Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 49

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Có lầm hay không? Bây giờ người dân cảm thấy sống quá nhàm chán? Đem cảnh sát chúng ta ra trêu trọc sao!“ Một người mặc đồng phục cảnh sát đang dò xét nhìn trái nhìn phải dãy nhà xưởng bỏ hoang, . . .
“Đội trưởng Lưu.” Một viên cảnh sát trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có cần lục xét điều tra một lần hay không?”
“Lục soát! Đương nhiên là phải lục soát!“ Viên cảnh sát họ Lưu trả lời: “Tuy những người này không biết điều, nhưng công việc của chúng ta vẫn phải làm! Cậu. . . Cậu. . . . . . Còn cậu nữa, tra xét ở những nơi lân cận kỹ một chút!“ Nói xong liền hạ thấp giọng nói với viên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh: “Tiểu Mã, cậu thật đúng là không có đầu óc! Đội chống khủng pố cũng tới, muốn thăng chức hay là muốn điều đi. Ngộ nhỡ bị bọn họ tố cáo nói chúng ta làm qua loa cho xong, trở về báo cáo công tác với cục quản lý thì thế nào?”
“Hả, đội trưởng Lưu, em cũng đi kiểm tra một chút.” Cảnh sát Mã đầu đầy hắc tuyến, khiếm nhã đi làm việc.
Bảy tám người tỉ mỉ lục soát một vòng, không thu hoạch được gì, này cũng không thể trách bọn họ làm việc không hiệu quả, sự thật là Andre đã phái người kiểm tra xung quanh mà những người đó thì không thể so với người thường được, ngay lúc anh ta cùng Hạ Cẩm Hiên và Thái Gia Tuyền lên xe rời đi trước, đã sai người cẩn thận dọn dẹp hiện trường, bất cứ dấu vết gì cũng không lưu lại.
Dĩ nhiên, đã làm thì nhất định sẽ có dấu vết. Cảnh sát Mã là dựa vào trực giác nhạy cảm mà phát hiện có chỗ không đúng.
“Đội trưởng Lưu, nơi này quá không bình thường!“ Đội trưởng Lưu tiến tới gần chỗ cảnh sát Mã.
“Nơi nào không bình thường?” Đội trưởng Lưu vẫn còn tức giận vì cho rằng có người bịa chuyện gạt cảnh sát, rất là tức giận, nhưng sau đó với kinh nghiệm điều tra bao năm của ông, dần dần cũng phát hiện có một chút dị thường.
“Nơi này rất sạch sẽ, sạch đến mức có chút —— cố ý!“ Cảnh sát Mã cau mày nói.
“Mọi người cẩn thận một chút! Nơi này rất có vấn đề!“ Đội trưởng Lưu gật đầu một cái, chân mày hẳn là nhăn lại còn sâu hơn so với cảnh sát Mã, xoay người về phía các đội viên lớn tiếng nhắc nhở.
“Đội trưởng Lưu!“ Một viên cảnh sát trẻ tuổi đang cẩn thận tra xét nhưng vẫn cố gắng bảo vệ hiện trường, cẩn thận vòng quanh các góc tường chạy tới: “Em tìm được cái này ở bên đống thép phế liệu kia!“ Vừa nói vừa chỉ chỉ đống phế liệu bỏ hoang ở một góc phòng.
“Vỏ đạn!“ Đội trưởng Lưu cùng cảnh sát Mã cơ hồ là đồng thời kinh hô.
Không sai, đó chính là một vỏ đạn, vết rạch phía trên vỏ đạn hiển nhiên còn mới, cả miếng vỏ đạn cũng không có bất kỳ dấu vết cũ kỹ nào. Những dấu hiệu đó đã nói lên vỏ đạn này là mới phát sinh gần đây! Thậm chí bọn họ còn có thể ngửi thấy được mùi thuốc S***g còn vương lại trên vỏ đạn.
“Nơi này quá lớn, gọi điện thoại về cục cảnh sát điều thêm người tới đây, lật ngược lên mà kiểm tra cho tôi! Nơi nào cũng không được bỏ sót!“ Đội trưởng Lưu mặc dù vẫn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng giọng nói đã hết sức nghiêm túc: “Tiểu Mã, cậu nhanh mang cái vỏ đạn này trở về cục cảnh sát, lập tức! Lập tức! Dùng tốc độ nhanh nhất tra một chút xem có tìm được người sử dụng nó không!“
“Dạ!“ Cảnh sát Mã lấy túi dùng để đựng vật chứng mở ra rồi bỏ vỏ đạn vào, hỏa tốc rời đi.
————
Cái vỏ đạn này hiển nhiên rất dễ tra được, bởi vì chính nó thiếu chút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của Thái Gia Tuyền, là vỏ đạn được tạo ra từ cái lần bắn Ô Long đó. Mặc dù lúc ấy Thái Gia Tuyền bị chính mình làm sợ tới mức không nhẹ, tình trạng bình tĩnh mất hơn phân nửa, nhưng cô cũng không thiếu đi sự thông minh.
Cô lao thẳng đến chỗ vỏ đạn rồi len lén giấu ở trên người, cho đến khi có một người trong đám mặc đồ đen mở cửa xe kéo cô ra ngoài, đem cô mang tới chỗ Andre. Thời điểm đi ngang qua đống thép phế liệu kia cô đã vứt vỏ đạn vào trong đó, lại còn cố ý làm bộ như vấp phải một cây thép, chân bị vấp mà té xuống, sau đó thuận thế đem vỏ đạn nhét vào trong đống phế liệu kia, mà thần không hay quỷ không biết.
Mà vỏ đạn kia, trước khi giao cho Hạ Cẩm Hiên sử dụng, cảnh sát đã đánh mã số lên nó, Thái Gia Tuyền mặc dù xem không hiểu, nhưng đã có đánh số liền nhất định sẽ có dấu vết mà lần theo. Vậy cũng giống như lúc cô gọi cho cảnh sát rồi để lại một chút tên họ để bổ sung thôi. . . . . .
Đang ở biệt thự không biết tên, Thái Gia Tuyền hiện tại là đang liều mạng cầu nguyện cho cảnh sát Trung quốc có khả năng trinh sát điều tra thật cao để có thể tìm ra manh mối cô đã để lại!
“Cái gì? Hạ Cẩm Hiên? Chính là tổng giám đốc của tập đoàn Trác Gấm hả?” Đội trưởng Lưu không thể tin mà nhìn chằm chằm vào cảnh sát Mã.
“Tổng giám đốc? Thật ra thì anh ta vẫn còn trẻ, vẫn chưa tới 30 đấy.” Cảnh sát Mã nhìn phản ứng của đội trưởng Lưu, trong lòng có chút buồn cười.
“Hả? Còn trẻ như vậy?” Đội trưởng Lưu lấy làm kinh hãi: “Hải, cậu nói hiện tại những người giàu có này, cả ngày không biết làm ra những thứ gì. Như vậy mọi người ở công ty đắc tội với người khác khẳng định rất nhiều, vậy làm sao tra à? Buồn ૮ɦếƭ người!“
“Việc. . . Này. . . . . .” Mã cảnh quan triệt để im lặng rồi, đội trưởng Lưu dường như cho tới bây giờ cũng không có khẩu đức gì, anh cũng lười nói gì rồi. Ai mà không biết con người của đội trưởng Lưu sẽ cho rằng ông là người nhàn rỗi ngồi ăn rồi chờ ૮ɦếƭ, nhưng trên thực tế, kinh nghiệm điều tra phá án của ông rất phong phú, suy nghĩ luôn rất rộng khiến người trong cục từ trên xuống dưới đều muốn giơ Ng'n t cái lên, cho nên cảnh sát Mã hoàn toàn không xem lời nói đùa của ông mà tưởng thật. Hình tượng ưu tú thường là vừa xấu vừa tốt!
Tóm lại là thế này, cả đồn cảnh sát đều không được an bình, vừa hội nghị khẩn cấp, vừa điều người tìm chủ mưu, ồn ào huyên náo, thậm chí đến tai thủ đô Bắc Kinh. Còn có quan chức chính phủ cấp cao tự mình tới hỏi vụ án này, giá cổ phiếu Trác Gấm Heavy Industry đang giảm liên tục hai ngày, trong lúc nhất thời làm cho dư luận xôn xao.
Người đầu tiên đội trưởng Lưu tìm chính là Tề Minh, từ chỗ của anh cặn kẽ hỏi tình huống của Hạ Cẩm Hiên cùng Thái Gia Tuyền mất tích khó hiểu ngày hôm đó. Lại thuận lợi lấy được đoạn ghi hình trong camera giám sát ở câu lạc bộ tư nhân đó, cũng căn cứ vào đường đi của chiếc xe việt dã trong đoạn ghi hình, điều tra toàn thành phố ở những nơi lớn nhỏ xem có để lại dấu vết nào không. Xem một đống hình ảnh đến khô con mắt, thật không dễ dàng mà nhìn thấy chút dấu vết —— hình ảnh cuối cùng của chiếc xe rời khỏi thành phố, chạy về hướng ngoại ô thành phố! Nhưng ngoại ô lớn như vậy, làm sao tìm được?
——————
“Tuyền.” Hạ Cẩm Hiên đánh thức Thái Gia Tuyền đang mơ mơ màng màng mà ngủ gà ngủ gật. Trời đã tối đen, tựa hồ *** phóng hỏa, làm chuyện xấu cũng nên chọn loại thời điểm này.
Thái Gia Tuyền lập tức thanh tỉnh lại hoàn toàn, mở to hai mắt nhìn anh, trong đôi mắt có chút sáng lên.
“Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế?” Mặt của Thái Gia Tuyền nhếch lên, Hạ Cẩm Hiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì. Buồn cười chặn lại ý nghĩ của cô: “Sao có thể trốn dễ như vậy chứ, ngoan ngoãn ăn một chút gì đi.”
“Không ăn, ai biết bọn họ có bỏ thuốc gì ở trong cơm hay không, đói ૮ɦếƭ cũng không ăn, anh cũng không được ăn!“ Thái Gia Tuyền nổi giận nói.
Andre phái người đưa cơm tối đến, bây giờ đã lạnh hoàn toàn, nhưng Thái Gia Tuyền lại ૮ɦếƭ cũng không chịu ăn một miếng, khát nước cũng là đi phòng rửa tay rót nước trong vòi mà uống.
“Tuyền, bụng mà đói quá, đến lúc có cơ hội cũng không còn hơi sức mà chạy.” Hạ Cẩm Hiên buồn cười nhìn cô, lôi kéo cô ngồi vào trước bàn nhỏ: “Ăn một chút đi, nếu bọn họ thật sự muốn bỏ thuốc, đại khái sẽ trắng trợn mà rót vào trong miệng em, cần gì lén lén lút lút làm chuyện như vậy.”
“Không thèm, cùng lắm thì đói ૮ɦếƭ thôi, anh ta khẳng định cần anh làm gì đó, đến lúc chúng ta ૮ɦếƭ đói, xem anh ta sẽ làm thế nào!“ Thái Gia Tuyền vẫn khó chịu mà tức giận.
Đang lúc ấy thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Andre đã thay một bộ quần áo thoải mái, có vẻ mang theo một loài hương vị mới. Anh mỉm cười đi vào, trêu nói: “Oh? Cuộc sống của Thái tiểu thư quả thật rất khó khăn sao? Không phải là khi còn bé thường bị người ta lừa chứ? Nếu không thì làm sao có thể không tin tưởng người khác đến như vậy?”
“Phi! Anh mới khó khăn đó!“ Thái Gia Tuyền tức giận trả lời một câu.
Đôi mắt màu xanh trong trẻo của Andre đột nhiên tối lại, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy đó, cuộc đời của tôi chính xác rất khó khăn.” Ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, đổi thành vẻ mặt dịu dàng: “Nếu Thái tiểu thư nghĩ ra phương pháp bỏ thuốc mà xử lí hay như vậy, tôi phải học theo thật tốt.”
Thái Gia Tuyền nhất thời đã trút được giận, vội lui về phía sau hai bước. Hạ Cẩm Hiên thì nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Anh định làm gì?”
“Tôi chỉ là muốn người đẹp của anh ngủ một giấc thôi không có gì khác hết.” Andre vẫn là bộ mặt ôn hòa như cũ mà nói: “Như vậy, sẽ giảm đi một ít phiền phức cho tôi.”
Đang lúc nói chuyện, một người mặc áo đen mang đến một cái ống tiêm đã được bơm đầy thuốc.
“Đấy là cái gì?” Thái Gia Tuyền hoảng sợ chất vấn.
“Morphine(1), liều thuốc không nhiều lắm, chỉ làm cho người ta ngủ mà thôi.” Giọng của Andre hết sức nhẹ nhàng.
“Làm sao anh có thể tùy tiện dùng cái loại thuốc này? Muốn làm cho chúng tôi ngủ thì dùng thuốc ngủ là tốt rồi!“ Thái Gia Tuyền dầu gì cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, đối với mấy cái dược tính của thuốc hết sức hiểu rõ. Morphine có tác dụng phụ cực lớn, sử dụng không đúng liều lượng sẽ làm người ta bị nghiện, thậm chí hô hấp bị suy kiệt mà ૮ɦếƭ.
“Hôm nay đã trễ rồi, tôi không tìm được thuốc ngủ, chỉ có cái này.” Andre làm như không việc gì cả nhún nhún vai: “Cùng lắm thì để cho em kiểm tra một chút về liều lượng của nó.”
“Anh! . . . . . .” Thái Gia Tuyền đang muốn mở miệng mắng to, lại bị Hạ Cẩm Hiên kéo về phía sau.
“Andre, cô ấy chỉ là một cô gái, cũng không làm được cái gì. Người anh lo lắng là tôi, như vậy chỉ tiêm cho tôi là được rồi, không nên gây tổn thương cho cô ấy!“ Giọng của Hạ Cẩm Hiên hết sức bình tĩnh, giống như những thứ morphine kia cùng anh không có liên quan.
An Đức Liệt nghe vậy không khỏi nhướng nhướng lông mày, mở to hai mắt nhìn anh: “Hạ, tôi rất bội phục anh, nếu như vậy, thì làm theo lời của anh đi.”
Thái Gia Tuyền muốn ngăn cản, nhưng nhìn vào ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên, cô cũng không có làm ra hành động lỗ mãng nào. Cũng may liều thuốc kia quả thật không nhiều, nên chỉ làm cho người ta an tĩnh, ngủ mê man mà thôi, dù sao cô cũng rất hiểu rõ dược tính, cho nên cũng chỉ có thể kiềm chế nhẫn nhịn, bất đắc dĩ nhìn ống tiêm bơm thuốc vào mạch máu của Hạ Cẩm Hiên.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, Hạ Cẩm Hiên chỉ chốc lát liền ngã xuống ở trên giường, Thái Gia Tuyền đau lòng đến rơi nước mắt, cũng rất kiên cường cắn chặt hàm răng, không phát ra một tiếng khóc nào.
Nhìn cô cố làm dáng vẻ kiên cường, Andre không khỏi có chút động lòng, hành động cũng có chút không theo lý trí. Đi tới bên người cô, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm, tôi sẽ tha hai người đi, tôi từ đầu đến cuối đều không muốn làm tổn thương hai người.”
An Đức Liệt đột nhiên ôm Thái Gia Tuyền một cái, ở bên tai cô mập mờ nói: “Nhất là em, tôi nói rồi, em sớm muộn gì cũng sẽ là người của tôi. Nếu là đồ của tôi, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ cẩn thận.” Nói xong, liền cúi đầu xuống hôn cô.
Cả người Thái Gia Tuyền cứng ngắc, cô sắp phát điên rồi, tại trong hoàn cảnh không biết sống ૮ɦếƭ như thế này, còn liên tiếp bị quấy rối, cô cảm thấy mình sắp điên mất.
Cố gắng kêu gào giãy giụa cũng có vẻ vô lực như vậy, thân thể bị ép sát vào tường, quần áo trên người thì chỉ còn dư lại vài cái, Thái Gia Tuyền hoàn toàn tuyệt vọng, có cái gì so với việc ở ngay trước mặt người mình thương mất đi trinh tiết, càng làm cho người ta phải khuất nhục đây? Mặc dù giờ phút này Hạ Cẩm Hiên ngủ như ૮ɦếƭ, căn bản không thể biết chuyện gì xảy ra, nhưng về sau, cô phải đối mặt như thế nào với anh đây? . . . . . .
“Đáng ૮ɦếƭ, buông ra, tôi không ***ng vào người em là được rồi chứ!“ Andre đột nhiên kêu to lên, đôi tay gắt gao nắm chặt cằm của Thái Gia Tuyền.
Cô cư nhiên cắn đầu lưỡi của mình, không muốn sống sao! Andre quả thật không cách nào hiểu được, cô cứ chán ghét mình như vậy sao? Theo suy nghĩ của Andre, việc quan hệ giữa nam và nữ rất bình thường giống như điều chế thuốc thôi, tại sao đối với Thái Gia Tuyền mà nói lại tựa như sói như hổ? Coi như mạnh mẽ cưỡng chế cũng sẽ gây ra tổn thương trong lòng của người phụ nữ, nhưng thế nào cũng không đến nỗi muốn tự tử chứ!
Xác định cô không hề muốn tự tử nữa, Andre giận dữ buông cô ra, quay đầu lại nhìn Hạ Cẩm Hiên vẫn như cũ mà ngủ say trên giường, trong lòng cực kỳ buồn bực. Cơn thịnh nộ cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng sập cửa đi. Anh ta rốt cuộc còn chưa tới trình độ phát rồ, đối với Thái Gia Tuyền đúng là vẫn còn có chút thương tiếc.
“Hiên!“ Thái Gia Tuyền sửa lại quần áo xốc xếch, cố gắng đem mình bao bọc lại một cách kỹ lưỡng, từ từ bò đến bên giường, nhìn Hạ Cẩm Hiên bất tỉnh nhân sự trên giường, đau lòng khóc nức nở. Mới vừa rồi, chỉ mới vừa rồi thôi, cô thiếu chút nữa sẽ phải rời anh đi vĩnh viễn. Trong miệng vẫn còn vương lại mùi vị của máu tươi, vết thương do bị cắn nát ở đầu lưỡi, nhưng những cái đau này vẫn còn thua sự sinh ly tử biệt.
Cũng may ông trời nhìn thấy, tên ma quỷ kia rốt cuộc tìm thấy lương tâm mà thả cô ra, nếu không Thái Gia Tuyền thật không biết mình còn có thể sống đến trời sáng ngày mai hay không, cả người còn có thể tràn đầy sức sống, tràn đầy tự tin lớn tiếng nói với Hạ Cẩm Hiên “Em muốn theo đuổi anh.” hùng hồn như vậy không.
Đưa tay cầm lấy tay của Hạ Cẩm Hiên, vùi mặt vào, mặc cho nước mắt của mình không ngừng chảy ra. Nhưng cô sinh ra ảo giác sao? Tay của Hạ cẩm Hiên tựa như đang giật giật?
Thái Gia Tuyền nghi ngờ ngẩng đầu lên, lại không ngờ đối mặt với cô là một gương mặt tràn đầy yêu thương và ánh mắt đầy vẻ tức giận. . .
(1) Morphine là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc