồi, bên cánh tay trái của anh không thể nâng lên được. . . Có thể xương có chút vấn đề. . . . . .”
Thái Gia Tuyền oa một tiếng khóc rống lên: “Ngu ngốc, làm gì lại chạy đến nơi tồi tàn chim không thèm ỉa phân này? Chỉ vì kiếm tiền, kiếm được tiền, ngay cả mạng cũng không cần sao? Anh cũng có thể phái người đến đó mà! Tại sao muốn tự mình đến?”
“Em đừng khóc!” Hạ Cẩm Hiên nóng nảy, gấp rút ngồi dậy, vươn tay muốn ôm cô, nhưng có chút do dự, dù sao anh ”Rất hôi” . . .
“Đồ ngốc, chớ lộn xộn!” Thái Gia Tuyền hung ác ra lệnh, Hạ Cẩm Hiên cũng nghe lời không nhúc nhích.
Vết thương của Hạ Cẩm Hiên chủ yếu ở trên lưng, Thái Gia Tuyền thoa thuốc lên cho anh, mạnh mẽ đem nửa người trên bao thành Xác Ướp. Lại kiểm tra tay trái thật kỹ cho anh, thật may không bị gãy hở, nhưng có nứt xương hay không, cần phải kiểm tra mới biết được, Thái Gia Tuyền gỡ miềng ván trên cửa sổ ra làm cái nẹp đơn giản, cố định cho anh. Cuối cùng nhìn trên trán anh có một vết xẹo dài, lắc đầu một cái, thở dài nói: “Cái này không hợp với anh.” Vừa nói vừa lau rửa vết thương và bôi thuốc, rồi dán băng keo cá nhân lên đó.
“Anh biết nó hình như hợp với anh hơn nhỉ?” An Đức Liệt yên lặng nửa ngày cuối cùng mở miệng: “Bên anh ta làm xong chưa? Cũng phải xem anh nữa chứ?”
Thái Gia Tuyền lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có An Đức Liệt nữa, vội xin lỗi xong, liền bắt đầu kiểm tra thương thế của anh ta. Vừa nhìn đến, biểu hiện của Thái Gia Tuyền có chút nặng nề. Thương thế của anh ta so với Hạ Cẩm Hiên hẳn là nặng hơn nhiều, vết roi ở trên người so với Hạ Cẩm Hiên nhiều gấp mấy lần chi chít, da nứt ra mảng lớn, thậm chí sâu đủ thấy xương, hơn nữa lúc này cả người anh ta nóng lên, dĩ nhiên là do lên cơn sốt cao.
“Anh. . .” Thái Gia Tuyền cho anh ta uống mấy viên thuốc tiêu viêm, vừa cẩn thận lau sạch vết thương, vừa muốn nói lại thôi, cô không hiểu, hai người đồng thời bị bắt cóc, vì sao An Đức Liệt bị thương so với Hạ Cẩm Hiên lại nặng hơn nhiều như vậy.
“Anh ta một mực che chở anh.” Hạ Cẩm Hiên lên tiếng, mặc dù mấy ngày nay anh vẫn cùng An Đức Liệt không chịu yếu thế chút nào mà cãi nhau, nhưng trong thâm tâm cũng đối với An Đức Liệt có chút cảm kích cùng vài phần kính trọng . Mặt khác, anh vẫn sợ An Đức Liệt sẽ ngủ rồi mãi mãi sẽ không tỉnh lại: “Thấy bọn ςướק đánh anh, anh ta sẽ mắng to, mắng đến khi bọn họ chuyển sang đánh anh ta mới thôi. . .”
Thái Gia Tuyền khó có thể tin nhìn Hạ Cẩm Hiên một lát, rồi lại nhìn về phía An Đức Liệt dù có chút suy yếu nhưng vẫn cậy mạnh. Đây là Hắc bang nói nghĩa khí sao? Nhưng anh ta dường như không có nghĩa vụ phải nói đến nghĩa khí với Hạ Cẩm Hiên mà?
An Đức Liệt bĩu môi nói: “Là tôi liên lụy anh ta, cũng không thể còn để cho anh ta ૮ɦếƭ trước tôi thôi.”
“Liên lụy?” Thái Gia Tuyền càng thêm nghi ngờ.
“Này, tôi nói bao nhiêu lần, tôi đồng ý đến nơi này cũng không phải bởi vì anh!” Hạ Cẩm Hiên lên giọng: “Tôi chỉ định tra xem rốt cuộc là ai đã bán hàng trong nước ta ra ngoài mà thôi!”
An Đức Liệt cười, nói: “Mục đích của chúng ta không khác nhau là mấy, tôi cũng muốn biết ai đã mua những thứ đó.”
Thái Gia Tuyền càng khó hiểu, chỉ là dường như câu chuyện có liên quan đến mấy thiết bị có trong công xưởng, thế nhưng có quan hệ thế nào với họ? Bọn họ một là thương nhân, một là mafia, cùng những thứ bình thiết bị tạo VK thì liên quan thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc