Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 53

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Đến đây lúc nào?” Thanh âm của Hạ Cẩm Hiên đột nhiên từ cửa truyền tới, làm Thái Gia Tuyền sợ đến mức vội vàng rụt đầu về.
“Vừa tới.” Khang Hinh cười duyên nghênh đón.
“Về sau không có việc thì đừng đến công ty, gọi điện thoại là được.” Hạ Cẩm Hiên mặt không thay đổi đi tới bên cạnh bàn để văn kiện trong tay xuống.
“Anh không nhớ em sao?” Khang Hinh liều mạng làm nũng: “Đúng rồi, Hiên, anh thật sự không nhớ Thái Gia Tuyền hả?” Cô không kịp chờ đợi liền chuyển đề tài.
“Không nhớ rõ.” Hạ Cẩm Hiên không chút do dự trả lời, thuận tay cởi hai nút áo cổ sơ mi.
Thái Gia Tuyền không khỏi oán thầm: “Vẫn như vậy, mặc dù mặc vào rất đẹp trai thế nhưng vẫn không thoải mái ~ còn làm như thích hợp lắm.”
Khang Hinh đắc ý đưa thư hiệp nghị trong tay lên: “Hiên, anh xem cái này một chút.”
Hạ Cẩm Hiên nhận lấy, Khang Hinh vội vàng nói: “Em còn tưởng rằng hai người có gì mập mờ kia chứ, thì ra chỉ là cùng cô ta chơi bời. Anh cũng không chịu giải thích gì với em làm em cứ lo lắng.” Thấy Hạ Cẩm Hiên chỉ nhìn hiệp nghị, cũng không có phản ứng khác, cô lại bổ sung: “Thật ra cũng đã qua, trước kia anh sống một mình thì phải tìm người chăm sóc cuộc sống thường ngày cho anh, nhưng mà hiện giờ thì không cần, chúng ta lập tức sẽ phải kết hôn, em hoàn toàn có thể xứng đáng làm hiền thê lương mẫu. Cho nên. . . Anh có thể bỏ cô ta.” Khang Hinh nói xong, thân thể giống như một con rắn nhỏ, quấn lấy trên người Hạ Cẩm Hiên.
Thái Gia Tuyền nghiến răng nghiến lợi, hận không được xông ra cho cô ta một bạt tai. Mà lúc này Hạ Cẩm Hiên cũng nhíu mày một cái, gỡ bung cánh tay Khang Hinh ra, lạnh lùng nói: “Anh nhớ hình như em chưa rõ tình huống—— chúng ta chỉ là đính hôn mà thôi, về phần kết hôn. . .”
Không đợi anh nói xong, Khang Hinh lập tức ngắt lời, nói: “Em hiểu biết rõ, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh, sẽ không thúc giục anh. . . Nhưng nếu đính hôn, anh có thể. . . cho em chìa khóa phòng hay không. . . ?”
Hạ Cẩm Hiên híp mắt nhìn cô, thấy Khang Hinh cúi thấp đầu, mới mở miệng nói: “Quay về đi, anh đang vội.”
“Không muốn, người ta đặc biệt chờ anh để cùng nhau ăn cơm tối.” Khang Hinh giọng nũng nịu nói.
“Không rảnh.” Hạ Cẩm Hiên xoay người nhấn điện thoại nội bộ: “Hà Vân, tìm tài xế đưa Khang tiểu thư về nhà.”
. . . . . . . . . . . .
Khang Hinh không thể làm gì đành phải bỏ đi, Thái Gia Tuyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô nhìn chung quanh cũng không nhìn ra Hạ Cẩm Hiên giống như ”Đang rất vội", anh vẫn như vậy, tựa nửa người vào bàn làm việc, cầm trong tay hiệp định người giúp việc, không biết đang nghĩ gì, giống như không nhúc nhích.
“Cô còn không định đi ra?” Một hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên lên tiếng.
Thái Gia Tuyền lại hoàn toàn không tự giác, chỉ cho anh là đang lầm bầm lầu bầu, cho đến khi Hạ Cẩm Hiên nhấc chân đi đến kéo cửa ra. . .
“Ha ha, làm sao anh phát hiện?” Thái Gia Tuyền lúng túng rụt cổ hỏi.
Hạ Cẩm Hiên giơ tay lên gõ một cái vào cửa xe: “Cô không có đóng kín cửa.” Động tác kia tiêu sái mà thoải mái, Thái Gia Tuyền không khỏi si mê.
“Cô ở đây làm gì?” Hạ Cẩm Hiên xoay người đi tới trên ghế rồi ngồi xuống.
“Tìm cái đó.” Thái Gia Tuyền chỉ vào hợp đồng giúp việc nằm ở trên bàn của anh.
“Bản hợp đồng này là thật?”
“Phải! Là anh ngây thơ, chuyên chế lại là kẻ ích kỷ. Toàn những điều khoản không công bằng.”
Hạ Cẩm Hiên nghe vậy nhíu mày: “Cho nên cô tính toán thừa dịp tôi mất trí nhớ, đến hủy thi diệt tích?”
“Tôi sẽ không hèn hạ như thế! Tôi chỉ nghĩ nếu như anh thấy được nó không chừng sẽ nhớ được gì đó. . .” Thái Gia Tuyền giải thích.
“Cô hy vọng tôi nhớ ra cái gì?” Hạ Cẩm Hiên buồn cười nhìn cô.
Thái Gia Tuyền dừng một chút, thở dài: “Anh chỉ cần nhớ rõ rằng em mới là đối tượng anh phải kết hôn như thế là được!”
“Tôi với cô kết hôn? Tại sao?”
“Tại sao? Kết hôn còn có thể tại sao! Đương nhiên là yêu thương lẫn nhau rồi!” Thái Gia Tuyền có chút nổi cáu, cất cao giọng kêu lên.
“Không thấy được!”
“Không thấy được?”
“Tôi đính hôn cùng Khang Hinh, chính là vì muốn làm nóng thị trường chứng khoán.” Hạ Cẩm Hiên xem thường trả lời.
Anh nói là sự thật, ngày đó chiêu đãi ký giả chính là rót thêm một liều thuốc trợ tim cho cổ đông, khiến cổ phiếu khó khăn nhiều ngày đột nhiên tăng cao hết sức.
Thái Gia Tuyền nghẹn họng thật lâu, bất đắc dĩ rơi vào thế cụt, sau một hồi không nói gì lại nói ra một câu không đâu: “Cái. . . Xe Volkswagen Beetle trong nhà xe của anh là mua cho em. . .”
“. . . . . .”
“Anh trước hết đưa nó cho em. . . em hiện giờ đi làm thật là xa nha. . .”
“. . . . . .”
“Chính anh từ từ nhớ lại đi, em cũng vậy không muốn ép anh làm gì. . . Chẳng qua em nói trước cho anh biết, em đặc biệt là người không có kiên nhẫn, tuổi của em đã xếp vào hàng ngũ gái ế, nếu quá lâu mà anh cũng không tự đứng dậy được, em nói không chừng sẽ thay lòng.”
Hạ Cẩm Hiên khóe miệng khẽ run, Thái Gia Tuyền nhìn ở trong mắt anh, nói tiếp: “Đến lúc đó anh cũng đừng hối hận, nếu lại rơi nước mắt, còn uống thuốc ngủ để tự sát, chắc em cũng nên tôn trọng quyết định của anh thôi!” Tiểu ác ma trong lòng quấy phá, Thái Gia Tuyền càng nói càng đắc ý.
“Thái tiểu thư, nếu như cô không có chuyện gì khác, vậy thì mời đi ra ngoài đi.” Hạ Cẩm Hiên lạnh nhạt nói, khuôn mặt hình như có chút tức giận.
Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, trong ấn tượng thì anh cũng chưa từng thật sự tức giận qua với mình, nhưng bây giờ, anh tựa hồ giận thật.
“Đi thì đi!” Thái Gia Tuyền phẫn uất đóng cửa bước ra.
Hạ Cẩm Hiên mặt không vẻ gì ngồi ở chỗ đó, nhíu chặt mày, một tay cầm hợp đồng nữ giúp việc lên, một tay khác vô lực nâng trán, rơi vào trầm tư: “Rơi lệ, tự sát? . . . Đây chính là nguyên nhân để lựa chọn mất trí nhớ sao? Thái Gia Tuyền, cô rốt cuộc là gì đối với tôi? Tôi không phải là hận cô sao?”
“Là cậu quá nhạy cảm quá gấp gáp đó.” Liễu Khê nhai một miệng lớn thức ăn, lại giảng đạo cho Thái Gia Tuyền: “Cậu thỉnh thoảng cũng phải đứng ở góc độ của anh ta mà nhìn nhận vấn đề. Bây giờ cậu đối với anh ta mà nói chỉ là người xa lạ mà thôi.”
“Coi như đối đãi với một người xa lạ, ít nhất làm mình có thể cảm nhận thân thiết, chân thành. Đâu có giống như anh ấy, giống như người đang ở xa ngàn dặm?” Thái Gia Tuyền kháng nghị nói.
“Làm ơn, cậu là cậu, anh ta là anh ta, làm sao cậu có thể đi so với hoàn cảnh của anh ta?”
“Rõ ràng mình cùng anh ấy sống trong một hoàn cảnh!” Thái Gia Tuyền có chút chột dạ, nhưng vẫn nguỵ biện .
“Dạng người đẹp trai bị người người oán trách giống như anh ấy, lại có năng lực, người siêu cấp giàu có toàn kim cương lão ngũ. Bên cạnh lại có bao nhiêu người muốn với tới? Nhất là phụ nữ!” Liễu Khê nhắc nhở: “Cậu phải làm cho anh ta tin là cậu đến vì có dụng ý khác?”
“Mình có dụng ý khác?”Thái Gia Tuyền khinh thường nói: “Một cô gái lương thiện đơn giản giống như mình, nếu không phải lúc đó anh ấy cố ý trêu chọc mình, mình đã sớm cùng học trưởng ở cùng một chỗ!”
“Đúng rồi, gần đây cũng không có tin tức của Lâm Phong sao?” Liễu Khê sửng sốt một chút, thận trọng hỏi.
Thái Gia Tuyền cũng là sững sờ: “Khi mình trở về nước, học trưởng đã lấy được học vị bác sĩ rồi, ở lại đại học Hamburg làm trợ giảng. . .”
“Học trưởng, rất lâu không có liên lạc, gần đây có khỏe không?” Đêm đó, một bức mail được gửi đi, tuy chỉ có một câu nói ngắn gọn như vậy, nhưng cũng làm cho Thái Gia Tuyền ngồi trước máy tính viết rồi xóa đi nhiều lần, kết quả của việc viết rồi xoa đi, cuối cùng thật vất vả mới lấy hết dũng khí mà gửi đi.
Nhớ tới thời một năm Hạ Cẩm Hiên rời đi, cô một thân một mình ở lại nhà trọ kia, nếu như không phải có Lâm Phong an ủi cùng chăm sóc, không chừng cô đã tự sát ૮ɦếƭ nơi tha hương rồi. Vậy mà, chăm sóc của anh chỉ đơn giản như thế, không mang bất kỳ mục đích gì, bởi vì bọn họ cũng rất rõ ràng, giữa hai người không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa rồi, như vậy ít nhất vẫn là bạn bè. . .
Thái Gia Tuyền một đêm không có ngủ ngon, ngày thứ hai mang theo gương mặt gấu mèo đến công ty.
“Bảo bối, sớm thế~” Andre cố ý dùng câu tiếng Trung mới học, lớn tiếng chào hỏi cô, vì thế mà ở trong thang máy đưa tới vô số ánh mắt xem thường Thái Gia Tuyền.
Bởi vì Hạ Cẩm Hiên là lựa chọn mất trí nhớ, lựa chọn vấn đề lại rất đặc biệt, vì vậy mọi người cũng không phát hiện sự thật anh đang bị mất trí nhớ, chỉ là thái độ của anh đối với Thái Gia Tuyền trước sau có khác biệt, suy đoán Thái Gia Tuyền nhất định là bị tổng giám đốc đại nhân chơi chán rồi đá văng sang người khác, có khối người nhìn có chút hả hê.
Hiện tại cô lại cùng phó tổng giám đốc Andre có quan hệ không rõ ràng, khiến cho mọi người đối với Thái Gia Tuyền lại kinh thường hơn trước một bậc. Cô hiển nhiên đã thành đại danh tính tình lẵng lơ, câu tam đáp tứ.
Thái Gia Tuyền đã sớm lười phải giải thích, cô liền muốn không hiểu, tư tưởng phong kiến bảo thủ từ nhỏ đến lớn của cô, sao mà chịu được những người phụ nữ như thế. . . Nghĩ đến đây tất cả đều là do Hạ Cẩm Hiên ban tặng.
“Nhớ đó, sau khi khôi phục trí nhớ cũng đừng đến em!” Thái Gia Tuyền càng không ngừng oán thầm.
“Thái, buổi chiều theo tôi đến nhà xưởng ở ngoại thành kiểm tra một chút. Em có thời gian là một buổi sáng để chuẩn bị tốt các tài liệu liên quan.” Andre vừa vào phòng làm việc liền đổi lại vẻ mặt nghiêm túc, dường như anh ta là người đàn ông tốt luôn quan tâm đến sự nghiệp.
Thái Gia Tuyền đã sớm tập mãi thành thói quen, đối với sự thay đổi vẻ mặt của anh ta nhìn đã quen rồi. Trả lời một tiếng liền trở lại phòng làm việc bên ngoài bắt đầu làm việc.
Chiều hôm đó, Thái Gia Tuyền cùng Andre đi tới nhà xưởng kiểm tra, lại không ngờ thấy Hạ Cẩm Hiên cũng ở nơi đây, anh đang theo Lý Mạc Đình ở trước một máy thiết bị to lớn thảo luận cái gì. Lý Mạc Đình mỉm cười cùng Thái Gia Tuyền chào hỏi, Hạ Cẩm Hiên lúc này mới phát hiện ra hai người, vẫn nhìn cũng không nhìn Thái Gia Tuyền một cái, trực tiếp cùng Andre vào một phòng họp nhỏ trong nhà xưởng, hai người đóng cửa, không biết nói gì.
“Tiểu Tuyền, rất lâu không có gặp cô rồi, sẽ không quên hết bọn tôi chứ?” Lý Mạc Đình cười đến rất rực rỡ.
“Làm sao quên như vậy được?” Thái Gia Tuyền chế nhạo nhìn chàng trai cao lớn này: “Đúng rồi, máy thiết bị này là làm gì? Hai ngươi mới vừa rồi đang thảo luận cái gì?”
“A, người này rất lợi hại, trước mắt trên thế giới lớn nhất xx cơ. Bình thường là cầm nó tới sinh sản một chút máy móc bộ kiện (components) to lớn, nhưng là. . . .”(components: các thiết bị thành phần lắp ráp)
“Nhưng là cái gì?”
“Nhưng là thích hợp để lắp ráp cho các νũ кнí hạng nặng!” Lý Mạc Đình có chút thần bí nói.
Thái Gia Tuyền đột nhiên có chút dự cảm không tốt, bất an nhìn về hướng phòng họp kia. . .
“Thế nào?”
“A. . . Không có gì, thật là lợi hại nha!”
“Đó là đương nhiên, hiện tại trong công ty ngoại trừ tôi ra, toàn thế giới sẽ không mấy ai có thể làm ra cái này.” Lý Mạc Đình rất là kiêu ngạo.
“Vậy. . . Những quốc gia khác muốn làm ra νũ кнí hạng nặng, thì phải mua loại cơ khí này của chúng ta?” Thái Gia Tuyền hỏi dò.
“Ha ha, bọn họ có muốn mua còn mua không được!” Lý Mạc Đình có chút đắc ý: “Đây là thiết bị đặc biệt, không thể tùy tiện bán! Quốc gia đối với việc xuất khẩu nó là có xác minh hạn chế, ngay cả trong nước người mua cũng phải trải qua thẩm tra nghiêm khắc!”
Thái Gia Tuyền lại không an tâm, càng cảm thấy sự việc nghiêm trọng, trực giác của cô nói cho cô biết, Andre có quan hệ với những thiết bị này, bởi vì từ khi anh ta nhậm chức đến bây giờ đã lật xem rất nhiều tư liệu liên quan đến thiết bị này.
“Anh đến Trác Gấm rốt cuộc có mục đích gì?” Trên đường trở về, Thái Gia Tuyền giống như đang thẩm vấn phạm nhân mà chất vấn Andre, từ đầu đến cuối, cô đều không coi anh ta là lãnh đạo cấp trên của cô chút nào.
Andre nghiêm túc nhìn cô một hồi, muốn từ trong mắt cô nhìn ra chút gì, cuối cùng mỉm cười nói: “Đương nhiên là có mục đích, đó chính là vì cấp trên mà kiếm tiền nhiều hơn.”
“Anh nhất định còn có bí mật cái khác không thể cho ai biết!” Thái Gia Tuyền hùng hồn mà nói, nhưng người nào cũng không biết việc này để ý từ đâu mà đến.
An Đức Liệt nhún vai một cái: “Em sẽ biết.” Câu nói hàm hồ này, có thể có nhiều loại để giải thích, Thái Gia Tuyền tự động xem như ”Không thể cho ai biết”.
“Mình nhất định phải nhìn chằm chằm vào anh ta, bảo vệ tốt Trác Gấm, bảo vệ tốt Hiên của mình.” Thái Gia Tuyền âm thầm hạ quyết tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc