Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 48

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thái Gia Tuyền có chút tuyệt vọng nghiêng dựa vào trên cửa xe, “Bốp“ một tiếng, không thể nghe thấy tiếng vang truyền vào lỗ tai của cô.
Thái Gia Tuyền kinh ngạc nhìn nơi phát ra âm thanh, phát hiện bên trên cửa xe ghế lái đột nhiên có một vật nho nhỏ nhô ra. Đưa tay với đến cái vật nhỏ, nhẹ nhàng kéo ra —— một hộp màu đen hiện ra ngay trước mắt.
Thái Gia Tuyền một hồi mừng rỡ, nhẹ tay đưa vào bên trong dò xét. Lấy ra hai đồ vật bên trong.
Trong đó một dạng dĩ nhiên là súng lục bỏ túi mà Hạ Cẩm Hiên đã giấu, Thái Gia Tuyền cực kỳ hưng phấn, tay cầm súng có một chút phát run. Cô bây giờ không để ý đến nỗi sợ, học bộ dạng trong phim truyền hình, rất thuận lợi đem đạn nạp vào lên nòng.
Một kiện đồ khác thật ra cũng không thu hút, là một quyển sách in nhỏ. Thái Gia Tuyền vốn không có ý định đi xem nó, nhưng trong lúc vô tình liếc thấy một tờ trong đó, lại hết sức quen thuộc với mình, đó là bản vẽ.
“Đồng hồ đeo tay?” Thái Gia Tuyền cơ hồ cả kinh kêu to ra tiếng. Vội cầm sách nhỏ lên nhìn kỹ, càng xem về phía sau, càng hưng phấn trợn to hai mắt.
“Cái người đáng ૮ɦếƭ kia!“ Thái Gia Tuyền khép lại sách, cười khổ mắng một câu. Lại giật mình vì mình lỡ lời, vội lắc cái đầu: “Phi phi phi, tôi thu hồi, Hiên không thể ૮ɦếƭ được, ngàn vạn lần không thể ૮ɦếƭ!“
Tư tưởng lại trở về thực tế, tâm tình hốt hoảng lại nổi lên, Thái Gia Tuyền một giây cũng không dám chậm trễ, đem súng lục giấu ở trong túi áo, để hai tay trống, cầm lên quyển hướng dẫn bắt đầu bày ra trên xe.
Đúng vậy, quyển sách nhỏ kia chính là sách hướng dẫn đồng hồ đeo tay của Thái Gia Tuyền, ban đầu Hạ Cẩm Hiên dưới cơn nóng giận đã sửa lại trình tự đồng hồ đeo tay, hơn nữa ra lệnh cô đeo vào, không cho phép tháo ra, hiện nay dường như có thể giúp cứu mạng.
Quả nhiên, trên sách hướng dẫn chỉ ra một điểm đỏ, hiện lên vị trí hiện tại của Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền thận trọng dùng thẻ đổ xăng trên xe cạy ra rãnh bề ngoài ở nắp sau, theo như sách nhỏ nhắc nhở, ở bên trong tìm được một cái nút nhỏ nhất, nhẹ nhàng đè xuống.
“Tít“ vang lên một tiếng, đánh thức máy móc đồng hồ đeo tay, thế nhưng bên trong mặt đồng hồ hiện ra một màn hình điện tử! Mà mười hai viên kim cương kia đương nhiên chính là những con số dùng để nhập số để gọi đi.
Được cứu rồi! Thái Gia Tuyền vội đóng lại nắp sau, lại cạy ra nắp trước: “Phiền toái như vậy, khó trách không có ngoài thị trường.” Thái Gia Tuyền vừa loay hoay vừa âm thầm oán thán. Cũng may nhờ nó ẩn giấu được đủ sâu, nếu như liếc mắt liền nhìn ra là khối đồng hồ điện tử, đoán chừng sớm đã bị lấy đi thôi.
Thận trọng dùng ngón áp út nhấn 110: “Alô, chúng tôi bị người ta bắt cóc, làm ơn đến cứu chúng tôi. Vị trí của tôi bây giờ. . .” Thái Gia Tuyền vội nhìn về phía hướng dẫn ghi: “Tôi không biết, hướng dẫn ghi địa danh không cụ thể, chỉ là kinh độ và vĩ độ là **. Chúng tôi ở một dãy nhà bỏ hoang!“ Cuối cùng, cô còn chưa quên cộng thêm một câu: “Các anh phải mang theo nhiều người đến! Bọn họ rất lợi hại!“
Điện thoại cắt đứt, lòng thấp thỏm của Thái Gia Tuyền cuối cùng có chút vơi đi. Có chút run run lấy ra khẩu súng lục, nhắm ngay khóa cửa xe. Cô một khắc cũng không muốn chờ thêm nữa, cô muốn xác định Hạ Cẩm Hiên có an toàn hay không.
Trong dãy phòng trống trãi, tiếng súng nổ vang lên đặc biệt vang to. Mặc dù trong buồng xe có cách âm, nhưng tiếng súng vẫn truyền đi rất xa. Hạ Cẩm Hiên đang ở một căn phòng khác cách đó vài dặm trong lòng cảm thấy kinh hãi!
“Khốn kiếp! Mày lại dám làm tổn thương cô ấy!“ Hạ Cẩm Hiên điên cuồng như sư tử rống vào camera, tránh thoát người mặc áo đen bên cạnh vẫn còn sững sờ, hướng Andre mà nhào tới.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ai nha, Tiểu Hiên Hiên cho là Andre Gi*t Tiểu Tuyền Tuyền đấy.
Thái Gia Tuyền không nghĩ tới, nóng lòng nhất thời của mình sẽ gây ra hậu quả không tốt như vậy. Hoang mang sợ hãi vứt bỏ súng lục, bịt lấy lỗ tai hoảng sợ hét lớn lên.
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý tiếng súng sẽ vang dội như vậy, càng làm cho cô sợ tới mức cơ hồ tiểu trong quần, đạn cũng không có bắn xuyên qua khóa cửa chỗ tài xế ngồi như cô mong muốn, mà nó dội ngược lại, trực tiếp bay vào cánh cửa tay lái phụ bên kia. Mà cô nằm trong phạm vi đường viên đạn bay ngược ra, viên đạn kia dường như bay sượt qua vai cô.
. . . . . .
Bên kia, Hạ Cẩm Hiên thế nào cũng luyện qua chút thuật phòng thân, nhưng hiện nay còn chưa ᴆụng được vào Andre, liền bị một quyền đánh vào иgự¢, nửa ngày không thở nổi, cả người nhếch nhác vùi ở dưới chân Andre liều mạng ho khan.
“Nghe này, tao sẽ không làm cô ấy bị bất kỳ tổn thương nào, nhưng nếu như mày giở trò gì, tao sẽ có biện pháp để mày không bao giờ gặp lại cô ấy!“ Andre vuốt vuốt ngón tay, chỗ vừa mới đấm có chút đau, không khách khí nói.
Lúc này một người áo đen vội vã đi vào, trong tay nắm Thái Gia Tuyền có bộ dáng như chú gà nhỏ ném tới dưới chân Andre. Sau đó ở bên tai Andre dùng tiếng Ý nói mấy câu không hiểu được, chỉ thấy Andre nhíu nhíu mày, mặt như đang suy nghĩ nhìn về phía Thái Gia Tuyền.
“Tuyền, em không sao chớ?” Hạ Cẩm Hiên không để ý иgự¢ đau đớn, một tay ôm lấy Thái Gia Tuyền vào trong иgự¢, lo lắng hỏi thăm.
“Ô ô, không có sao, em không sao. Anh có sao không?” Thái Gia Tuyền từ trạng thái thiếu chút nữa đem mình bắn ૮ɦếƭ kinh sợ hoàn toàn hồi phục lại, nói chuyện còn làm bộ khóc thút thít.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. . . Anh vẫn tốt, không cần lo lắng cho anh.” Hạ Cẩm Hiên đem cô từ trên xuống dưới nhìn qua một lần, lúc này mới yên lòng lại.
“Tiếng súng có thể sẽ kinh động người chung quanh, lập tức dời đi!“ Andre hướng về phía người áo đen nói. Tiếp đó cúi người, ưu nhã hướng Thái Gia Tuyền đưa ra một cái tay nói: “Thái tiểu thư, em thật dũng cảm khiến người khác khâm phục, chỉ là phương pháp của em tựa hồ còn phải đợi luyện tập thêm. Đến đây đi, tôi dẫn em đến nơi khác.”
“Không, tôi muốn cùng Hiên ở chung một chỗ, tôi không muốn đi nơi khác!“ Thái Gia Tuyền nóng nảy, vội nắm chặt Hạ Cẩm Hiên. Cô mới vừa báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát còn chưa tới đâu, bọn họ nếu thật dời đi, còn có người có thể tới cứu bọn họ sao?
“Sợ rằng cũng không phải do em quyết định! Em yên tâm, chỉ muốn hai người chịu hợp tác, tôi rất mau sẽ thả hai người đi.” Andre mặt cuời cười ôn hòa, con ngươi màu xanh trong suốt không nhìn ra chút xảo trá nào, chỉ có một người như vậy, cũng là phần tử nguy hiểm số một số hai trên thế giới.
“Tôi mạn phép không đi, anh. . . Anh có gan Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi!“ Thái Gia Tuyền bắt đầu ăn vạ la lối om sòm, cô nghĩ chỉ cần kéo thêm mấy phút, nói không chừng cảnh sát đã tới rồi.
“Tuyền!“ Hạ Cẩm Hiên thất kinh, vội vàng lôi kéo cô về phía sau, không để cho cô chọc giận Andre nữa. Quay đầu lại nói với Andre: “Điều kiện của anh tôi tạm thời không có cách nào đáp ứng, dù sao chuyện lớn như vậy, không phải một mình tôi có thể quyết định được. Tôi mặc dù là giữ chức tổng giám đốc, nhưng Hội Đồng Quản Trị cũng không hoàn toàn là người họ Hạ.”
An Đức Liệt nhíu mày, Hạ Cẩm Hiên nói chuyện so mới vừa rồi tựa hồ đã chịu nhẹ giọng, vốn hoàn toàn không có thương lượng, hiện tại biến thành “Tạm thời không có cách nào“, xem ra Thái Gia Tuyền đích xác là chiếc xương sườn mềm yếu của anh.
“Cái này chúng ta có thể từ từ nói chuyện, hiện tại trước mang hai người đi địa điểm an toàn, nếu không đợi cảnh sát tới, đạn không có mắt, bất kể người nào bị thương đều không phải là điều chúng tôi muốn thấy, chẳng lẽ không đúng sao?” Andre vẫn duy trì trạng thái phong độ, mắt không để lại dấu vết liếc về phía Thái Gia Tuyền đang núp ở sau lưng Hạ Cẩm Hiên.
Mà giờ khắc này Thái Gia Tuyền hận không được chặt đứt tay của mình, nếu như cô không xúc động nổ súng như vậy, muốn từ trong xe trốn ra được, cũng sẽ không đả thảo kinh xà, làm sao bây giờ? Đáng ૮ɦếƭ cảnh sát rốt cuộc lúc nào thì mới đến?
Hai người bị che mắt lôi lên xe, trải qua gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng xe mới ngừng lại.
Miếng vải đen bịch mắt được tháo ra, hai người đều rất sững sờ, trước mắt lại là một tòa biệt thự cực lớn. Nhất thời Hạ Cẩm Hiên có chút nản chí, biệt thự lớn như thế, cơ hồ có lẽ đã coi là tòa trang viên rồi, ở thời điểm tấc đất tấc vàng này, tòa nhà này nhất định ở nơi vô cùng vắng vẻ, ngay cả anh đều chưa từng đến bao giờ.
Thái Gia Tuyền có chút kinh ngạc quan sát biệt thự trước mặt, tuy chỉ có 4 tầng lầu, nhưng diện tích lại vô cùng lớn, cơ hồ có thể lớn hơn tòa biệt thự của Hạ Cẩm Hiên đang ở đến 5, 6 lần. Trong viện trồng đầy hoa nhỏ màu xanh không biết tên, cho tòa nhà màu trắng càng thêm tươi đẹp nổi bật. Xa xa phía sau tòa nhà có một hòn núi nhỏ, trên núi trồng mảng lớn cây trà, xanh biếc xanh biếc, hết sức hùng vĩ. Về phần sau nhà còn có cái gì nữa, thì cũng không thể biết được.
Mặc dù tình cảnh hiện nay không được ổn lắm, nhưng Thái Gia Tuyền không thể không cảm thán, tòa biệt thự thật sự rất xinh đẹp.
. . . . . .
“Không cần, tôi muốn cùng với Hiên ở chung một chỗ!“ Khi Andre đưa tay túm lấy Thái Gia Tuyền, muốn tách cô và Hạ Cẩm Hiên ra nhốt ở hai gian phòng, Thái Gia Tuyền gấp đến độ dùng sức giãy giụa.
“Ngô! . . . . . .” Thái Gia Tuyền đột nhiên cả kinh trợn to hai mắt, bởi vì Andre cư nhiên cúi người dùng môi ngăn lại miệng của cô.
“Andre!“ Hạ Cẩm Hiên trầm giọng quát cảnh cáo.
“Mùi vị không tệ!“ Andre buông Thái Gia Tuyền ra có chút vẫn chưa thỏa mãn: “Nếu như anh không làm theo yêu cầu của tôi, tôi không bảo đảm mình sẽ làm ra cái gì.”
“Có bản lãnh thì anh Gi*t tôi đi! Có ૮ɦếƭ, tôi cũng phải ૮ɦếƭ bên cạnh anh ấy!“ Thái Gia Tuyền từ đang thừ người bình tĩnh lại, phản kháng càng thêm kịch liệt.
Trong nháy mắt Hạ Cẩm Hiên cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lập tức vẫn ý thức được vấn đề nghiêm trọng bây giờ: “Andre, mục đích của anh không phải cô ấy!“ Anh nghĩ mình phải nhắc nhở anh ta, nếu như còn muốn làm giao dịch, tốt nhất không nên tổn thương Thái Gia Tuyền.
“Thật ra thì đối với cá nhân tôi mà nói, Thái tiểu thư vẫn là hấp dẫn tôi hơn~“ Andre có chút bất cần đời nói, dễ dàng đem Thái Gia Tuyền ôm vào trong иgự¢, nhìn cô mặc dù dùng hết sức vùng vẫy, lại giống như con kiến càng cố sức lay động thân cây càng chẳng ảnh hưởng gì đến mình, bất giác có chút buồn cười. Một cái tay giống như vô tình lướt qua иgự¢ mượt mà của Thái Gia Tuyến.
“Đây là không còn gì phải bàn nữa?” Hạ Cẩm Hiên có chút gấp gáp rồi, mặt ngoài vẫn cố gắng duy trì trấn định: “Nếu như anh dám động vào cô ấy, thì nên biết kết quả là gì.”
Andre rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Cẩm Hiên, tựa hồ ở trong lòng đang cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn buông Thái Gia Tuyền ra. Đem cô đẩy về hướng bên cạnh Hạ Cẩm Hiên, nói: “OK, tôi có thể không ᴆụng vào cô ấy, nhưng tin tưởng anh cũng rất rõ ràng, nếu như anh không đáp ứng điều kiện của tôi, sẽ là kết quả gì.” Vừa nói xong xoay người ra khỏi cửa phòng cũng không quay đầu lại.
Hạ Cẩm Hiên hận hận cười lạnh một tiếng: “Tôi là người có thù tất báo!“
“Hiên, bọn họ khóa cửa rồi, làm thế nào?” Thái Gia Tuyền chạy đến cạnh cửa dùng sức vặn nắm cửa, vẻ mặt như đưa đám nhào tới bên cạnh Hạ Cẩm Hiên: “Bọn họ đến cùng muốn làm cái gì? Tại sao muốn bắt cóc chúng ta?”
“Tuyền. . . Trước đừng hỏi được không? Có một số việc em biết ngược lại không tốt. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên cười khổ nói: “Em chỉ cần biết —— anh tuyệt đối không để cho em bị thương tổn nào! Như vậy là đủ rồi.”
Thái Gia Tuyền nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, gật đầu một cái. Mặc dù không hiểu rõ tại sao lại bị liên lụy như vậy, đổi lại ai cũng nên có cơn giận dữ, nhưng cô lại tuyệt không oán anh. Tin tưởng vô điều kiện với lời nói của anh, thậm chí cảm thấy ở thời khắc này có chút may mắn, mình có thể ở bên cạnh anh.
“Tuyền, chúng ta tìm cơ hội chạy ra đi đã, chỉ cần có thể chạy trốn tới cánh đồng trà phía sau kia, thì sẽ có cơ hội!“ Hạ Cẩm Hiên ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng mà nói: “Nhưng mà phải tìm được cơ hội trốn khỏi đây trước, không nên chọc giận bọn họ biết không? Chỉ cần bọn họ không làm hại đến em, liền kiếm chế không cần đối nghịch cùng bọn họ.”
“Dạ.” Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn gật đầu một cái, cô biết anh là đang lo lắng cho mình.
Đột nhiên, Thái Gia Tuyền giống như nhớ ra cái gì đó, vội ngẩng đầu nói: “Hiên, em đã biết sử dụng cái đồng hồ anh tặng em rồi, thật ra thì có thể gọi điện thoại. Chúng ta thử một chút?”
Hạ Cẩm Hiên cười khổ nói: “Vô dụng, nơi này có máy quấy nhiễu tín hiệu.”
“Làm sao anh biết?” Thái Gia Tuyền nghi ngờ hỏi.
“Mới vừa rồi trong xe mặc dù bọn họ không dùng được máy định vị, nhưng vẫn trong trạng thái chờ. Nó đã từng phát ra những tiếng báo tít đứt quãng, trước kia anh tùy tiện làm loạn biên điện tử, đại biểu cho việc —— tín hiệu bị quấy nhiễu.” Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ giải thích.
“Khó trách tiếng kêu ở đoạn kia có chút kỳ quái thế kia. . .” Thái Gia Tuyền tìm niềm vui trong đau khổ châm chọc nói. Sau đó bất đắc dĩ phát hiện, điện thoại của đồng hồ đeo tay quả nhiên không dùng được. Như vậy kế tiếp nên làm cái gì? Thực sự chỉ có thể tùy cơ ứng biến sao? Những cảnh sát với tốc độ rùa bò kia không biết chừng nào mới tìm được bọn họ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc