Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 34

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Dạ, nếu như quá muộn anh cứ đi ngủ trước, đừng thức mà chờ em.” Thái Gia Tuyền cuối cùng cũng bớt lo, cúp điện thoại, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Lâm Phong đang tựa vai mình mà ngủ.
“Đầu đá, đứng lên đi, em tiễn anh về, rồi em sẽ về sau vậy.” Thái Gia Tuyền dịu dàng nói nhỏ vào tai, giống như dụ dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Với câu nói này, Lâm Phong vốn dĩ bình tĩnh lại rất nhiều nhưng lại bắt đầu ầm ĩ.
“Không, anh không để cho em về, em sẽ lên giường cùng người đàn ông kia mất! Anh không cho phép! Em là của anh, Tiểu Tuyền là của anh!“ Lâm Phong uống say giống như đứa bé khóc rống lên. Đôi tay ôm lấy Thái Gia Tuyền thật chặt, căn bản không giống với cánh tay của một người bị thương chưa hồi phục.
Thái Gia Tuyền đỏ bừng cả khuôn mặt vì lời nói đó, thân thể bị anh siết chặt cảm thấy đau, chỉ đành phải mềm mại trả lời: “Em tiễn anh về trước được không? Bên ngoài lạnh lắm.”
Lâm Phong ngẩn người, thoáng buông lỏng cô ra, nói: “Không lạnh, em trước kia có nói, tựa vào trong lòng anh rất ấm áp, anh để em ở đó luôn.” Ngay sau đó đem đầu nhỏ của Thái Gia Tuyền đè vào trong lòng иgự¢ mình, nhất định không chịu buông ra.
Thái Gia Tuyền có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn tựa vào trong иgự¢ anh, chỉ mong anh sẽ bình tĩnh một chút, mau chóng tỉnh táo. Mà tất tất cả những cảnh tượng đó đối với Hạ Cẩm Hiên không khác nào bọn họ đang vụng trộm âи áι mặn nồng.
Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra trên đầu ngón tay, Hạ Cẩm Hiên khổ sở quay đi, không muốn nhìn về phía đó, tuy nhiên tầm mắt vẫn không muốn rời đi. Mãnh liệt phản bội lại cảm tính khí cao ngạo kia, anh hung hăng đánh vào cửa kính xe một quyền, giữa khớp xương trong nháy mắt đỏ bừng một mảnh, có máu nhỏ giọt xuống mảnh thủy tinh. Chiếc Cadillac của anh là kính chịu lực nên cú đấm kia chỉ làm tổn thương chính bản thân anh. Đưa tay hung hăng đẩy cửa xe ra, bước ra ngoài.
“Bình tĩnh, bình tĩnh!“ Hạ Cẩm Hiên thầm ở trong lòng thầm nhắc nhở mình bình tĩnh, có chút lảo đảo đi đến phía Thái Gia Tuyền. . .
***************
“Tiểu Tuyền, em chính là yêu anh đúng không? Em sẽ không rời khỏi anh phải không?” Lâm Phong ôm chặt Thái Gia Tuyền, nức nở.
Thái Gia Tuyền trong lòng cực kỳ xót xa, một người kiêu ngạo như thế, lại yếu đuồi về tình cảm đến vậy, nhưng hiện tại có thể trách được ai? Thường ngày xem anh rất bình thản, nhưng khi say rượu lại không thể khống chế đến trình độ này, vậy trong lòng anh đã chồng chất bao nhiêu khổ sở?
“Phải, em là yêu anh, chúng ta đã trải qua nhiều việc như vậy, em dĩ nhiên sẽ không rời khỏi anh. Đầu đá, anh bình tĩnh một chút có được không? Tối nay em không đi, em giúp anh, chúng ta đi lên lầu có được hay không?” Thái Gia Tuyền không biết mình nhất thời dâng lên cảm xúc của người mẹ, sẽ khiến cho bản thân có hậu quả ra sao. Tóm lại những lời này của cô, khi Hạ Cẩm Hiên đi đến gần đó đều nghe được rất rõ ràng.
Vốn bước từng bước gian nan đến nơi thế mà lúc này Hạ Cẩm Hiên chỉ còn cách Thái Gia Tuyền vài bước nữa. Trong cuộc sống khoảng cách xa nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. . . . . .
Ngơ ngác đưa mắt nhìn trên ghế dài hai người đỡ nhau vào ký túc xá, Hạ Cẩm Hiên giống như cảm thấy cõi lòng tan nát, trải qua thời gian dài lo lắng cuối cùng vẫn phải trở lại với thực tế chính là anh hoàn toàn tuyệt vọng. (aki: đau lòng anh ơi...em nói mà. ta thật là ghét bà TGT kia wa đi...kẻ say nói chuyện mà cũng trả lời chi vậy....)
Đưa mu bàn tay chảy máu đưa lên gạt đi nước mắt chảy ra một cách mãnh liệt, máu từ các khớp ngón tay hòa cùng với vị mặn của nước mắt, khuôn mặt anh tuấn mang một vẻ hung dữ.
Đêm càng lúc càng sâu rồi, Hạ Cẩm Hiên ngồi ở ghế dài mà lúc trước bọn họ ngồi, dạ dày co rút từng đợt đau đớn, không biết là bởi vì cảm xúc của lúc này, hay bởi vì đói. Anh chuẩn bị bữa ăn tối phong phú nhưng đến giờ cũng chưa ᴆụng qua.
Giờ phút này Hạ Cẩm Hiên cảm thấy u tối. Mày kiếm nhíu chặt, người hơi nghiêng về phía trước, tay chống trên trán, khuỷu tay để tựa trên đầu gối. Một tay khác lặng lẽ đưa vào túi quần, móc ra hộp đựng nhẫn. Khóe miệng nâng lên một tiếng cười giễu cợt, dùng bàn tay dính máu kia mở chiếc hộp ra, bên trong lẳng lặng nằm một quả tạo hình rất khác biệt chiếc nhẫn kim lại chính là một chiếc nhẫn kim cương có tạo hình khá lạ mắt.
Cả mặt nhẫn là hai trái tim Ⱡồ₦g vào nhau nhưng toàn bộ mặt trái tim không nạm đá kim cương mà chỉ có một phần có dính đá. Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện kim cương có hai loại màu xanh ngọc hiếm có và màu nguyên thủy của nó, hai màu sắc này chia ra sẽ thành hai ký tự “Hiên“, “Tuyền“ Ⱡồ₦g vào nhau. Hai mẫu chữ đó là Hạ Cẩm Hiên đặc biệt vì cô đặt làm. (Tác giả: Người này có thể vẽ mẫu nhẫn trên giấy đặt làm quả nhiên là bỏ ra nhiều tâm tư.)
Không biết bao lâu sau, đèn trong ký túc xá cứ thế từng cái nối đuôi nhau tắt. Chỉ còn ánh đèn yếu ớt của bóng đèn chiếu sáng nơi chiếc ghế có bóng người cô đơn.
Bập một tiếng, hộp nhẫn bị đóng lại, Hạ Cẩm Hiên vẫn duy trì trạng thái ngơ ngác ngồi bất động, trời mới biết anh hy vọng đến cỡ nào Thái Gia Tuyền đi xuống từ trên lầu kia. Thế nhưng một giờ trôi qua, rồi lại bốn tiếng tiếp theo cũng qua đi. . . Anh lại một lần nữa thất vọng. Cho đến khi trời đã mờ mờ sáng, đến khi giao ban trực của nhân viên bảo vệ của ký túc xá thay ca. Hạ Cẩm Hiên mới rốt cuộc ý thức được, thì ra mình cứ như vậy đợi ở dưới lầu cả đêm. Mà cả đêm Thái Gia Tuyền dù một cú điện thoại cũng không gọi cho anh.
Cả một đêm dài, bọn họ đã làm gì? Cún con của anh có phải cũng tỏ ra nhiệt tình quyến rũ Lâm Phong giống như khi ở dưới thân anh? Hạ Cẩm Hiên cảm giác mình hoàn toàn hỏng mất, anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy rất khó chịu. Thái Gia Tuyền chưa từng đồng ý trở thành bạn gái anh, cô thậm chí chưa từng nói qua câu “Em yêu anh“.
Lặng lẽ đứng lên rồi trở về xe, cài dây an toàn, không lộ vẻ gì trên mặt liền nổ máy xe. Ánh mắt đột nhiên để ý đến bó hoa đỏ tươi trên ghế cạnh ghế tài xế. Đó là bó hoa hồng tối qua anh chuẩn bị.
Khóe miệng hiện lên một tia cười yếu ớt khiến toàn thân phảng phát vẻ tà mị. Đưa tay cầm lấy bó hoa hồng kia, quay kiếng xe xuống, rất dứt khoát vung tay vứt bó hoa hồng cùng hộp nhẫn kia vào thùng rác ven đường (aki: trời !!! giờ phút này ta ước mình là kẻ lượm rác ở Đức quá đi…**mắt long lanh tiếc nuối**)…. Không chút do dự nào nhấn ga chiếc Cadillac rời khỏi.
Trời đã sáng, cơ hồ cả đêm không chợp mắt, Thái Gia Tuyền lê thên mệt mỏi đến bệnh viện làm việc.
Lâm Phong một đêm ói đến vài lần, còn không ngừng lải nhải khi say, đôi tay có vẻ đã phục hồi cầm tay Thái Gia Tuyền không chịu buông ra, cô chỉ đành ở lại chăm sóc anh ta, mệt mỏi đành nghỉ tại phòng nghỉ một lúc.
Thái Gia Tuyền không thể nghĩ nhiều, công việc ở bệnh viện cũng không thể làm xong, sau khi giúp Lâm Phong xin phép nghỉ, phải vội vàng đi theo giáo sư kiểm tra phòng phẫu thuật, chỉnh sửa lại lịch phẫu thuật, làm phụ mổ cho ca phẫu thuật. . . Cho đến khi ăn cơm trưa mới rảnh rỗi nằm ngủ trên sôfa, nhưng rõ ràng rất mệt cô vẫn không thể ngủ nổi, trong lòng mơ hồ có việc quan trọng, nhưng không tài nào nhớ nổi .
Đến buổi chiều, Thái Gia Tuyền đang sửa lại lịch làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Tề Minh, giọng của anh ta rất nóng giận: “Thái Gia Tuyền, hai người các cậu xảy ra chuyện gì?”
Thái Gia Tuyền ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh ta, Tề Minh chưa bao giờ gọi tất cả tên của cô như vậy, càng không dùng qua giọng nói nghiêm túc như vậy chất vấn nói chuyện với cô: “Thế nào? Chuyện gì xảy ra?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Trời ơi! Em còn không biết sao? Hạ Cẩm Hiên cậu ta trở về nước rồi! Anh vừa mới nhận được tin nhắn cậu ta gởi, cậu ta nói cậu ta và em xong rồi! Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh hiện tại thế nào cũng liên lạc không được với cậu ấy . . .”
Thái Gia Tuyền hoàn toàn không biết sau đó anh ta nói tiếp những gì, chỉ biết trong lòng chấn động mạnh, một cảm giác sợ hãi dâng trào chiếm hết thân thể cô khiến máu trong cơ thể muốn phun ra ngoài hết.
Như người trúng phải một nhát dao chí tử, cầm túi xách chạy thẳng ra ngoài, lúc ra cửa ᴆụng phải Lâm Phong đang đi vào, nhưng Thái Gia Tuyền giống như không nhìn thấy anh chỉ liều mạng chạy ra ngoài. . .
“Tiểu Tuyền!“ Lâm Phong bị ᴆụng một cái lảo đảo, không kịp nghĩ nhiều liền đuổi theo. Thật vất vả mới bắt kịp cô ở cửa bệnh viện. Thái Gia Tuyền lập tức chui vào xe taxi, ngồi cạnh tài xế rất nhanh đóng cửa xe lại .
“Tiểu Tuyền, sao vậy? Muốn đi đâu?” “Tiểu Tuyền trả lời anh!“ Bất kể Lâm Phong hỏi thế nào, Thái Gia Tuyền thủy chung chưa từng trả lời một câu, chỉ một mực thúc dục tài xế nhanh một chút chạy về nhà. . .
Đông… một tiếng, Thái Gia Tuyền tông cửa nhà trọ, xông thẳng vào phòng Hạ Cẩm Hiên, gian phòng nhìn qua cũng không có cái gì kỳ quái, thế nhưng Thái Gia Tuyền rất rõ, chỉnh tề như vậy tuyệt đối không bình thường chút nào, bởi vì Hạ Cẩm Hiên bình thường sẽ giống một đứa nhỏ, quấn mình vào ga trải giường, mà anh sẽ không tự mình thu xếp.
Tâm tình trầm xuống Thái Gia Tuyền vẫn chưa từ bỏ ý định kéo ngăn tủ quần áo ra, ngăn tủ trống không khiến tâm can cô hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
“Hiên!“ Thái Gia Tuyền tê tâm liệt phế khóc, ở một bên Lâm Phong coi như ngu cũng nhìn ra được xảy ra chuyện gì, đau lòng đi lên trước muốn an ủi cô, rồi lại do dự thu tay về. (aki: hừ giờ mới khóc …trễ mất rồi…còn anh Phong kia tại bám dai quá đó…)
Thái Gia Tuyền khóc một hồi, rốt cuộc khôi phục một tia lý trí, cô mơ hồ nhớ rằng, chuyến bay từ Hamburg đến Bắc Kinh mỗi ngày chỉ có một lần, hơn nữa còn vào buổi tối, hy vọng một lần nữa dấy lên.
Không đợi Lâm Phong phản ứng kịp, Thái Gia Tuyền lại cầm túi xách xông ra ngoài cửa. Lâm Phong lo lắng cực kỳ, chỉ đành phải bước nhanh đuổi theo, trong lòng không khỏi một hồi chua xót đau đớn, năm đó mình ra đi không từ biệt, cô có phải chăng cũng như vậy điên cuồng tìm mình?
. . . . . .
Đại sảnh trong sân bay, Thái Gia Tuyền rất mừng khi biết được, quả thật chỉ có một chuyến bay trở về nước, hơn nữa còn là chín giờ tối. Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều, còn có một khoảng thời gian, nhất định phải trong khoảng thời gian này tìm được anh!
Thái Gia Tuyền tìm kiếm trong đại sảnh đến mức không để lọt một con ruồi, nhưng thủy chung không tìm được bóng dáng quen thuộc, anh sẽ ở nơi nào? Đột nhiên, trong đầu nhớ ra một chỗ, Thái Gia Tuyền ngay lập tức có thể khẳng định, anh nhất định là đến đó rồi. . .(aki: ngồi yên ở đây đợi chặn cửa đi má chạy lung tung chi vậy…)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc