Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 43

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thái Gia Tuyền không nhẹ nhõm được bao lâu, cửa chính liền truyền đến tiếng gõ cửa thô lỗ, người tức giận ở ngoài cửa xuyên thẳng thẩm thấu lưng cửa.
Liễu Khê giương mắt mà nhìn Thái Gia Tuyền: “Này, cậu lên ban mới mấy ngày, liền chọc phải Xã Hội Đen à nha?” Thấy Thái Gia Tuyền vẫn còn sững sờ, vội hét lớn: “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia! Cậu không ra mở cửa, mình liền không chi trả!“
Thái Gia Tuyền lúc này mới vô cùng miễn cưỡng đứng dậy đi mở cửa. Ai ngờ cửa vừa mới mở ra, Hạ Cẩm Hiên một dạng tựa như kẻ bắt cóc, một tay đã nắm cô, vác lên trên vai liền xoay người chuẩn bị đi xuống lầu dưới.
Đầu Thái Gia Tuyền trúi xuống, đại não đầy máu chỉ biết oa oa kêu to, tay lung tung đánh lưng của anh, ai biết trên ௱ôЛƓ *** mình lại bị một cái tát hung hăng, tựa hồ còn bị nhéo một chút, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, tiếng kêu cũng ngưng.
Hạ Cẩm Hiên dừng lại bước, uy hiếp nói: “Còn nói không gọi?”
Thái Gia Tuyền liều mạng lắc đầu, nhưng anh tựa hồ không nhìn thấy, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mở miệng cầu xin tha thứ: “Anh thả em xuống, em tự đi.”
Đuổi kịp ra cửa Liễu Khê trừng to mắt mà nhìn xem hai người quái dị, nhỏ giọng nói: “Cái đó, Tiểu Tuyền, túi xách của cậu cần mình giúp cậu lấy tới không . . . ?”
Thái Gia Tuyền gian nan ở trên lưng Hạ Cẩm Hiên nâng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm cô, dường như Liễu Khê bán cô đã không phải là lần đầu tiên. Thái Gia Tuyền vừa muốn nói gì, Hạ Cẩm Hiên lại xoay người một cái, đem đầu cô chuyển đến mặt khác, để cho cô tức giận không có nơi phát.
“Vậy làm phiền cô.” Hạ Cẩm Hiên lộ ra một nụ cười coi như thân thiện nói với Liễu Khê. Thái Gia Tuyền trên vai giãy giụa nhưng hình tượng của anh không hề ảnh hưởng, huyên náo thật sự lợi hại, anh không ngại cho cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô một cái tát.
Liễu Khê vừa thấy được Hạ Cẩm Hiên, hẳn là lại tái phát tật xấu hoa si, giọng nói cũng biến thành ôn hòa hơn: “Tốt, lập tức, anh chờ.” Xoay người liền đi lấy túi xách của Thái Gia Tuyền tới, đôi tay đưa tới trong tay Hạ Cẩm Hiên.
“Cám ơn.” Hạ Cẩm Hiên nhận lấy túi xách, lại thưởng cho Liễu Khê một cái mỉm cười. Khiêng Thái Gia Tuyền đi xuống lầu.
Liễu Khê giống như chạm phải điện, tựa như quỳ gối khi thấy nụ cười của anh, làm trạng thái hoa si vẫy tay chào tạm biệt.
Đến tầng dưới cùng, Thái Gia Tuyền đã tựa như ỉu xìu, mềm nhũn giắt trên vai Hạ Cẩm Hiên, không hề làm bất kỳ kháng cự nào nữa. Hạ Cẩm Hiên lúc này mới buông cô xuống, sau đó lôi tay của cô đi ra ngoài.
“Oa oa. . . Ô ~“ Tiếng còi cảnh sát nghênh ngang rời đi, thuận tiện mang đi Mercedes-Benz việt dã của Hạ Cẩm Hiên —— hai người ra ngoài nhìn thấy chính là một màng như vậy.
Khóe miệng Hạ Cẩm Hiên kéo nhẹ, không biết nên làm vẻ mặt thế nào, còn Thái Gia Tuyền lại là ngốc trệ hạ xuống, tiếp đó, lập tức mừng rỡ cười ha ha.
Hạ Cẩm Hiên nhìn Thái Gia Tuyền bên cạnh cười đến run rẩy hết cả người, im lặng liếc xéo nhìn cô nói: “Đi trở về thôi.” Vừa nói liền dắt tay của cô theo bên cạnh đi về phía trước.
“Này, có lầm hay không, đi trở về? Nhìn cả ngày sao không đi theo xem có lấy được không!“ Thái Gia Tuyền hiển nhiên không tin anh sẽ nghĩ phải đi trở về.
Hạ Cẩm Hiên cũng không nói chuyện, chỉ là đi về phía trước. Trải qua trạm xe bus, lúc Thái Gia Tuyền muốn đi đến gần xem một chút, lại bị Hạ Cẩm Hiên kéo, tiếp tục đi về phía trước.
“Này, rốt cuộc làm thế nào sao? . . . Nói chuyện với anh a. . . . . . Em đi không nỗi!“ Thái Gia Tuyền dứt khoát tỏ ra vô lại, nén lấy sức lực chính là không chịu đi nữa.
“Cô ta là người nào?” Hạ Cẩm Hiên điên cuồng hỏi một câu, cũng không quay đầu lại, dùng sức kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
“Người nào?” Thái Gia Tuyền hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của anh.
“Là người phụ nữ ở chung với em.”
“Cô ấy? Là bạn học thời đại học của em. Thế nào?” Thái Gia Tuyền từ từ quên mất mình đang cùng anh so tài đâu rồi, lại biến thành ngoan ngoãn đi cùng anh nha.
Hạ Cẩm Hiên khẽ hừ một tiếng, khiển trách: “Lại còn nói muốn cùng cô ta ngủ, em rốt cuộc có đầu óc hay không?”
Cả cằm mà Thái Gia Tuyền cũng rớt ra, đây là cái tình huống gì? Tại sao có cỗ vị chua? Là ghen sao? Nhưng vì sao phải ăn dấm của một cô gái?
“Ách, em cùng cô ấy ngủ chung có cái gì không ổn sao?” Thái Gia Tuyền tận lực giữ vững giọng nói cùng bộ mặt phớt tỉnh.
Hạ Cẩm Hiên khẽ thở dài nói: “Nhớ Laffey không? Ở nước Đức lúc biết cái đó.”
“Dĩ nhiên nhớ á..., ách. . . . . . Tại sao lại kéo đến cô ấy?”
“Lần đó thư tình trong hộp thư là cho em.”
Thái Gia Tuyền ngơ ngác nửa ngày, đầu óc cũng không còn quẹo qua ngõ rẽ. Hạ Cẩm Hiên thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói rõ: “A, em vẫn cho người cô ấy hẹn chính là anh sao? Thật ra thì cô ấy thích em. Anh mới là kỳ đà cản mũi.”
Thái Gia Tuyền lần này hoàn toàn hiểu, cả kinh dừng bước lại, mở to hai mắt nhìn Hạ Cẩm Hiên, thận trọng hỏi: “Đồng tính ***?”
“Dạ, không sai! Đi nhanh đi đại tiểu thư, nếu không trời tối cũng không về được nhà rồi!“
******* ta là đường ngăn cách ********
Ở nước Đức, đồng tính *** là có thể hợp pháp kết hôn, có thể tiếp nhận người cũng tương đối nhiều, cho nên. . . . . . Thân môn hiểu ~
Em sẽ hết sức theo đuổi anh.
Thái Gia Tuyền vừa đi vừa cố gắng nhớ lại chuyện trước kia, đột nhiên nhớ đến, ngày đầu tiên mình ở đại học ở Hamburg, sáng sớm đi dạo đúng là có nhìn thấy hai nữ sinh quần áo xộc xệch nằm trên thảm cỏ mà một trong hai người đó chính là Laffey. Sau mỗi lần Laffey nhìn thấy Thái Gia Tuyền cũng rất nhiệt tình, hơn nữa luôn có những động tác nắm tay thân mật thăm dò Thái Gia Tuyền. Dù sao ở những nước nhỏ làm thế có thể xem như không có gì, nhưng ở một đất nước lớn phức tạp thì những cử chỉ hành động này người ta gọi là: “Ta là đồng tính *** ~“
Thái Gia Tuyền nghĩ đến những việc này không khỏi cảm thấy sợ, cô nhẹ nhàng lay lay cánh tay Hạ Cẩm Hiên, nói: “Tốt nhất sau đó cô ấy không nên tìm đến em, nếu không hiểu lầm gì đó thì thảm. Vả lại lúc trước em và các nữ sinh cùng tắm rửa cùng ngủ là chuyện rất bình thường.” Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nhưng anh rõ ràng nói cô ấy là bạn gái của Tề Minh trước kia sao lại đồng tính ***?”
Hạ Cẩm Hiên có chút thần bí nói: “Đừng nói với Tề Minh là anh nói.” Nhìn thấy Thái Gia Tuyền gật đầu rồi, anh mới nói tiếp: “Cậu nhóc kia thấy mỹ nữ liền mất hồn, Laffey là một trong những ghi chép thất bại khó khăn của cậu ta, cô ta chỉ đồng ý đi ăn cơm hoặc đi chơi cùng cậu ấy nhưng chuyện thân mật thì không hề có, lại xem như chuyện hết sức bình thường. Tề Minh vì chuyện này mà buồn rầu rất lâu, sau đó nghe Hannah nói Laffey là đồng tính ***, cậu ấy cuối cùng mới bừng tỉnh hiểu ra. Cậu ấy cho tới bây giờ đều xem chuyện này là một vết nhơ trong cuộc đời mình. Nếu là vết nhơ, đương nhiên sao có thể kể cho anh nghe..., cho nên anh làm sao mà biết được việc này cơ chứ. Cho đến ngày hôm đó Laffey gửi tới thư tình, cậu ấy mới không thể không nói cho anh biết chuyện này.”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái, nhưng lại ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng anh không cho em biết! Ngày đó em thấy hai anh trên sân thượng nói chuyện.Anh ấy còn có dáng vẻ kích động em còn tưởng hai anh cãi nhau.”
Hạ Cẩm Hiên ánh mắt lóe lên một cái, bình thản mà nói: “Nhưng sau đó cô ấy cũng không còn tìm đến em, em biết hay không cũng không sao.”
Thái Gia Tuyền giống như hiểu được đồng ý nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại hỏi: “Vì sao lại không quay lại tìm em?”
“Sao thế? Cảm thấy đáng tiếc?” Hạ Cẩm Hiên có chút buồn cười nhìn cô: “Yên tâm, không phải em không có sức hút mà do anh đã giúp em giải quyết.” (akiaki: tội nghiệp chị Laffey, người chị gởi thư tình là chị Tuyền mà chị Tuyền tưởng nhờ chuyển dùm cho anh Hiên..ha…ha.. ૮ɦếƭ cười ta mất thôi…)
Hạ Cẩm Hiên bước đi có vẻ hơi nhanh, Thái Gia Tuyền thỉnh thoảng phải chạy theo hai bước mới đuổi kịp. Nghe anh nói vậy, kinh ngạc dừng bước, lại bắt đầu cẩn thận nghĩ đến.
“Đi nhanh đi, cũng không có gì đặc biệt, anh chỉ là nói cho cô ấy biết em là bạn gái của anh, hơn nữa em cũng rất bình thường không giống họ. Đồng tính *** bình thường rất có nguyên tắc, chỉ tìm người giống họ.” Hạ Cẩm Hiên quay người lại nắm lấy tay của cô, tiếp tục dẫn đường
“Hiên,“ Thái Gia Tuyền nhẹ giọng gọi anh: “Anh còn làm những thứ gì mà không cho em biết không?” Trong ánh mắt của cô có chút mong đợi, đến tột cùng là mong đợi cái gì đây?
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, bất tri bất giác thả chậm bước chân, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc giọng điệu có chút trêu chọc: “Thế nào? Cảm thấy thua thiệt anh?”
Thái Gia Tuyền cười khổ nói: “Đúng vậy, không biết gì như vậy em sẽ rất buồn. Lần sau có chuyện gì, nhất định phải nói cho em biết được không?”
“Vậy thì theo đuổi anh cho tốt vào.” Hạ Cẩm Hiên cười nói, anh hiện tại mỗi khi rảnh rỗi trong đầu sẽ nghĩ tới Thái Gia Tuyền với sức mạnh tràn trề nói ra câu: “Bắt đầu từ hôm nay, đến lượt em theo đuổi anh.” Nghĩ tới đây, anh không khỏi khẽ cười.
Thái Gia Tuyền sắc mặt quẫn bách nói: “Yên tâm, em nhất định dùng hết sức theo đuổi anh!“ Khiến Hạ Cẩm Hiên cười to một hồi.
“A! Chúng ta đi vòng vòng à?” Thái Gia Tuyền đột nhiên ý thức được mình đã đi theo anh vòng vòng mấy con phố rồi, mặc dù cô thường không đi giày cao gót, hôm nay cũng đi giày đế bằng, nhưng vẫn rất đau chân.
“Thật chịu thua em, vậy mà cũng làm được bác sĩ sao? Đi đứng kém như vậy, làm phẫu thuật đứng cả ngày làm sao chịu nổi?” Hạ Cẩm Hiên cười nhạo nói.
“Hai việc này không giống nhau! Tinh thần của một người đôi khi rất quan trọng, trong giải phẫu tập trung hết tinh thần vào đó dĩ nhiên sẽ không thấy mệt. Nhưng là bây giờ. . . Anh có thể nói cho em biết muốn về nhà bằng cách nào không?” Thái Gia Tuyền vừa muốn khóc vừa tức giận nói.
“Tốt thôi, cũng sắp đến rồi, em sẽ biết thôi.” Hạ Cẩm Hiên an ủi, đi chậm lại bước chân cùng cô đi từ từ, trong khoảnh khắc kia, anh cảm thấy vẫn rất hạnh phúc khi được đi cùng cô, mặc dù cô bé này vẫn thật ồn ào.
Thái Gia Tuyền tức giận kèo nhèo, nhưng khi Hạ Cẩm Hiên lôi kéo cô vào một cửa hàng 4S thì cô im bặt luôn.
Đây là một cửa hàng cao cấp 4S, Hạ Cẩm Hiên đi vào móc luôn ra một cái thẻ đưa cho cô nhân viên bán xe. Mà toàn bộ sự chú ý của Thái Gia Tuyền đã dồn cả vào bộ sư tập Volkswagen Beetle nhiều màu sắc hấp dẫn kia rồi, bất giác mò đến bên cạnh xe, nhìn trái một chút nhìn phải một chút .
“Tiểu thư, cô muốn đi thử chiếc xe này sao?” Một cô gái bán hàng, mỉm cười hỏi Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền có chút giật mình, đôi mắt cô sáng rực nhìn chiếc xe, là bởi vì từ thời cô còn đi học cũng đã rất thích kiểu dáng của chiếc xe này, vẫn mong có thể một ngày mua được nó. Thế nhưng đó cũng chỉ là mơ mộng mà thôi: “Ách, không cần, tôi. . . . . .”
“Tuyền, tới đây.” Hạ Cẩm Hiên gọi cô từ phía sau, Thái Gia Tuyền giống như gặp được cứu tinh, cười cùng cô nhân viên bán hàng rồi đi đến chỗ Hạ Cẩm Hiên.
Còn chưa đi đến gần, Hạ Cẩm Hiên đã chạy lại gần, Thái Gia Tuyền hấp tấp cùng anh đến cửa tiệm 4S.
. . . . . .
“Hạ tiên sinh, đây chính là xe ngài đặt. Xin xem qua xe có vấn đề gì không?” Cô nhân viên bán hàng đưa chìa khóa xe cho Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên cầm lấy đi vòng sang chiếc xe Volkswagen Beetle màu vàng bơ, nhìn Thái Gia Tuyền nói: “Sang đây xem xe của em.”
Thái Gia Tuyền đang ở trạng thái ngây ngốc, giờ nghe anh gọi mình, chợt hoàn hồn, cả kinh kêu to: “Cái gì? Xe của em? Em sao?”
Hạ Cẩm Hiên cố ý cau mày, lắc đầu nói: “Em có thể giống thục nữ một chút được không, cả ngày cứ động đến là hét loạn lên thế.” Thấy cô còn đứng tại chỗ ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thôi, lên xe về nhà.” Vừa nói vừa ngồi vào trong ghế tài xế.
“Ách, Hạ tiên sinh. . . . . .” Cô nhân viên bán xe nói.
“Nếu như là thủ tục đóng gói xe thì không cần, những việc khác Hà Vân sẽ lo hết, gọi cho cậu ấy là được.” Hạ Cẩm Hiên cắt ngang lời nói của cô .
“Ha ha, được, chúc ngài lên đường thuận buồm xuôi gió.” Cô nhân viên bán xe mỉm cười, rất ít người mua xe dứt khoát như anh.
Hạ Cẩm Hiên lái xe đến bên cạnh Thái Gia Tuyền rồi hạ kiếng xe xuống, mỉm cười hỏi cô bằng tiếng Đức: “Muốn đi nhờ xe không tiểu thư?”
Thái Gia Tuyền cong cong khóe miệng một cách ngượng ngùng, cô dĩ nhiên nhớ đây là câu đầu tiên mà Hạ Cẩm Hiên nói với cô. Khi đó cô vừa tới Hamburg không lâu, ở trong sân trường đại học Hamburg lần đầu tiên gặp anh, cô ngây ngốc nhìn xe của anh đến ngẩn người, lúc đó anh quay sang hỏi cô một câu như vậy, lúc ấy là dùng tiếng Đức.
Ngồi vào trong xe, Thái Gia Tuyền tò mò trái sờ sờ nhìn bên phải một chút, cuối cùng nhìn thấy Hạ Cẩm Hiên cao 1m 8, dĩ nhiên sẽ không thoải mái khi ngồi ở chỗ chật hẹp của tài xế, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào: “Cám ơn anh.” Cô nhẹ nói nói: “Em sẽ thật nhanh học lái xe để hàng ngày đều về nhà nấu cơm cho anh ăn ~“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc