Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 41

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Công việc trong nhà xưởng cực kỳ phức tạp, Thái Gia Tuyền cần sắp xếp lại lịch trình công việc và các số liệu kỹ thuật, còn phải báo cáo cho công ty. Nhận chỉ thị của công ty rồi phân về cho các hãng các phân xưởng đầu ngành. Mặc dù là một hãng lớn thế nhưng công việc này lại chỉ có mình cô đảm nhiệm.
“Thương nhân ૮ɦếƭ tiệt kẹt xỉ! Đây gọi là hình thức bóc lột sức lao động của các nhà tư bản mà!“ Thái Gia Tuyền hùng hổ nhìn Hạ Cẩm Hiên kháng nghị. Lúc này cô vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi đang ngồi cạnh Hạ Cẩm Hiên trên chiếc xe của anh, mà nó đang chạy đến nơi hơi hẻo lánh, hoàn toàn không biết Hạ Cẩm Hiên dẫn cô đi đâu.
“Hiện tại mới chạy tới oán trách, lúc mới nhận được phân công công việc vì sao không chạy đến tìm anh?” Hạ Cẩm Hiên tức giận nói.
Thật ra thì anh hôm qua trong lúc tức giận, mới sai Đỗ Quyên điều cô sang hãng. Chỉ cần Thái Gia Tuyền đến cầu xin anh, thậm chí chỉ chạy đến oán trách anh đôi câu, nói không chừng anh liền mềm lòng, mà nha đầu không có chút đầu óc này cư nhiên cho là một điều động công việc bình thường, cứ thế mà vội vàng chạy đến nhận việc!
“Em chỉ là phản ánh suy nghĩ của mình với thượng cấp thôi, ai nói em oán trách gì chứ?” Thái Gia Tuyền tỏ ra không giận dữ nữa mà nói.
“Thượng cấp?” Hạ Cẩm Hiên khẽ hừ một tiếng: “Ngại quá, em vượt cấp rồi!“
Thái Gia Tuyền há miệng, tức giận nhìn anh chằm chằm, căm hận nhìn bộ mặt khiến nhiều người ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt kia, nhưng ngay cả một câu để phản bác anh cũng không nói được, chỉ đành giận dữ ngoảnh mặt đi không nhìn anh nữa.
. . . . . .
Lái xe vào một khu biệt thự, Thái Gia Tuyền lúc này mới bắt đầu có phản ứng: “Không phải đi ăn cơm sao? Dẫn em tới nơi này làm gì?”
“Đúng vậy, ăn cơm, nhưng mà là em làm cơm!“ Hạ Cẩm Hiên trực tiếp lái xe vào nhà xe của biệt thự, sau đó đi vào cửa chính.
Thái Gia Tuyền ở phía sau đuổi theo đôi chân dài của anh, đi theo vào cửa: “Làm ơn, hiện tại vừa trải qua tám giờ làm việc, em vừa mệt vừa đói!“ Từ khu giao hàng của hãng đến biệt thự này cũng đã hơn tám giờ một chút rồi.
Hạ Cẩm Hiên tháo cà vạt ra ném xuống đất, xoay người, một tay bắt lấy Thái Gia Tuyền đặt trên cửa, trực tiếp nghiêng người đè lên.
“Ngô.” Đột nhiên Thái Gia Tuyền bị anh có ý định xâm chiếm cảm thấy bối rối, vừa định lên tiếng, miệng liền bị chặn lại.
Nụ hôn cuồng nhiệt khiến Thái Gia Tuyền hít thở không thông, não vì thiếu khí nên không thể nghĩ được gì, lúc đầu còn đáp lại anh, nhưng dần cô cảm thấy mệt mỏi nên chỉ ứng phó, rồi theo anh xoay chuyển đầu lưỡi.
Hạ Cẩm Hiên có cảm giác như mình muốn điên lên, đã một năm rồi, khi anh đã tưởng như ૮ɦếƭ lặng, thì Cún con nữ sinh trường y mà anh theo đuổi lại xuất hiện còn tuyên bố muốn theo đuổi lại anh. Mặc dù cử chỉ của cô có hơi hồ đồ thế nhưng anh là đàn ông, ham hư vinh, thậm chí so với phụ nữ đôi khi còn nhỏ mọn hơn nữa kìa. Cún con đã đem lại cho anh vui vẻ lớn, cho anh thoả mãn lớn nhất.
“Nếu quay lại thì em không được hối hận!“ Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc cũng thả miệng cô ra, ôm lấy khuôn mặt cô thì thầm vào tai cô bằng giọng điệu nỉ non.
“Dạ.” Thái Gia Tuyền bị anh hôn đến điên đảo liền đồng ý lung tung.
“Không cho phép nói một làm hai.” Giọng nói có chút đe dọa.
“Dạ.” Vẫn là đồng ý lung tung.
“Cún con, anh cũng nhớ em! Anh mỗi ngày đều nghĩ đến em!“ Giọng của Hạ Cẩm Hiên bắt đầu trở nên mềm mại mà nói ra những lời nói nhớ nhung của mình.
“Dạ.” Phản ứng này của cô có thể nói hiện giờ không thể xác định là cô có thật sự tỉnh táo hay không nữa.
“Em ở lại đây được không?” Hạ Cẩm Hiên tiếp tục nói.
“Dạ.” . . . . . .
“Thay anh quét dọn, nấu cơm.”
“Dạ.”
“Còn có. . .” Hạ Cẩm Hiên cười tà tà mà nói: “Cho anh ăn no. . .”
Thái Gia Tuyền ngây ngẩn trả lời, đôi tay ôm chặt cổ anh, để cho mình không ngã xuống đất.
Hạ Cẩm Hiên hài lòng nhìn phản ứng của cô, cười nhẹ một tiếng, lại cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi nhỏ bị sưng đỏ kia.
Bàn tay nóng lòng thăm dò đến chiếc áo sơ mi của Thái Gia Tuyền rồi cũng thăm dò vào bên trong, vui vẻ dạo quanh thân thể cô từ eo, ௱ô**, thưởng thức toàn bộ đường cong cơ thể của cô.
Hai người đang lúc động tình, đột nhiên “Òng ọc“ hai tiếng, từ bụng của Thái Gia không chút nể mặt kêu to.
Thái Gia Tuyền lúng túng chôn đầu nhỏ vào ***g *** của Hạ Cẩm Hiên, mắc cỡ mà đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô đang ảo não thì thấy *** Hạ Cẩm Hiên rung lên nhè nhẹ rồi phát ra những tiếng cười nhỏ.
Choáng nha, lại dám cười nhạo cô! Thái Gia Tuyền kháng nghị nói: “Có gì đáng cười? Em ở hãng chạy tới chạy lui hết một ngày, dĩ nhiên đói bụng!“
Hạ Cẩm Hiên cúi đầu nhìn cô, trêu chọc: “Xem ra anh phải cho em ăn trước.” Vừa nói vừa kéo cô vào trong nhà.
Thái Gia Tuyền lúc này mới phát hiện ra, đây là một biệt thự không quá lớn chỉ có hai lầu. Lầu một là sảnh còn lầu hai có năm căn phòng, thế nhưng mỗi căn phòng đều rất rộng. Không hề trang trí gì mà tất cả chỉ rất đơn giản, đến cả rèm cửa cũng chỉ là một tấm rèm thuần chất một màu trắng. Thế nhưng mỗi phòng có một chức năng rất rõ ràng, khiến người ta có cảm giác rất đơn giản và thoải mái.
“Căn nhà tuyệt quá!“ Thái Gia Tuyền không khỏi trầm trồ nói.
“Cám ơn đã khen!“ Hạ Cẩm Hiên tùy ý trả lời, đi tới nhà bếp.
Thái Gia Tuyền ôm bụng đói, cũng đi vào theo. Nhưng chỉ vừa nhìn qua nhà bếp thì sợ ngây người —— gian phòng bếp này và gian phòng bếp ở căn nhà tại Hamburg Đức giống hệt nhau, nếu có khác hay chăng chính là rộng hơn một chút.
“Đủ quen thuộc chứ, giao cho em nha.” Vừa nói vừa bước ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại.
Không phải chứ? Đói bụng đến vô lực còn phải làm cơm cho anh? Chỉ là cho dù oán hận, Thái Gia Tuyền cũng không dám tự ý bãi công. Mở tủ lạnh ra, chọn đại vài thứ để nấu một nồi mì. Vừa nấu vừa tìm xem trong tủ lạnh có thứ gì đó ăn được không, cô sắp ૮ɦếƭ đó rồi.
Hạ Cẩm Hiên cũng không phải cố ý làm khó cô, anh có chuyện “Quan trọng hơn“ phải làm. Anh hiện giờ đang ở trong phòng mình vật lộn với đống quần áo dơ. Thật ra anh có chút thích sạch sẽ nên không thể nào chịu nổi cảnh tượng kia..., thế nhưng lại không thích người khác ***ng vào đồ của anh. Vì vậy trong nhà không hề mướn người giúp việc, cùng lắm chỉ mướn người dọn vệ sinh nhà cửa hàng ngày. Về phần quần áo ga mền thì không cho ai ***ng vào. Dù sao máy giặt loại mới nhất với tất cả các tính năng anh cũng có đó thôi.
Nhưng từ khi bản thân phải tự giặt quần áo của mình, anh liền để mặc hết quần áo mới đem đi giặt luôn 1 lần.
Hiện giờ anh cần nhất chính là giặt sạch chỗ quần áo này. . . . . .”Cún con, cơm nước xong em giặt chỗ quần áo này.” Hạ Cẩm Hiên không chút khách khí chỉ vào rổ quần áo bẩn nói.
“Tại sao?” Thái Gia Tuyền từ phòng bếp nhô đầu ra nhìn rổ quần áo dơ trên tay anh hỏi.
“Tiền lương một trăm vạn để làm gì hả, Thái tiểu thư? Anh trả tiền lương đương nhiên muốn em phục vụ.” Hạ Cẩm Hiên đặt cái giỏ quần áo xuống rồi ngồi trên ghế salon chờ ăn cơm.
Thái Gia Tuyền tức giận bưng mì ra ngoài đặt cạnh salon cho anh rồi bưng bát mì hả họng lớn ăn.
Hạ Cẩm Hiên nhìn tướng ăn khoa trương của cô lại nhìn chén mì trong tay cứ như mĩ vị cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Vui vẻ cầm chén lên nhìn dáng ăn của cô, anh cảm thấy dù là ăn mì cũng cảm thấy thật thoải mái.
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở trên ghế salon có chút xấu hổ. Thầm liếc trộm nhau một hồi, Thái Gia Tuyền mở miệng trước: “Việc đó, thật ra từ nơi này đến hãng rất xa.”
“Thế cho nên?”
“Hơn nữa em hôm nay không đem theo thứ gì cả. . .” Thái Gia Tuyền nói. Quả thật, biệt thự cách hãng làm việc của cô hơn phân nửa là đường không có tàu điện.
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày một cái, nghĩ tới thực muốn điều cô đến tổng công ty thì thực là tốt, nhưng mà cô đi làm chưa lâu nên thật sự không tốt cho lắm. Mà để anh chở cô đi làm thì quả thật là vạn lần không thể.
“Em chưa có bằng lái sao?” Hạ Cẩm Hiên hỏi.
Thái Gia Tuyền quả thật không kịp phản ứng, lắc đầu xem như trả lời.
Hạ Cẩm Hiên buồn bực thở dài: “Đi học đi, sau đó anh sẽ mua xe cho em.”
Thái Gia Tuyền trợn to hai mắt, nhìn thấy anh giống quái vật: “Làm ơn, trước hết không nói đến vấn đề mua xe, anh muốn em lái xe đi làm mỗi ngày sao? Thực sự mệt ૮ɦếƭ nha. . . . . .”
Hạ Cẩm Hiên lườm cô một cái: “Cứ quyết định như vậy! Ngày mai anh bảo Hà Vân tìm thầy dạy cho em.”
Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ hỏi: “Vậy hôm nay em có được về không?”
“Em quên đã đáp ứng gì với anh rồi à?” Hạ Cẩm Hiên đột nhiên tiến lại gần, cách nói có chút lấp lửng.
“Mới vừa rồi?” Thái Gia Tuyền cuối cùng ý thức được mình đâm lao rồi đành phải theo: “Em có thể ở lại, nhưng mà tổng giám đốc đại nhân à, anh à, ngày mai em đi làm thế nào đây?”
“Ngày mai nói sau đi.” Hạ Cẩm Hiên không đợi cô phản ứng lại liền đi lên trên lầu hai.
. . . . . .
Hơn một năm chia cách, hai người đều cạn kiệt lửa yêu, mặc dù Hạ Cẩm Hiên miễn cưỡng đồng ý với đề nghị để Thái Gia Tuyền tắm trước, nhưng mà ở trong phòng tắm cũng đã không nhịn được.
Hạ Cẩm Hiên hôn Thái Gia Tuyền có chút thô lỗ, không thèm nghe khẩn cầu của cô, đem y phụ trên người cô từng món từng món cởi xuống, nút áo cô rơi đầy đất, cuối cùng lại xé nát *** của cô.
“Ô, em không có để thay.” Thái Gia Tuyền buồn bực nói.
“Hư!“ Hạ Cẩm Hiên cũng không để cho cô nói nữa, lấy môi mình chặn lại, anh muốn chuyên tâm hưởng dụng thức ăn ngon.
Vuốt ve thân thể tuyệt vời của cô, Hạ Cẩm Hiên lại nhanh chóng cởi xuống y phục của mình, sau đó ôm cô cùng ngã vào trong bồn tắm khổng lồ.
Hơn một năm chưa được ***ng chạm qua, Thái Gia Tuyền lúc đầu có chút không chịu nổi anh khổng lồ, khó chịu muốn đẩy anh ra, nhưng mà Hạ Cẩm Hiên lại giống như ngây dại, thế nào cũng không chịu buông cô ra, liều ૮ɦếƭ triền miên một lần lại một lần. . . . . . (ta tiết kiệm văn chương, thân môn chớ trách. Ha, tự mình nghĩ đi vậy ~~)
Ôm Thái Gia Tuyền mềm mại trong tay trở về phòng trong, nhẹ nhàng giúp cô lau khô, Hạ Cẩm Hiên đối với thô lỗ của mình mới vừa rồi có chút đau lòng. Bò lên giường nằm ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong ***, vuốt ve mái tóc dài còn chưa khô của cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tạm thời bỏ qua cho em, thiếu anh một năm về sau từ từ trả.”
“Hiên, tại sao muốn bỏ lại em trở về nước?” Thái Gia Tuyền vùi ở trong *** anh, uất ức hỏi.
Hạ Cẩm Hiên thân thể cứng đờ, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, không nói một lời.
“Bởi vì hôm đó sinh nhật em không có về nhà sao?” Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên hỏi: “Ngày đó là bởi vì. . .”
“Được rồi, không cần nói.” Hạ Cẩm Hiên phiền não cắt đứt lời cô, anh sợ cô sẽ lại đem việc làm thêm bận rộn ra làm cớ.
“Hiên. . .” Thái Gia Tuyền có chút khổ sở, nhưng vẫn ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, đưa tay ôm chặt lấy eo của anh. Cô thật ra thì còn muốn hỏi, anh có giống như Tề Minh nói, thường xuyên thay phụ nữ, còn có người mà mọi người thường nói đến, Khang Hinh là ai. . . Chia cách quá lâu cô có quá nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng trước mắt tạm thời gác lại.
An tĩnh hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên lại nói: “Ngày mai anh sẽ chở em đến hãng, thuận tiện xử lý việc gần đó.” Thật ra thì xử lý gần đó mà anh nói chính là muốn xem công việc mới của cô.
“Ừ. . .” Thái Gia Tuyền có chút mệt, đáp một tiếng liền ngủ thiếp đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc