Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 35

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Phong, anh có thể giúp em canh chừng chỗ này không? Anh thấy được anh ấy, anh nhất định phải ngăn cản anh ấy lại, xin anh!” Thái Gia Tuyền vội vàng kéo ống tay áo của Lâm Phong thỉnh cầu nói.
Lâm Phong không lên tiếng gật đầu “Anh hứa với em.” Lâm Phong biết cô nhất định nghĩ rằng Hạ Cẩm Hiên có thể ở chỗ đó, sợ bỏ lỡ, cho nên đành phải nhờ cậy đến anh.
Thái Gia Tuyền một phút cũng không chậm trễ, sau khi Lâm Phong đồng ý, liền xoay người hướng phía bên ngoài phi trường chạy đi.
………………….
Xe taxi dừng trước một nhà thờ nhỏ ở vùng ngoại ô, không sai, chính là nhà thờ nhỏ ban đầu Hạ Cẩm Hiên mang cô đến, anh nói cho cô biết, nếu như có tâm sự gì không giải được, thì tới nơi này tìm cha xứ Al nói hết, vì vậy Thái Gia Tuyền liền nghĩ đến nơi này đầu tiên.
Nhưng sau khi Thái Gia Tuyền trả tiền xe, đồng thời bước vào nhà thờ, Cadillac màu đen từ phía sau nhà thờ âm thầm rời đi. Lướt qua chiếc taxi phía trước đang trên đường trở về, biến mất.
Trong nhà thờ, cha Al bất đắc dĩ buông tay nói: “Cậu ta vừa mới đi, tôi cũng không biết cậu ấy nói cái gì, tôi cảm giác được cậu ấy rất đau đớn, thật giống như cậu ấy rất khó quyết định. Nhưng tôi chỉ nghe hiểu hai chữ “Gặp lại” thôi.”
Thái Gia Tuyền cảm thấy sụp đỗ, anh vừa mới đi? Hay đã tới chậm sao? Cô cũng không phải suy nghĩ nhiều, xoay người hướng ngoài cửa chạy theo.
Nhưng ở vùng ngoại thành xa xôi, Thái Gia Tuyền làm sao tìm được xe taxi “A!!!” cô tuyệt vọng, nhìn trời hô to, tại sao vừa rồi không giữ lại xe taxi? Hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ở ven đường, khóc nức nở.
Lúc này cha Al đã đi tới, vỗ nhẹ đầu vai của cô, ôn hòa nói: “Cô bé, đừng khóc, cần giúp đỡ sao?”
Thái Gia Tuyền sửng sốt, giống như thấy được Thượng Đế, vội vàng nắm tay anh ta, nói: “Người có thể đưa con đến sân bay không?”
Đã qua tám giờ, Lâm Phong lo lắng nhìn bảng hướng dẫn điện tử, rốt cuộc tìm được máy bay chín giờ đi Trung Quốc, vội chạy tới hướng kia, sợ đi trễ bỏ qua gặp mặt. Anh thật sự là muốn giúp Thái gia Tuyền ngăn cản Hạ Cẩm Hiên, anh không muốn lại nhìn cô thương tâm khổ sở.
Lâm Phong đứng ở cửa máy bay, hành khách một người tiếp một người đi qua trước mặt anh, anh lo lắng tìm kiếm mỗi cái khuôn mặt, nhưng không tìm thấy, trước sau lại không có tìm ra Hạ Cẩm Hiên, Lâm Phong không khỏi có chút sốt ruột, đúng lúc này Thái Gia Tuyền gọi điện thoại tới: “Lâm Phong, em bỏ lỡ anh ấy, điện thoại của anh ấy luôn luôn tắt máy. Anh ở sân bay có thấy anh ấy không? Em đang trên đường đến sân bay, xin anh, nhất định phải giúp em giữ anh ấy lại.” Bây giờ chỉ còn mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh.
“Em yên tâm, ngay từ đầu anh liền đứng ở cửa lên máy bay, chỉ cần anh ta tới đây, anh nhất định có thể nhìn thấy” Lâm Phong an ủi, đôi mắt vẫn không ngừng tìm kiếm.
“Cảm ơn anh….” Thái Gia Tuyền khóc nức nở nói, khó có thể tự kiềm chế tiếng khóc, rõ ràng truyền đến đầu bên kia điện thoại. Lúc này cô đang ngồi trên chiếc ô tô nhỏ cũ kỹ của Buel chạy đến sân bay. Nhưng cô vừa mới cúp điện thoại, ô tô rung động vài cái rồi dừng lại, sau đó đúng là gián đoạn rồi.
“Chuyện gì xảy ra?” Thái Gia Tuyền kích động hỏi lái xe Buel.
“Thật xin lỗi, nó quá cũ rồi, luôn xảy ra sự cố.” Buel nhìn cô xin lỗi, trong lòng cũng vì hai người trẻ tuổi này mà cảm thấy lo lắng.
Thái Gia Tuyền quay đầu nhìn phía trước, nơi này cách sân bay khoảng một con phố, cô không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa nhảy xuống xe, cúi chào hết sức nói lời cảm ơn với Buel, liền bắt đầu chạy như điên về phía sân bay.
Cô cứ thế mà vội vả chạy làm quần áo lộn xộn, bởi vì chạy vội vả mà tóc đuôi ngựa bung ra tán loạn, nước mắt tràn mi tự nhiên bay ra ngoài lại không kịp lau một chút, cứ như vậy chạy hai mắt mơ hồ ngấn lệ, trong lòng chỉ có một ý niệm ——Hiên, không nên xa rời em, không nên….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh, Lâm Phong cũng càng ngày càng nôn nóng, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi Hạ Cẩm Hiên có mua vé đi chuyến bay này. Ngay lúc này, một đôi tình nhân trẻ đi về phía máy bay, cô gái nói với cậu bạn kia: “Chúng ta lúc nào thì có thể đi lối dành riêng cho khách vip à? Vậy thì thật tốt quá!“
Chính câu nói lơ đãng như thế, khiến Lâm Phong nhất thời bị sét đánh trúng: “Lâm Phong, ngươi thật ngu xuẩn!“ Anh dùng sức bứt tóc mình, giận dữ hét to. Anh tại sao không nghĩ đến? Làm sao không nghĩ đến gia thế như Hạ Cẩm Hiên đi lối dành cho khách vip hẳn là rất hợp lý?
Lâm Phong bước đến ngăn lại đôi tình nhân kia, vội vàng hỏi: “Lối đi riêng dành cho khách vip ở đâu? Ở đâu?” Giống như hành động của người điên khiến hai người hoảng sợ, vội đưa ngón tay chỉ hướng dành cho khách vip, tay vừa mới chỉ qua đó, Lâm Phong ở trước mặt họ cũng đã biến mất, anh nhắm ngay hướng khách kia chỉ mà chạy như điên. (aki: ôi giờ mới thấy anh này cũng dễ thương…cái nhỏ TGT sao mà tốt số mà không biết nắm giữ gì cả)
Anh thật vất vả mới có thể nhanh chóng đến gần cửa dành riêng cho khách vip quả nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng của kẻ mà mình luôn ghen tỵ không dứt —— đang đi đến lối đi ra sân bay: “Hạ Cẩm Hiên!“ Lâm Phong không vào được đành phải hướng về phía người bên trong lớn tiếng điên cuồng gào thét.
Hạ Cẩm Hiên dừng bước chân, do dự một chút, quay đầu lại, trong mắt chợt lóe lên tia hy vọng, nhưng chỉ trong chớp mắt khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lâm Phong một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Thấy thế, Lâm Phong nóng nảy, không để ý xung quanh hét to: “Tiểu Tuyền đang tìm cậu, cô ấy phát điên lên vì tìm cậu, cậu không thể đi, cậu đi rồi cô ấy sẽ đau lòng!“
Hạ Cẩm Hiên không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đi, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt, đau lòng? Cô ấy sẽ đau lòng sao? Thì có lẽ...! Nhưng chỉ là buồn chút thôi. . . . . .
Mắt thấy bóng dáng Hạ Cẩm Hiên biến mất ở nơi khúc quanh, Lâm Phong cũng hết khí lực không hét nổi nữa, ngơ ngác nhìn về phía lối đi kia không biết phải làm sao.
“Đầu đá, anh nhìn thấy anh ấy đi thật rồi sao?” Lâm Phong bị một người kéo lấy, cô vừa thở hồng hộc vừa nói không ra hơi.
Lâm Phong có chút đau lòng nhìn cô, nhưng không trả lời. Thái Gia Tuyền nóng vội bắt lấy gấu áo anh lắc lắc: “Nói cho em biết! Anh ấy ở đâu? Anh rốt cuộc thấy anh ấy ở đâu?”
Lâm Phong khẽ nghiêng đầu nhìn về phía lối đi dành cho khách vip, Thái Gia Tuyền nhìn theo tầm mắt của anh nhưng không hề thấy bóng dáng ai ở đó? Lối đi trống rỗng đến dáng sợ, giống như lối đi đó sẽ nuốt chửng người ta làm cho người ta biến mất.
Thái Gia Tuyền sững sờ nửa ngày, dần dần mới lĩnh ngộ được ý của Lâm Phong cô không dám tin cứ thế lắc đầu: “Không, sẽ không, anh ấy sẽ không tuyệt tình như vậy.” Vừa nói vừa điên cuồng xông đến: “Hiên! Anh ra đây đi, Hiên!“ Vậy mà tất cả đều chỉ phí công.
Đột nhiên, cô lặng yên bởi vì qua lớp kính nhìn thấu phi trường cô thấy một chiếc mấy bay quốc tế của công ty hàng không Trung Quốc cất cánh. Thái Gia Tuyền bất lực áp sát vào kính, nhìn nó từ từ biến mất tại tầm mắt của mình ở ngoài kia, cả người cô ngã khụy xuống đất, trong lòng đang rỉ máu, nhất thời không thể khóc mà chỉ ngơ ngác nhìn nơi chiếc máy bay biến mất kia.
“Tiểu Tuyền. . .” Lâm Phong gọi cô từng tiếng, cũng không thể gọi về thần trí cô. Cứ như vậy vẫn ngây người thật lâu, Thái Gia Tuyền dần dần phát ra những tiếng nhỏ nức nở nghẹn ngào một tiếng, ánh mắt vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm về phía bầu trời kia, mặc dù nơi đó đã biến thành một màu đen kịt.
“Tiểu Tuyền, đừng như vậy.” Lâm Phong cực kỳ đau lòng, đưa tay muốn ôm cô.
Thái Gia Tuyền giống như đột nhiên tỉnh lại, thế là bắt đầu gào khóc, dù cho đang ở sảnh lớn của phi trường cũng mặc cứ thế gào to. Cũng không ít người đi đường không khỏi ghé mắt nhìn xem.
Lâm Phong ôm lấy cô thật chặt, nhưng mà cô cần cũng không phải bờ vai của anh điều này anh hiểu rất rõ, có lẽ ôm cô thật chặt lúc này cũng chính là an ủi bản thân anh thôi.
Thái Gia Tuyền gào thét đến lạc cả giọng, cả người vô lực mềm nhũn ra. Lâm Phong đột nhiên bắt lấy tay cô lớn tiếng quát: “Tiểu Tuyền! Em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói! Vì tình cảm, em có thể kiên trì ba năm không bỏ cuộc, chẳng lẽ lần này em cứ như vậy buông bỏ anh ta? Kiên nhẫn của em đi đâu cả rồi?”
Thái Gia Tuyền hai mắt vô hồn nhìn anh ta, thanh âm khàn khàn lẩm bẩm nói: “Anh ấy không còn quan tâm đến em nữa rồi, vì sao anh ấy không còn quan tâm đến em nữa? Anh ấy không quan tâm em rồi.”
“Em phải tìm được anh ta mới có thể có đáp án!“
“Không tìm được. . .”
“Làm sao mà không tìm được? Chẳng phải em đã tìm anh ba năm đó sao, nhưng anh ta và anh không giống nhau, anh ta là quý công tử của một nhà tài phiệt, anh ta hẳn sẽ nổi tiếng, đạo lý đơn giản như vậy em không lẽ em không hiểu ra?”
Thái Gia Tuyền từ kẻ mịt mù như tìm ra ánh sáng. . . . . .
“Tạm biệt Hamburg.” Trên phi cơ, Hạ Cẩm Hiên nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc