Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 45

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Không, hãy nghe anh kể hết, anh nhất định phải nói cho em nghe.” Hạ Cẩm Hiên kiên trì nói.
Thái Gia Tuyền đau lòng nhìn anh, cuối cùng gật đầu một cái.
“Anh ở bệnh viện được vài ngày, cha mẹ ở bên kia cũng không dối gạt được, họ tìm bác sĩ tâm lý cho anh, cái bác sĩ quỷ quái đó không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cái gì cũng nói cho ba mẹ anh nghe. Chẳng qua anh cũng không trách anh ta, bởi vì anh biết rõ những thủ đoạn của ba anh.” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Sau đó Khang Hinh liền xuất hiện, anh mơ hồ có thể đoán ra là cô ta lén trao đổi với nhau, nhưng anh không muốn làm cho bọn họ phải lo lắng. Cho nên. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu lên, nhìn Thái Gia Tuyền thật sâu: “Thật xin lỗi, Tuyền, thật sự anh đã làm những chuyện có lỗi với em, nhưng chỉ có một lần, thật, chỉ có một lần, hơn nữa anh đối với cô ta không có tình cảm.”
Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn anh, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn khó chịu như bị kim châm vào. Nhưng mà vào giờ phút này, trong lòng lại cảm thấy xót xa cho anh nhiều hơn.
“Về phần cô ta nói anh có rất nhiều phụ nữ, anh cũng không phủ nhận, đoạn thời gian đó, thứ nhất là bởi vì chuyện tình với Khang Hinh, thứ hai anh có chút giận bản thân mình, cảm thấy có lẽ thật sự sẽ có người có thể thay thế được em. Mà cuối cùng anh đổi lại chỉ là một lần rồi lại một lần thất vọng, không có một người có thể làm cho tim anh sống lại.”
Hạ Cẩm Hiên rơi vào trầm tư, không nói gì thêm. Mà Thái Gia Tuyền đau đớn giống như vạn tên xuyên tim, lại cố nén không để cho nước mắt mình rớt xuống.
Thấy Thái Gia Tuyền khổ sở, Hạ Cẩm Hiên chợt tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Tuyền, em đừng hiểu lầm, trừ một lần với Khang Hinh kia, anh chưa cùng bất kỳ người phụ nữ nào lên giường. Cho dù là một lần kia, anh cũng hoàn toàn không nhớ rõ, bởi vì anh lúc ấy cũng không bình tĩnh.”
Thái Gia Tuyền nhìn thấy dáng vẻ anh hốt hoảng, không khỏi vơi đi chút ít nỗi buồn, vội xoa xoa lung tung nước mắt trên mặt, nặn ra một nụ cười, nói: “Hiên, em đói bụng, chúng ta ăn cơm đi. Những chuyện này. . . Về sau chúng ta không đề cập tới nó nữa được không?”
“Ừ.” Hạ Cẩm Hiên nhẹ giọng đáp, đưa tay rút ra một sắp khăn giấy đưa cho cô, sau đó cầm lấy hộp thức ăn trên khay trà, mở ra đặt ở trước mặt của Thái Gia Tuyền, mặt tràn đầy đau lòng nhìn cô khóc đến mắt đỏ cả lên, nhưng cũng không biết nên nói thêm gì nữa.
. . . . . . . . . . . .
Hai người suốt đêm không nói chuyện, chỉ an tĩnh ôm nhau nằm ở trên giường, ngủ cả đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Gia Tuyền bị đồng hồ báo thức bên giường đánh thức, đã đến 10 giờ rồi, nhìn người bên cạnh vẫn ngủ say như cũ, cô khẽ thở dài một hơi, xem ra anh vẫn chưa sửa đổi tật xấu thích ngủ, buổi sáng không chịu rời giường như cũ, trừ phi có đồng hồ nào khác đánh thức anh. . . . . . Cũng khó trách thời gian làm việc của anh cơ bản đều hơn mười tiếng.
Nhưng cô không giống nhau, cô là một viên chức nhỏ, vô cớ mà đến trễ như vậy, không biết đồng nghiệp cùng cấp trên trong nhà xưởng sẽ nghĩ mình thế nào. Thái Gia Tuyền vội vàng đứng dậy xuống giường, lấy điện thoại trong túi ra, rất kỳ quái, thế nhưng không có ai gọi điện thoại thúc giục cô đi làm. Lại cúi đầu nhìn một đống đồ trong túi xách, tài liệu, còn có Laptop, lúc này mới nhớ tới, hôm nay mình phải đến trụ sở chính giao báo cáo cho tổng giám đốc. Như vậy người trong nhà xưởng cho là cô đi trụ sở chính, người ở trụ sở chính trừ Hạ Cẩm Hiên ra không ai biết cô sẽ đến. Bởi như vậy, sẽ không ai biết cô rốt cuộc có đi làm hay không. Dĩ nhiên, trừ một vị hiện tại đang nằm ở trên giường ngủ say sưa kia.
Chỉ là cô thiếu suy nghĩ vẫn ôm một đống tài liệu tìm phòng trống, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ sắp xếp tư liệu, đi viết báo cáo.
Hạ Cẩm Hiên từ từ mở mắt, đưa tay ngăn lại chút ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ. Anh trong giấc mộng mới vừa rồi, mơ thấy lúc bọn họ vẫn còn ở Hamburg, anh cầu hôn Cún con thành công, Cún con rất vui vẻ đáp ứng mình, sau đó bọn họ đang ở Buel cử hành hôn lễ trong giáo đường nhỏ.
Cún con? Người đâu? Hạ Cẩm Hiên chợt ngồi dậy, trong lòng rất hốt hoảng. Tình hình tối hôm qua trong nháy mắt tràn vào đầu, chẳng lẽ Cún con không cần mình? Len lén chạy mất?
Xuống giường, cầm điện thoại di động lên, bấm số của cô, dĩ nhiên không phải số điện thoại di động của cô, mà là đồng hồ đeo tay của cô.
“Có chuyện gì vậy? Em đang ở phòng kế bên viết báo cáo.” Giọng nói của Thái Gia Tuyền truyền đến, lòng Hạ Cẩm Hiên trong nháy mắt buông xuống lo lắng thấp thỏm. Đóng điện thoại, bước nhanh mở cửa đi qua phòng kế bên.
Đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy cô nằm ở trên bàn, sơ đồ tài liệu đầy cả một bàn, mới nhớ lại ngày hôm qua mình đã bắt cô làm, cố ý gây khó dễ giao cho cô một vấn đề khó khăn này. Thấy dáng vẻ cô mặt ủ mày ê không khỏi có chút buồn cười.
“Thôi đừng làm nữa.” Hạ Cẩm Hiên kéo cô, nhẹ nhàng ôm vào trong ***, nói: “Chuyện ngày hôm qua. . .”
“Đã nói không đề cập đến vấn đề hôm qua nữa! Về sau em sẽ không làm cho anh phải đau lòng nữa, anh cũng không được lui tới với những phụ nữ kia, được không?” Thái Gia Tuyền ngăn anh lại, nhẹ nhàng nói.
Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái, rồi ôm cô càng chặt hơn.
Qua một lúc sau, Hạ Cẩm Hiên nhìn về những sơ đồ phía trên bàn giấy, cười nói: “Những sơ đồ này em đọc hiểu không?”
Thái Gia Tuyền từ trong *** anh chui đi ra, liếc mắt, nói: “Nhìn hiểu mới là lạ. Anh là đang làm khó em!“
“Nhưng hôm nay phải giải quyết, làm thế nào?” Hạ Cẩm Hiên dù bận vẫn ung dung cười nói.
Thái Gia Tuyền híp mắt nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên hất cằm lên nói: “Muốn em năn nỉ anh sao? Em sẽ không làm!“ Vừa nói vừa kéo ghế lại ngồi vào trước bàn.
“Ha ha ha ha.” Hạ Cẩm Hiên bị cô chọc không ngừng cười to, cuối cùng chỉ đành phải đầu hàng nói: “Tốt lắm, đừng làm rộn, anh đói bụng, nhanh đi nấu cơm thôi.”
Thái Gia Tuyền lúc này mới nhớ tới, dường như nấu cơm cũng là một trong những công việc không thể từ chối, hơn nữa bao tử của Hạ Cẩm Hiên không tốt, đói bụng hơn 10 tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ăn gì. Vì vậy vội vàng bỏ lại đống sơ đồ, đi xuống lầu làm điểm tâm.
Đợi khi cô bưng sữa bò với cháo yến mạch thơm ngào ngạt lên, lại phát hiện Hạ Cẩm Hiên đang chui vào trong đống tài liệu kia, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, lại hoàn toàn không biết cô đã đẩy cửa đi vào.
Đàn ông lúc làm việc là quyến rũ nhất, những lời này dùng rất thích hợp với Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền hẳn là nhìn đến ngây người. Nhìn anh một hồi gõ nhè nhè trên bàn, một hồi lật xem sơ đồ tài liệu, thỉnh thoảng còn cầm Pu't máy viết những kí hiệu khó hiểu trên bản vẽ, hoặc bổ sung vài câu ở trong tài liệu, chuyên nghiệp mà hiệu suất cao.
Thời gian đã gần đến 11 giờ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu lên gương mặt của anh, sáng rỡ làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Thái Gia Tuyền sửng sốt thật lâu, cho đến khi cánh tay bưng cháo có chút ê ẩm, mới phục hồi lại tinh thần.
“Hiên, ăn trước một ít đi.” Thái Gia Tuyền đi tới, đem cháo đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh bàn.
“Chờ một chút, sắp làm xong rồi.” Hạ Cẩm Hiên không ngẩng đầu lên, nói một câu qua loa.
Thái Gia Tuyền nhíu mày một cái, hai bàn tay nhỏ bé che đi mặt giấy bản vẽ trước mặt anh: “Không được, ăn cháo trước, bao tử anh không tốt, cũng đã đói lâu như vậy rồi!“
Hạ Cẩm Hiên nhìn cặp móng của Cún con, bất đắc dĩ cười, bắt được khóe miệng chạm khẽ một cái, không đợi Thái Gia Tuyền phản ứng kịp, liền né mình đi ăn rồi.
Thái Gia Tuyền cực kỳ tức giận hướng anh quát: “Anh rõ ràng là ức hiếp em!“
Hạ Cẩm Hiên cười lớn, trong miệng ngậm một miệng cháo yến mạch, nói từng chữ: “Sẽ phải ức hiếp em, ức hiếp cả đời!“
Mới ăn xong điểm tâm, Thái Gia Tuyền vừa lục ***c muốn bắt đầu chuẩn bị cơm trưa rồi. Hôm nay Hạ Cẩm Hiên coi như là giúp đỡ cô trốn công việc, hai người cũng đều ở nhà.
Thừa dịp Thái Gia Tuyền nấu cơm, Hạ Cẩm Hiên lại vùi đầu vào trong công việc, thật ra thì việc phân loại làm báo cáo này anh đều không cần phải làm, chỉ xem nội dung báo cáo cuối cùng, sau đó đưa ra quyết định tốt nhất. Hôm nay thế nhưng anh lại đột nhiên hiền tính, cảm thấy lật xem những bản sơ đồ tài liệu cơ sở này cũng rất không phí, chẳng những có thể lấy lại những bản chất nguyên vẹn ban đầu, còn có thể tránh khỏi việc các cấp dưới vì những lý do cá nhân mà qua loa xem nhẹ trọng điểm hay làm việc nhỏ xé ra to.
Vậy mà hấp dẫn anh nhất, là cả bản thiết kế kết cấu máy móc này, đây chính là nghề chính của anh, cũng là sở thích của anh. Kể từ khi tiếp nhận chức tổng giám đốc ở Trác Gấm, anh tiếp xúc hợp đồng thương vụ quản lý tương đối nhiều, rất ít có thể tĩnh tâm lại như vậy, nhìn chút tính đồ kỹ thuật thuần túy. Hiện tại tự mình sửa sang lại những văn kiện này, lại giống như là một loại hưởng thụ hoà thuận vui vẻ thú vị.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn cơm trưa, Hạ Cẩm Hiên kéo Thái Gia Tuyền lên chiếc xe hơi có tên khác là Con Bọ, chạy vòng bên trong sân biệt thự. Vừa lái chậm chậm, vừa giảng giải tất cả bộ phận chức năng trong xe hơi cho cô.
“Không phải nói đi học sao? Thế nào tổng giám đốc đại nhân lại tự thân xuất mã?” Thái Gia Tuyền đùa cợt nói.
“Người hướng dẫn ngày mai mới đến, hôm nay khó có được thời gian em rảnh rỗi, trước luyện một chút.”
“Nhưng để người hướng dẫn dạy sẽ an toàn hơn chứ?” Thái Gia Tuyền có chút chột dạ.
“Thế nào? Em sợ?” Hạ Cẩm Hiên buồn cười nhìn cô.
“Em mới không sợ!“ Thái Gia Tuyền bĩu môi nói: “Em là lo lắng ***ng hư nó, như vậy sẽ rất đau lòng.” Vừa nói vừa vươn tay thương yêu sờ sờ máy móc ở trước mặt.
Hạ Cẩm Hiên nhìn bộ dạng không phóng khoáng của cô, có chút thầm buồn cười: “Xe chính là dùng để chạy, ai cũng sẽ bị va chạm nho nhỏ, chỉ cần không ra đại sự là được. Anh cũng không tin sau này em lái xe sẽ không bị va chạm.”
“Anh nói như vậy thì chắc xe của anh cũng đã bị ***ng rồi?” Thái Gia Tuyền giống như níu lấy cái đuôi của anh, hai mắt lóe lên ánh sáng vô lương.
“Bị va chạm nhiều lần.” Hạ Cẩm Hiên ngược lại không e dè, rất là thản nhiên.
“Hả? Em thấy xe của anh rất tốt mà.” Thái Gia Tuyền có chút nghi ngờ.
“Làm ơn, thời điểm em biết anh, anh đã có bảy tám năm kinh nghiệm rồi, làm sao có thể còn dễ bị va chạm như vậy?” Hạ Cẩm Hiên quả thật khi dễ cô, khi nói lên vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Vậy, anh trước kia bị va chạm xe, thì xe bị thành như thế nào?” Thái Gia Tuyền vẫn níu lấy cái vấn đề này không thả, giống như nhất định phải hỏi ra chuyện xấu của anh.
Khóe miệng Hạ Cẩm Hiên kéo thành một độ cong đẹp mắt, xoay đầu lại, vẻ mặt thành thật mà nói: “Nếu như mà anh nói cho em biết ***ng vào một chỗ thành đồng nát sắt vụn, em có tin hay không?”
Thái Gia Tuyền không khỏi há to miệng, có chút lo lắng nói: “Vậy, anh không có bị thương chứ?”
“Đương nhiên là có bị thương, lần đó anh nằm bệnh viện hơn một tháng, thiếu chút nữa hù ૮ɦếƭ ba mẹ.” Hạ Cẩm Hiên xem như không sao cả cười cười: “Sau đó bọn họ liền cấm anh tham gia đua xe.”
“Đua xe!“ Thái Gia Tuyền thất thanh kêu to ra ngoài, ngay sau đó vừa giống như ỉu xìu tựa như cúi đầu.
“Thế nào?” Hạ Cẩm Hiên đối với phản ứng của cô có chút kinh ngạc.
“Giống như. . . em cũng không hiểu rõ được anh. . .” Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng thở dài.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, đem xe dừng ở ven đường, cởi dây nịt an toàn ra, nghiêng người qua hôn môi của cô một cái, nhẹ nhàng mà nói ra: “Cún ngốc, muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi anh, anh đều sẽ nói cho em biết.”
Anh đối với cô chưa từng có bất kỳ giấu giếm nào, chỉ là có chút chuyện cảm thấy không cần thiết phải nói mà thôi. Không nghĩ tới cô hiện tại nhạy cảm như vậy, ngay cả chơi đua xe một chuyện nho nhỏ như vậy, cũng có thể làm cho mặt cô như đưa đám.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc