Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 47

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Nhã Khiết ~“ Thái Gia Tuyền vừa mới đến gần đã nhào đến ôm.
“Ha ha, xem ra hai người ở cùng thật vui vẻ! Tớ còn tưởng rằng tên này thật sự không có lương tâm quên cậu rồi.” Lâm Nhã Khiết luôn nói chuyện tùy tiện, giờ phút này cô hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Hạ Cẩm Hiên có chút xấu hổ, mà ở đó nói chuyện với Thái Gia Tuyền rất tự nhiên.
“Anh ấy đã không còn quan tâm đến tớ rồi! Chẳng qua tớ lại đem anh ấy bắt trở lại ~ ha ha ha.” Thái Gia Tuyền có chút đắc ý.
Hai cô bắt đầu ríu rít ở trên ghế sofa uống cà phê rồi tán gẫu, Hạ Cẩm Hiên là cùng với Tề Minh cùng nhau vào trong phòng, bọn họ còn có chuyện cần bàn.
“Hiên, xem cái này một chút.” Tề Minh tiện tay lấy ra máy tính bảng của mình, mở ra một phần tài liệu.
“Những linh kiện này đều được nhập khẩu từ những nước Châu Phi nhỏ, đều do các công ty trong nước lấy danh nghĩa viện trợ để mua và vận chuyển về.” Tề Minh chỉ vào số liệu trên nói.
“Mở cái này ra!“ Hạ Cẩm Hiên đột nhiên chỉ vào hình ảnh phía trên.
“Ha ha, cậu cũng phát hiện?” Tề Minh rất có cảm giác anh hùng gặp anh hùng.
“Thiết bị này là tác phẩm tuyệt vời của chúng tớ vừa mới chế ra từ năm ngoái.Những thiết bị như thế này không có nhiều, chủ yếu nhất chỉ là —— chế tạo ra một số lượng VK hạng nặng!“ Hạ Cẩm Hiên nhíu mày thật sâu nói.
“Không sai, thiết bị với trọng tải này, chỉ sợ cũng chỉ có tên lửa xuyên lục địa hoặc là lò phản ứng hạt nhân loại lớn mới dùng đến.” Tề Minh hết sức bội phục sự sáng suốt của Hạ Cẩm Hiên, cậu ta giống như không cần cân nhắc gì cũng có thể đưa ra được trọng điểm của vấn đề.
“Cho tớ xem là bán đi đâu?” Hạ Cẩm Hiên ý bảo Tề Minh tiếp tục lật xuống.
Trong máy vi tính cho thấy rõ một danh sách. Hạ Cẩm Hiên không khỏi nhướng lông mày: “Tin này lấy ở đâu? Cậu có chắc?”
“Tuyệt đối từ phía chính phủ!“ Tề Minh mặt tự tin.
“Loại quốc gia nhỏ này làm sao có năng lực chế tạo hỏa lực lớn như vậy?” Hạ Cẩm Hiên nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ . . . ?”
Tề Minh mỉm cười tán dương nói: “Nghĩ đến cái gì?”
“Hạ cấp người mua là ai?” Hạ Cẩm Hiên nói trúng ngay câu hỏi trong lòng Tề Minh.
“Ha ha ha ha, Hiên, tôi thật sự khâm phục cậu!“ Tề Minh cười lớn. Sau đó nhỏ giọng nói với vẻ thần bí: “Vậy tất cả đều là quốc gia lớn trong danh sách đen. Thậm chí có đến ba nước gián tiếp được đưa đến nước Mĩ.”
Hạ Cẩm Hiên lười biếng dựa lên ghế sa lon, cười có chút âm hiểm: “Tớ sẽ đi thăm dò, mỗi thiết bị của tớ đều có mã hóa riêng. Đến tột cùng là công ty đáng ૮ɦếƭ nào ở trong nước làm, chỉ cần hai ngày có thể tra ra. Đến lúc đó sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
“Hiên, cậu có thể đừng quá thông minh như thế hay không ~“ Tề Minh cảm thấy lui tới cùng anh quả thật rất thoải mái, mình thậm chí không cần nói quá nhiều. Nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy thật đáng sợ, dù sao không phải ai cũng muốn mình bị nhìn thấu {người trong suốt}.
Hạ Cẩm Hiên bưng ly cà phê trước mặt nhấp hai ngụn, nhíu mày nói: “Pha còn chưa ngon bằng Cùn con. . .” Vừa nói vừa quay đầu lại nói với Tề Minh: “Không có chuyện gì khác, như đã nói tôi sẽ đi trước.” Anh có chút không thể đợi nổi việc muốn cầu hôn rồi.
“Ấy, Hiên, còn chưa bàn chuyện mảnh đất. . .” Tề Minh vội ngăn Hạ Cẩm Hiên đang muốn đứng dậy lại.
“Cậu muốn nói đến việc cậu mỗi quý lại thương thảo tạo quan hệ với các thương nghiệp? Rất đơn giản, cậu đem miếng đất kia chuyển sở hữu cho tớ, sau đó tớ quăng tiền xây dựng nhà xưởng. Số tiền kia coi như cố định do cậu quản rồi, về sau tiền thuế hàng năm đều do cậu báo cáo đủ. Tôi đây cũng không quản cậu trong một năm. Nhóc con, cậu như thế là do tôi nuôi rồi! Để thuộc cấp của cậu trực tiếp đi tìm Hà Vân đi.” Mặc kệ Tề Minh đang trợn mắt há to mồm, Hạ Cẩm Hiên đắc ý nghênh ngang bỏ đi.
“Hiên, sao còn chưa dùng cơm đã đi? Khó khăn lắm mới làm cho Lâm Nhã Khiết hứa sẽ múa cho em xem!“ Thái Gia Tuyền bị Hạ Cẩm Hiên kéo ra khỏi câu lạc bộ, có chút tức giận.
Hạ Cẩm Hiên cũng không để ý cô, trên mặt vẫn nở nụ cười đi nhanh về hướng đậu xe, Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ chỉ đành phải chạy chậm đi theo.
“Hiên, sao anh không khóa cửa xe?” Thái Gia Tuyền mở được cửa xe có chút kỳ quái.
“Còn không phải khi nãy phải chạy theo em.” Hạ Cẩm Hiên có chút buồn cười, đâu chỉ không khóa cửa, cả chiếc xe đều đậu lệch qua cả vạch xanh, cũng may nơi này là đất tư nhân, tùy theo chủ sở hữu của câu lạc bộ, nên cũng không ai truy cứu. Thái Gia Tuyền là đầu sỏ gây ra chuyện này, giờ lại quay ngược lại trách móc anh.
Khởi động xe, Thái Gia Tuyền quay đầu nhìn anh, có chút tìm tòi nghiên cứu: “Này, anh ở đây cười trộm là có ý gì?”
“Đi mua nhẫn cầu hôn!“ Hạ Cẩm Hiên cười đến hết sức rực rỡ.
“. . . . . .” Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ, vừa muốn nói gì, đột nhiên một thanh âm trầm thấp từ ghế sau truyền tới —— “Sợ rằng không thể như anh mong muốn rồi, Hạ tiên sinh.” Ngay sau đó, một họng S***g đen ngòm nhắm ngay đầu Hạ Cẩm Hiên.
Thái Gia Tuyền sợ ngây người, nửa ngày cũng không phản ứng kịp, đây là chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, họng S***g thay đổi, hẳn là chỉ về hướng Thái Gia Tuyền hiện trong trạng thái ngốc trệ: “Như vậy, anh cũng sẽ không giở trò gì phải không, Hạ tiên sinh?” Người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau cười quỷ dị nói. Một thân áo đen nón đen hoàn toàn che giấu gương mặt của anh ta.
Hạ Cẩm Hiên có chút nổi cáu thu hồi cánh tay chuẩn bị chạm vào S***g của mình, anh có bỏ một cây S***g lục trong hộp tối bên hong cửa xe, với thân phận của anh, cảnh sát đã sớm âm thầm đồng ý cho anh giữ một khẩu S***g hợp pháp, từng viên đạn đều được đánh số, đây là được thiết kế riêng cho người giàu, cũng được quản lý như những viên đạn và khẩu S***g khác của các cảnh sát.
“Anh, anh đang muốn làm gì? Anh muốn lấy tiền sao?” Thái Gia Tuyền run run hỏi, cô duy nhất có thể nghĩ tới chính là bọn bắt cóc tống tiền.
“Tuyền, đừng sợ. Anh ta đến không phải là vì tiền.” Hạ Cẩm Hiên tỉnh táo trầm ổn an ủi.
“Hử? Hạ tiên sinh làm sao biết tôi đến không phải là vì tiền?” Giọng nói của người ngồi phía sau mang theo ngữ điệu đùa giỡn.
“Khẩu S***g của anh cũng không phải là thứ mà bọn giặc ςướק bình thường có thể có được. Hơn nữa. . . anh đã lục tung tài liệu trên xe của tôi.” Hạ Cẩm Hiên cố gắng hết sức để có thể giữ cho giọng nói thong dong, dưới tình huống này, càng khẩn trương, càng sẽ làm cho đối phương đắc ý, còn có thể khiến cho Cún con ở bên cạnh càng thêm bất an: “Nói đi, anh muốn cái gì?”
“Ha ha, vậy phải làm phiền Hạ tiên sinh đi một chuyến rồi.” Tên áo đen kia nói ra một địa chỉ, ý bảo Hạ Cẩm Hiên lái xe đi.
. . . . . . . . . . . .
Xe chạy một đường ra khỏi nội thành, rẽ vào một dãy nhà bỏ hoang ở ngoại ô. Vừa mới dừng lại, liền có một đám người mặc đồ đen xông tới.
Thái Gia Tuyền sợ hãi nắm chặt tay Hạ Cẩm Hiên, Hạ Cẩm Hiên đặt tay xuống cố gắng an ủi, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nhìn cô.
“Xuống xe đi, hai vị.” Người áo đen ngồi ở ghế sau vẫn như cũ chỉa S***g vào Thái Gia Tuyền.
Hai người vừa mới xuống xe, thì có mấy người mặc áo đen tiến lên, khống chế một tay của Hạ Cẩm Hiên đặt lên mui xe. Thái Gia Tuyền thấy thế, vội vòng qua đầu xe, chạy đến phía bên kia của buồng lái, dùng sức đánh những người áo đen kia: “Buông anh ấy ra, không được gây tổn thương anh ấy!“
“Tuyền, đứng qua một bên đi, đừng tới đây!“ Hạ Cẩm Hiên thấy thế kinh hãi, như muốn rống lên mà ra lệnh cho cô.
Thái Gia Tuyền nghe vậy cũng có chút sợ, vội dừng tay, ngơ ngác đứng ở nơi đó. Đột nhiên, thân thể bị người từ phía sau lưng ôm lấy, ngã vào một ***g *** rắn chắc: “Honey, chúng ta lại gặp mặt.” Giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn từ đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến.
. . . . . . . . . . . . ! . . . . . . . . . . . .
“Honey, chúng ta lại gặp nhau.” Một câu tiếng Đức lưu loát, một mùi hương nước hoa mát mẻ.
Khiến cho Thái Gia Tuyền sợ tới mức có chút co rúm lại, cặp mắt đẹp của Hạ Cẩm Hiên nheo lại.
“Andre. . .” Thái Gia Tuyền quên mất giãy giụa, ngơ ngác lên tiếng nói.
“Thật vui khi em còn nhớ tới tôi, bảo bối.” Andre nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Hiên: “Tôi và bạn trai em có việc cần làm, làm khó em trước ở trong xe đợi chúng tôi một lát.”
Andre nói xong, mở ra cửa xe ở băng ghế sau của một chiếc xe việt dã, đẩy Thái Gia Tuyền vào trong đó. Nhận lấy chìa khóa từ một người áo đen ném qua liền khóa cửa xe lại. Chìa khóa đó là được lấy từ trên người Hạ Cẩm Hiên.
Thái Gia Tuyền lúc này mới phục hồi lại tinh thần, liều mạng lôi kéo tay nắm cửa xe rồi lại đánh vào cửa sổ xe: “Thả tôi ra ngoài, cái người này, tên khốn kiếp, không được làm hại anh ấy!“ Nhưng các cánh cửa trên xe của Hạ Cẩm Hiên có trang bị hệ thống kiểm soát tùy chỉnh, hiển nhiên cô không thể dễ dàng mở ra được.
Hạ Cẩm Hiên nhìn cô một cái thật sâu, chẳng biết tại sao, trong lòng lại hơi có chút an tâm, ít nhất Andre cũng sẽ không làm gì nguy hiểm đến tính mạng của cô. . .
Thái Gia Tuyền tựa như điên liên tục đánh vào cửa xe, thậm chí cởi giày xuống, dùng gót giày gõ mãnh liệt vào lớp thủy tinh, nhưng cô không có thói quen mang giày cao gót, không có cái gót cứng nhọn. Kính thủy tinh đặc chế dùng để chống đạn không phải loại mà một cô gái yếu đuối như cô có thể đập bể được. Vốn dùng xe để phòng thân, bây giờ lại biến thành nhà tù để nhốt cô, Andre thật sự quá là hèn hạ rồi!
Đôi mắt đẫm lệ ௱o^ЛƓ lung nhìn Hạ Cẩm Hiên bị một đám người áo đen kéo đi. Thái Gia Tuyền giống như đã tiêu hao hết hơi sức, cả người xụi lơ ngồi ở trên ghế sau.
Làm thế nào? Làm thế nào? Nếu như cô nhớ không lầm, Andre là người của Mafia ở Italy, anh ta làm sao lại tới Trung Quốc? Như thế nào lại tìm tới Hạ Cẩm Hiên? Mục đích của anh ta rốt cuộc là cái gì? Hạ Cẩm Hiên có thể bị nguy hiểm hay không?
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, ở trong xe tìm tòi chung quanh.
Đúng như Hạ Cẩm Hiên mới vừa nói, văn kiện hồi sáng cô đưa cho anh đã biến mất. Phần văn kiện kia có hữu dụng với Andre không? Andre đến là vì cái văn kiện đó sao? Hình như là tài liệu về thiết bị bán ra ở quý trước, nhưng tài liệu về thiết bị này làm sao lại liên quan đến Mafia ở Italy?
Lúc này Thái Gia Tuyền không đủ bình tĩnh để nối lại các thông tin này lại. Vì vậy cô lại tiếp tục tìm kiếm những thứ đồ khác.
Thân thể nhỏ nhắn bò vào cóp sau, nhưng Hạ Cẩm Hiên có tính thích sạch sẽ cư nhiên trừ một chút khăn lông dùng lau xe và ít chất tẩy rửa, thật là không có gì đặc biệt. Hầu như bên trong trống rỗng, cho tới khi Thái Gia Tuyền có thể đem cả thân thể cũng chen vào bên trong.
Thái Gia Tuyền cố gắng bắt đầu nhớ lại, Hạ Cẩm Hiên mua cho cô chiếc Volkswagen Beetle kia, mặc dù cô vẫn chưa dám mở máy móc xem, nhưng cô thường sẽ giống như thần giữ, vào trong garage lau Bảo Bảo Bối Bối một lần cho sáng đẹp. Cô mơ hồ nhớ trong cóp sau sẽ có bánh xe dự phòng, như vậy cũng sẽ có thùng dụng cụ để thay đây? Là ở dưới bánh xe sao?
Nghĩ tới đây, Thái Gia Tuyền vội bắt đầu quan sát cẩn thận sàn cóp sau của xe. Quả nhiên, có thể nhấc lên . . . (ách, tha thứ ta đem nữ chủ viết rất nhược trí đi như thế, cô là xuất thân nhà bình thường, đối với xe không hiểu lắm á. Cô thật ra thì rất thông minh.)
Ở trong không gian nhỏ hẹp, thử rất nhiều lần, đều không cách nào đem cả sàn nhấc lên, chứ đừng nói đem bánh xe ôm ra, lấy ra đè ở phía dưới thùng dụng cụ á. (đứng ở đuôi rương bên ngoài dĩ nhiên rất dễ dàng, ngồi ở trong xe thử một chút?)
Thái Gia Tuyền gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, xem ra con đường này lại đi không thông rồi. Cô không phải người cố chấp, đường này không thông, thì tìm đường khác!
Cô rốt cuộc mò tới hàng trước, tìm kiếm ở trong hòm giữ đồ một hồi, cũng không tìm được bất kỳ vật hữu dụng gì. Cho đến khi cô phát hiện có giấu một hộp đen đựng S***g lục bỏ túi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong hộp không chỉ có S***g a ~ ha ha ha ha, giống đang chơi trò chơi chạy trốn trong căn phòng bí mật hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc