Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 51

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Ở trong bệnh viện, Thái Gia Tuyền trải qua một loạt kiểm tra, rất may mắn chỉ là chân tay có chút xay sát ngoài da, thân thể không có việc gì. Nhưng tình trạng của Hạ Cẩm Hiên hiện tại không tốt, trong quá trình anh lăn xuống núi, đầu ***ng phải một tảng đá lớn, xương sọ bị rạn ra, đã hôn mê bất tỉnh hai ngày. Nguy hiểm hơn nhiều so với vết thương gãy ở chân của anh. . .
Thái Gia Tuyền dù cùng cảnh sát lấy lời khai cũng vẫn kiên trì ở cạnh bên giường bệnh của Hạ Cẩm Hiên, một tấc cũng không rời chăm sóc cho anh. Nhưng hai ngày đã qua, mặc dù ngoại khoa não không phải là sở trường của cô, nhưng Hạ Cẩm Hiên nếu tiếp tục hôn mê như vậy sẽ không tốt chút nào. Thái Gia Tuyền vô cùng rõ ràng —— ”Người sống đời sống thực vật” ba chữ này càng ngày càng khiến tim cô nặng trĩu.
Kẻ đến người đi đủ mọi loại người, phần lớn bị Thái Gia Tuyền cùng nhân viên bệnh viện chặn ở phía ngoài, chỉ có Tề Minh và Hà Vân từ tấm kính thủy tinh thấy được tình trạng của Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên vốn là tổng giám đốc nay lại bị bắt cóc còn bị thương nặng, tin tức này mà truyền ra thì không hay.
Thị trường chứng khoán, trong giới thương nhân không thể kéo quá lâu hai đến ba ngày —— Cha mẹ của Hạ Cẩm Hiên cũng vội vàng quay về nước, cha anh tạm thời thay chức vụ của anh, còn mẹ anh thay cho công việc hiện giờ của Thái Gia Tuyền, một khắc không rời, luôn coi chừng con trai bảo bối của mình.
Cha mẹ Hạ Cẩm Hiên trước đó đến cảnh sát mới biết được Thái Gia Tuyền chỉ là nhân viên nữ cùng bị bắt cóc với Hạ Cẩm Hiên, vì vậy cũng không phát hiện cái khác. Mặc dù trong nội bộ công ty, Thái Gia Tuyền có nhiều điều tiếng. Nhưng cũng khiến cho người mẹ đang đau lòng vì con trai phải nhìn qua Thái Gia Tuyền đến hai lần. Thái Gia Tuyền cũng lười đi giải thích về mối quan hệ của hai người, chỉ yên lặng canh giữ ở một bên.
. . . . . . . . . . . . . . .
Đảo mắt một tuần đã qua, vết thương ở chân của Hạ Cẩm Hiên đã cắt chỉ rồi, nhưng người vẫn không tỉnh lại, tất cả mọi người có chút tuyệt vọng. Thái Gia Tuyền cũng từ kích động thống khổ của ban đầu mà chuyển thành bình tĩnh, bình tĩnh hướng hãng xin nghỉ dài hạn để chăm sóc cho Hạ Cẩm Hiên, giúp anh xoa P0'p, giúp anh lật người, thậm chí còn giúp anh lau.
Mẹ Hiên cũng từ trong đau buồn mà tỉnh táo lại, nhất cử nhất động của Thái Gia Tuyền đều để vào mắt, dần dần cũng phát giác ra sự bất đồng ở cô.
Một cô gái thật tốt, cũng không phải là tốn tiền thuê y tá, cho dù là cấp dưới của Hạ Cẩm Hiên, cũng không cần thiết phải túc trực ngày đêm chăm sóc anh.
“Thái tiểu thư. . .” Đến một ngày, mẹ Hạ rốt cuộc không nhịn được nữa mới lên tiếng: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Thái Gia Tuyền có chút mờ mịt gật đầu một cái: “Bác gái. . . Hạ phu nhân cứ nói.” Cô lúng túng vòng vo gọi.
“Cô và con trai tôi, là quan hệ như thế nào?” Mẹ Hạ ngược lại không để ý, hỏi rất trực tiếp.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, nhưng có chút ấp úng: “Tôi. . . Tôi là. . .” Cô lúc này mới nghĩ đến quan hệ giữa mình cùng Hạ Cẩm Hiên dường như chưa từng công khai.
“Là một kẻ điên cuồng ảo tưởng lấy người giàu có. . .” Đột nhiên một âm thanh vang lên: “Bác gái, đừng có bị hành động khôn khéo của cô ta lừa, cô ta chính là con hồ ly tinh.”
Thái Gia Tuyền ngây ngốc cùng mẹ của Hạ Cẩm Hiên không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa —— là Khang Hinh.
Thái Gia Tuyền không vui đứng lên, buột miệng nói một câu: “Đã lâu không gặp.” Cô hiện tại chẳng còn tâm tình mà đi so đo cùng cô ta.
“Cô! Thái Gia Tuyền, tôi cảnh cáo cô, đừng thấy tôi nể chút mặt mũi mà lên mặt!” Khang Hinh thấy thái độ đó của cô mà gào lớn.
Mẹ Hạ ngẩn người, ngay sau đó xác định suy đoán của mình, bà dù sao cũng từng có tuổi trẻ, cũng sống trong giàu sang lâu rồi, sao lại không thể nhìn ra tình huống lúc này chứ. Sắc mặt trở nên không tốt, buồn bực ngồi xuống.
Thái Gia Tuyền không để ý đến khiêu khích của cô ta, xoay người nhìn Hạ Cẩm Hiên nằm trên giường bệnh, khổ sở nghĩ —— nếu như anh tỉnh lại, sẽ vì mình mà ra mặt, sẽ không giống trước đây để mình tự xử lý chứ. . .
Hạ Cẩm Hiên mơ hồ khó hiểu nhìn Thái Gia Tuyền, ngay sau đó quay sang mẹ anh mà hỏi: “Mẹ, cô ấy là ai?”
Một câu nói, lại khiến mọi người như ngây dại. Người phản ứng đầu tiên chính là Khang Hinh, cô cầm lấy tay Hạ Cẩm Hiên mà hỏi: “Hiên, anh biết em là ai chứ?”
“Khang Hinh. . .” Hạ Cẩm Hiên có chút suy yếu, âm thanh có suy nhược nhưng rất rõ ràng.
“Hiên, thật tốt quá, anh có thể nhận ra em. Vậy. . . anh thật sự không nhận ra cô ta?” Khang Hinh rất vui vẻ, lại chỉ vào Thái Gia Tuyền hỏi.
Hạ Cẩm Hiên nhìn qua phía Thái Gia Tuyền, sau một lúc rồi lắc đầu một cái.
Thái Gia Tuyền cảm giác trong lòng bị ai đó đào thủng một cái lỗ to mà chảy hết cả máu. Nhìn gương mặt khó hiểu của mẹ anh, còn Khang Hinh thì hả hê cười nhạo, cuối cùng là ánh mắt mơ màng của Hạ Cẩm Hiên. Cô nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền ngã ra đất bất tỉnh. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cậu để lại cho anh ấy bóng ma rất lớn?” Liễu Khê mặc một bộ áo trắng rất kỳ quái, ngồi ở trước giường bệnh của Thái Gia Tuyền, có chút chăm chọc.
Thái Gia Tuyền túc trực mấy ngày mấy đêm liên tiếp, ở trước giường bệnh của Hạ Cẩm Hiên, thân thể hao mòn, cộng thêm đả kích từ việc Hạ Cẩm Hiên mất trí nhớ, thế nên cô té xỉu. Sau khi cô té xỉu, mẹ Hiên vội gọi bác sĩ tới, đưa cô đến phòng cấp cứu, mà Liễu Khê chính là bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện này.
“Trong lòng phải có ám ảnh rất lớn. . . Mới lựa chọn mất trí nhớ sao?” Thái Gia Tuyền bắt lấy Liễu Khê hỏi.
“Này, đại học tâm lý học của cậu đúng là uổng phí?” Liễu Khê liếc mắt, nói tiếp: “Nhưng mà loại mất trí nhớ này không phải là loại mất hết trí nhớ nghiêm trọng như vậy, bình thường cũng có thể khôi phục, chỉ cần có thời gian, yên tâm đi.”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái, cô lúc trước rất có hứng thú với tâm lý học(môn này học rất điên đầu mà chị có hứng thú à…ta thì thấy thầy cô dạy môn đó đúng là biết cách ђàภђ ђạ học trò..ha..ha…), những gì học qua ở lúc trước vẫn còn nhớ chút ít chỉ là ”Lựa chọn mất trí nhớ do chịu nhiều đả kích, hình thành ám ảnh trong lòng do tâm hồn bị tổn thương. . . cần nâng đỡ dẫn dắt” điều này khiến cô rất khó chịu.
“Hiên, cậu chính là như vậy, IQ cao hơn người khác nhưng vẫn có nhiều thiếu sót, điều này nói rõ ông trời rất công bằng! Cô không ghét bỏ cậu ấy là tốt rồi.” Tề Minh vừa ngồi xuống đã nói một câu không thích hợp như vậy. Lại làm cho người ta vừa tức vừa buồn cười, vô hình trung khiến Thái Gia Tuyền nhẹ nhõm không ít.
Thấy sắc mặt của cô có phần hòa hoãn, Tề Minh nở nụ cười, nói với Liễu Khê: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy không?”
Liễu Khê biết điều lui ra ngoài, Thái Gia Tuyền hiểu được, cũng nghiêm túc chờ đợi câu hỏi của anh ấy.
Đem chi tiết ngày hôm đó hai người bị bắt cóc nhớ lại hết một lần, Tề Minh lúc này mới bỏ qua cho Thái Gia Tuyền: “Tốt lắm, tôi về nghiên cứu thêm một chút, cô tốt nhất nên nghỉ ngơi đi. Lát nữa Khiết Nhã sẽ đến với cô.”
“Tề Minh.” Thái Gia Tuyền vội gọi anh: “Không cần, nghe nói Khiết Nhã mang thai, đừng có hành cô ấy. Lát nữa tôi sẽ về, cũng không thể ở bệnh viện được.”
Tề Minh do dự một chút, gật đầu một cái: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, tạm biệt.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thái Gia Tuyền mượn phòng của Liễu Khê làm đà điểu, cũng may lúc đầu không mang theo đồ đạc của mình. Cũng không biết mình có lưu lại dấu vết ở trong biệt thự của Hạ Cẩm Hiên, có thể giúp khôi phục một chút trí nhớ hay không.
Cho đến hơn một tháng sau, biết được tin tức của Hạ Cẩm Hiên trở lại, Thái Gia Tuyền không kịp chờ liền chạy ngay về hãng, nộp bản hiệu chỉnh công việc.
Nhưng công việc được phân cho không thuận lợi giống như tưởng tượng, theo Lý Giai Giai nói, Đỗ Quyên đem mọi công việc quăng xuống hết cho cô. Đúng là hai ngày sau nhận lệnh từ Đỗ Quyên, thế nhưng cô phải ngồi đợi mà không ở tổng bộ nên không gặp được, còn cô ta vẫn tiếp tục làm việc bên Hán Thành. Nhìn qua chỉ là đồng nghiệp, đem Thái Gia Tuyền gọi ra khỏi phòng làm việc không phải là không được, nhưng Đỗ Quyên là cố tình không làm như vậy.
Thái Gia Tuyền giận đến thở phì phò, hận không thể chạy đến tổng bộ cho Đỗ Quyên một đấm, nhưng đầu sỏ gây nên hình như là tổng giám đốc thân yêu của cô nên chỉ đành nuốt hận mà chấp nhận.
Hôm nay, khi mỗi tuần đi tổng bộ báo cáo công việc một lần, đã gần hai tháng Thái Gia Tuyền không có thấy Hạ Cẩm Hiên rồi.
Cô dậy thật sớm, sửa soạn thật tốt cho chính mình —— mái tóc dài đen nhánh buông rủ xuống tùy ý, chỉnh tề lại không cứng nhắc; một cái áo sơ mi trắng rộng kết hợp với một cái áo vest nhỏ màu đen đơn giản tinh tế, một cái quần jean màu đậm, có vẻ mười phần sức sống, dí dỏm lại mất đi hình tượng chuyên nghiệp của nhân viên văn phòng.
Nhưng khi cô đầy một lòng hy vọng bước vào tổng công ty Trác Gấm, thì bị Lý Giai Giai kéo vào lối cầu thang thoát hiểm.
“Này, làm gì vậy?” Thái Gia Tuyền khó hiểu nhìn cô.
“Tôi đứng ở cửa chính đợi bà đã lâu lắm rồi, có chuyện nói cho bà biết.” Lý Giai Giai cau mày, mặt lo lắng: “Ngày hôm qua lúc tan việc, hệ thống nội bộ các nhân viên cao cấp trong công ty đưa ra một thông báo —— tháng sau, tổng giám đốc và Khang Hinh sẽ cử hành bữa tiệc đính hôn đó!”
“Cái gì?” Thái Gia Tuyền không thể tin trợn to hai mắt: “Là thư báo nội bộ?”
“Ừ.” Lý Giai Giai gật đầu: “Là ngày hôm qua lúc tan việc phát ra, cũng có rất nhiều người còn chưa biết. Nhưng mà bây giờ khẳng định mọi người đều thấy hết rồi.”
Thái Gia Tuyền đờ đẫn thật lâu, đột nhiên xoay người đi ra ngoài. Làm Lý Giai Giai sợ tới mức vội đuổi theo: “Này, Tiểu Tuyền, bà đừng kích động, bà định đi nơi đâu vậy?” Nhưng mới đuổi kịp tới cửa thang máy, liền bị những người khác gọi lại, Lý Giai Giai chỉ đành phải nhìn bóng lưng của Thái Gia Tuyền mà lo lắng suông.
Thái Gia Tuyền đi thẳng ra khỏi tòa nhà, đi vòng qua phía sau tòa nhà, ở bãi đậu xe chuyên dụng cho giám đốc công ty thì ngồi chồm hổm xuống.
Thân thể nho nhỏ co rút thành một cục, có vẻ có chút cô đơn. Đang lúc Thái Gia Tuyền nhìn chằm chằm vào điện thoại di động đến ngẩn người thì hai người đàn ông mặc vest đen, giày da tiến vào tầm mắt cô.
Thái Gia Tuyền vô tình ngẩng đầu lên, lại bị người đàn ông đẹp trai trước mặt làm cho sợ tới mức ngã về phía sau đặt ௱ô** ngồi xuống đất.
“Mới mấy ngày không gặp, Thái tiểu thư như đã trở thành một người mới vậy.” Andre mỉm cười nhìn Thái Gia Tuyền đang đờ đẫn trên đất, ga lăng vươn tay của mình ra.
Thái Gia Tuyền giật mình một cái, tay chân vội vàng cùng lúc chống đỡ tự mình bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, mặt phòng bị nhìn anh ta: “Anh còn dám tới nơi này? Cảnh sát đang tìm anh khắp nơi!”
Andre thấy không thú vị nên thu tay lại, khẽ cười mấy tiếng: “Thái tiểu thư không biết sao? Tên Hạ kia đã hủy án rồi. Hơn nữa, hiện tại tập đoàn Lý Ngang ở Italy đã đầu tư hai mươi tỷ Euro vào Trác Gấm Heavy Industry, trở thành cổ đông lớn thứ ba sau người nhà họ Hạ trong tập đoàn. Những thứ này đều mới vừa hoàn thành trong tuần trước, mà tôi —— hôm nay đến đây để chính thức nhận chức phó tổng giám đốc.”
Lời của anh ta nói không nhiều lắm, nhưng mỗi lời nói đó, tất cả đều cho Thái Gia Tuyền đả kích không nhỏ, vả lại một câu trước so một câu sau sâu sắc hơn, mỗi câu lại làm rung động hơn. Thái Gia Tuyền quả thật không cách nào tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh ta, có loại cảm giác đang nằm mơ.
“Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?” Hồi lâu, Thái Gia Tuyền mới nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, ánh mắt như muốn hỏi một câu như vậy.
“Ngày Cá tháng Tư đã qua hai tháng.” Andre nhún vai. Thái Gia Tuyền lúc này mới phát hiện ra hôm nay anh ta ăn mặc rất chỉnh tề. Thói quen thường ngày của anh ta là mặc một bộ vest thoải mái, mặc dù vẫn là bộ vest đen, nhưng kiểu dáng cắt cùng phối hợp có vẻ cẩn thận tỉ mỉ —— hoàn toàn là một hình ảnh hoàn hảo của người đàn ông chuyên nghiệp thành công, đâu còn dấu vết của một tên Mafia đầy tội ác? Thậm chí còn dễ dàng cho một cảm giác công lý và đầy đủ các sai lầm..
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu tựa qua một bên, định không để ý đến anh ta nữa, có chuyện gì, gặp được Hạ Cẩm Hiên dĩ nhiên có thể biết rõ. Dù sao hiện tại Andre cũng không có dấu hiệu tổn thương cô, vì vậy lại định đứng trên đất, an tâm chờ Hạ Cẩm Hiên có thói quen ngủ nướng nên hay bị trễ.
Andre im lặng cười cười, vừa muốn nói gì, đột nhiên Thái Gia Tuyền giống như viên đạn được bắn ra, chạy tới giữa đường xe chạy. Thì ra cách đó không xa có một chiếc xe mới quẹo vào, chính là chiếc xe việt dã đang chạy băng băng của Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên đạp thắng xe từ khoảng cách khá xa, xe dừng lại cách vị trí của Thái Gia Tuyền đứng khoảng một mét. Anh ngồi trong xe nhìn Thái Gia Tuyền ở phía đối diện, tựa hồ đang rơi vào trầm tư.
Thái Gia Tuyền cũng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn người trong xe, tựa hồ cũng đang suy nghĩ cái gì.
Andre liếc mắt nhìn trời, nhàn nhã bước đến bên cạnh xe của Hạ Cẩm Hiên, nhìn anh nói: “Hạ, tôi chờ anh đã lâu, anh tính dừng lại ở nơi này bao lâu thì làm phiền báo cho tôi biết trước, để tôi còn điều chỉnh lại thời gian làm việc của tôi.”
Hạ Cẩm Hiên hoàn hồn, lạnh lùng nhìn Andre một cái, quay đầu lại nói với Thái Gia Tuyền: “Có chuyện gì thì để cho tôi đậu xe rồi nói tiếp được chứ?”
Thái Gia Tuyền khéo léo gật đầu một cái, vội lùi sang một bên. Ít nhất anh cũng không đối xử hờ hững với cô như người xa lạ, chỉ bấy nhiêu đó cũng để cho cô có chút vui mừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc