Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 50

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Hiên?” Thái Gia Tuyền thử gọi một tiếng, muốn xác định xem là phản ứng của anh hay do phản ứng của thuốc.
Nhưng một phút sau, Hạ Cẩm Hiên lại ngồi dậy, nghiêng người dịu dàng hôn lên môi của cô. Thận trọng *** láp vết thương trên lưỡi cô, đau lòng vuốt ve tóc của cô.
“Tuyền, thật xin lỗi, anh. . . Anh thiếu chút nữa đã không nhịn được, nhưng mà. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên cúi thấp đầu, thế mà Thái Gia Tuyền vẫn thấy được một giọt nước nhỏ xuống, anh khóc sao?
“Tại sao? Với liều thuốc ngủ đó đủ ngủ cả ngày vì sao lại không có việc gì?” Thái Gia Tuyền ngược lại trở nên lý trí, có lẽ trong tiềm thức, cô không nghĩ sẽ nhắc lại chuyện mới vừa rồi.
Trầm mặc hồi lâu, dĩ nhiên là Hạ Cẩm Hiên đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, nhưng lại chậm rãi nghiêng đầu tựa sang một bên, không muốn nhìn thẳng vào Thái Gia Tuyền. Anh nhẹ nói ra một câu, những lời này thiếu chút nữa khiến Thái Gia Tuyền hít thở không thông —— ”Một năm này anh sớm đã miễn dịch với mấy loại thuốc an thần thế này rồi.”
Thái Gia Tuyền không biết nghĩ gì, bởi đầu óc cô căn bản đã trống rỗng. Hơn nữa cũng không có nhiều thời gian để nghĩ, Hạ Cẩm Hiên giờ mới quay đầu nhìn cô nói: “Bọn họ không có phái thuộc hạ quay lại xem xét, nhất định là cho rằng anh đã ngủ say. Có thể trốn ra ngoài hay không chỉ có tối nay mới định đoạt.”
Thái Gia Tuyền sững sờ gật đầu một cái, trong lòng cảm giác có chút rất lạ.
Nhìn Hạ Cẩm Hiên như một thần trộm chuyên nghiệp ấy, tránh qua máy theo dõi có gắn tia hồng ngoại, dẫn theo Thái Gia Tuyền từ cửa sổ trèo sang một gian phòng trống khác ở bên cạnh, sau đó từ căn phòng kia trèo xuống lầu. Dọc theo đường đi hẳn hết sức thuận lợi.
Bởi vì không riêng gì An Đức Liệt cho là Hạ Cẩm Hiên đã bất tỉnh, nên đã buông lỏng cảnh giác. Cũng bởi An Đức Liệt mới vừa rồi thật sự bị Thái Gia Tuyền khơi lên lửa dục khó nhịn, lại không được phát tiết. Bất đắc dĩ chỉ đành phái người đi cả đêm tìm phụ nữ cho anh ta, bây giờ đang ở trong phòng nào đó lêu lổng, làm sao có thể phát hiện tù nhân bỏ trốn.
Cứ như vậy, Hạ Cẩm Hiên kéo Thái Gia Tuyền chạy về hướng phía sau trang viên Trà viên.
“Hiên! Tại sao không chạy ra phía ngoài, chạy lên núi làm gì?” Thái Gia Tuyền nghi ngờ hỏi.
“Sau khi bọn họ phát hiện, hơn phân nửa sẽ đuổi theo bằng đường đó, như vậy chúng ta thoát không được bao lâu. Chạy theo hướng núi trà, không chừng lên cao có thể bắt được tín hiệu, gọi điện thoại báo cảnh sát mới là quan trọng nhất!” Hạ Cẩm Hiên không quay đầu, tiếp tục kéo Thái Gia Tuyền tiếp tục đi.
Hai người vùi đầu đi được hồi lâu, Thái Gia Tuyền vẫn là nhịn không được hỏi: “Hiên! Anh. . . Liều thuốc mê lớn như thế. . . vì sao một chút cảm giác cũng không có?”
“Anh không phải nói qua với em rồi sao? Anh mỗi đêm đều uống rất nhiều thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Lúc phát bệnh nghiêm trọng, bác sĩ tâm lý của anh cũng sẽ cho anh dùng thuốc an thần. Thời gian dài, phải dựa vào thuốc khiến cho thuốc đối với anh không còn tác dụng.” Giọng nói của Hạ Cẩm Hiên có chút nhẹ nhàng.
“Hiên, thật xin lỗi!” Thái Gia Tuyền cực kỳ đau lòng, cầm lấy tay anh dùng sức nắm: “Nhưng thật ra là anh hiểu lầm! Khi đó em đã sớm yêu anh, chỉ là bản thân em không phát hiện ra thôi. . . . Em chỉ hiểu rõ một điều, chính là em đối với Lâm Phong sớm đã không còn cảm giác! Cho đến khi anh rời khỏi em, bầu trời dường như cũng sụp đổ đối với em.”
Tay Hạ Cẩm Hiên buông lỏng xuống, nhưng chân vẫn bước đi không hề nghỉ.
Thái Gia Tuyền vừa khóc vừa kể : “Em cũng vậy, mất ngủ cả một thời gian dài, nhưng mà em so với anh thì không thể bằng, ít nhất khi em cực kỳ mệt mỏi sẽ bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ!” Dừng một chút, đột nhiên Thái Gia Tuyền có chút trở nên kích động: “Anh là đồ đáng ghê tởm! Những gì anh nghĩ trong lòng đến giờ vẫn không cho em biết! Nếu anh chịu nói ra hết thì chắc sẽ không như bây giờ! —— mới vừa rồi! Mới vừa rồi em suýt chút nữa là ૮ɦếƭ rồi, anh lại còn thấy ૮ɦếƭ mà không cứu! Anh sớm nói với em là anh làm bộ ngủ, em sẽ không hoảng sợ đến vậy. . . Sợ như vậy! Anh có biết thật sự rất đáng sợ hay không!” Thái Gia Tuyền nói xong liền bắt đầu khóc lớn lên, mặc dù cố sức khắc chế không phát ra tiếng, nhưng vẫn phát ra tiếng rất to.
“Tuyền, thật xin lỗi, anh thật sự thiếu chút đã không nhịn được mà đánh cho tên kia một trận, nhưng cơ hội để chúng ta trốn chỉ có lần này, anh chỉ có thể nhịn, anh thật sự không nghĩ đến em sẽ gặp chuyện không hay! Nhưng mà. . . nếu anh biết em sẽ cắn lưỡi tự sát thì anh chắc chắn sẽ không làm bộ.” Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc dừng bước, ôm cô giải thích.
“Anh thật là quá đáng! Nếu như em không cắn lưỡi tự vận, anh ta căn bản sẽ không bỏ qua cho em, chẳng lẽ anh có thể trơ mắt để anh ta, để em bị anh ta. . . . . . Bị anh ta. . . . . .” Thái Gia Tuyền dùng sức khóc, cô cũng không để ý tới hiện giờ bọn họ đang chạy trối ૮ɦếƭ hết sức bức bách, cô chỉ muốn nghe câu trả lời của Hạ Cẩm Hiên.
“. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên trầm mặc, Thái Gia Tuyền trào dâng nỗi lòng đến nghẹn cả họng. Chẳng lẽ anh thật sự không cần để ý? Anh thật sự muốn bỏ rơi cô, hi sinh cô?
“Tuyền, anh ta là thật sự thích em, anh có thể cảm thấy.” Hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên đột nhiên điên cuồng mà nói một câu như vậy. Thái Gia Tuyền mặt không giải thích được nhìn anh, chờ anh giải thích tiếp.
“Nếu thích, sẽ. . . không thể khiến em bị thương.” Hạ Cẩm Hiên có chút đờ đẫn bổ sung.
Thái Gia Tuyền hoàn toàn kinh hãi, cô cuối cùng đã hiểu ý của anh, cứ nghĩ đi nghĩ lại trong đầu nhiều lần, cô thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười.
“Hiên, anh nói cho em biết! Khái niệm tình yêu của anh rốt cuộc là gì?” Thái Gia Tuyền kiềm chế kích động trong lòng xuống, tận lực bình tĩnh hỏi: “Anh rốt cuộc sẽ làm gì với em? Anh cho tới bây giờ đều không cưỡng cầu hai người ở cùng một chỗ sao? Chẳng lẽ chỉ cần là người thích em, anh cũng có thể yên tâm buông em ra? Vậy có phải một lão già 80 tuổi yêu thích em, anh cũng có thể nghĩ ông ta sẽ vô hại với em phải không?”
“Sẽ không, anh . .” Hạ Cẩm Hiên buồn khổ lắc đầu: “Anh đương nhiên phải xác nhận trước người đó có khả năng để cho em hạnh phúc hay không.”
Thái Gia Tuyền cuối cùng cũng hiểu, thì ra trong lòng anh yêu cho tới bây giờ đều không phải là muốn độc chiếm, anh mặc dù cũng sẽ ghen, sẽ bởi vì bị lạnh nhạt mà thương tâm khổ sở, nhưng anh cư nhiên cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ muốn độc chiếm cô! Tại sao có thể có người ngây thơ đến như vậy? Khó trách anh không thể chịu được K**h th**h mà muốn cầu hôn cùng cô, khó trách anh bị ngăn trở sẽ muốn buông cô ra. Mới vừa rồi anh không phải muốn hi sinh cô, ngược lại, anh cho là An Đức Liệt sẽ thương tiếc vì yêu cô!
“Anh là tên khốn kiếp! Không có năng lực để yêu!” Thái Gia Tuyền tức giận đẩy anh ra, tiếp tục hướng đến đỉnh núi đi tiếp.
Trời càng ngày càng tối, hai người trầm mặc từng bước từng bước leo dần lên núi. An Đức Liệt đối với morphin hết sức tự tin, nửa ngày cũng không có dấu hiệu đuổi theo.
“Tích tích.” Âm thanh thanh thúy vang lên nhắc nhở hai người, hai người đều run lên.
“Có tín hiệu rồi!” Thái Gia Tuyền H**g phấn tháo đồng hồ đeo tay xuống đưa cho Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên nhận lấy đồng hồ đeo tay từ tay Thái Gia Tuyền, sau khi loay hoay một hồi, bấm 110: “. . . . . . . . . Chúng tôi ở bên ngoài thành phố Tây Giao, tại ngọn núi trồng trà lớn, trước khi đến đồi trà sẽ là ngôi biệt thự lớn màu trắng. Các anh tìm thư ký của tôi, bảo anh ta truy tìm mã hóa ***, tôi có thể giữ máy chờ. Anh ta có thể tìm ra tôi ngay.”
Cúp điện thoại, Hạ Cẩm Hiên thở phào nhẹ nhõm, có chút may mắn vì ban đầu đã để Thái Gia Tuyền đeo chiếc đồng hồ này. Ngẩng đầu nhìn Thái Gia Tuyền đang ngồi trên tảng đá lớn trầm mặc không nói gì, xem ra không có ý định để ý đến anh.
Cứ như vậy, hai người ngồi đối mặt nhau trong yên lặng, chờ cảnh sát đến, không khí có chút ngột ngạt. Không một ai phá vỡ trầm mặc —— cho đến khi biệt thự cách đó không xa đột nhiên sáng đèn, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng gầm gừ.
“Bọn họ đã phát hiện.” Hạ Cẩm Hiên dùng giọng nói bình tĩnh an ủi: “Đừng sợ, cảnh sát cũng sắp đến rồi.”
Nhưng bọn họ không thể tránh quá lâu, vốn cho là nhờ bóng tối che chở cho họ tránh khỏi An Đức Liệt, nhưng đối phương lại biết rõ phương hướng của họ mà đến.
“Đáng ૮ɦếƭ! Là kính hồng ngoại! Tuyền, mau đến đây!” Hạ Cẩm Hiên chợt hiểu ra, vội vàng nắm tay Thái Gia Tuyền chạy sâu vào núi. (hồng ngoại nghi hoặc hồng ngoại kính, là một loại thiết bị dò xét ban đêm, có thể thông qua nguồn nhiệt cảm ứng, vào đêm khuya đưa tay không thấy được năm ngón lại dễ dàng tìm được người hoặc động vật hoang dã ... từ thân nhiệt cơ thể họ phát ra cũng có thể thấy được dáng vẻ họ trong đêm.)
Hai người không quen thuộc địa hình, chỉ có thể điên cuồng chạy về phía trước, những người phía sau dĩ nhiên là tăng thêm hiệu suất đuổi theo. Cuối cùng, Hạ Cẩm Hiên cùng Thái Gia Tuyền giống như bị đồn đến một cái dốc.
Cái dốc đứng này mặc dù không đến nỗi giống như vách đá hung hiểm nhưng lần này phải ૮ɦếƭ là không còn nghi ngờ gì, bất ngờ mặt đất trở nên nghiêng dữ dội, khiến anh phải dựa vào những tảng đá sắc nhọn, trong bóng đêm đen như mực, Hạ Cẩm Hiên căn bản không thể nhìn thấy sườn của dốc núi.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ xoay người, theo bản năng liền kéo Thái Gia Tuyền ra sau lưng, nghiêm nghị nhìn An Đức Liệt với sắc mặt tái xanh. Nhưng chỉ có Thái Gia Tuyền cảm thấy, chân của anh có chút vô lực, hiển nhiên morphine đối với anh cũng không phải là vô dụng, chỉ là hiệu quả có tác dụng trong sớm muộn mà thôi. Thậm chí Thái Gia Tuyền cần khẽ dùng sức chế trụ thân thể của anh, mới không khiến Hạ Cẩm Hiên ngã xuống.
“Không muốn bị thương liền ngoan ngoãn trở về!” An Đức Liệt nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng trong lòng dường như có chút căng thẳng.
“Tôi đã báo cảnh sát, không bao lâu cảnh sát sẽ tìm tới nơi này, tôi thấy anh trước hết lo cho chính mình thì tốt hơn.” Hạ Cẩm Hiên nói với vẻ trầm thấp suy yếu.
An Đức Liệt khẽ cúi đầu trầm ngâm chốc lát, lời nói của Hạ Cẩm Hiên dĩ nhiên không thể tin. Đột nhiên ở sau lưng vang lên giọng nói của người áo đen, nhưng lại sử dụng tiếng ý.
Thái Gia Tuyền nghe không hiểu tiếng Ý, nhưng trực giác cho cô biết Hạ Cẩm Hiên là đang thở phào nhẹ nhõm, còn An Đức Liệt thì trợn to hai mắt, trong ánh mắt xanh thăm thẳm ấy là lửa giận cao ngút trời.
“Cảnh sát đến.” Hạ Cẩm Hiên dịu dàng giải thích.
An Đức Liệt trầm muộn gầm nhẹ một câu, kẻ mặc áo đen phía sau nhận được lệnh, bước nhanh đến cạnh chỗ Hạ Cẩm Hiên và Thái Gia Tuyền. Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, theo bản năng trốn lùi lại phía sau, nhưng cô lại quên sau lưng chính là một dốc núi đá lởm chởm. . . . . . .
An Đức Liệt sửng sốt một chút, khóe môi giựt gựt, nhưng cuối cùng không thể lên tiếng. Trong mắt chợt lóe lên sự lo lắng cùng bi thương, trơ mắt nhìn Thái Gia Tuyền té xuống sườn dốc, mà Hạ Cẩm Hiên không chút do dự liền xoay người lại bắt được tay của cô, cuối cùng bởi vì dược tính phát tác, thể lực không có liền ngã cùng với Thái Gia Tuyền. . .
“Rút lui!” An Đức Liệt không chút do dự, quả quyết ra lệnh, chỉ là xoay người lại nhìn thật lâu chỗ họ biến mất.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, các vết thương trên người đau thấu xương. Nhưng vẫn cảm thấy ấm áp khiến cô an tâm đến khó hiểu. . . Khi lăn lộn rốt cuộc cũng dừng lại, Thái Gia Tuyền mới chậm rãi mở mắt, thoát khỏi ***g *** của Hạ Cẩm Hiên, anh vẫn cố gắng che chở đầu của cô.
Nhẹ nhàng lắc lắc Hạ Cẩm Hiên, không thấy trả lời, Thái Gia Tuyền có chút luống cuống, giơ tay chạm vào mặt anh, tay chạm vào thứ gì đó ươn ướt. Trong lòng sợ hãi, Thái Gia Tuyền đưa tay lên mũi ngửi, quả nhiên là mùi vị của máu.
“Hiên. . . Anh đừng làm em sợ! Em không còn giận dỗi nữa rồi, anh tỉnh lại đi! Em thật sự rất sợ. . . Hiên! . . . . . .” Thái Gia Tuyền hoảng hồn, mặc dù thân là bác sĩ, nhưng trời tối đen như mực cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể bắt lấy ***g *** của Hạ Cẩm Hiên xác nhận tim và hô hấp vẫn còn, cầu nguyện cảnh sát đến.
Cảnh sát xem như cũng có năng lực, không bao lâu liền đi tìm đến cạnh đó, nghe được tiếng Thái Gia Tuyền kêu cứu, vội phái nhân viên xuống dưới cùng thiết bị cấp cứu. Mượn ánh sáng của đèn pha, Thái Gia Tuyền xem xét tình trạng của Hạ Cẩm Hiên, cố định xương cổ, và khẩn cấp cầm máu, chỉ đạo mọi người dùng băng ca khiêng Hạ Cẩm Hiên lên trên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc