Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 32

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Nhưng này cũng không thể trách em, em để cho anh ta đi cũng là từ tốt bụng. Hy vọng anh ta có thể nắm chặt cơ hội, kiếm được tiền đồ tốt hơn, này không có sai.” Hạ Cẩm Hiên vội vàng an ủi, bởi vì Thái Gia Tuyền nói xong đã bắt đầu nhẹ nhàng nức nở.
“Nhưng là. . . Anh ấy vốn là không muốn đi . . . Nếu như không phải là em kiên trì để cho anh ấy đi, thì căn bản sẽ không gặp chuyện không may . . . . . .” Thái Gia Tuyền khóc đến dữ dội hơn, cũng bởi vì nức nở mà nói chuyện trở nên đứt quãng.
“Ngoan, đừng khóc, đây không phải là lỗi của em, anh ta cũng không có trách em.” Hạ Cẩm Hiên khẽ vuốt ve đầu Thái Gia Tuyền, trong lòng hẳn là có chút nho nhỏ dậy lên đồng tình với Lâm Phong.
“Dạ, anh ấy chưa bao giờ trách em, nhưng anh ấy càng không nói, em liền càng đau lòng.” Thái Gia Tuyền vùi mặt đến trước *** Hạ Cẩm Hiên, thương cảm nói.
Hạ Cẩm Hiên cảm thấy *** ươn ướt, đau lòng ôm chặt cô, nói: “Nếu như em cảm thấy cùng với anh ta làm trị liệu có thể để cho lòng mình tốt hơn một chút, vậy thì đi đi.” Anh mềm lòng, mặc dù nói ra những lời hào phóng, nhưng có trời mới biết, anh không muốn đáp ứng như thế nào.
“Hiên, cám ơn anh, em hứa với anh, từ nay về sau, em chỉ cho anh ấy là người bạn tốt nhất, không hơn!“ Thái Gia Tuyền thề, chỉ sợ Hạ Cẩm Hiên sẽ đổi ý.
“Ừ, dù sao lần đầu tiên của em tất cả đều cho anh, về sau coi như em chạy, anh cũng không lỗ. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên mặt lười biếng, chẳng hề để ý nói. Thành công làm cho Thái Gia Tuyền một hồi khoa chân múa tay.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Học trưởng, em muốn cùng anh nói chuyện một chút.” Thái Gia Tuyền một khắc cũng không muốn làm trễ nãi, sáng sớm ngày thứ hai liền ở cửa phòng làm việc ngăn Lâm Phong lại.
Lâm Phong ngẩn người, Thái Gia Tuyền lạnh nhạt mình nhiều ngày, sao cư nhiên chủ động tới tìm mình, Lâm Phong có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ).
Hai người tới phòng giải khát, vừa mới đóng cửa lại, Thái Gia Tuyền liền vào thẳng vấn đề nói: “Anh tới Hamburg sau cũng không có làm trị liệu phải hay không?”
“Ha ha, làm cũng vô ích, anh đã làm ba năm rồi.” Lâm Phong quay đầu đi, tựa hồ không muốn nói, nhưng trong lòng lại là ấm áp, bởi vì Tiểu Tuyền vẫn luôn quan tâm mình.
“Như vậy sao được? Nói không chừng liền thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu nữa là có thể tốt lên? Anh cũng kiên trì được ba năm, tại sao không tiếp tục kiên trì? Chẳng lẽ anh cứ như vậy chấp nhận với hiện trạng rồi hả?” Thái Gia Tuyền bộ dáng dường như muốn phát tiết cái gì, nói một hơi ra một tràng dài.
Lâm Phong nhìn cô thật lâu, nhỏ giọng nói: “Dĩ nhiên không phải, hiện tại nguyện vọng lớn nhất của anh chính là có thể chuộc lại tội của anh với em. . . . . .”
Thái Gia Tuyền ngây dại, cô thật không ngờ anh sẽ nói ra như vậy. Sững sờ hỏi: “Anh ở đây nói gì?”
Lâm Phong nhìn cô không chớp mắt, hồi lâu mở miệng nói: “Anh bỏ rơi em bao nhiêu năm, em nhất định chịu rất nhiều cực khổ, anh thật sự nghĩ phải bù đắp thật tốt lại cho em, anh muốn cho em hạnh phúc. . .” Vừa nói Lâm Phong tự giễu thở dài, lắc lắc đầu nói: “Chỉ là tựa hồ em sẽ không tha thứ cho anh nữa, anh cũng vậy sẽ không còn có cơ hội này.”
Lâm Phong mặc dù nói lời nói ủ rũ, trong mắt nhìn Thái Gia Tuyền lại tràn đầy mong đợi cùng tìm tòi nghiên cứu.
Thái Gia Tuyền cũng không có phát hiện một điểm này, nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng một hồi hốt hoảng: “Ai nói em không tha thứ anh? Em đã sớm không trách anh. Hiện tại cái gì đều không quan trọng, quan trọng là anh phải kiên trì làm trị liệu phục hồi, như vậy mới không có tiếc nuối. Em đã nhờ thầy hướng dẫn liên lạc một bệnh viện trị liệu phục hồi ở Hamburg, hẹn bác sĩ vào thứ bảy này làm kiểm tra, đến lúc đó em đi cùng anh!“ Vừa nói từ trong bao lấy ra tư liệu bệnh viện kia đưa cho Lâm Phong: “Em đi làm việc, sáng sớm thứ bảy em liền đến tìm anh!“ Thái Gia Tuyền cũng không đợi Lâm Phong làm ra phản ứng, xoay người ra khỏi phòng giải khát.
Lâm Phong ngơ ngác nhìn tài liệu trong tay, bất đắc dĩ thở dài.
Đến thứ bảy, Thái Gia Tuyền quả nhiên vừa sáng sớm đã đến phòng của Lâm Phong ở ký túc xá bệnh viện, kéo Lâm Phong đến bệnh viện vật lý trị liệu. Có lẽ vì cam kết với Hạ Cẩm Hiên khiến cô đối với Lâm Phong càng rõ vị trí của anh trong lòng mình hơn, Thái Gia Tuyền rốt cuộc có thể lý giải tâm tình mình, cũng có thể tự nhiên đối diện với Lâm Phong.
Đến bệnh viện, Lâm Phong rất phối hợp lấy ra bệnh án của mình đưa cho bác sĩ, hơn nữa rất nhanh cùng bác sĩ thương lượng kế hoạch tập vật lý trị liệu.
Việc giải thích về vật lý trị liệu thực khô khan lại diễn ra hết cả một ngày. Lâm Phong mồ hôi đầm đìa mệt mỏi, Thái Gia Tuyền cũng cảm thấy chán đến ૮ɦếƭ, bất giác tựa người vào ghế vật lý trị liệu ngủ thiếp đi.
Khi Lâm Phong kết thúc điều trị xong, được tắm nước nóng thoải mái, sau khi ra ngoài nhìn thấy Thái Gia Tuyền không có hình tượng há to mồm ngủ trên ghế sô pha.
Cười khổ, Lâm Phong nhẹ nhàng cúi người, vén tóc cô ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, ánh mắt dịu dàng giống như muốn đem hình ảnh kia hòa tan vào mắt mình: “Cô bé ngốc, em như vậy bảo anh làm sao có thể buông tay. . .” Mấy lời si ngốc kia nghe mà rợ da gà.
Đúng vậy, trải qua lần trước dụng mặt với Hạ Cẩm Hiên, Lâm Phong đại khái đoán được. Thấy Hạ Cẩm Hiên nhìn mình trong ánh mắt là sự kiên định đến cả lực cánh tay ôm lấy Thái Gia Tuyền giống như ôm một con thỏ trắng nhỏ một cách nhẹ nhàng. Chỉ nhìn xe của anh ta cũng biết là thứ đắt tiền, thế nhưng toàn thân anh ta có thể thấy toát lên sự cao quý. Lâm Phong lại một lần nữa cảm nhận được tự ti cùng thất bại. Nhưng những điều này đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là Thái Gia Tuyền đối với mình xa cách, điều này làm cho Lâm Phong không thể không cảm thấy vô vọng, lỗi của ba năm nay có phải hay không khiến cho nhất định cả đời vô duyên?
“Có lẽ ở chung một chỗ với Hạ Cẩm Hiên, cô sẽ hạnh phúc hơn.” Lâm Phong không chỉ một lần nghĩ như vậy, anh thậm chí còn muốn nhanh buông tay, anh cố gắng tập thành thói quen Thái Gia Tuyền sẽ lạnh nhạt, dù sao ba năm, anh không còn là thằng nhóc kích động vì tình yêu. Nhưng vào giờ phút này, anh lại bắt đầu quyến luyến rồi, quyến luyến Thái Gia Tuyền ở bên cạnh dù ngắn ngủi nhưng ấm áp.
Thái Gia Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt, đã nhìn thấy Lâm Phong nhìn mình chằm chằm đang suy nghĩ gì đó, lúng túng ho nhẹ một tiếng, khiến Lâm Phong choàng tỉnh.
“Em đã tỉnh? Đi thôi, nên về nhà nào.” Lâm Phong vừa nói vừa đưa tay muốn đỡ cô, nhưng vừa mới duỗi tay ra một cái, đã đau đến tận xương tủy.
“Anh làm sao vậy?” Thái Gia Tuyền kinh ngạc một chút, vội vươn tay cầm lấy tay của anh.
“Không sao, bình thường thôi, có thể do anh quá lâu không có vận động. Bác sĩ có nói một hai tháng đầu có thể có chút phản ứng.” Lâm Phong giọng giống như là đang an ủi Thái Gia Tuyền.
“Chỉ động một chút cũng đau sao? Tại sao có thể như vậy?” Thái Gia Tuyền còn chưa yên tâm.
“Một lát nữa sẽ đỡ hơn, đi thôi, em cũng đã đói bụng.” Lâm Phong không muốn nói đến cánh tay của mình nữa.
“A, vậy chúng ta cùng nhau ăn tối.” Thái Gia Tuyền nói ngay, tình hình của anh hiện tại khiến người ta lo lắng, nghĩ cũng không nghĩ nhiều lập tức muốn dẫn anh về nhà ăn cơm.
“Ấy, không, anh sẽ trở về ký túc xá bệnh viện, căn tin ở đó mùi vị cũng không tệ lắm.” Lâm Phong mỉm cười nói, trong lòng lại thầm toát mồ hôi vì cô bé không có dây thần kinh này, cô ấy lại muốn hai kẻ có mối quan hệ lúng túng như vậy cùng đi ăn tối?
Thái Gia Tuyền nhíu mày một cái, đi ra khỏi bệnh viện cùng anh, dọc đường đi hai người cũng không nói nữa, hồi lâu cũng đến nơi. Thái Gia Tuyền chợt lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm mấy chữ sau đó gửi đi.
Xe đến trạm rồi, Thái Gia Tuyền kéo lại Lâm Phong không để cho anh xuống xe, không đợi Lâm Phong nghi ngờ hỏi, cô liền chủ động mở miệng nói: “Em về cùng anh, hôm nay em làm đại tiệc cho anh ăn, một mình anh ở nước Đức cũng không có người chăm sóc, xem anh gầy nhiều hơn so với ba năm trước đấy.”
Cửa xe đóng lại, Lâm Phong có chút không biết làm sao, nói: “Tiểu Tuyền, anh không thể đi, em biết như vậy không tốt.”
Thái Gia Tuyền có chút ảm nhiên cúi đầu, hồi lâu mới nhẹ nhàng mà nói: “Học trưởng, anh ấy bây giờ là bạn trai em.”
Lâm Phong trong lòng một hồi phiền muộn, không hiểu tại sao cô đột nhiên nói ra việc này, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, Lâm Phong vẫn còn có chút không tiếp thu nổi: “Không cần nói, anh hiểu. . . . . .” Anh phiền não quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không tự chủ nắm chặt tay thành quả đấm. Không biết nguyên nhân là mới vừa làm trị liệu, hay bởi vì kích động, khi nắm chặt tay lại có chút ít run rẩy.
“Lâm Phong. . .” Thái Gia Tuyền hẳn là sửa lại cách gọi, dằng dặc nói: “Bất kể như thế nào, anh đều là tri kỷ em khó có được, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè, làm người bạn tốt nhất. Cho nên, không cần cự tuyệt lời mời của một người bạn, được không?” Tình trạng bây giờ không phải thời điểm anh cậy mạnh, Thái Gia Tuyền mới vừa được bác sĩ tư vấn qua, bởi vì đổi mới phương pháp phục hồi, bắp thịt nhất thời không thích ứng được, trong vòng vài ngày cánh tay cũng sẽ có vẻ lực bất tòng tâm, có thể tạo ra một loại tốt hơn là cảm giác sai lầm. Mà trên thực tế cũng chính là như thế, tay của anh thậm chí không cách nào làm động tác lớn hơn.
“Đầu đá, nếu như anh lo lắng Hạ Cẩm Hiên, mới vừa rồi em đã gửi tin nhắn cho anh ấy, nói muốn dẫn anh về nhà ăn bữa cơm, anh ấy sẽ không dễ giận như vậy.” Thấy anh không trả lời, Thái Gia Tuyền vội vàng giải thích.
Lâm Phong gượng gạo quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cô, tâm lại tan nát dưới đất: “Thật xin lỗi, Tiểu Tuyền, hôm nay anh rất mệt mỏi, anh muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.” Dứt lời, Lâm Phong cũng không quay đầu lại mà hướng cửa xe vừa đúng lúc mở ra liền đi ra ngoài.
“Lâm Phong!“ Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, sau chỉ có thể nhìn, cửa xe đóng lại, cô vọt tới cạnh cửa, dùng sức hướng về phía bên ngoài hô, nhưng xe đã khởi động, Lâm Phong rốt cuộc cũng chưa từng quay đầu lại.
Đang lúc ấy thì, điện thoại của Hạ Cẩm Hiên cũng gọi tới.
“Chuyện gì xảy ra? Tay của anh ta không cử động được à? Làm sao so với trước còn nghiêm trọng hơn?” Hạ Cẩm Hiên một hơi đem hết nội dung trong tin nhắn mới vừa rồi của Thái Gia Tuyền lần lượt hỏi một lần.
“Hiên, em làm hư rồi. . . . . .” Thái Gia Tuyền chán nản tựa vào phía trên buồng xe: “Hiện tại anh ấy cần chính là người chăm sóc, nhưng em tựa hồ làm anh ấy tức giận mà bỏ đi. Em quên, anh ấy luôn luôn kiêu ngạo, làm sao nguyện ý để cho anh nhìn đến bộ dáng bây giờ của anh ấy.”
Bên đầu điện thoại kia Hạ Cẩm Hiên trầm mặc thật lâu sau rốt cuộc lại lên tiếng: “Em bây giờ ở đâu? Anh tới đón em.”
. . . . . . . . . . . .
“Hiên, chúng ta đi tìm anh ấy được không?” Ngồi lên Cadillac, Thái Gia Tuyền khẩn cầu.
“Anh ta đều đi rồi, làm gì còn phải tìm?” Hạ Cẩm Hiên vẻ mặt không thay đổi gì nói.
“Hiên, xin anh đó, em hiểu em yêu cầu như vậy rất quá đáng, nhưng là anh ấy hiện tại thật. . . . . .”
Không đợi Thái Gia Tuyền nói xong, Hạ Cẩm Hiên cười lạnh cắt đứt lời của cô: “Cầu xin anh? Ừ, lời cầu xin của em thật đúng là không bao nhiêu tiền.”
Thái Gia Tuyền trong lòng cả kinh, chẳng lẽ anh tức giận? Uất ức cúi đầu.
Hạ Cẩm Hiên cũng có chút kinh ngạc vì phản ứng của mình, gần đây mình thường sẽ vì một chút cử động nho nhỏ của Thái Gia Tuyền mà trở nên kích động, phiền não. Lấy lại bình tĩnh, giọng nói mềm chút: “Em không phải nói rồi sao? Anh ta là người rất kiêu ngạo, vậy dĩ nhiên bây giờ không muốn cho em đi tìm anh ta. Em cho anh ta chút không gian, từ từ chữa thương không tốt sao?”
Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên, bi thương nhìn anh, có chút kích động nói: “Đàn ông các người đều như vậy sao? Rõ ràng cần người chăm sóc, rõ ràng rất suy yếu, cố tình đánh ૮ɦếƭ cũng không chịu yếu thế, cố tình muốn cậy mạnh! Kết quả đây? Tình cảm đã tống táng, còn phải chôn vùi tình bạn sao?” Vừa thông suốt phát tiết xong, hẳn là ô ô khóc.
Hạ Cẩm Hiên lặng lẽ nhìn cô, trong lòng lạnh rùng cả mình, tại sao nhắc tới tình cảm cùng Lâm Phong, cô vẫn sẽ có phản ứng kịch liệt như thế? Có lẽ cô cũng thật không có để xuống. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc