Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 38

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Hơn nửa tháng trôi qua, Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc cũng trở về. Dĩ nhiên đối với Thái Gia Tuyền mà nói, nửa tháng này cũng không coi là gian khổ, cô bận túi bụi để quen dần với nghiệp vụ, công việc được phân cho ngày càng nhiều, cho dù chỉ là những công việc vặt vãnh nhưng cô đều cẩn thận hoàn thành. Đến khi tin tức Hạ Cẩm Hiên trở về thì trong phòng làm việc cô là người cuối cùng được biết.
Hôm đó cô mở máy tính ra, nhìn thấy ngày anh trở về đã gần đến, nhìn màn hình cười ngây ngô nửa ngày. Hiên của cô chỉ còn hai ngày nữa sẽ trở về.
Lý Giai Giai đã nghe được lịch trình hai ngày sau của Hạ Cẩm Hiên, liền báo cho Thái Gia Tuyền đầu tiên. Nội dung đại khái là: Hạ Cẩm Hiên sau khi về nước sẽ nghỉ ngơi, mở một buổi tiệc nhỏ tham gia cùng mọi người ăn mừng việc hợp tác của Phương Đạt và Mĩ đã hợp tác thành công, mà công trạng lần này đều của anh. Công ty đã sớm đặt R*ợ*u ngon chuẩn bị tiệc để tổ chức buổi ăn mừng lần này.
“Buổi Chúc Mừng là cơ hội cho cậu ló mặt, mỗi ngành trừ chủ quản và nhân viên suất sắc ra, còn được dẫn 3 người khác đi cùng, cậu có thể cầu xin cô ta cho cậu đi theo . . .”
Thái Gia Tuyền cảm kích nhìn Lý Giai Giai, H**g phấn lôi kéo cô lớn tiếng nói: “Giai Giai, cám ơn cậu, tôi rất vui ~“ Bộ dáng kia cực kỳ giống tình yêu đầu của một nữ sinh, càng giống như một kẻ điên đuổi theo ước vọng.
Nhưng mà mọi chuyện không hề thuận lợi, sau khi Đỗ Quyên nghe xong thỉnh cầu của cô, uyển chuyển nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Tuyền, người được chọn tham gia bữa tiệc đã chọn cả rồi, đây là căn cứ vào thành tích của cả năm, xem như là một khuyến khích cho thành tích thông thường của các nhân viên.”
Thái Gia Tuyền không còn lời nào để nói, dù sao cô tới nơi này còn chưa đến hai tháng, làm thế nào mà tranh dành thành tích cùng người khác được? Thông lệ của công ty coi bộ rất có thể khiến người khác nể phục .
“Làm thế nào? Làm thế nào?” Thái Gia Tuyền như một con ruồi không có đầu nắm Lý Giai Giai, lặp đi lặp lại hỏi làm thế nào.
Lý Giai Giai cũng có chút khó xử suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Trước đó sẽ mở một buổi tiệc nhỏ, chỉ có tổ trưởng các thư ký ở đó, cũng không đến phiên chúng ta, làm thế nào đây? Nếu không chúng ta núp ngoài cửa nhìn lén?”
Thái Gia Tuyền im lặng nhìn cô, có chút ủ rũ nói: “Thôi, dù thế nào đi nữa anh ấy đã trở về nước, lại cùng ở trong một tòa nhà, thế nào mà không có cơ hội, nhất thời cũng không gấp gáp làm gì.”
“Không phải đâu, cái cậu này sao dễ dàng từ bỏ thế, càng khó khăn phải càng biết nắm bắt cơ hội!“ Lý Giai Giai vỗ *** liên tục, hẳn là so với Thái Gia Tuyền còn tiếc hơn.
. . . . . .
Tất cả mọi cơ hội dường như mất hết, nhưng có lẽ duyên phận hai người được cột cùng một sợi dây tơ hồng, có một cơ hội khi không từ trên trời rơi xuống. Buổi trưa ngày hôm đó Hạ Cẩm Hiên trở về nước, việc đầu tiên là mở một hội nghị nhỏ. Đỗ Quyên chuẩn bị cho buổi hội nghị nên cần vài người có khuôn mặt sáng sủa hay có thể xem là mĩ nhân làm công việc văn thư: “Hai người cũng tới giúp một tay đi, hôm nay mọi người đều sang khách sạn bên kia tham gia tiệc chúc mừng rồi. Giám đốc buổi trưa sẽ họp nên cần các người giúp một tay!“
Vốn đang ngủ trưa thế nhưng Thái Gia Tuyền vừa nghe vậy giống như hỏa tiễn liền rất nhanh kéo Lý Giai Giai, lớn tiếng nói: “Hai chúng tôi có thể không?”
Đỗ Quyên nhìn hai cô một cái, nhíu nhíu mày nói: “Được rồi, đi theo tôi.” Ba người rời đi, để lại cả một phòng mĩ nữ chậm chạp ảo não.
“Tiểu Tuyền, cậu thật lợi hại, rất biết nắm bắt cơ hội.” Lý Giai Giai hạ giọng, H**g phấn nói.
“Tớ bây giờ đối với hai chữ tổng giám đốc này đặc biệt nhạy cảm ~“ Thái Gia Tuyền có chút đắc ý.
Nhưng khi đến hội trường mới phát hiện họ bị bố trí làm việc vặt, vì là hội nghị cơ mật, tham gia hội nghị toàn là những quan chức cấp cao, cho nên khi hội nghị bắt đầu thì họ ngay cả cơ hội tiến vào phía trong cũng không có.
“Làm thế nào bây giờ?” Thái Gia Tuyền bưng hoa tươi để một bên than thở nói.
“Không có biện pháp, loại hội nghị cơ mật này, khi vừa bắt đầu đã dọn sạch hành lang cấm không cho người khác đi lại rồi.” Lý Giai Giai ngược lại rất có kinh nghiệm.
Thái Gia Tuyền lại lâm vào trạng thái ngẩn ngơ, cô thậm chí muốn đặt trước mặt Hạ Cẩm Hiên là hoa hồng tươi và một tờ giấy nhỏ, nhưng ngay sau đó hành động này liền bị gạt bỏ. Chẳng lẽ phải đợi cơ hội lần sau sao?
“Choáng nha, kiêu ngạo như vậy, gặp mặt cũng khó khăn như vậy, cứ chờ xem gặp lại rồi em làm sao thu phục anh!“ Thái Gia Tuyền nhìn chằm chằm chỗ ngồi của anh, ở trong lòng hung hăng mắng.
“Tiểu Tuyền, đi chuẩn bị một chút cà phê.” Đỗ Quyên từ ngoài cửa ló ra nửa người hướng Thái Gia Tuyền nói: “Nghe nói cô pha cà phê rất được ưa chuộng, lần này cô pha đi.”
“Dạ.” Thái Gia Tuyền đáp một tiếng, rồi đi đến phía phòng dùng để uống trà.
Công Thức pha café của Tiểu Tuyền - Mặt hồng, tim đập gặp thoáng qua.
Đi đến phòng uống nước, thấy bên trong đầy đủ dụng cụ cùng các loại café, Thái Gia Tuyền nhất thời kinh ngạc. Cuộn tay áo lên, dùng tay cuộn tóc lên sau gáy thành hình đuôi ngựa, thò tay vào túi áo lấy ra chiếc kẹp tóc kẹp lại tóc.
Đi rửa tay thật sạch, tiện thể rửa sạch ly đong café, bình café, ly đựng cafe rửa sạch một lần luôn. Sau đó đem những thứ kia đặt lên máy hong khô. Dĩ nhiên cô cũng hong khô cả đôi tay mình. Thật ra bình thường cô sẽ không nghiêm túc như vậy, chỉ là hôm nay cô lại được pha café cho Hạ Cẩm Hiên mà đã một năm nay cô không làm. Cô đã không tự chủ được nhắm đến phương diện thật hoàn mĩ.
Lát sau cô lấy ra tất cả các loại café ra lần lượt ngửi qua hết một lần, nhíu mày một lát cô bỏ chúng sang hết một bên. Một lát sau cô cũng nhắm mắt hít sâu hài lòng vì tìm được loại café kia ở tủ dự bị, cô chọn ra trong đó 3 loại café theo thứ tự là Sumatra Mandailing, Italy và Moka cùng với một máy lọc café có độ sâu và độ nóng để hãm café.
Cầm lên ba loại cà phê, ngửi chúng một hồi (nghề của cẩu, không có biện pháp), không dùng đến cốc đong đo, dùng cảm giác trực tiếp trọn hỗn hợp kia lại, dùng máy say café say chúng một lần, sau khi say xong nhanh chóng lấy ra khỏi cối liền bỏ vào máy pha café, mùi café không bị bay mất quá nhiều, dùng lửa nhỏ nấu cafe.
“Oa, thơm quá nha ~“ Lý Giai Giai chẳng biết ở phía sau cô từ lúc nào, Thái Gia Tuyền vì quá nhập tâm mà không hề phát hiện.
“Hô, cậu tính hù ૮ɦếƭ tớ à!“ Cô nhìn cô ấy trách một chút. Thái Gia Tuyền lại rất đắc ý nói: “Tớ đối với cà phê rất có thiên phú, như thế nào? Ngửi thấy không tệ chứ? Đợi lát cho cậu thử, tớ nấu cả một bình lớn nè ~ nơi này có nhiều loại café nhưng không có loại tốt nhất, thế nhưng lại còn rất nhiều.”
“Ha ha, vậy tớ nhất định phải nếm một ly rồi ~“ Lý Giai Giai không chút khách khí.
“Không được, nhiều lắm là nửa ly, nếu như không đủ tớ lại phải chạy qua đây nấu cho bọn họ lần nữa à.” Thái Gia Tuyền chỉ sợ Hạ Cẩm Hiên sẽ không được uống: “Lại nói. . . . . . tớ đây pha trộn café cho cân đối không phải ai cũng thích.” Cô muốn nói là, cách thức pha này là dựa vào khẩu vị của Hạ Cẩm Hiên để nấu, cô còn chuẩn bị một bình lớn café khác bởi vì hầu hết mọi người đều thích vị của máy pha café.
“Thật sao, thật sao, nửa ly cũng được, dù sao về sau tớ sẽ trở thành người trông cậy nên café cũng phải có một phần ~“ Lý Giai Giai vẫn rất vui vẻ: “Nói không chừng a, tổng giám đốc đại nhân sẽ vừa ý cậu pha café trực tiếp điều cậu đến pha café cho mình thì có cơ hội rồi~“
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, trong lòng có chút hy vọng nhỏ, ngay sau đó lại tự giễu thở dài: “Trên thế giới khẩu vị của cả vạn người giống nhau sẽ không có hy vọng đó đâu.”
“Cái gì?” Lý Giai Giai hiển nhiên không hiểu ý của cô.
“Không có gì. . . . . .” Thái Gia Tuyền cười cười, tiếp tục làm công việc của mình.
Cô tiện tay chuẩn bị luôn trà hoa cỏ, chỉ còn đợi nước sôi chế vào bình trà nữa là ổn.
Chuẩn bị xong tất cả, Thái Gia Tuyền nói vài câu với nhân viên phụ trách ở đó, rồi đem café và trà đặt tại chỗ ngồi trong hội nghị. Lúc này mới cùng Lý Giai Giai cùng ra khỏi phòng họp.
Lúc này đã là buổi chiều 1h45 phút, hội nghị bắt đầu lúc 2h đúng lúc bắt đầu. Khi Thái Gia Tuyền đi ra đến cửa thang máy đột nhiên nghe huyên náo ở phía sau lưng hẳn là một nhóm người tụ lại. Hạ Cẩm Hiên, bước từng bước đi đến chỗ phòng họp.
Thái Gia Tuyền ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh. Hơn một năm, mới gặp lại, cô không nghĩ rằng chỉ gặp thoáng qua cũng khiến mặt cô hồng lên, tim đập dồn dập một lúc lâu. Anh so với lúc trước có sức quyến rũ mê người hơn rồi cứ như hạc trong bầy gà ấy. Thân hình tráng kiện hợp với trang phục chỉnh trang, khuôn mặt anh tuấn có thể so sánh ngang với minh tinh nổi tiếng. Bước đi uy phong vững vàng khiến anh toát lên khí thế vương giả. Bên cạnh đám người tinh anh, thế nhưng cứ như là phụ gia khiến khí thế không tầm thường của anh nổi hẳn lên.
“Tiểu Tuyền, đừng có phát ngây ở đó, có thang máy rồi kìa!“ Lý Giai Giai thật ra cũng có chút ngây ngốc nhưng không giống Thái Gia Tuyền ngây ngốc sâu đến thế.
Bị Lý Giai Giai vừa nói vừa kéo cô vào thang máy, mà cửa thang máy vừa khép lại, trong nháy mắt, Hạ Cẩm Hiên bỗng nhiên dừng bước, nghi ngờ quay đầu nhìn sang phía trong thang máy . . . . .
“Hạ tổng?” Bên cạnh thư ký nhỏ giọng luống cuống nhắc nhở anh.
Hạ Cẩm Hiên phục hồi lại tinh thần, mỉm cười xấu hổ, bước vào cửa chính của phòng họp đã được chuẩn bị sẵn.
Trong lòng có giao tranh kịch liệt: “Là ảo giác sao? Giống như nhìn thấy Tiểu Tuyền.” Ngay sau đó lại phủ nhận ý tưởng trong lòng mình: “Ay..., cô ấy làm sao có thể lại ở đây, xem ra là không quên được. Hạ Cẩm Hiên ơi Hạ Cẩm Hiên, tình trường của mi quả là không thích hợp để đi.”
Thế nhưng ngày hôm nay còn có nhiều cơ hội luống cuống đang chờ anh.
Hội nghị bắt đầu, Hạ Cẩm Hiên vẫn rất nghiêm túc nghe tất cả báo cáo công việc của các phân ngành, cho đến khi miệng anh uống được ly cà phê có mùi vị khó quên kia.
“Hạ tổng. . . Hạ tổng?” Nhìn hai hàng lông mày Hạ Cẩm Hiên nhíu chặt, đôi tay bắt đầu run lên cùng nhịp thở hỗn loạn, thư ký Tiểu Hà ở một bên bất an hô. ( Tiểu Hà tên là Hà Vân, nghe như tên một phụ nữ nổi tiếng nhưng lại là thư ký, cũng là thư ký có chức vụ cao nhất trong lĩnh vực văn thư hành chánh, hiện tại là thư ký đứng đầu của Hạ Cẩm Hiên.)
“Cà phê là ai nấu?” Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người phụ trách đứng bên hội trường (thật ra thì chính là nhân viên phục vụ), lớn tiếng chất vấn, hoàn toàn quên rằng cả phòng tất cả nhân viên đang tập trung nhìn anh.
Hạ Cẩm Hiên hai mắt có chút đỏ lên cùng giọng nói có chút cứng rắn, khiến mọi người dù không rét mà run. Thêm một số người lặng lẽ bưng cà phê lên nếm thử một miếng, chẳng những không có gì không đúng, ngược lại hương thuần ngon miệng, thật sự không nghĩ ra tổng giám đốc vì sao đột nhiên nổi giận.
“Phải . . Là đồng nghiệp trong phòng văn thư, tôi. . . Tôi quên tên của cô ấy rồi, hình như là mới tới. . .” Phụ trách hội nghị sợ tới mức có chút cà lăm.
“Dẫn cô ấy tới!“ Hạ Cẩm Hiên ra lệnh.
“Dạ!“ Nhân viên phục vụ đáng thương chạy vội ra ngoài.
. . . . . .
“Tổng giám đốc tìm Cô! Mau cùng tôi đi!“ Phục vụ hội nghị đi đến phòng văn thư, bắt lấy cánh tay Thái Gia Tuyền liền kéo ra bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Thái Gia Tuyền không hiểu hỏi. Cả phòng làm việc tam cô lục bà cũng dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên này.
“Nhất định là do cô nấu cà phê có vấn đề, Hạ tổng ngài ấy mới uống một hớp đã nổi trận lôi đình, cả hội nghị cũng ngưng hẳn rồi! Hiện tại đám người chức quyền đều ở đó!“ Tiểu phục vụ có chút thương hại nhìn Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền mở to hai mắt nhìn cô khó hiểu, giống như không thể tin vào lời của cô.
“Thái Gia Tuyền, cô không phải là nằm mộng cũng muốn thấy tổng giám đốc đại nhân hay sao? Lần này đúng là cơ hội ~“ Không biết là ai, ồn ào thì thầm, khiến cả phòng làm việc giống như đang cười nhạo có chút hả hê.
Thái Gia Tuyền khẽ thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi.”
Mới đi tới cửa, hai người đều dừng lại, người phục vụ nhỏ bé đáng thương rút lui, chỉ còn lại Thái Gia Tuyền sững sờ đứng đó.
Mọi người cảm thấy kỳ quái, rối rít quay đầu nhìn ra cửa, này vừa nhìn thấy chính là tổng giám đốc đại nhân! Người mà ngày thường họ chỉ nhìn thấy trên mặt báo hiện giờ thì đứng sờ sờ tại cửa phòng làm việc của họ, phải làm thế nào mới tốt ~. Liên tiếp vang lên là tiếng hét H**g phấn chói tai của một đám nữ nhân viên bất kể là đã kết hôn hay chưa. Trên mặt họ lộ vẻ si mê nhìn anh.
“Tổng giám đốc.” Phục vụ hội nghị lên tiếng khiến hai người đang nhìn nhau si ngốc mà thức tỉnh.
Hạ Cẩm Hiên mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, Thái Gia Tuyền lại học theo, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc.”
Nhưng một tiếng “Tổng giám đốc“ này nhất thời làm Hạ Cẩm Hiên trong lòng giận dữ không hiểu nổi, anh hận không thể kéo cô vào ***, hung hăng che kín cái miệng nhỏ nhắn kia.
Anh lộ ra vẻ âm trầm mỉm cười tà mị, Hạ Cẩm Hiên bước ngang qua Thái Gia Tuyền, đi vào phòng văn thư. Tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, đùa giỡn nhìn thẳng mặt Thái Gia Tuyền.
“Các người đến phòng nhân sự bảo họ giúp đem tài liệu qua đây.” Hạ Cẩm Hiên nói với nhân viên trong phòng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Thái Gia Tuyền.
“Tôi đi.” “Tôi đi.” Một đám bà tám chỉ có một việc mà cũng tranh nhau làm. Còn có người ân cần bưng trà rót nước cho anh, mà Hạ Cẩm Hiên nhận lấy với vẻ ôn hòa nhất.
Phòng làm việc nhỏ nhất thời rơi vào trầm mặc, cho đến khi hồ sơ nhân sự của Thái Gia Tuyền mở ra ở trước mặt Hạ Cẩm Hiên.
Tùy ý mở ra nhìn qua một chút: “Đuổi việc cô ấy.” Hạ Cẩm Hiên lạnh lùng nói với Hà Vân bên cạnh.
“Tôi làm gì sai? Coi như anh có là tổng giám đốc, anh cũng không có quyền lợi tùy tiện đuổi việc tôi, Trung Quốc có luật lệ về lao động rất rõ nha!“ Thái Gia Tuyền cả người run rẩy.
Hạ Cẩm Hiên khẽ dương nhướng mày, lạnh lùng nói: “Vậy sao? Tốt lắm, tôi sẽ chờ cô tự động từ chức.” Vừa nói vừa đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, xoay người ngẩng đầu lên về phía bóng lưng của anh lớn tiếng nói: “Vậy thì chờ xem đi, Hạ Cẩm Hiên, bắt đầu từ hôm nay, đến lượt em đuổi theo anh!“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc