Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 46

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, tổng giám đốc đại nhân gần như thay đổi hẳn, thường hay cười nhiều hơn, nói chuyện với bọn họ cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, còn thỉnh thoảng tán gẫu cùng họ. Khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ không cần làm đến thừa sống thiếu ૮ɦếƭ cùng anh tăng ca. Mà không đúng, chưa hết giờ làm đã không thấy bóng dáng của anh. Dĩ nhiên tổng giám đốc đại nhân đến trễ về sớm là chuyện bình thường không ai dám hỏi tới, cho dù có người hỏi, mọi việc đều do một tay Hà Vân giúp anh che giấu. Che giấu lại lấy cớ vô cùng kỳ quặc —— đang họp, đi thị sát dưới hãng, tìm ngân sách của chính phủ. . .
Nhắc tới loại chuyện làm ăn đi tìm ngân sách chính phủ này, không thể không nói đến hai người bọn họ là Hạ Cẩm Hiên và Tề Minh. Quả thực là điển hình trong giới quan trường cấu kết với thương nghiệp
“Này, Hiên, buổi tối không được sao? Ra ngoài họp gặp?” Tề Minh nói mà giống như một dạng côn đồ.
“Lại tới đòi tiền?” Hạ Cẩm Hiên nói chuyện luôn trúng tim đen.
“Hiên, đến cuối tháng.” Tề Minh nói với vẻ thăm dò.
“Đúng vậy những ngày sau này sẽ rất vui đây.” Hạ Cẩm Hiên nói mà khiến người ta tức ૮ɦếƭ không đền mạng.
“. . . Tôi cá là công việc của các thương nhân vẫn chưa thể xong được.” Tề Minh nghe giọng điệu láu cá của anh chỉ có thể bất đắc dĩ nói thẳng.
“Thiếu bao nhiêu?” Hạ Cẩm Hiên nhìn anh ta có vẻ hả hê.
“Không nhiều lắm, ba chục triệu!“ Cậu ta hỏi mình thiếu bao nhiêu, có phải vẫn còn hy vọng không? Tề Minh không khỏi mong đợi.
“Tôi muốn mảnh đất ở thành đông!“
“Chà. . . Đồ xấu xa, cậu thật quá đáng, hiện giờ chỉ cần có bao nhiêu tiền, chứ mảnh đất kia đáng giá đến 200 triệu!“
“Chẳng qua chỉ là nơi khỉ ho cò gáy không phải sao? 200 triệu? Cậu dám nói mình không xấu xa?” Hạ Cẩm Hiên nói với giọng điệu khinh thường.
“Nơi khỉ ho cò gáy? Vậy vì sao cậu còn. . . . . ?” Tề Minh không chút khách khí phản bác.
“Cũng không có cách nào, tôi muốn xây dựng công xưởng ở khu náo nhiệt, nhưng mọi người lại không đồng ý.”
“Nhưng chuyện đất đai không phải việc tôi quản. . .”
“Ít nói nhảm, tôi bao cậu một năm công vụ.”
“Đồng ý!“ Mới vừa nãy còn do dự nhưng giờ Tề Minh liền trả lời với vẻ chắc chắn.
Kết quả đúng là một thế giới khiến người ta khi*p sợ, rất nhanh đã định sẵn thế cục của một mảnh đất.
. . . . . . . . . . . .
“Quan thương cấu kết!“ Thái Gia Tuyền trợn mắt với Hạ Cẩm Hiên ở bên cạnh. Mặc dù cô không nghe được nội dung cuộc trò chuyện ở phía Tề Minh nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Cẩm Hiên thôi cô cũng biết có chuyện xảy ra.
Trong thời gian này, hai người quen dùng chung phòng làm việc, trời vừa tối, làm thêm giờ một cách thoải mái. Mà Thái Gia Tuyền vội vàng thể hiện nỗi khổ của cô với Hạ Cẩm Hiên, điều này làm cho Hạ Cẩm Hiên thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ lại xem mình có phải bóc lột sức lao động của nhân viên quá mức không, lương tâm bùng phát lên sẽ “chỉ đạo“ rút bớt việc cho cô.
“Anh nghe rồi đấy nhé.” Hạ Cẩm Hiên nói vài câu cùng Tề Minh rồi cúp điện thoại quay sang nhìn Thái Gia Tuyền nói.
“Em chính là cố ý nói cho anh nghe.” Thái Gia Tuyền tuyệt không khách khí.
“Ngày mai cho em nghỉ phép.” Hạ Cẩm Hiên cũng không hề so đo cùng cô mà ngược lại nói ra những lời khiến Thái Gia Tuyền suýt nữa đánh rơi mắt kiếng. Anh chẳng những không phạt cô, vả lại còn cho cô nghỉ? Làm gì có chuyện tốt như vậy, nhất định là có âm mưu!
“Không được! Hai ngày nữa là tổng kết rồi mà báo cáo xưởng trưởng giao em còn chưa viết xong.” Thái Gia Tuyền nhìn anh chằm chằm.
“Còn nhiều lắm không?” Hạ Cẩm Hiên cau mày hỏi.
“Sơ lược thì xong rồi nhưng chưa sửa lại.” Thái Gia Tuyền trả lời.
“Để cho ông ta sửa!“
“Ha ha, anh đoán xem ngày mai em đến và nói còn lại ông tự sửa lấy đi, ông ta sẽ phản ứng ra sao hả?” Thái Gia Tuyền làm bộ ngây thơ vừa nói vừa liếc vẻ mặt của Hạ Cẩm Hiên một cái.
“Lấy cho anh xem một chút.” Hạ Cẩm Hiên xem bản thảo nháp của Thái Gia Tuyền đưa cho xem một cách nghiêm túc. Anh gần đây hầu như luôn giúp cô làm thêm giờ.
“Tổng giám đốc đại nhân, xưởng trưởng của em nói đem sổ sách này đến cho anh xem. Ông ấy còn nói nhiệm vụ lần này là vượt mức, tổng giám đốc nhất định sẽ rất vui, nếu như vui vẻ có thể khiến cho bọn em tăng lương đó. . ., ha ha ha. Nhưng anh bây giờ cạn ngân sách đến khi tổng kết liệu có chuyện vui không nhỉ?” Thái Gia Tuyền học theo âm điệu giọng điệu của lão xưởng trưởng kể cho Hạ Cẩm Hiên nghe.
“Anh sẽ rất vui! Trước hết bàn về vụ cỗ máy hôm trước anh và em xem qua, nếu hoàn thành hàng năm có thể kiếm thêm một chút, nhưng cũng chưa thể là gì so với thu vào hàng năm của sản nghiệp. . . . Dĩ nhiên, nếu trốn thuế làm lâu sẽ kiếm được nhiều hơn dự tính. . .” Hạ Cẩm Hiên mặc dù cười nhưng trong suy nghĩ lại rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề trốn thuế này.
“Này, anh đừng có mà nghĩ đến, đi tù đó!“ Thái Gia Tuyền gõ anh một cái nói thật.
“Anh sao có thể bỏ em lại cho một đám đàn ông nơi này?” Hạ Cẩm Hiên ôm chầm cô, để cho cô ngồi trên chân mình, sau đó lại bắt đầu nhìn bản kế hoạch, dĩ nhiên cũng nhân tiện ngửi mùi hương thơm trong hơi thở của cô.
Thái Gia Tuyền không thoải mái ngọ ngậy hai cái, Hạ Cẩm Hiên nhíu mày: “Lại quyến rũ anh?”
“Em không có. . .” Thái Gia Tuyền có chút không giải thích được, uất ức cong môi lên.
“Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên, anh xem xong bản báo cáo sẽ để em no bụng.” Hạ Cẩm Hiên tà tà cười nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Cẩm Hiên đích thân lái xe chở Thái Gia Tuyền đến tận cửa hãng, lý do là vì tối qua yêu thương đòi hỏi cô quá nhiều, sáng sớm thiếu chút nữa là không thể xuống giường. Bởi trân trọng yêu thương, Hạ Cẩm Hiên dứt khoát dậy thật sớm đưa cô đi làm. Đến cửa hãng, Hạ Cẩm Hiên đắc ý nhìn bước chân không có lực của Thái Gia Tuyền bước đi, lặng lẽ đứng chờ ngoài cửa.
Vừa đến giờ làm việc, Thái Gia Tuyền gõ cửa phòng làm việc của xưởng trưởng, giao nộp báo cáo do Hạ Cẩm Hiên sửa chữa cho ông ta. Lão trưởng xưởng vừa mới nhận báo cáo, điện thoại trên bàn vang lên.
“Dạ? . . . . . . Ái chà, là tổng giám đốc. . . Vâng, vâng. . ., không thành vấn đề, lập tức. . . làm ngay, tôi lập tức để cho cô ấy đi. . . Dạ, hẹn gặp lại.” Trong điện thoại người đối diện rõ ràng không thể nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, nhưng lão trưởng xưởng còn khom lưng cúi đầu.
Thái Gia Tuyền ngay khi nghe ông ta gọi “Tổng giám đốc“ hai chữ này thì đầu đã đầy hắc tuyến, cô dường như có thể đoán ra chuyện tiếp theo.
“Tiểu Thái, Cô chờ tôi một chút.” Lão xưởng trưởng cúp điện thoại, mỉm cười nói với cô, còn mình đứng dậy đi đến bàn hồ sơ như lấy cái gì.
Chỉ chốc lát ông ta lấy ra một phần văn kiện đưa cho Thái Gia Tuyền: “Đây là văn kiện quan trọng là một danh sách, làm phiền cô một chuyến, đưa cái này đến tổng bộ cho tổng giám đốc. Anh ta nói vừa đúng lần trước tài liệu thiết bị có chút vấn đề muốn hỏi cô.”
“À, hiện giờ sao?” Thái Gia Tuyền nhận lấy văn kiện, vì không thể hỏi rõ mà giựt giựt khóe miệng.
“Phải, hiện giờ, tổng giám đốc cần rất gấp.” Xưởng trưởng nói với vẻ mặt hòa nhã. Lăn lộn thương trường nhiều năm, ông có thể nhận ra tổng giám đốc đại nhân rất thích cô gái nhỏ này, mỗi lần đưa văn kiện luôn tìm mọi lý do để gặp được cô.
“Báo cáo kia. . .”
“À, cái này cô viết cũng rất tốt rồi, cho dù phải sửa cũng là tôi sửa. . . ha . . ha . . . đi mau đi.”
“À, tôi đi đây.” Thái Gia Tuyền ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng, chép miệng, không biết Hạ Cẩm Hiên lại muốn giở trò quỷ gì nữa, hôm qua nói muốn để cô nghỉ ngơi, bị cô từ chối, hôm nay lại dùng biện pháp khác lừa cô ra ngoài không biết muốn lừa gạt gì đây.
Ra khỏi cửa xưởng, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe chạy đường dài màu đen đậu không xa lắm ở bên đường, con người này cố ý dẫn cô đi nên dễ dàng trực tiếp gọi cô ra.
“Tổng giám đốc đại nhân, văn kiện anh cần.” Thái Gia Tuyền ngồi lên xe, đưa văn kiện tới tay anh.
“Thái tiểu thư quả vất vả.” Hạ Cẩm Hiên nhận lấy văn kiện, tiện tay ném ra chỗ ngồi phía sau.
Thái Gia Tuyền liếc mắt hỏi: “Bây giờ làm gì?”
“Dẫn em đến nơi này.” Hạ Cẩm Hiên cười thần bí, nổ máy xe đi mất.
. . . . . .
Xe trực tiếp lái vào một câu lạc bộ tư nhân, Thái Gia Tuyền tò mò nhìn quanh một hồi, lại đột nhiên thấy được một bóng dáng quen đã lâu.
“Lâm Nhã Khiết!“ Thái Gia Tuyền tháo dây an toàn ra, cô không kịp chờ xe dừng hẳn liền mở cửa xe chạy xuống.
Làm Hạ Cẩm Hiên sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, ngay lập tức giảm tốc độ đậu xe lại, xuống xe đuổi theo.
“Nhóc Tuyền, nhìn thấy tớ vui thế à?” Lâm Nhã Khiết nhìn bộ dạng cô vui mừng hớn hở xuyên qua vòm cây xanh chạy về phía mình, có chút buồn cười.
“Thái Gia Tuyền! Em đứng lại!“ Hạ Cẩm Hiên giống như sư tử gầm thét từ phía sau hét vọng tới.
Thái Gia Tuyền nhất thời xìu xuống, giống như bị ngốc mà bình tĩnh đứng lại âm thầm rụt cổ, không dám quay đầu nhìn anh.
“Cậu ấy sao thế ? Đột nhiên gào ầm lên?” Lâm Nhã Khiết nghi ngờ quay đầu hỏi Tề Minh ở bên cạnh.
Tề Minh lưu manh nhíu lông mày: “À, sợ chứ sao.”
“Sợ?” Lâm Nhã Khiết càng thêm nghi ngờ, không phải chỉ chạy hai bước sao? Có đến nỗi như vậy không?
Lúc này Hạ Cẩm Hiên đã sải bước đuổi kịp Thái Gia Tuyền, chặn lại rồi hùng hổ kéo cô vào trong иgự¢, hung hăng nói: “Cô bé ૮ɦếƭ tiệt này! Muốn ૮ɦếƭ đúng không? Xe còn chưa dừng lại đã dám nhảy xuống!“
“Là do anh mở khóa xe ra trước mà!“ Thái Gia Tuyền uất ức mím môi: “Xe cũng đã chạy chậm như vậy, sợ cái gì chứ. Em cũng không phải đầu óc phát triển kém.”
“Ngộ nhỡ té trật chân thì sao? Còn chạy nhanh như vậy, ở đây có vòm cây xanh có đá đó biết không!“ Hạ Cẩm Hiên tiếp tục dạy dỗ.
Thái Gia Tuyền không giải thích được nhìn anh, nhưng cô cũng rất thông minh lập tức hiểu được việc gì liền lập tức nhìn anh cười duyên: “Sao rồi? Anh lo lắng em mang thai?”
Hạ Cẩm Hiên há miệng, mặt có chút ửng đỏ, hừ một tiếng, liền quay mặt qua chỗ khác hờn dỗi.
“Yên tâm, không có đâu. . ., em là bác sĩ, việc này dĩ nhiên em phải biết chứ.” Thái Gia Tuyền kéo tay anh lúc lắc làm nũng: “Lại nói tháng này không có ở giai đoạn nguy hiểm mà làm ~“
Lại nói cô tháng này ở thời kỳ rụng trứng, đoạn thời gian đó trùng hợp cũng là thời gian Hạ Cẩm Hiên hợp mỗi ngày đều rất khuya mới về nhà. Thái Gia Tuyền có chút sót xa anh, liền cự tuyệt cùng anh vui vẻ, nên không thể có nguy cơ có thai.
Thật ra thì cô cố ý tránh rơi vào giai đoạn nguy hiểm đã kéo dài một tháng này rồi, bởi vì cô đối với Hạ Cẩm Hiên từng có tình một đêm bên ngoài khiến trong lòng có vướng mắc, cô cần thời gian để chữa lành vết thương. Còn nữa quan hệ của hai người một mực ở tình trạng bí mật, cô cũng không muốn người khác chú ý, cô chính là chưa hề chuẩn bị làm con dâu Hạ gia.
“Giai đoạn nguy hiểm?” Hạ Cẩm Hiên có chút nguy hiểm nheo mắt lại, anh dường như cũng phát hiện rồi: “Em đây là cùng anh tính toán? Không muốn sinh con cho anh?” Trong giọng nói hẳn là có chút tức giận.
“Em không có! Hiên, em lo lắng anh quá mệt mỏi.” Thái Gia Tuyền có chút sợ anh như vậy, giống như khi ở Hamburg cũng vì vài lần cô cự tuyệt hoan ái cùng anh, hơn nữa lại bị hiểu lầm với Lâm Phong, mà họ từ từ phát sinh rạn nứt.
Thấy anh vẫn có chút hoài nghi, Thái Gia Tuyền vội làm bộ giận dỗi nói: “Lại nói, anh cũng không có nói là muốn lấy em, em sao phải sinh con cho anh.” Cô cũng không phải là kẻ ngu, đã học rất nhiều về khoa tâm lý, cộng thêm tình cảm từng bị trắc trở, cô đối với tính tình của Hạ Cẩm Hiên thỉnh thoảng không thể nhìn thấu đã hiểu rõ càng phải biết cách đối phó.
Giờ phút này cô làm bộ tức giận, trong mắt Hạ Cẩm Hiên lại nhìn như là làm nũng. Nghi ngờ của Hạ Cẩm Hiên nhất thời tan thành mây khói, kéo Thái Gia Tuyền sang rồi đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Muốn kết hôn rồi hả? Không nói sớm cho anh biết! Hôm nay trước hết để cho các em gặp mặt, ngày mai sẽ đi cục quản lý nhân khẩu đăng ký.”
Thái Gia Tuyền trừng mắt, nũng nịu mắng một câu: “Tự đại ngông cuồng!“ Nhưng trong nội tâm lại là ngọt ngào, cứ mặc kệ, có lẽ anh chỉ nói chơi một chút, cho dù ngày mai anh có thật sự kéo cô đi kết hôn, có lẽ cô cũng không cự tuyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc