Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 55

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Chiếc xe mui trần chạy băng băng men theo con đường dọc theo thành phố A để ra ngoại ô, Thái Gia Tuyền đã uống một chút rượu, lúc này có chút chóng mặt, bị gió mát thổi vào người, nên đánh mấy cái nhảy mũi.
Andre cười nhạo một tiếng, đóng lại mui xe cho cô.
“Không có sao, hóng gió một chút sẽ tỉnh táo hơn.” Thái Gia Tuyền rất thoải mái mà nói, nhưng vẫn là không tự chủ mà kéo chặt lại cổ áo.
“Thì ra em là người yếu mà còn cậy mạnh.” Andre cười nói: “Phụ nữ có lúc cũng nên học cách yếu đuối, như vậy mới có vẻ đáng yêu.”
Thái Gia Tuyền có chút khinh thường, cũng không đợi cô nói gì, giọng tà mị của Andre truyền tới: “Ngồi vững vào, chúng ta sắp bay ~”
Xe đột nhiên tăng nhanh tốc độ khiến cả người của Thái Gia Tuyền áp sát vào trong lưng ghế, thật lâu cũng không thể động đậy. Đôi tay của cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, ra sức nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, mắng to: “Anh có bệnh hả?”
“Đừng tức giận như vậy chứ, rất lâu rồi không có đua xe, chúng ta chơi như vậy mới có điểm kích thích ~” Andre ưu nhã nói mà một chút tốc độ cũng không giảm, động tác nhanh nhẹn làm biến đổi hộp số, mắt mơ hồ liếc về phía kính chiếu hậu.
Đột nhiên xoay mạnh đuôi xe ở một đường rẽ, xe xoay 180 độ quay đầu lại, tốc độ xe tiếp đó càng nhanh hơn. Trong khoảnh khắc xoay đầu đó, Thái Gia Tuyền vẫn kinh hoảng, thoáng chốc thấy được hai chiếc xe màu đen, bởi vì điều khiển không nhanh, nên thắng gấp tại chỗ, trong nháy mắt liền bị bỏ lại sau. Thái Gia Tuyền vội quay đầu nhìn lại, phát hiện hai chiếc xe kia cũng quay đầu, chạy rất nhanh về phía họ.
“Ôi trời, có phải anh chọc phải người nào hay không?” Thái Gia Tuyền lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, Andre tăng tốc không phải là không có lý do, mà là vì muốn bỏ rơi sự truy đuổi ở phía sau.
“Tôi chọc rất nhiều người, bọn kia là người của ai tôi cũng không biết.” Andre vẫn là vẻ mặt tươi tỉnh không có gì như cũ, ưu nhã lái xe.
“Đáng ghét, thả tôi xuống xe! Tôi không muốn có liên hệ gì với anh!” Thái Gia Tuyền cực kỳ tức giận rống to. Không nghĩ tới ở cái thành phố A trị an vô cùng tốt, sẽ ᴆụng vào loại chuyện chỉ có trong phim truyền hình mới có thế này, mà tất cả việc này cũng là do người đàn ông bên cạnh này ban tặng. Cô cảm giác mình cùng Andre hoàn toàn là người của hai thế giới, có quan hệ gì với anh ta nhất định sẽ không có cuộc sống bình yên.
“Em có tin không? Bây giờ tôi thả em xuống xe, em chắc chắn sẽ còn ૮ɦếƭ thảm hơn nữa.” Andre dùng một giọng nói như nói đùa mà nhạo bán cô.
Nhìn cái khuôn mặt kia vào lúc này vẫn giữ sự ưu nhã, Thái Gia Tuyền chỉ hận sao không đánh motodamdas vào gương mặt đó: “Cái xe dõm này, không thể chạy nhanh lên một chút sao?” Trải qua việc bị bắt cóc lần trước đã để lại bóng ma trong lòng của cô, mặc dù đầu sỏ gây ra đang ở bên cạnh, nhưng cô tuyệt không nguyện ý phải nhớ đến cái khoảng thời gian đó. Cô vẫn tự dối gạt mình là Andre hoàn toàn là một người mới, cùng lần bắt cóc đó không có liên quan. Nhưng vào giờ phút này, tất cả ký ức đó lại đánh úp vào đại não của cô, bây giờ cô chỉ có một cảm giác —— sợ! Cực sợ!
Tựa hồ nhìn thấy cô có cái gì không đúng, Andre thu hồi cái nụ cười kia, gương mặt nghiêm túc khó có được: “Thái, tin tưởng tôi. Từ đầu đến cuối, tôi đều không muốn làm cô bị thương tổn. Về sau cũng sẽ không! Tôi nói thật!”
Thái Gia Tuyền ngẩn người, cô không khỏi lại đồng ý tin tưởng cam kết của anh ta, có lẽ là bởi vì cùng chung trên một cái thuyền, cô không có lựa chọn nào khác: “Mau nghĩ biện pháp bỏ rơi bọn họ đi!"
“Tôi sẽ cố gắng ~” Andre lại khôi phục biểu tình không đàng hoàng.
Mercedes một đường bão táp, ở lúc gần đến khu phố trung tâm thì đoàn xe phía sau đột nhiên bỏ đi, thả chậm tốc độ rồi biến mất không thấy nữa.
Thái Gia Tuyền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghi ngờ nói: “Sao không đuổi theo nữa?”
“Có lẽ bọn họ không ngu, trong thành phố nhiều người, không tiện xuống tay.” Andre cũng thả chậm tốc độ xe, chậm rãi chạy về phía trước.
“Đừng nói cho Hiên biết.” Sau một hồi lâu ở trong xe an tĩnh, Thái Gia Tuyền đột nhiên mở miệng nói, trong tiềm thức của cô cũng không mong muốn Hạ Cẩm Hiên biết tối nay mình cùng Andre ở chung một chỗ.
“Tôi có thể không nói cho anh ta biết em ở trên xe.” Andre trả lời, ý ở ngoài lời, chuyện tối nay, anh vẫn sẽ nói cho Hạ Cẩm Hiên biết.
“Được.” Thái Gia Tuyền nhẹ giọng đáp, lập tức lại cảm thấy có cái gì không đúng: “Này, anh bị người ta đuổi Gi*t, anh ấy quản chuyện này làm gì? Tại sao phải nói cho anh ấy biết?”
Andre rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền khôi phục thái độ như bình thường: “Nơi này là địa bàn của anh ta, anh ta có thể đảm bảo an toàn cho tôi ~”
“Phi, nghĩ khá lắm! Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, không cho phép đi làm phiền anh ấy!” Thái Gia Tuyền không muốn, cô không muốn cùng An Đức Liệt có bất kỳ quan hệ nào, hy vọng Hạ Cẩm Hiên cũng thế.
“Không cần tuyệt tình như vậy chứ.”
“Tôi với anh không quen thân!”
“Mà tôi yêu em nha!”
“. . . . . . Tình yêu của anh quá quý giá, tôi chịu không nỗi.”
“Đó là chuyện của em.”
“. . . . . .”
“Honey, đi giúp tôi thu xếp hành lý đi ~” Giọng nói hết sức đáng bị đánh của Andre vang lên trong điện thoại.
“Biến!” Thái Gia Tuyền giận đến không kiềm được mà rống to. Mấy đồng nghiệp ở bên cạnh giật mình quay đầu lại nhìn, không biết vì sao Thái Gia Tuyền như ăn phải thuốc nổ. Mặc dù cô nói tiếng Đức, mọi người nghe không hiểu, thế nhưng giọng nói tuyệt đối không tốt, hơn nữa lại còn to tiếng trong công ty, có thể làm cho cô dùng tiếng Đức mà to tiếng trong công ty chỉ có một—— phó tổng giám đốc Andre của bọn họ. Mọi người thật sự không hiểu nổi vì sao hai vị này dùng phương thức cấp trên cấp dưới không giống mọi người, chẳng lẽ đây là thuộc về văn hóa của Châu Âu?
“Chuyến bay vào ngày mai, tôi sắp đi Trung Đông rồi!” Andre không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Cái gì? Ngày mai?” Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút: “Vậy. . . Anh ấy cũng đi sao?”
“Uhm Uhm ~”
“Không phải tháng sau sao?” Thái Gia Tuyền có chút không muốn bỏ qua, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho đối tượng ở bên kia điện thoại.
“Bởi vì. . . . . . Xảy ra chút chuyện, cần đến trước so với dự định.” Andre dừng một chút, làm như có chút do dự nói: “Thái, nếu như mà tôi không trở về, em có nhớ tôi không?”
Thái Gia Tuyền có chút không giải thích được: “Không trở về? Anh phải trực tiếp về Italy? . . . . . . Vậy thì tốt quá, tiễn cái ôn thần như anh rời đi, tôi có thể thoải mái rồi!”
“Ha ha, vậy tôi nhất định phải trở về để quấy rầy em!” Andre cười nói.
Xế chiều hôm đó, Thái Gia Tuyền vẫn mềm lòng đi đến nhà thuê của Andre, giúp anh ta thu xếp hành lý, bởi vì trong khoảng thời gian trải qua chung ᴆụng này, cô phát hiện cuộc sống của anh ta thật rất hỗn loạn. Cho nên kết luận anh ta là —— lúc anh ta ở Châu Âu vô cùng nổi tiếng, dĩ nhiên sau lưng là có người giúp việc ... Người đi theo chuẩn bị. Nếu không anh ta cũng chỉ có thể giống như khi ở Trung Quốc như vậy, quần áo, ga giường các loại, bất kể đắt bao nhiêu, đã dùng qua liền ném!
“Chẳng lẽ làm người giúp việc đã lâu, tình mẹ trỗi dậy? Tôi lại có thể đến giúp anh thu xếp hành lý?” Thái Gia Tuyền vừa xếp quần áo của Andre vào vali, vừa oán giận mình.
Đột nhiên, một đôi bàn tay ở sau lưng duỗi tới, đem cô ôm thật chặt vào trong иgự¢, không cần hỏi cũng biết là ai. Thái Gia Tuyền kinh hãi, Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ta ấm áp mà to lớn, giờ phút này làm cho cô cảm thấy không có cảm giác an toàn, mà tuyệt đối là cảm giác nguy hiểm!
“Mẹ kiếp! Biết ngay là không nên tới!” Thái Gia Tuyền không nhịn được liền ở trong lòng mắng lên thô tục.
“Buông tay!” Giọng nói và vẻ mặt của Thái Gia Tuyền đều mang theo nghiêm khắc.
“Chỉ một lát, được không?” Andre khó được lúc thành khẩn mà thỉnh cầu. Thái Gia Tuyền không thấy được vẻ mặt của anh ta, chỉ là từ trong giọng nói của anh ta tựa hồ nghe ra nhàn nhạt đau thương, vì vậy tựa như bị làm chú định thân, cứng ngắc ở nơi đó không nhúc nhích.
Andre lúc nào thì chuyển đến ở trước mặt của cô, cô cũng không biết, chỉ biết cái ánh mắt màu xanh kia nhìn thật sâu vào cô, chăm chú một hồi lâu. Ngay sau đó, An Đức Liệt vươn người tới hôn lên môi của cô.
“Ô. . .” Thái Gia Tuyền cả kinh trợn to hai mắt, muốn giãy giụa, lại phát hiện mình bị anh ta ôm rất chặt, cả thân thể cũng dính vào bộ иgự¢ của anh ta, cả người đau đớn giống như bị vò nát.
Xong đời, tên khốn này rốt cuộc không nhịn được rồi, cô nên biết sớm, tại sao có thể bởi vì một đoạn thời gian hòa bình với nhau liền buông lỏng cảnh giác? Ai có thể tới cứu cô?
Kỳ quái là, Andre hôn không hề giống như lần trước, như muốn lấy hết mà tràn đầy Dụς ∀ọηg, ngược lại có chút dịu dàng, cảm giác quý trọng. Thái Gia Tuyền không khỏi ngây ngẩn cả người, cứ như vậy mà ngơ ngác mặc anh ta hôn, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên không có ghét nụ hôn của anh ta.
“Nên xuất phát rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở tại cửa ra vào.
Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, vội vàng đẩy Andre ra, là anh! Lại là Hạ Cẩm Hiên! Tại sao anh lại ở chỗ này? Cô cư nhiên bị Hạ Cẩm Hiên nhìn thấy đang cùng một người đàn ông khác hôn nhau, hơn nữa lại không có chút nào kháng cự. Thái Gia Tuyền quay đầu căm tức nhìn Andre, mà đáp lại cho cô là một nụ cười đắc ý, dùng khẩu hình miệng nói cho cô biết: “Là tôi cố ý.”
“Đi tìm ૮ɦếƭ!” Thái Gia Tuyền thuận tay kéo qua một gối ôm đập tới.
Andre nhíu nhíu mày, đưa tay ra đỡ cái gối đánh tới, có chút nghiêm túc nói: “Tôi vẫn chưa muốn ૮ɦếƭ, ngoan ngoãn chờ tôi trở về.” Vừa nói vừa xốc hành lý lên, xoay người đi tới phía Hạ Cẩm Hiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc