Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 29

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Các bác sĩ của cả bảy khoa trừ khoảng chừng hơn mười người ở lại giữ bệnh viện, ăn xong cơm tối, náo nhiệt cùng kéo nhau đi tăng tiếp theo —— quầy R*ợ*u.
“Em. . . Em phải về nhà sớm một chút, mọi ngươi cứ ở lại chơi vui vẻ.” Thái Gia Tuyền xin lỗi đối với mọi người mỉm cười.
Ai ngờ một câu nói, khiến mọi người đều trách: “Như vậy sao được? Vốn là chỉ còn lại 4 mỹ nữ, em về, chúng ta càng thêm nam nữ không đều rồi !“ “Chính là, em mỗi lần đều vừa tan sở vội vàng trở về nhà, rất ít cùng chúng tôi tham gia hoạt động đó.”
“Cùng đi chứ, Thái.”
Thái Gia Tuyền nhìn về phía Lâm Phong cầu cứu, dù sao hôm nay anh là nhân vật chủ chốt, nhưng Lâm Phong dùng tiếng Đức nói với cô: “Tối nay anh đưa em về nhà.” Thành công vang lên tiếng hoan hô.
Thái Gia Tuyền nhìn chằm chằm anh, dùng tiếng Trung nhỏ giọng trách giận nói: “Anh bây giờ ở ký túc xá bệnh viện, chúng ta không thuận đường đấy!“
“Không sao, tổ trưởng nói xăng anh ta sẽ đổ cho ~“ Lâm Phong nói xong, cũng không nhìn cô, liền kêu mọi người lên đường.
Thái Gia Tuyền nổi giận, chỉ có thể đi theo đám bọn họ đi quầy R*ợ*u, trong lòng âm thầm lo lắng, Hạ Cẩm Hiên có thể hay không về nhà sớm hơn so với cô?
. . . . . .
“Bác sĩ Lâm, hoan nghênh anh đến bệnh viện chúng ta.” Có người hướng Lâm Phong nâng chén nói. Người Đức dùng tiếng Trung rất có quy luật, mọi người chúc mừng tới chúc mừng đi, cũng liền mấy câu đơn giản “Hoan nghênh anh“ “Tôi tên là …“ “Anh mạnh khỏe“ ... Lời xã giao.
“Tôi thay anh Uống....uố...ng!“ Thái Gia Tuyền uy mãnh đứng dậy: “Anh còn phải lái xe đưa tôi về nhà đấy.” Vừa nói chộp lấy trong tay ly bia của đối phương, vài hớp uống cạn tới đáy.
Cứ như vậy, sau một khoảng thời gian, đã uống hết một chai bia và vài ly Vodka.
Lâm Phong lo lắng nhìn cô: “Tiểu Tuyền, uống hai hớp là được.” Đưa tay muốn giành đi cái ly của cô.
“Anh đừng xía vào việc của em! Em không cần anh lo!“ Thái Gia Tuyền lớn tiếng la hét, nói bằng tiếng Trung, tất cả mọi người nghe không hiểu vả lại ngay lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, cũng không có chú ý đến bên này.
“Tiểu Tuyền?” Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó cười khổ mà lắc lắc đầu: “Tửu lượng của em thật đúng là kém!“
“Lâm Phong! Trên đời này, anh là người khốn kiếp nhất!“ Thái Gia Tuyền tựa vào trên ghế sa lon, lẩm bẩm lẩm bẩm.
“Phải, anh là khốn kiếp, thật xin lỗi Tiểu Tuyền.” Biết rõ cô không tỉnh táo, Lâm Phong còn rất nghiêm túc nói xin lỗi.
“Em chờ anh hai năm! Không đúng, là ba năm! Anh nhớ Lưu Màn Kiệt không? Là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, anh ta muốn theo đuổi em, anh ta nói anh không quan tâm em nữa rồi, anh ta muốn! Nhưng là em không có đáp ứng anh ta, em còn hung hăng mắng anh ta ‘ai nói Lâm Phong không quan tâm em rồi hả? Anh ấy sẽ trở về tìm em đấy!’ Ha ha, nhưng kết quả là đây? Kết quả!“ Thái Gia Tuyền không có chút nào hình tượng phát tiết.
“Tiểu Tuyền. . .” Lâm Phong đau lòng nhìn cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô .
“Ha ha, em đã không thích anh! Em lại còn không cần thích anh nữa rồi!“ Thái Gia Tuyền thương tâm càng khóc càng lợi hại. Rốt cuộc thì cũng khiến người bên cạnh chú ý.
“Bác sĩ Lâm, cô Thái vẫn tốt đó chứ? Cô đang cùng anh nói cái gì vậy?” Một người quan tâm hỏi.
“À, không có gì, cô ấy uống nhiều quá, tôi đưa cô ấy trở về trước.” Lâm Phong dùng tiếng Đức giải thích, sau đó cao giọng nói với mọi người: “Cáo lỗi với các vị, tôi muốn đưa bác sĩ Thái về trước. Hôm nay cám ơn mọi ngươi hoan nghênh, tôi rất cao hứng, ngày mai gặp.”
Lâm Phong nói xong, đỡ Thái Gia Tuyền dậy đi ra khỏi quầy R*ợ*u.
“Em không uống say, tự em có thể tự đi!“ Thái Gia Tuyền tránh khỏi tay Lâm Phong, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bên cạnh xe, tự mình mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Lâm Phong chán nản nhìn tay của mình một chút, trong lòng cảm thấy không vui, dường như đôi tay này đã không còn đủ lực để ôm lấy tiểu nha đầu này. Nếu quay lại lúc trước, anh nhất định không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ngồi ôm người lại ngay chỗ vụt mất.
“Em ở đâu?” Lên xe, Lâm Phong vừa hỏi địa chỉ Thái Gia Tuyền, vừa loay hoay hướng dẫn đường trên xe. Anh không quen đường ở Hamburg mà Thái Gia Tuyền trước kia chính là kẻ nổi danh dân mù đường, bây giờ còn say như ૮ɦếƭ, xem ra hiện nay vật này là tương đối có thể tin.
Thái Gia Tuyền tránh ánh mắt nhìn mê mang của anh một chút, sau đó lại tìm kiếm trong túi một hồi, thế nhưng lấy ra tấm áp phích khí đốt thiên nhiên, chỉ vào địa chỉ phía trên, nói: “Là chỗ này.” Nói xong cũng không quản vẻ mặt kinh ngạc Lâm Phong, gục đầu tiếp tục ngủ đi.
Nhìn tấm áp phích quảng cáo, Lâm Phong rơi vào trầm tư, bởi vì phía trên viết rõ ràng chủ địa chỉ này tên là—— Hạ Cẩm Hiên.
Mười giờ rưỡi đêm, Hạ Cẩm Hiên đẩy cửa ra, thế nhưng kinh ngạc phát hiện trong nhà tối đen như mực, chẳng lẽ Cún con đã ngủ?
Mở đèn lên, quay đầu nhìn về phía cửa phòng của cô, lại thấy cửa mở. Bình thường buổi tối khi ngủ, Thái Gia Tuyền cũng sẽ khóa cửa. Đầu tiên là từ lòng để ý của nữ sinh tự bảo vệ mình, sau lại. . . Đương nhiên vẫn là từ lòng để ý của nữ sinh tự bảo vệ mình, dù sao đã nếm thử sói lang Hạ Cẩm Hiên dữ dội này, về sau muốn càng thêm đề phòng mới phải ~
Trong đầu Hạ Cẩm Hiên có thể tưởng tượng thấy các loại không thuần khiết, thậm chí tự luyến nghĩ, Cún con của anh có phải hay không cố ý vì anh để cửa mở. Nhưng thực tế quá tàn khốc, khi anh rón rén đi đến trước cửa thì đương nhiên là thấy trong phòng trống không.
Lo lắng, dị thường lo lắng! Từ lần trước về muộn, Thái Gia Tuyền bị giáo huấn, vẫn luôn về nhà sớm một chút để giặt quần áo nấu cơm, một bộ dạng hiền thê lương mẫu, như thế nào trễ như vậy còn chưa có trở lại, thế nhưng hơn nữa cũng không có nhắn lại.
Hạ Cẩm Hiên gấp gáp cầm điện thoại gọi cho Thái Gia Tuyền. Rất thành công, cũng không có nghe tiếng nhắc nhỡ thì đối phương đã tắt máy. Nhưng âm thanh “Đô đô“ vẫn vang, lại thật lâu không có ai bắt máy. Đang ở thời điểm điện thoại sắp chuyển tới giọng nói nhắn lại, điện thoại rốt cuộc thông. . . . . .
“Em đang ở đâu? Trễ như thế còn chưa có về nhà.” Hạ Cẩm Hiên liên tiếp hỏi.
“Ở dưới lầu. . .”
Hạ Cẩm Hiên ngây ngẩn cả người, bởi vì trong điện thoại truyền tới rõ ràng là thanh âm của người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn là nói bằng tiếng Trung, anh không nhớ rõ cô còn có bạn bè Trung Quốc khác.
“. . . Anh không tính xuống mang cô ấy lên lầu sao?” Lâm Phong dừng một hồi, nói.
“Anh chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay.” Hạ Cẩm Hiên cúp điện thoại, thật ra thì người đã sớm trong thang máy rồi.
**************
Lâm Phong xuống xe, đi vòng qua bên kia, kéo ra cửa xe ghế trước, giúp Thái Gia Tuyền cởi dây nịt an toàn ra. Mà lúc này Thái Gia Tuyền đã quá say, đang ngủ say, khẽ lật người, cả người liền rơi vào trong *** anh. Lâm Phong hơi sững sờ, chóp mũi truyền đến mùi thơm ngát đặc hữu của cô, không tự chủ được thuận thế đưa tay nắm ở vai cô.
Cảm nhận nguồn nhiệt ấm áp, Thái Gia Tuyền hừ nhẹ một tiếng, hướng trong *** Lâm Phong cọ xát, rất không có hình tượng tiếp tục thở to mà ngủ .
Lâm Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của cô, mặt không khỏi lộ ra mỉm cười cùng cưng chiều. Năm đó hai người đang hẹn hò trong phòng tự học không có người, Thái Gia Tuyền cũng sẽ như vậy dựa vào anh nghỉ ngơi.
“Chuyện gì xảy ra?” Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm âm trầm của Hạ Cẩm Hiên, Lâm Phong nhíu nhíu mày, quay đầu lại.
Chỉ thấy Hạ Cẩm Hiên đứng một chỗ ở phía trước cách xe một mét, cặp mắt cùng với mắt ưng giống nhau đang gắt gao nhìn chằm chằm người trong *** mình. Một người đàn ông anh tuấn —— đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Phong đối với Hạ Cẩm Hiên. Vậy mà toàn thân anh ta tản mát ra khí lạnh, làm trong lòng Lâm Phong trầm xuống: anh ta đang cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lửa giận này cũng hiển nhiên là vì người trong *** của mình, chẳng lẽ đúng như Lâm Nhã Khiết nói, anh ta là vị hôn phu của cô? Chua xót trong lòng một lần nữa đánh tới, Lâm Phong suýt nữa đau lòng mà chống đỡ không nổi.
“Cô ấy uống nhiều quá, tôi đưa cô ấy về.” Lâm Phong không có nhìn lại anh, mà là dịu dàng nhìn chăm chú vào Thái Gia Tuyền trong *** mình.
Hạ Cẩm Hiên ảo não hít một hơi thật sâu, đi lên trước, không quá thân thiện đem Lâm Phong lấn qua một bên, đưa tay đem Thái Gia Tuyền bế lên: “Cám ơn.” Đơn giản quăng cho Lâm Phong hai chữ, liền sải bước đi lên nhà trọ.
Lâm Phong sửng sốt một chút, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng vội vàng bước nhanh đi theo.
Hạ Cẩm Hiên dừng bước lại nhìn anh, mặc dù không nói gì, nhưng cả tư thái thể hiện là muốn đuổi khách.
Nội tâm Lâm Phong cực kỳ đặc biệt khó chịu, lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, tôi chỉ là lo lắng cô ấy tỉnh lại sẽ nhức đầu.”
“Loại chuyện như vậy không cần tới anh quan tâm —— Lâm Phong!“ Hạ Cẩm Hiên bình thản nói.
Lâm Phong lấy làm kinh hãi, rất không hiểu vì sao anh sẽ nhận biết mình. Khổ sở cười cười: “Vậy làm phiền anh —— Hạ Cẩm Hiên.” Đối mặt với Hạ Cẩm Hiên, anh ta có thể dễ dàng tạo cho người khác cảm giác bị áp bức cùng phục tùng, anh tuy khó miễn cưỡng và có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt cũng không chịu yếu thế.
Hạ Cẩm Hiên ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Lâm Phong một hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người vào thang máy vừa lúc thang máy lầu một dừng.
Về đến nhà, Hạ Cẩm Hiên cơ hồ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ôm Thái Gia Tuyền vào gian phòng của mình. Trong bồn tắm pha xong nước nóng, có chút thô lỗ đem Thái Gia Tuyền đang ngủ mê man lột sạch trần trụi, ném vào trong nước nóng.
“A!“ Thái Gia Tuyền giật mình một cái, đột nhiên có sự xuất hiện của nước nóng nên bị thức tỉnh hoàn toàn, mắt to đầy sương mù nháy mắt nha nháy mắt, thật vất vả mới tập trung đến trên người của Hạ Cẩm Hiên.
“Đã tỉnh rồi hả ?” Giọng của Hạ Cẩm Hiên có chút không tự nhiên, nhưng thần kinh Thái Gia Tuyền không ổn định căn bản không có phát hiện.
“Ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng, Thái Gia Tuyền cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra mình xx nằm ở trong bồn tắm, sửng sốt thật lâu, nghiêng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên giận trách, nói: “Anh đem em cởi hết lúc nào?”
“Em có can đảm để hỏi anh?” Hạ Cẩm Hiên cười lạnh nhìn cô: “Một cô gái say thành cái dạng kia, bị người khác cởi hết lúc nào cũng không biết!“
Thái Gia Tuyền rụt cổ một cái, lúng túng nhìn anh một hồi, mới nho nhỏ nói thầm: “Dù sao anh cũng không phải là lần đầu tiên nhìn, có quan hệ gì.”
Hạ Cẩm Hiên cảm giác mình quả thật muốn bạo khởi, rống to: “Nếu như anh nói cho em biết không phải là anh làm đấy?”
Nghe nói như thế, Thái Gia Tuyền không khỏi run run một hồi, không phải anh? Vậy là ai? Sẽ không ***ng phải tên háo sắc đi?
“Biết sợ?” Hạ Cẩm Hiên lấy lại bình tĩnh, thấy dáng vẻ cô hoảng sợ mà đáng yêu, lại không đành lòng trách cứ nữa, giọng nói tự nhiên cũng mềm nhũn ra.
“Không thể nào.” Thái Gia Tuyền lẩm bẩm nói: “Em nhớ được là Lâm Phong lái xe đưa em trở về, anh ấy không thể nào làm chuyện như vậy.” Hiển nhiên vẫn còn rối rắm rốt cuộc người nào cởi y phục của cô. Chân mày chau lại ở chung một chỗ, miệng chu, khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí có chút hồng không tự nhiên.
Hạ Cẩm Hiên vốn là mềm lòng, lúc này càng nổi trận lôi đình: “Không thể nào? Hừ, trừ phi anh ta không phải đàn ông!“
“Anh ấy. . . . . . Tóm lại chính là không thể nào!“ Thái Gia Tuyền nguỵ biện, đối với nhân phẩm của Lâm Phong, cô còn tin tưởng vô điều kiện.
“Vậy anh ta tại sao muốn theo đuổi em?” Hạ Cẩm Hiên nghiêm nghị mà hỏi.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, không sức lực mà nói: “Bởi vì anh ấy yêu thích em.”
“Thích liền nhất định phải đuổi tới tay sao?” Hạ Cẩm Hiên xx dường như hỏi.
“Dĩ nhiên, thích sẽ phải ở chung một chỗ!“ Thái Gia Tuyền không khỏi phấn khích thật nhiều.
“Em cho là như vậy sao? Anh không cảm thấy như vậy!“ Hạ Cẩm Hiên phản bác: “Yêu một người cũng không nhất định muốn cùng đối phương ở chung một chỗ, chỉ cần biết rằng cô ấy hạnh phúc, như thế đủ rồi!“
“. . . . . ., Này, cùng chuyện này có quan hệ gì?” Thái Gia Tuyền tựa hồ cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn không chịu thua.
“Nói rõ là anh ta nghĩ muốn em, là chủng loại đàn ông muốn có cái kia với phụ nữ..... Muốn!“ Hạ Cẩm Hiên nói.
Thái Gia Tuyền không thể tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh, hồi lâu cúi đầu dằng dặc nói: “Anh đừng nói lung tung, anh ấy thật muốn em. . . Em đã sớm cho anh ấy rồi. . . . . .”
Hạ Cẩm Hiên giật mình, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau không nói được lời nào xoay người rời đi khỏi phòng tắm.
Thái Gia Tuyền trong bồn tắm thẩn thờ một hồi lâu, cho đến nước có một chút lạnh cả người, mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng lau khô thân thể, bọc khăn tắm lớn của Hạ Cẩm Hiên ra khỏi phòng tắm.
Mới vừa ra tới, đã nghe đến một mùi TL nồng đậm, Thái Gia Tuyền nhíu mày một cái, phát hiện Hạ Cẩm Hiên cư nhiên nằm ở trên giường, Ng'n t thon dài đang kẹp một *** lá, lúc đang *** có vẻ có chút chán chường, lại làm cho người ta nhất thời không rời ánh mắt đi được.
“Hiên, anh chưa bao giờ *** lá . . . . . .” Thái Gia Tuyền sợ hãi mà hỏi.
“Em còn thương anh ta sao?” Hạ Cẩm Hiên không có trực tiếp trả lời, cũng không có nhìn cô, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà hỏi, thanh âm tái nhợt mà khàn khàn.
Thái Gia Tuyền cảm giác lòng của mình không khỏi đau một cái, mà cái gì cũng nói không ra được. Cô vẫn không muốn lo lắng cái vấn đề này, cô không biết mình là không còn thích Lâm Phong, lại càng không rõ là mình đối với Hạ Cẩm Hiên là không muốn xa rời rốt cuộc bao sâu.
“Không biết sao?” Hạ Cẩm Hiên tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của cô: “Vậy thì suy nghĩ thật tốt đi, anh chờ câu trả lời của em.” Vừa nói vừa tiêu diệt hết tàn thuốc đứng lên, đi tới bên cạnh Thái Gia Tuyền, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô xx, lấy đầu cô nhu vào hõm vai của mình.
Thái Gia Tuyền thuận theo dựa vào anh, đang chuẩn bị nói chút gì đó, thì trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nỉ non của Hạ Cẩm Hiên như có như không: “Nhưng là, Tuyền, anh yêu em.”
Thái Gia Tuyền mơ màng không biết mình làm thế nào có thể trở lại gian phòng của mình, có lẽ là uống nhiều R*ợ*u rồi, cô có loại cảm giác mơ hồ đạp ở trên bông. Giống như vật rơi tự do ngã xuống giường, kéo chăn qua đắp ở trên người, tất cả trong đầu tràn đầy một câu kia “Tuyền, anh yêu em.” Trong lòng ngọt ngào, cũng không biết trải qua bao lâu, Thái Gia Tuyền rốt cuộc mang theo mỉm cười tiến vào mộng đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc