Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 31

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Một đêm kia, hai người vô cùng hào hứng, gần như ăn hết cả một bàn tiệc lớn tại nhà hàng Pháp năm sao.
Dĩ nhiên buổi tối còn có đồ ăn thêm, về phần đồ ăn thêm từ sách dạy nấu ăn —— dĩ nhiên chính là Hạ Cẩm Hiên đem Thái Gia Tuyền thành thức ăn mà ăn khuya, ăn từng chút không biết bao nhiêu lần, sau đó ôm vào trong ***.
“Hiên, em có việc muốn nói với anh.” Thái Gia Tuyền thật vất vả mới thở bình thường lại sau hoan ái, nhu nhu nói, mặt còn có chút ửng đỏ, thân thể nhạy cảm không nhịn được khẽ run lên.
“Ừ.” Hạ Cẩm Hiên miễn cưỡng đáp một tiếng, khẽ vuốt ve cái lưng bóng loáng nhẵn nhụi của cô. Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, Thái Gia Tuyền vừa nghe được không tự chủ một hồi khẽ run.
“Ha ha.” Hạ Cẩm Hiên cảm thấy phản ứng của người trong ***, tâm tình tốt hơn, không nhịn được một hồi cười khẽ. Đưa tay đem cô kéo sát lại dán chặt vào trong ***, hỏi: “Em muốn nói gì?”
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, tựa vào lòng *** Hạ Cẩm Hiên, nghe nhịp tim nhảy trong lòng *** của anh, có chút tham lam hít thêm vài lần hương cỏ đặc hữu trên người anh. Do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định, nhẹ giọng nói: “Em hy vọng tay Lâm Phong có thể tốt nhanh lên một chút, em muốn giúp anh ấy kiên trì làm vật lý trị liệu, nếu không anh ấy gần đây đều muốn từ bỏ.”
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày một cái, tay ôm Thái Gia Tuyền không tự chủ nắm thật chặt. Giờ phút này nhìn ánh mắt của cô có chút ưu thương, trong lòng không khỏi một hồi chua chua: “Tại sao anh ta nhất định phải trở về khoa ngoại, anh ta bây giờ đang ở khoa nội không phải cũng thành thạo sao, chuyện tình không có hy vọng nên quả quyết buông tha, anh cảm thấy anh ta buông tha không có cái gì không ổn, dù sao anh ta đã trị liệu 3 năm cũng không có tốt lên.” Hạ Cẩm Hiên giọng cũng coi như bình tĩnh.
“Bởi vì hôm nay em thấy được, anh ấy trên bàn mổ thật rất tài hoa, anh ấy tuyệt đối là thiên tài ở phương diện này, em thậm chí cảm thấy thầy hướng dẫn của em nhất định không bằng với anh ấy. Nếu như cứ buông tha như vậy, thật là đáng tiếc! Hơn nữa. . . Trong lòng anh ấy nhất định cũng hy vọng có thể trở lại bàn mổ.” Thái Gia Tuyền giọng nói có chút kích động, ánh mắt càng trở nên chán nản.
“Làm sao em biết anh ta muốn trở về làm bác sĩ khoa ngoại, nói không chừng anh ta hiện tại thích khoa nội đấy.” Hạ Cẩm Hiên hỏi ngược lại.
“Em có thể cảm thấy, thật, anh ấy nhất định là muốn, hơn nữa còn là vô cùng muốn.” Thái Gia Tuyền ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, vội vàng mà trả lời khẳng định.
Hạ Cẩm Hiên nghe vậy *** một hồi phiền muộn. Cảm giác? Cái gì là cảm giác? Hai người cho dù không nói, cũng có thể cảm thấy ý tưởng trong lòng đối phương, điều này cần ăn ý như thế nào? Hạ Cẩm Hiên tự nhận mình còn chưa tới trình độ có thể dễ dàng đoán được Thái Gia Tuyền.
“Nhưng việc này có quan hệ gì tới em, anh ta tránh không khỏi chuyện như vậy, đó là vận mệnh của anh ta. Coi như anh ta đã từng là bạn trai của em, nhưng anh ta một câu nói cũng không có lưu liền bỏ em lại ba năm, em đã sớm không nợ anh ta cái gì. Bây giờ muốn anh ta đi làm cái gì?” Giọng của Hạ Cẩm Hiên có chút cứng rắn, anh không có ý thức được, giờ phút này mình cực kỳ giống một đứa con nít liều mạng che chở món đồ chơi của mình, tựa như chỉ sợ người khác đoạt đi.
“Bởi vì em muốn trong lòng mình thoải mái hơn một chút.” Thái Gia Tuyền cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, này căn bản không phải là vận mệnh, anh ấy đáng lẽ không phải bị thương, đều là bởi vì em. . . . . .”
Hạ Cẩm Hiên sửng sốt, không phải vận mệnh? Đều là bởi vì Thái Gia Tuyền? Chẳng lẽ Lâm Phong gặp chuyện không may là có ẩn tình khác?
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hạ Cẩm Hiên vốn không muốn hỏi, nhưng tâm trí anh vừa rất bất an, vừa tò mò nên vẫn mở miệng hỏi.
Thái Gia Tuyền không trả lời ngay, mà chìm vào trầm tư, một lúc lâu Hạ Cẩm Hiên không nhịn được nữa muốn kêu tỉnh, cô cuối cùng mở miệng: “Ngày đó là sinh nhật của em. . . . . .”
Một ngày của ba năm trước ——
Cuối mùa thu, trong sân trường lá vàng rụng đầy đất, mặt trời chậm rãi chiếu khắp nơi, Thái Gia Tuyền rất vui đến khoảng sân phía ngoài nhà hàng món tây. Hôm nay là sinh nhật cô tròn 22 tuổi, Lâm Phong sớm đã đặt chỗ, nghe nói anh muốn cho cô bất ngờ lớn.
Dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, Thái Gia Tuyền được đưa đến một chiếc bàn tốt nhất được đặt trước. Đây là một chỗ sát với cửa sổ, căn phòng được trang trí mật cách trang nhã. Thế nhưng vừa vào cửa, Thái Gia Tuyền chỉ chú ý đến Lâm Phong đứng ở cửa đang cầm bó hoa hồng thật to.
“Tiểu Tuyền, sinh nhật vui vẻ ~“ Lâm Phong mỉm cười nói, đưa hoa hồng trong tay cho cô.
Thái Gia Tuyền xấu hổ nhận lấy hoa hồng, cúi đầu ngửi một cái: “Thơm quá, cám ơn anh.”
Hai người với một bàn các món ăn xưa nay chưa từng thấy, uống chút R*ợ*u sâm banh. Lâm Phong biết Thái Gia Tuyền không quen mùi R*ợ*u, vì vậy cố ý gọi R*ợ*u sâm banh nhẹ.
“Tiểu Tuyền, còn một món quà cho em.” Ăn cơm xong, Lâm Phong thần bí lấy ra một cái hộp, đưa cho Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền nhận lấy mở ra, bên trong là một hộp âm nhạc với quả Cầu Thủy Tinh đáng yêu, trong quả cầu có hai con gấu nhỏ thân mật ôm nhau. Bật chốt mở, tiếng nhạc ấm áp “Mem¬ory“ du dương, hai con gấu nhỏ cũng khiêu vũ theo tiếng nhạc.
“Thật đáng yêu, cám ơn, em rất thích.” Thái Gia Tuyền vui vẻ nhìn hai con gấu nhỏ đáng yêu.
“Nghe nói quả Cầu Thủy Tinh đều có ma lực, nếu nói nguyện vọng với nó nó sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói.
“Vậy sao?” Thái Gia Tuyền ngẩng đầu hỏi.
Lâm Phong dịu dàng gật đầu một cái: “Em có thể nói với nó nguyện vọng của em.”
Thái Gia Tuyền cầm quả cầu thủy tinh đến trước mặt, có chút ngượng ngùng mà nói: “Vậy. . . em hy vọng, hai chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ.”
Lâm Phong nhìn cô thật sâu, nhẹ nói: “Nhất định có thể, em xem một chút ở phía dưới của cái hộp đó.”
Thái Gia Tuyền nghi ngờ nhìn hộp âm nhạc một chút, quả nhiên phát hiện có một ngăn ẩn phía dưới hộp, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong một chút, Lâm Phong gật đầu một cái khích lệ.
“Pằng“ một tiếng, cái ngăn ẩn phía trong hộp mở ra. Trên nền nhung đỏ chói mắt là chiếc nhẫn kim cương nằm trên đó.
Thái Gia Tuyền khó có thể tin hít sâu một hơi, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, phải một lúc lâu mới có thể ngước nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong vẫn mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô: “Sao thế? Vui không?”
Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn anh, trong lòng rối bời, nhỏ giọng hỏi: “Cái này. . . Là ý gì?”
“Em thử nói đi? Đừng nói với anh là em sẽ không nhận.” Lâm Phong chế nhạo nhìn cô, sau đó đứng dậy, đôi tay dịu dàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Gia Tuyền, trân trọng hôn lên trán cô, sau đó nhẹ giọng bên tai cô: “Tiểu Tuyền, lấy anh đi được không?”
Thái Gia Tuyền đã không nhớ lúc ấy mình có vẻ mặt gì, và trong lòng mình cảm thấy ra sao, lại càng không rõ mình thế nào đồng ý. Chỉ biết khi đã khôi phục được ý thức, chiếc nhẫn kim cương đã đeo trên ngón tay mình, mà cả người thì ở trong *** Lâm Phong,hai người hạnh phúc ở chung một chỗ ôm hôn. . . . . .
“Nhưng mà chúng ta vẫn còn đi học. . . . . .” Thái Gia Tuyền khe khẽ khiều Lâm Phong, nói với vẻ khó khăn.
“Sợ gì, chúng ta đã qua tuổi vị thành niên không phải sao? Không ai có thể can thiệp.” Lâm Phong tự cao tự đại nói không chịu hòa hoãn.
“Nhưng mà. . . . . .” Thái Gia Tuyền định nói lại thôi, cúi đầu rầu rĩ.
Lâm Phong giống như biết trước sự việc không e dè nói: “Em sợ giáo sư của anh sẽ tìm em nói chuyện như lần trước sao?”
Thái Gia Tuyền kinh ngạc nghi ngờ nói: “Anh cũng biết rồi hả?”
“Liễu Khê đã nói cho anh biết.” Lâm Phong yêu thương nhìn cô: “Nha đầu ngốc, bị uất ức tại sao không nói với anh, hơn nữa còn bởi vì do anh.”
**************
Vào một ngày của tháng trước, thầy dạy của Lâm Phong đột nhiên tìm đến Thái Gia Tuyền, hẹn cô đến quán trà nói chuyện, Thái Gia Tuyền đương nhiên đến, nhưng lời nói của vị giáo sư kia lại làm cho cô hết sức đau lòng.
Đại khái ý của ông là, đã dự định đề cử Lâm Phong là ứng cử viên số một sang đại học ở Berlin tại Đức, sắp được giáo sư số một, số hai trên thế giới về ngoại khoa của Đức chỉ bảo, toàn những người đoạt giải Nobel y học. Chỉ có hai suất thế nhưng tất cả các trường cao đẳng, đại học, bệnh viện trong cả nước tổng cộng có trên một trăm người chen chúc chờ đợi cơ hội này.
Lâm Phong mặc dù từng đạt được “Giải thưởng cây dao vàng“, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, lý lịch bản thân lại thấp, cộng thêm không có bối cảnh gia đình, vì vậy cũng chưa chắc có cơ hội. Anh phải trong mấy tháng này làm lý lịch mình trở nên ấn tượng mới có cơ hội nắm được cơ hội lần này. Mà biện pháp làm cho lý lịch ấn tượng nhất chính là tập trung đầu tư nhiều vào luận văn lấy được cảm tình của các chuyên gia sẽ dễ dàng được tiến cử hơn.
Nhưng Lâm Phong kể từ khi cùng Thái Gia Tuyền bắt đầu yêu nhau, hai người cả ngày cứ dính lấy nhau, khiến anh không còn thời gian chuyên tâm vào nghiên cứu nữa, thậm chí sau mỗi ca mổ cũng không thấy bóng dáng của anh.
Đối với việc này, giáo sư tức giận vô cùng, nhiều lần nói chuyện cùng anh, nhưng Lâm Phong từ nhỏ có tính cách chính là càng quản nghiêm thì càng thích làm trái lại, trong khi cùng trải qua tình yêu cuồng nhiệt với Thái Gia Tuyền, anh không có tâm tình mà nghe khuyên bảo? Giáo sư bất đắc dĩ đành phải vì lợi ích của anh mà tìm đến Thái Gia Tuyền, hy vọng cô có thể cùng Lâm Phong giữ một khoảng cách.
Thái Gia Tuyền nhớ đến giáo sư của Lâm Phong từng nói: “Lâm Phong là do tôi dẫn dắt nhiều năm là một sinh viên có tư chất, cậu ấy chắc chắn sẽ có một tương lai sáng lạn, chỉ cần cậu ấy có thể nắm chặt cơ hội lần này, tương lai cậu ấy chắc chắn sẽ đứng đầu trong giới ngoại khoa hẳn không phải là chuyện khó khăn. Cô bé à, cô còn trẻ, rất nhiều chuyện cô chưa từng một lần trải qua, cho nên không hiểu. Đừng sử sự theo tình cảm, sẽ phá hủy tương lai của cậu ta. Tôi nói chuyện quá thẳng thắn hẳn không lọt tai —— thời còn học sinh tình yêu tất nhiên ngọt ngào, nhưng có mấy ai có thể thành đôi?”
. . . . . .
*************
“Cô bé ngốc, em đừng nghe lão già kia nói lung tung, ông ta rất cổ hủ, trong đầu toàn là trường lớp cùng danh dự gì đó, sao có thể hiểu thế nào là tình yêu? Ở thời của thầy hôn nhân đều bị sắp đặt hoặc qua giới thiệu hôn nhân, vợ thầy ngày nào cũng trách ông không biết thế nào là lãng mạn.” Lâm Phong an ủi, nói với vẻ khoa trương chọc cho Thái Gia Tuyền cười khanh khách không ngừng.
Sau khi cười Thái Gia Tuyền vẫn hết sức lo lắng: “Nhưng mà ông ấy nói không sai, cơ hội lần này rất khó có được, nếu cứ bỏ lỡ như vậy, em nghĩ chúng ta sẽ hối hận cả đời.”
“Tiểu Tuyền, sao em nói giọng điệu giống hệt ông ta? Nếu là của mình thì sớm muộn cũng không thể chạy mất, không phải của mình có cầu cũng không được. Hơn nữa, ai nói nổi tiếng nhất định sẽ là một giáo sư giỏi à? Nói không chừng tự anh cũng lấy được giải Nobel đấy?” Lâm Phong lại bắt đầu nổi lên thói xấu tự cao tự đại.
“Em là nghiêm túc, anh thật ra cố gắng hạ thấp mình một chút đi, thiên tài cần có cả chăm chỉ nữa mới có thể thành công.” Thái Gia Tuyền nghiêm mặt nói: “Hai ngày nữa ở Bắc Kinh có một buổi dự thảo về nhân cách y đức, sẽ có nhiều chuyên gia hàng đầu tham dự đó. Giáo sư của anh cũng nói với em, cơ hội tốt như vậy, anh sao lại không muốn đi?”
Lâm Phong ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Ông ta cả việc này cũng nói cho em biết? . . . . . . Anh không muốn đi, chuyến đi này sẽ phải đi một tháng cơ, trong một tháng này một mình em phải làm sao?”
Thái Gia Tuyền im lặng nhìn anh: “Hả? Chẳng lẽ không có anh, em sẽ ૮ɦếƭ đói hay sao?”
“Cũng không phải là ~ cơm của em, em đã bao lâu không đóng tiền cơm rồi hả?” Lâm Phong xấu xa cười, kể từ khi yêu nhau tới nay, hai người đều do anh lo hết.
Thái Gia Tuyền nổi nóng, càng lớn tiếng kêu to: “Tự em sẽ đi đóng đó! Chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy em sẽ không làm nổi sao?”
“Nhưng là anh thật sự không muốn đi, Sau khóa luận văn tiếp theo anh có thể lấy ra nghiên cứu một chút, nhưng mà quá trình báo cáo kia, không phải em không biết, phải mất rất nhiều tâm tư, rất nhiều tâm tư!“ Lâm Phong vẻ mặt đau lòng cố cãi lại.
“Em mặc kệ, anh phải hạ thấp mình xuống một chút đi! Cứ coi như gặp mặt các chuyên gia trước cũng tốt!“ Thái Gia Tuyền quả quyết với chủ ý nói: “Nếu không em trả nhẫn cho anh!“ Vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống.
“Được, được, được! Anh đi vậy được chưa?” Lâm Phong nóng nảy, bắt lấy tay cô khẩn khoản nói: “Vậy em phải đồng ý một điều kiện.”
Kế khích tướng rốt cuộc có tác dụng rồi, trong lòng Thái Gia Tuyền đắc ý, vì vậy thoải mái: “Nói!“
“Sau khi anh từ Bắc Kinh trở về chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn!“ Lâm Phong chân thành nhìn Thái Gia Tuyền, trong mắt tràn đầy kiên định và mong đợi.
Thái Gia Tuyền mặt chợt trở nên đỏ bừng, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được, em chờ anh về.” Cô nghĩ thừa dịp trong một tháng tách ra này cần làm hết công việc trong nhà, cha mẹ của cô rất bảo thủ nhất định sẽ không đồng ý việc cô chưa tốt nghiệp đã kết hôn chỉ đành lén đi đăng ký kết hôn, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ nói với cha mẹ, sẽ không có vấn đề nữa.
Thế nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ được, từ biệt lần này cùng Lâm Phong, gặp lại lại là ba năm sau. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc