Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 33

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Ngày ngày chậm rải trôi qua, Thái Gia Tuyền thỉnh thoảng sẽ cùng Lâm Phong đi trị liệu phục hồi, cho dù một phút Hạ Cẩm Hiên cũng không an tâm, bởi vì trừ bỏ buổi tối Thái Gia Tuyền trở về, thời gian còn lại tựa hồ đều ở chung một chỗ cùng với Lâm Phong.
Cũng bởi vì vậy, gần như mỗi đêm Hạ Cẩm Hiên cũng không nguyện bỏ qua dễ dàng cho Thái Gia Tuyền, cho nên gian phòng xa hoa trong căn hộ, hầu như khắp nơi đều lưu lại mùi vị hoan ái của hai người. Dường như chỉ có thông qua phương thức này, Hạ Cẩm Hiên mới cảm giác được cô gái này thực sự là thuộc về mình.
Đối với Thái Gia Tuyền mà nói, cô là đang tận hưởng người đàn ông của mình mang đến những ngọt ngào vui thích, vì vậy cô cũng không từ chối Hạ Cẩm Hiên lấy có chút dã man mạnh mẽ mà không phát hiện chút gì.
Quan hệ của ba người cũng trở nên ngày càng tế nhị, người rõ ràng sợ thật sự chỉ có một mình Thái Gia Tuyền, trái tim hai người đàn ông bắt đầu có một số đoạn nhỏ của họ như ngồi trên các tàu lượn mà thăng trầm, nhưng cuối cùng đã phá vỡ sự cân bằng này.
Thời gian từ từ trôi qua, sau đó Hạ Cẩm Hiên tốt nghiệp thạc sĩ tại học viện cơ giới, còn thuận lợi đạt được bằng thạc sĩ ngành thương mại, đến nay việc du học ở Đức tuyên bố đại công cáo thành.
Lâm Phong cũng thuận lợi lấy được bằng bác sĩ, anh từ chối khéo lời mời của thầy giáo, dứt khoát ở lại bệnh viện Hamburg. Mặc dù biết mong muốn trở lại là xa vời, anh vẫn cố chấp muốn gần bên cạnh Tiểu Tuyền của anh.
Thái Gia Tuyền còn khoảng một năm mới có thể tốt nghiệp, điều này làm cho Hạ Cẩm Hiên thập phần mâu thuẫn. Một mặt là lấy cớ chính mình ở lại trong nước mà trốn tránh trách nhiệm nhiều năm, một mặt là vì cô gái mình yêu, thời hạn trở về đến gần, làm thế nào để tốt cả hai bên?
Thái Gia Tuyền, bởi vì muốn nâng cao năng lực, công việc cũng càng ngày càng bận rộn. Thời gian ở nhà càng ngày càng ít, cho dù mỗi đêm về nhà, cũng bởi vì cả ngày đều đứng ở trước bàn mổ mệt mỏi mà nằm xuống liền ngủ, số lần cự tuyệt thân mật ngày càng nhiều, điều này làm cho Hạ Cẩm Hiên đau lòng, đồng thời ngày càng lo lắng —— bởi vì Cún con so với trước kia tựa hồ lạnh nhạt hơn.
Đúng vào lúc này, Tề Minh cùng Lâm Nhã Khiết bên Berlin cuối cùng gọi về báo kết hôn, mùa xuân năm nay sẽ trở về nước thành hôn. Điều này làm cho Hạ Cẩm Hiên lần đầu tiên có suy nghĩ muốn kết hôn.
Sau nhiều lần suy nghĩ, dường như đây là biện pháp duy nhất rồi, trước tiên cùng Thái Gia Tuyền đăng ký kết hôn, sau đó chính mình sẽ trở về nước, một mình đợi thêm một năm, Thái Gia Tuyền mà trở về nước là có thể chính thức làm đám cưới. Mặc dù thời đại ngày nay, một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng không có ràng buộc quá lớn, nhưng ít nhiều cũng đem theo một ít cảm giác an toàn cho Hạ Cẩm Hiên.
Nếu việc đã quyết định, liền lập tức sắp đặt. Hạ Cẩm Hiên cũng không thiếu động lực hành động, gần đến sinh nhật Thái Gia Tuyền, ngày cầu hôn quyết định chọn ngày đó.
Hạ Cẩm Hiên cũng không có thông báo cho cha mẹ của mình, bởi vì từ mấy năm trước kia, anh đều bị cho là “Không thể yêu”, khi ấy, cha mẹ gây rất nhiều rắc rối cho anh, thậm chí còn mời bác sĩ tâm lý cho anh. Nhưng cuối cùng kết quả kiểm tra tâm lý tất cả đều bình thường, tóm lại nguyên nhân là vì ánh mắt quá cao, cho nên bác sĩ nói anh lạnh nhạt đối với nữ sinh, hoặc đối với hôn nhân tương lai của mình có thể do vấn đề giao dịch giữa quyền lực và tiền bạc mà sinh ra ảnh hưởng tâm lý. Từ đó về sau, cha Hạ mẹ Hạ thề sẽ tuyệt đối không can thiệp việc anh chọn vợ, chỉ cầu anh sớm tìm bạn gái để kết hôn, để cho hai vị có thể sớm ôm cháu, về phần ánh mắt của con trai, hai vị chưa từng hoài nghi tới năng lực nhìn người của anh. Vốn là lấy thế lực của Hạ gia ở trong nước, cũng căn bản không phải là hôn nhân chính trị, vì vậy, từ đó trở đi chuyện hôn nhân của Hạ Cẩm Hiên là tự do chọn lựa, thậm chí so với con cái gia đình bình thường còn muốn tự do hơn.
Bây giờ trong lòng Hạ Cẩm Hiên lo lắng những vấn đề này, Thái Gia Tuyền không biết chút nào mà cảm động.
Lại đến cuối năm, sinh nhật Thái Gia Tuyền nhanh đã đến, Hạ Cẩm Hiên đặt một phòng tốt nhất ở tại một nhà hàng năm sao siêu cấp, hết thẩy trong phòng đều được chuyên gia bố trí. Lại đặc biệt mời đầu bếp người Hoa nổi danh, chuẩn bị một bàn tiệc lớn kiểu Trung Quốc thuần túy. Anh đương nhiên không quên thông báo thật sớm cho Thái Gia Tuyền. Đêm sinh nhật đó nhất định phải giành thời gian rãnh rỗi cho anh.
Nhưng sự tình cũng không như kế hoạch lãng mạn của anh.
“Tiểu Tuyền“ Lâm Phong cản ở cửa, sau giờ làm việc không cho Thái Gia Tuyền về nhà, kéo tay của cô, vui vẻ nói: “Tay của anh tốt hơn rất nhiều, hôm nay anh lại thông qua kiểm tra độ chuẩn xác, mặc dù lực từ cánh tay muốn khôi phục cần thời gian, nhưng độ linh hoạt và độ chuẩn xác đã khôi phục được gần như hoàn toàn.”
Thái Gia Tuyền bởi vì gần đây bận rộn công việc, đã rất lâu không đi cùng Lâm Phong đến viện hồi phục chức năng, đột nhiên nghe được anh nói không khỏi vừa mừng vừa lo: “Thật? Vậy anh có thể cầm dao phẫu thuật không?”
“Ha ha, miễn cưỡng có thể, độ thuần thục thì phải luyện một chút, anh hôm nay quay lại phòng thí nghiệm giải phẫu một con thỏ, cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là tạm thời không đạt tới trạng thái cũ.”
“Anh đã có thể giải phẫu thỏ rồi! Ha ha, cảm giác không khác biệt lắm? Cảm giác có thể từ từ hồi phục.” Thái Gia Tuyền vui mừng thay anh.
“Tiểu Tuyền, hôm nay là sinh nhật của em. Thời gian trôi qua thực nhanh, cũng bốn năm rồi. . .” Lâm Phong đột nhiên có chút trở nên chán nản.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, dường như không hiểu được ý của anh: "Ha ha, đều không quan trọng, quan trọng là tay của anh rốt cuộc khôi phục được gần giống lúc trước.”
“Tiểu Tuyền, tối nay có thể cùng anh cùng nhau mừng sinh nhật không?” Hồi lâu, Lâm Phong rốt cuộc quyết định mở miệng, nhìn cô năn nỉ.
Thái Gia Tuyền có chút khó xử nói: “Nhưng mà em đã hẹn với Hiên, hết giờ làm về nhà sớm một chút.”
“Sẽ không quá lâu chỉ là ăn một bữa cơm, sau đó anh đưa em về. . . Coi như là ăn mừng tay của anh rốt cuộc bình phục, được không?” Lâm Phong vẫn không muốn buông tha.
Thái Gia Tuyền hoàn toàn do dự, trong đầu hai ý nghĩ đấu tranh nửa ngày, nhưng Lâm Phong đã nói đến nước này rồi, cộng thêm tình cảm với anh cho đến nay vẫn còn, Thái Gia Tuyền cuối cùng vẫn thỏa hiệp. . .
“Hiên, bệnh viện có chút việc, em về muộn một chút. . . Yên tâm, sẽ không quá muộn . . . . Tám giờ rưỡi, trễ nhất tám giờ rưỡi em nhất định về đến, như vậy có được không? ~. . . Ừ, ở nhà ngoan ngoãn chờ em, nhớ chuẩn bị quà tặng ~. . . Yên tâm em sẽ tìm một chút đồ ăn trước, sẽ không để bị đói. . . . Ừ bái bai.”
Nghe được Thái Gia Tuyền làm nũng trên điện thoại, Lâm Phong trong lòng cay đắng, lúc trước cô cũng làm nũng với mình như vậy, nhưng từ lúc nào lời nói nhẹ nhàng mềm mại đó đã hướng về một người đàn ông khác.
Ngay sau đó Lâm Phong đã uống rất nhiều rượu, khi Thái Gia Tuyền phát hiện anh khác thường (aki: ôi tức bà chị này quá đi, quan tâm kiểu nửa mùa khiến hai anh chàng đều đau khổ…ta ghét bà này), anh hẳn đã uống toàn bộ một chai rượu bran-đi. . .
“Đầu đá, đừng uống nữa, anh uống quá nhiều!“ Thái Gia Tuyền vội nghiêng qua đoạt lấy ly rượu trong tay anh ta.
“Tiểu Tuyền. . .” Lâm Phong dời tay để cô không bắt được ly rượu, ngược lại còn bắt được tay Thái Gia Tuyền: “Thật xin lỗi, là anh sai rồi, anh không nên rời khỏi em, anh thật hối hận, em tha thứ cho anh có được hay không?”
Thái Gia Tuyền ngây ngẩn cả người, thì ra hơn nửa năm nay anh còn chưa buông bỏ được.
“Đầu đá, em thật sự không có trách anh, chỉ là. . . Chỉ là chuyện đã qua, chúng ta không trở lại được. . .” (aki: giờ mới nói muộn rồi cưng ơi…)
“Không, còn chưa có thử, làm sao biết không thể quay lại được, cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội được không? Cầu xin em không phải tuyệt tình như vậy, bỏ mặc anh chứ!“ Lâm Phong cuồng loạn gần như điên lên cầu khẩn, trước đó không biết là uống quá nhiều rượu, hay bởi vì quá mức đau lòng, nên đã tràn đầy nước mắt hối hận.
Cổ tay của Thái Gia Tuyền bị anh nắm đau, theo bản năng muốn tránh (aki: giờ mới tránh, sao không tránh từ đầu hả bà già…muộn quá rồi cái tội ngu), nhưng cũng không dễ dàng như vậy rồi: “Đầu đá, anh uống nhiều. Đau quá, anh trước hết buông em ra, em tiễn anh về.”
“Không, anh không cần về, anh không để cho em về! Em biết không? Lần đó em thay quần áo, anh vô tình nhìn thấy, anh ta cư nhiên để lại vết hôn nơi dễ thấy, anh thật hận, anh hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ anh ta!“ Lâm Phong nói xong, một tay bắt lấy Thái Gia Tuyền ôm vào иgự¢, ôm lấy chặt chẽ, anh lúc này đã có chút mất khống chế. (aki: thấy chưa giờ thì cho ૮ɦếƭ)
Đồng hồ đã đúng tám giờ rưỡi, Thái Gia Tuyền vẫn chưa có dấu hiệu về nhà.
Hạ Cẩm Hiên mặc chiếc áo sơ mi màu sáng có đường may tỷ mỉ cùng với chiếc quần tây màu xám tro, xưa nay tóc là tùy tiện rũ xuống nay lại được chải chuốt tinh tươm, hiện tại với khí chất của anh có thể khiến người khác ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt không cần đền mạng.
Mà lúc này anh đang đứng trong phòng khách sạn tao nhã, trước mặt cửa sổ bằng kiếng đến sát đất, từ đọ cao nhất ngưởng nhìn cảnh thành phố về đêm mới thực đẹp.
Một tay anh để trong túi quần, một tay khác vuốt ve hộp nhẫn tinh xảo, vừa nhìn là biết được đặt thiết kế riêng.
Chờ đợi một lát, Hạ Cẩm Hiên yên lặng đem nhẫn nhét vào trong túi quần, xoay người lại. Quản lý chờ bên cạnh nãy giờ ngạc nhiên hỏi: “Hạ tiên sinh. . .”
Hạ Cẩm Hiên lúng túng mỉm cười, anh lúc này mới nghĩ đến anh đứng dậy sẽ khiến năm sáu người yên lặng đang chờ đợi mệnh lệnh ở phía sau: “Xem ra kế hoạch có chút thay đổi, tôi đi ra ngoài một lát.” Vừa nói liền cầm áo khoác đi ra cửa, trước khi ra cửa còn không quên thuận tay cầm theo bó hoa hồng Mân Côi to ở cạnh cửa.
Anh nghĩ rất đơn giản, anh thậm chí không hoài nghi nguyên nhân Thái Gia Tuyền về muộn. Chỉ một ý tưởng đột nhiên xuất hiện, nếu cô ở bệnh viện loay hoay không thể rời ra được, vậy tốt nhất là đi tìm cô, ngay trước tất cả bạn học và đồng nhiệp trong bệnh viện cầu hôn cô, sau đó nhất quyết kéo cô đi là được.
Hạ Cẩm Hiên tâm tình coi như không tệ,ngồi vào chiếc Cadillac của mình liền chạy thẳng tới bệnh viện, khi xe sắp đến bệnh viện anh đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho Thái Gia Tuyền. Nhưng chuông đổ một lúc lâu mà cô không bắt máy, Hạ Cẩm Hiên nhíu mày. Khi tín hiệu chuyển đến hộp thư thoại cũng là lúc xe của Hạ Cẩm Hiên dừng ở phía sau bệnh viện. Đúng lúc nhìn thấy hai người đang níu kéo ôm nhau ở dưới lầu khiến cho chân đạp ga của anh chợt buông lỏng. (aki: oh …bị bắt gian…ha..ha …૮ɦếƭ chưa….)
******
Thái Gia Tuyền dìu lấy Lâm Phong uống say một cách khó nhọc đi về ký túc xá. Lâm Phong một tay ôm bả vai Thái Gia Tuyền, trọng lượng cơ thể dường như dựa hết vào cô, vừa đi, miệng còn nói lẩm bẩm của lời say xỉn.
“Đầu đá, ngồi một chút, em phải nghe điện thoại.” Chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang, Thái Gia Tuyền vội đỡ Lâm Phong đi tới lầu dưới ký túc xá bên ngoài có ghế ngồi nghỉ ngơi, lúc này mới vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, thấy là Hạ Cẩm Hiên gọi tới, do dự một chút, cố gắng điều chỉnh lại tâm thần, sau đó trả lời.
“Em ở đâu?” Trong điện thoại giọng Hạ Cẩm Hiên lạnh băng hỏi.
“À, em. . . Trong bệnh viện còn chưa có hết bận, em có thể sẽ về trễ một chút.” Thái Gia Tuyền chỉ có thể nói dối.
“Trong bệnh viện? Bận việc gì vậy?” Hạ Cẩm Hiên ánh mắt giống như muốn Gi*t người nhìn chắm chằm hai người trên ghế kia, cố gắng đè nén lửa giận, để cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh.
“À? Là có phẫu thuật quan trọng, diễn ra không thuận lợi, em phải ở lại.” Thái Gia Tuyền ấp úng trả lời: “Lát nữa tình hình ổn định sẽ lập tức về nhà.”
Hạ Cẩm Hiên dừng xe ở cách ghế dài không xa dưới một tàng cây, chỉ cách một cái bồn cây nhỏ.
“Vậy sao? Trời tối về trễ anh đến đón em.” Hạ Cẩm Hiên giọng nói càng ngày càng trở nên cứng rắn.
Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt nói: “A! Không cần!“ Ngay sau đó lại ý thức được mình phản ứng hơi quá với câu nói này liền vội giải thích: “Trạm xe lửa ở gần bệnh viện ngay trước bệnh viện thôi, em ngồi xe về nhà rất tiện.”
Điện thoại bên kia Hạ Cẩm Hiên trầm mặc thật lâu, Thái Gia Tuyền không biết, anh lúc này đã đặt một cánh tay tại cửa xe, lại chậm chạp không có dũng khí mở cánh cửa kia ra (aki: ôi anh ơi sao nhát gan không đúng thời điểm phải xuống xe vạch trần chị liền chứ thế mới không rắc rối về sau... Ôi ta ghét cặp này).
“Hôm nay là sinh nhật của em. . .” Hạ Cẩm Hiên nói với giọng mệt mỏi.
“Hiên, không quan trọng, sinh nhật hàng năm đều có, em muốn ngày này năm sau sẽ không còn bận rộn như vậy nữa.” Thái Gia Tuyền thở phào nhẹ nhõm, Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc không hỏi tới tình huống của cô nữa.
“Anh chờ em, dù rất trễ, anh đều chờ em. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên kiên định mà nói ra, trong giọng nói lại khó nén đau thương. (aki: anh nói thế là ngu rồi…ôi phải chạy tới kéo chị về chứ…)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc