Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 57

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thái Gia Tuyền an tĩnh ngồi ở trong góc, nghe bọn họ thảo luận kế hoạch lần này. Mới biết, thì ra Tề Minh luôn cho rằng Hạ Cẩm Hiên cùng An Đức Liệt đi Trung Đông chính là nguyên nhân, hơn nữa không riêng anh biết, người của chính phủ trong vài ngành nghề có liên quan cũng biết —— đó chính là bí mật tìm ra kẻ đầu cơ trục lợi khi chế tạo VK bán ra ngước ngoài. Thủ đoạn trước đó của bọn họ là thông qua một số kỹ thuật, bí mật tra rõ người giật dây dường như đến từ khu vực Trung Đông, vì vậy lần này Hạ Cẩm Hiên lấy danh buôn bán trao tay thiết bị, muốn tra ngược ra người kia. Nhưng lại không biết có một chi tiết có vấn đề, vốn người kia sắp mắc câu, thế nhưng đột nhiên trở mặt, đem Hạ Cẩm Hiên cùng An Đức Liệt khống chế, rồi cũng yêu cầu tiền chuộc trong nước.
“Cảnh sát địa phương đã bố trí chung quanh, có tin tức đến cả Hình Cảnh Quốc Tế cũng tham gia, bởi vì bọn họ hoài nghi có phần tử kinh khủng đang nghiên cứu chế tạo VK có tính sát thương quy mô lớn, mà sự kiện lần này có liên quan.” Tề Minh tỏ ra nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Sao lại dính dáng đến nhiều thứ như thế?” Mẹ Hiên tỏ ra khổ sở: “Con tôi có phải dữ nhiều lành ít hay không?”
“Sẽ không! Chúng ta giao tiền chuộc nên sẽ vô sự thôi.” Thái Gia Tuyền nhẹ giọng an ủi, quay đầu lại hỏi Tề Minh: “Kế tiếp tính làm sao?”
“Chúng tôi sẽ phái một đội người đến hiện trường, tùy tình huống mà áp dụng giải cứu. Dĩ nhiên thân nhân cũng có thể đi, nhưng số người không nên quá nhiều, nhiều nhất chỉ ba người.” Tề Minh trả lời.
“Tôi muốn đi.” Thái Gia Tuyền không chút suy nghĩ, bật thốt lên.
Một bên Khang Hinh vốn còn có chút do dự, cũng không cam chịu nói: “Sao lại có cô ở đây? Bác trai cùng bác gái và tôi nữa là vừa đủ ba người, không đến phiên cô!”
Tề Minh khẽ nhíu mày, nhưng không mở miệng, dù sao Khang Hinh nói cũng là thật, ở trong nước chẳng mấy ai biết quan hệ thật sự của Thái Gia Tuyền cùng Hạ Cẩm Hiên.
“Cô!” Thái Gia Tuyền nóng nảy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn cha của Hạ Cẩm Hiên: “Bác Hạ, với việc này, bất luận là năng lực hay được lòng của Hiên, con đều thấy mình hơn Khang Hinh tiểu thư!”
“Hàaa...! Chuyện cười, cô nói thế là sao? Hiên sẽ cần cô? Cô có tư cách gì?” Khang Hinh cũng gấp gáp.
“Giống như hiện tại, Khang Hinh tiểu thư chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà gây sự. Căn bản không có suy tính cho toàn cục diện!” Thái Gia Tuyền trước nay chưa có tỉnh táo.
“Đủ rồi! Con tôi hiện tại sống ૮ɦếƭ chưa biết, hai người còn có tâm tình ở chỗ này gây gổ!” Mẹ Hiên vỗ bàn, tức giận trợn trừng mắt nhìn hai cô gái trẻ ở trước mặt, mà phần nhiều hơn là nhìn về Thái Gia Tuyền: “Thái tiểu thư, cô cũng nên đi rồi! Khang Hinh dù nói thế nào cũng là con dâu tương lai của Hạ gia tôi, cô cũng nên biết.”
Thái Gia Tuyền bị nghẹn họng, đau lòng nhìn về phía cha Hiên chờ mong hy vọng cuối cùng.
“Cứ như vậy đi.” Cha Hiên cau mày đưa ra quyết định này: “Tất cả giải tán, về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai mang theo tiền chuộc đến Trung Đông.”
Thái Gia Tuyền có chút tuyệt vọng vừa nhìn về phía Tề Minh, người sau cùng nhưng anh chỉ bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Nơi đó rất nguy hiểm, cô ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu ấy trở về thôi.”
Cả đêm không có chợp mắt, mẹ Hiên có chút yếu đuối được cha Hiên cùng Khang Hinh dẫn ra cửa. Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn theo họ, giống như trong mắt vị ”mẹ chồng” này không có chút nào chào đón cô.
“Bác gái, bác làm sao vậy?” Giọng của Khang Hinh trở nên sắc nhọn từ cửa truyền đến. Ngay sau đó nghe Tề Minh la lớn tiếng: “Tiểu Tuyền, mau tới đây cứu người!”
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, vội đuổi theo.
Chỉ thấy mẹ Hiên đau đớn che tim ngã trong *** cha Hiên, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, một câu cũng nói không nên lời, cả người khẽ run.
Bệnh tim! Thái Gia Tuyền ngay lập tức có thể nhìn ra, vội chen qua đám người chui vào. Từ trong tay cha Hiên kéo bà ra, nhẹ giọng an ủi: “Buông lỏng, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì.”
Vừa nói vừa đâu vào đấy an bài mọi người điện thoại gọi xe cứu thương, giải tán mọi người xung quanh. Ở phòng y tế của công ty tìm được thuốc trợ tim để bà ngậm dưới lưỡi (aki: này là cơn đau tim cấp thường được cấp cứu như thế), sau đó cẩn thận chú ý. Đợi đến khi huyết áp lên đến 120, mẹ Hiên dường như ổn định lại huyết áp, khi đưa đến bệnh viện hầu như không còn nguy hiểm.
Ngoài phòng bệnh, mệt mỏi cả ngày, cha Hiên cũng xem như có chút thể lực, lại kiên trì ở lại cùng với bạn già. Mọi người không có cách nào, không thể làm gì đành phải nghe theo ông, dù sao điều kiện ở phòng chăm sóc đặc biệt cũng tốt
Trước khi đi, cha Hiên gọi Thái Gia Tuyền lại: “Mẹ của nó có thể không được đi, ngày mai cháu cùng đi với chúng tôi chứ. . .”
Thái Gia Tuyền đột nhiên trợn to hai mắt: “Có thật không? Thật tốt quá, cám ơn ngài, Hạ tiên sinh!”
Một bên, Tề Minh cười cười nói: “Bác trai, thật ra thì dù bác không mang theo cô ấy, cháu cũng tính để cho cô ấy lấy thân phận thầy thuốc đi theo, dù sao biểu hiện vừa rồi của cô ấy rất khá.”
“Ừ, cám ơn cháu đã cứu vợ bác.” Cha Hạ gật đầu một cái, cũng rất đồng ý.
“Không, không, cháu có làm gì đâu, chỉ là một chút kiến thức sơ cứu thôi. . .” Thái Gia Tuyền có chút ngượng ngùng.
Cứ như vậy, đối đầu sau ngày thứ hai, mọi người trở về nghỉ ngơi chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn hơn.
——
Trung Đông Mỗ quốc, trong một trấn vắng vẻ, có một căn nhà to. Theo như tin tức có thể Hạ Cẩm Hiên cùng An Đức Liệt bị giam ở bên trong.
Khi đoàn người Thái Gia Tuyền đến, cảnh sát địa phương đã giằng co với bọn ςướק hai ngày rồi. Mà một tiểu đội chừng mười người của Hình Cảnh Quốc Tế dường như đến hiện trường cùng lúc với bọn người của Thái Gia Tuyền.
Thế cục rất nhanh trong tầm kiểm soát, bởi vì con tin là người của công ty Trung Quốc, cho nên quyền chỉ dạo thuộc về đội đặc chủng của Tề Minh, không hề có tranh cãi gì. Mà Tề Minh không biết rằng, Hình Cảnh Quốc Tế cũng rất xem trọng vụ việc này không kém gì bọn họ.
“Có thể nghĩ cách lần ra dấu của họ để đàm phán không? Tiền đã đem đến, đến lúc phải thả người rồi!” Thái Gia Tuyền lo lắng hỏi.
Tề Minh lắc đầu một cái: “Không có cách nào bảo đảm bọn họ sẽ thả người trước, nên không thể dễ dàng đưa tiền cho họ. Bọn bọ bây giờ phòng thủ rất chặt. Ỷ vào trong tay có con tin, muốn làm gì thì làm, ngày hôm qua nghe nói còn đòi cảnh sát vài rương trái cây và R*ợ*u.”
“Vậy lúc giao những thứ ấy hẳn phải tiếp cận được chứ?” Thái Gia Tuyền suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
“Ừ, chúng tôi cũng nghĩ vậy, lần sau sẽ bảo những đội viên đã chuyển những thứ đó vẽ ra sơ đồ phía trong. Sau đó nghiên cứu phương án cứu người.” Bên cạnh, đội trưởng trung đoàn của đội đặc công địa phương mở miệng nói.
“Hiện tại tôi chỉ muốn biết tình hình của con tôi!” Cha Hiên vẫn trầm ngâm đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Dĩ nhiên! Chỉ cần anh ấy không sao, muốn gì cũng được.” Một bên Khang Hinh vội phụ họa.
Cảnh sát địa phương do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua bọn ςướק đưa ra một cuộn băng ghi hình, xác định là vừa quay . . .”
Mọi người kinh ngạc liền đến một căn nhà dân ngay đó (phòng làm việc tạm thời), thấp thỏm xem cuộn băng nghi hình đó.
Trên màn hình, Hạ Cẩm Hiên và An Đức Liệt đã không còn nhìn ra hình dạng con người nữa, thân họ toàn máu, nằm trên mặt đất miệng mở to thở hổn hển, dĩ nhiên là vừa đánh nhau với bọn ςướק. Một tên ςướק che mặt, ngồi xổm người xuống, một tay nắm tóc An Đức Liệt và Hạ Cẩm Hiên nhấc lên, buộc bọn họ đối mặt với máy thu hình. . .
Thái Gia Tuyền lệ rơi đầy mặt, đã không nhìn nổi nữa. Khi Hạ Cẩm Hiên bị buộc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy nửa bên mặt của anh nhiễm máu đỏ, râu ria đã dài ra, đôi môi khô nứt, trên trán có những vết thương lớn nhỏ lặp đi lặp lại.
An Đức Liệt cũng không khá hơn chút nào, nhắm chặt mắt lại thở hổn hển giống như lúc trước hay tức giận.
“Không thể đợi nữa! Mau cứu bọn họ!” Thái Gia Tuyền bắt lấy đội trưởng khóc van xin. Mà trước màn hình, cha Hiên lệ cũng rơi đầy mặt, vẻ uy nghiêm của một người đàn ông đã không còn có thể duy trì được nữa. Khang Hinh cau mày nhìn sang một bên, không biết đang suy nghĩ gì, không dám nhìn vào màn hình nữa.
“Mọi người phải tỉnh táo lại. Chúng ta bây giờ hoàn toàn không biết được địa thế cùng hỏa lực của bọn họ, không những không thể cứu người còn có thể khiến cho người khác gặp nguy hiểm.” Đội trưởng đội đặc công bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần bọn ςướק chưa lấy được tiền thì con tin hẳn còn chưa nguy hiểm tính mạng.”
——
“Cậu có khỏe không?” Trong bóng tối ở đầu bên kia, An Đức Liệt nhỏ giọng hỏi trong sự tĩnh lặng thật lâu. Qua một hồi, không thấy trả lời, anh ta lại có chút bất an, muốn xem xét vết thương của Hạ Cẩm Hiên.
“Đừng tới đây, thúi ૮ɦếƭ!” Cuối cùng Hạ Cẩm Hiên cũng mở miệng, nhưng trong lời nói lại mang theo đả kích ૮ɦếƭ người.
“Shit! Cậu làm như mình thơm lắm sao, nửa tháng không tắm có thể còn thơm sao?” An Đức Liệt không chịu yếu thế.
“Người da trắng dễ hôi hơn! Huống chi vốn đã thối còn kèm theo mùi nước hoa sẽ thúi hơn!” Hạ Cẩm Hiên không thèm để ý đến phản ứng của anh ta.
“Không được đối xử phân biệt chủng tộc!” An Đức Liệt phản bác yếu ớt: “Hạ, tôi muốn đi vệ sinh. . .”
“. . . . . .”
“Tôi không thể nhấc chân lên được nữa. . .”
“. . . . . .”
“Này! Nếu không phải bất đắc dĩ tôi sẽ không cầu xin anh!” An Đức Liệt hừ hừ tức giận .
Hạ Cẩm Hiên lật người một cái đứng lên, trên cao nhìn xuống, mặt giận dữ nhìn An Đức Liệt: “Đầu tôi bị kẹp vào cửa rồi, nếu không phải bởi vì đồng ý với chủ ý không ra gì lúc đầu của anh! Lần này thật tốt! Nhanh chóng bị anh hại ૮ɦếƭ! Bây giờ lại muốn gì nữa? Sắp ૮ɦếƭ rồi còn không để tôi yên sao?”
An Đức Liệt cúi đầu, cười nhẹ hai tiếng, nói: “Yên tâm, tôi cũng nghĩ mình sắp ૮ɦếƭ rồi, sẽ không liên lụy tới anh! Anh còn có Thái. . . Mà tôi là một người cô đơn. . .”
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, sắc mặt hòa hoãn chút, lẩm bẩm nói: “Thật có lỗi với cô ấy, chắc cô ấy lo lắng lắm. . .”
“Này! Thân thể anh khỏe mạnh, trước hết có thể giúp một người tàn phế như tôi một tay hay không? Nếu không, tôi chắc phải tiểu trong phòng!” An Đức Liệt kêu to.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn, với vết thương chồng chất mà dìu An Đức Liệt đưa anh ta đến nhà vệ sinh. . . Xong việc lại phải gian nan trở về giường. Ngã xuống giường khiến cả người vô cùng đau đớn.
“Thật ra cậu ăn đòn cũng không phải không có lợi, có phải đã nhớ ra người con gái cậu yêu rồi không?” An Đức Liệt trêu ghẹo nói.
“Tôi đã sớm nhớ lại cô ấy. . .” Thanh âm của Hạ Cẩm Hiên hồi lâu mới vang lên: “Chỉ là tôi đồng ý với kế hoạch của anh, sợ liên lụy cô ấy. Không thể không khiến Khang Hinh đắc ý một chút. . .”
“Cô ta đắc ý không được bao lâu, không phải chúng ta đã tìm được chứng cớ sao?”
“Vậy cũng phải có mạng ra ngoài trước!”
“Ha ha, cậu không ૮ɦếƭ được! Thái có nói, Trung Quốc có câu ngạn ngữ —— tai họa do trời.”
“Vậy khẳng định là nói anh!”
“Tôi cảm thấy anh còn hơn tai họa. . .”
. . . . . . Hai người đàn ông này cứ như vậy, một người nói một người đáp lại để thời gian trong bóng tối lặng lẽ trôi, thậm chí họ còn nói về tuổi thơ của mình. Có lẽ tại thời điểm này, bọn họ có thể chia sẻ hết mọi thứ cùng nhau, tháo bỏ mọi trách nhiệm nặng nề mà thường ngày vẫn gánh trên vai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc