Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 28

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Tại bệnh viện Berlin nước Đức, đêm đã rất khuya, một gian buồng làm việc đèn sáng, Lâm Phong một mình đứng ở trước hộp đèn, nghiên cứu hai phim CT ở phía trên.
Mệt mỏi xoa xoa hốc mắt, bưng cà phê trên bàn lên uống một hớp, sửng sốt một lúc, mỉm cười tự giễu.
“Tiểu Tuyền, anh nhớ cà phê em pha.” Trên điện thoại của Thái Gia Tuyền nhận được một tin nhắn gửi đến.
Trong giấc mơ Thái Gia Tuyền nằm thoải mái, nghe tiếng báo tin nhắn từ điện thoại, có chút nhăn nhíu mày, lật người, tiếp tục ngủ.
Lâm Phong đợi một lúc, bất đắc dĩ thở dài, để điện thoại di động xuống tiếp tục nghiên cứu phim CT trước mặt, lại phát hiện không thể tiếp tục tập trung tinh thần, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cùng Thái Gia Tuyền ở đại học y khoa trong sân trường ngọt ngào ấm áp. Đột nhiên ý thức được mình và cô ấy bị mất ba năm lâu như vậy, cô ấy bây giờ vẫn giống trước kia sao? Còn là cô bé đáng yêu giả vờ ngây ngốc, luôn nghịch ngợm với mình, còn làm nũng rất dễ thương đó sao?
Chán chường ngồi vào trên ghế, đối với Thái Gia Tuyền, anh hẳn là cũng nửa tự tin không thể buông bỏ.
“Bác sĩ Lâm, thân nhân phòng số tám 8 báo bệnh nhân cảm thấy không khỏe!“ Điều dưỡng gõ cửa bước vào, cắt đứt suy nghĩ Lâm Phong.
Lâm Phong không kịp nghĩ nhiều, cùng Điều dưỡng đi đến phòng của bệnh nhân, vừa đi vừa hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Huyết áp đột ngột tăng cao, bệnh nhân kêu choáng váng đầu.” Điều dưỡng trả lời.
“Đã dùng thuốc giảm áp chưa?”
“Có, đã dùng với liều như thường ngày.”
Hai người vừa nói đã bước nhanh đi tới trong phòng bệnh, đứng ở trước giường bệnh, Lâm Phong mỉm cười với lão già người Đức trên giường: “Ông khỏe chứ, Calne, ông trừ choáng váng đầu, còn ở đâu khó chịu không?”
“Choáng váng, khắp nơi đều thấy khó chịu. . .” Lão già chỉ *** mình, yếu ớt trả lời.
“Đừng lo lắng, cho tôi xem nào.” Lâm Phong an ủi, quan sát cẩn thận máy móc cạnh giường.
“24 giờ ghi chép điện tâm đồ, thuốc giảm áp đổi thành thuốc lợi tiểu tính theo thể trọng 5μg/kg tiêm vào dịch truyền, theo dõi huyết áp cho bệnh nhân cứ 15 phút 1 lần khi giảm xuống đến 100, nếu như không đạt được thì tăng liều lên là 0. 5μg/kg, thông báo ngoại khoa chuẩn bị phòng phẫu thuật sáng sớm ngày mai giải phẫu, thông báo cùng người nhà bệnh nhân. . .” Lâm Phong nhỏ giọng ra y lệnh cho Điều dưỡng. Nhưng khi nhắc tới giải phẫu thì ánh mắt không phát giác khẽ trùng xuống, anh vẫn khát vọng có thể trở về được làm bác sĩ ngoại khoa, anh thậm chí kiểm tra bệnh tình ông bác đồng thời, cũng đã suy nghĩ phẫu thuật này nên dùng loại máy nào. Vậy mà lúc giờ phút này, anh chỉ có thể làm tốt công việc của một bác sĩ chăm sóc bệnh nhân trước khi mổ, bảo đảm tình trạng bệnh nhân để sáng sớm ngày mai chuyển giao bệnh nhân lại cho đồng nghiệp phẫu thuật tim của khoa ngoại.
“Đừng lo lắng, bác à, chúng tôi tối nay sẽ ổn định huyết áp cho bác, bác có thể thư giãn ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai sắp xếp cho bác giải phẫu, không bao lâu bác có thể khỏi hẳn mà xuất viện.” Mặc dù ông lão này bệnh tình nguy ngập, nhưng thật khéo gặp được anh. Lâm Phong vì nghề nghiệp nên luôn ôn hòa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, điều này làm cho lão bệnh nhân trên giường tâm tình vui vẻ, cảm thấy an tĩnh không ít.
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đã dùng liệu pháp tâm lý với bệnh nhân, cũng đã hết ca đêm, Lâm Phong không lập tức trở về nhà nghỉ ngơi, mà là chạy thẳng tới phòng làm việc của giáo sư của mình.
“Cái gì? Cậu muốn xin đi bệnh viện Hamburg hoàn thành thực tập?” Giáo sư không thể tin nhìn anh: “Lâm, bệnh viện Berlin điều kiện tốt nhất, sao cậu phải đi.”
“Đúng vậy thầy à, em quyết định rồi. Em có tự tin, dù ở bên kia vẫn có thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp của mình.” Lâm Phong khẳng định trả lời.
“Được rồi, nếu là quyết định của em, tôi sẽ tôn trọng, chỉ là đáng tiếc tôi sẽ thiếu một trợ thủ xuất sắc rồi.” Giáo sư lắc đầu nối tiếc.
“Thật xin lỗi, thầy. Em sẽ không làm cho thầy bẽ mặt .” Lâm Phong cũng có chút áy náy, giáo sư quý trọng anh, đã phá lệ đem một bác sĩ khoa ngoại huấn luyện thành bác sĩ khoa nội, Lâm Phong cả đời cũng sẽ không quên, ông thậm chí còn vì Lâm Phong đặc biệt mở ra đề tài nghiên cứu tổng hợp về cơ cấu bên trong của hệ.
Nhưng mà tin nhắn tối hôm qua không có hồi âm, cô giống như không muốn trả lời anh, việc này làm cho Lâm Phong cảm thấy phiền não bất an.
“Tôi buổi chiều sẽ liên lạc với đại học Hamburg, tranh thủ năm nay trao đổi ngành học cho em. Em phải nhanh hoàn thành công việc được giao.” Giáo sư hòa ái nói, đối với người học trò đến từ Trung quốc luôn vừa ý, nên luôn tạo điều kiện cho anh.
Sáng sớm, chiếc Cadillac màu đen dừng ở cửa bệnh viện Hamburg, Thái Gia Tuyền cởi dây an toàn ra, đang chuẩn bị xuống xe, móng Tiểu Cẩu của Thái Gia Tuyền liền bị bắt được.
“Còn chưa tập thành thói quen?” Hạ Cẩm Hiên nhếch miệng hỏi.
Thái Gia Tuyền uất ức quay người lại, như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái trên mặt Hạ Cẩm Hiên, xấu hổ quay đầu giống như chạy trốn ra khỏi xe.
Hạ Cẩm Hiên ngoác miệng cười lớn, nhìn theo bóng người đang đi về phía bệnh viện la lớn: “Buổi tối anh muốn ăn thịt bò!“ Sau đó nhận lại được là thái độ xem thường đáp lại, hài lòng nổ máy xe đi.
Thái Gia Tuyền ở trong lòng mắng, vẫn bước vào cửa chính của bệnh viện, nhưng mới đi hai bước, liền ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện trước mặt của cô không phải ai khác, chính là người mấy ngày qua Thái Gia Tuyền chôn sâu trong lòng không dám nghĩ đến, Lâm Phong. Lâm Phong lúc này mặc một bộ âu phục màu đen, cùng khí chất trầm ổn tự tin của anh phối hợp rất vừa vặn. Thân hình cao ngất đứng ở trong đó, làm cho không người nào có thể bỏ qua được sự hiện diện của anh.
Nhớ lại năm đó, chỉ có đi cùng giáo sư tham gia hội nghị chính thức lúc đó anh mới mặc, bình thường phần lớn là mặc quần tây áo sơ mi mang phong cách nho nhã. Mà mỗi lần nhìn thấy anh mặc âu phục, Thái Gia Tuyền cũng sẽ trở nên si mê quấn lấy anh nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, nhìn chán rồi mới cho anh đi.
Vào giờ phút này, trong lòng Thái Gia Tuyền lại có quá nhiều cảm giác ngổn ngang, trừ kinh ngạc, không biết còn có mùi vị gì. Nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh lại ở chỗ này?”
Lâm Phong trong mắt lóe lên ưu thương, ngay sau đó trở nên ôn hòa cưng chiều mỉm cười: “Anh xin sang bên này làm đề tài, sáng sớm hôm nay trình diện. Thế nào? Có vui không?”
Thái Gia Tuyền một hồi kinh hoảng, đúng vậy, là kinh hoảng mà không phải vui mừng, cô một chút cảm giác vui mừng cũng không có: “À, bệnh viện Berlin không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng là nơi đó không có em.” Lâm Phong không thèm để ý chút nào về câu nói của mình nghe thật buồn nôn.
“. . . Em nên lên rồi.” Thái Gia Tuyền nói xong, cúi đầu bước nhanh đi vào phía trong.
“Vừa đúng, ở cùng tầng đấy.” Lâm Phong đi theo cô cùng bước vào thang máy, anh nói không sai, cả khoa tim mạch đều ở tầng 11.
Thái Gia Tuyền nhìn Lâm Phong bên cạnh, trong lòng cảm thấy không vui, có chút buồn bực. Cô cũng không rõ buồn bực này là do Lâm Phong xuất hiện có thể khiến quan hệ của cô cùng Hạ Cẩm Hiên trở nên rối rắm, hay là bởi vì mình cùng Hạ Cẩm Hiên bắt đầu tìm hiểu sẽ khiến Lâm Phong đau lòng. Bực mình liếc Lâm Phong một cái, trong lòng có loại cảm giác khiến cho khó xử.
Định tránh không cho mọi người để ý, khi cửa thang máy mở ra, hai người một trước, một sau bước vào phòng họp. Theo lệ thường, mỗi tuần vào buổi sáng, toàn bộ các sinh viên và đồng nghiệp khoa tim mạch sẽ đến sớm nửa giờ, cùng họp giao ban (này sáng thứ 2 nào mẹ mình cũng họp nên mình biết).
Mà nội, ngoại hai khoa cho tới giờ đều là không phân biệt (này không rõ lắm như ở nước mình thì phân rõ lắm), mọi người trong công việc chắc chắn sẽ cần trao đổi học hỏi lẫn nhau (ai chà ít liên quan lắm có gì cần học cũng không trực tiếp học hỏi như thế mà phải mời hội chẩn lên lịch hẹn ngày và chỉ định tên bs thôi vì 1 khoa cả trăm bs chỗ đâu và thời gian đâu mà họp thế chứ …và ai rảnh mà tuần nào cũng họp thế này…Đây mới là thực tế…he he…ta biết vì từng đi làm trong bv cũng tương đối coi là lớn), chỉ có điều nhân viên khoa ngoại thường ở nội trú (cái này thì có nhưng ai đi nội trú thôi đi 2 năm về thành thạc sĩ nhưng thời gian đó ko được về nhà dù nhà gần, chứ thường thì có bs trực mà), còn nhân viên khoa nội thì khi cần mới đến phòng khám bệnh, tuy vậy nhưng không phải là tuyệt đối.
Thực ra vài năm gần đây khi Lâm Phong còn chưa tìm ra mục tiêu mới của cuộc sống thì khám và tiếp xúc nhiều với bệnh nhân khiến anh không còn than trời trách đất mà từ từ lấy lại tự tin. Về y học anh luôn có khả năng thiên phú, nghiên cứu giải phẫu bệnh lý cũng đạt được thành tựu không nhỏ.
. . . . . .
Cuộc họp kết thúc sớm, sau khi nghe các bác sĩ kỳ cựu trong khoa giới thiệu về Lâm Phong với một loạt lời khen, Thái Gia Tuyền cũng thực sự sợ ngây người, học trưởng này về y học là một tài năng khiến người ta kinh ngạc.
“Tiểu Tuyền.” Sau khi họp xong, bọn họ tách ra, Lâm Phong gọi Thái Gia Tuyền lại: “Buổi trưa chờ anh rồi cùng đi ăn, anh đối với nơi này không quen, mới vừa rồi lễ tân chỉ anh căn tin nhưng có thể không tìm được.”
“À.” Thái Gia Tuyền trả lời một tiếng, đưa mắt nhìn Lâm Phong đang đi về phía khoa nội, cho đến khi thật xa nhìn không thấy nữa, mới yên lặng xoay người đi đến khu nội trú. Trong lòng vẫn không biết có nên nói với Hạ Cẩm Hiên không đây?
“Tiểu Tuyền, hôm nay bảy khoa nói muốn mở tiệc hoan nghênh để giao lưu cho anh, em sẽ đến chứ?” Buổi trưa ở trong phòng ăn, Lâm Phong với vẻ mong đợi hỏi Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền đang vùi đầu ăn cơm, trong miệng cắn một miếng thịt chân giò nướng say sưa ngon lành nhai, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, muốn nói chuyện lại ngại vì miệng đầy thức ăn, chỉ có thể vội vàng dùng sức nuốt xuống.
“Ha ha, em chính là cái bộ dáng này, từ từ ăn hết rồi nói, gấp gáp như vậy làm gì?” Lâm Phong nhìn dáng vẻ khả ái của cô, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô.
Động tác thân mật này lúc trước rất thường, nhưng bây giờ hai người quan hệ lúng túng, khiến cho động tác này trở nên đặc biệt đột ngột.
Thái Gia Tuyền rụt đầu lại, trốn thoát bàn tay kia của anh, Lâm Phong thấy thế ánh mắt tối lại, thở dài bất đắc dĩ một tiếng: “Tiểu Tuyền, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao?”
“Không có, em không có trách anh!“ Thái Gia Tuyền lắc đầu giải thích, nhìn thấy ánh mắt thương cảm của anh, hẳn là có chút không đành lòng, không đợi Lâm Phong nói gì, vội nói tiếp: “Ha ha, buổi tối anh có tiệc hoan nghênh và giao lưu, tại sao có thể thiếu em đây?”
Lâm Phong ngẩn người, cười thầm, cũng bắt chước đổi đề tài khác: “Đúng vậy, nếu không ngay cả một người quen cũng không có anh sẽ rất lúng túng.”
Thái Gia Tuyền mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại rối rắm vì Hạ Cẩm Hiên buổi sáng nói câu kia: “Buổi tối anh muốn ăn thịt bò!“ Bất đắc dĩ rối rắm hết nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là quyết định lát nữa hướng Lão Bản đại nhân xin nghỉ. Trong lòng bất giác một chút đau lòng, dù sao mình ở bệnh viện thực tập tới nay, mỗi ngày vào buổi trưa đều ở đây ăn cơm căn tin, đã thật lâu không có vì Hạ Cẩm Hiên làm cơm trưa rồi, hại anh mỗi ngày vào buổi trưa ở trường ăn “món tây“, hiện tại liền cơm tối cũng lại đổ thừa có việc, thật sự thật xin lỗi “Tiền lương“ 300 Euro kia.
. . . . . .
Buổi chiều sửa sang lại lịch xoay vòng trực, Thái Gia Tuyền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Cẩm Hiên.
“Hiên. . .” Thái Gia Tuyền nhẹ giọng nói trong điện thoại, trầm tĩnh một lát trong lòng đang sắp xếp lời nói, nhưng không đợi mở miệng, liền nghe điện thoại bên kia truyền đến tiếng Hạ Cẩm Hiên có chút mệt mỏi: “Tuyền, anh hôm nay buổi tối có thể không về nhà ăn cơm, có vài nghiên cứu báo cáo muốn cùng bạn học sửa lại, sáng sớm ngày mai sẽ phải xong, cho nên có thể sẽ về rất khuya.”
Thái Gia Tuyền như được đại xá, vốn là chuẩn bị nói cho anh biết tối nay có liên hoan, không thể về nhà làm cơm tối, hiện tại hình như không cần, chỉ cần ăn uống xong không thể chậm trễ, có thể sẽ về nhà trước anh.
“A, vậy cũng tốt, em ngày mai sẽ làm thịt bò cho anh.”
“Ừ, anh thích em làm cà chua sốt thịt bò ~“ Hạ Cẩm Hiên bổ sung: “Nhớ mua cà chua.”
“Biết rồi, buổi tối lái xe cẩn thận một chút.” Thái Gia Tuyền nói, cực kỳ giống vợ đối với chồng dặn dò, điều này làm cho trái tim Hạ Cẩm Hiên ấm áp, vui vẻ ừ một tiếng, hài lòng cúp điện thoại.
********************
Sau khi xong việc, Thái Gia Tuyền thay xong quần áo mới từ phòng thay quần áo ra ngoài, đã nhìn thấy Lâm Phong chờ ở cửa.
Lâm Phong cười nói: “Hôm nay chỉ có thể mượn dùng xe của tổ trưởng, anh ta tối nay có việc, không thể cùng đi cùng chúng ta, nên bồi thường, cho mượn cái xe.”
“Ha ha, anh là người đầu tiên mượn được của tên mặt đen bao công đó, xem ra anh được đối xử không giống với cảm giác ban đầu ~“ Thái Gia Tuyền trêu ghẹo nói.
“Không có biện pháp, anh không có xe, cuối tuần này dẫn anh đi mua một chiếc thôi.” Lâm Phong mong đợi nhìn Thái Gia Tuyền nói.
“Tốt ~ mua Volkswagen Beetle ~“ Thái Gia Tuyền vui vẻ cười, nhớ trước kia, cô mỗi lần ở trên đường thấy tạo hình đáng yêu của Volkswagen Beetle, sẽ hướng về phía Lâm Phong cực kì H**g phấn mà nói: “Đầu đá, mau xem, nó thật đáng yêu a ~“
Lâm Phong chế nhạo nhìn cô nói: “Đúng là không thể thay đổi được tầm nhìn!“
Thái Gia Tuyền nhíu lỗ mũi làm mặt quỷ, vui vẻ đi tới bãi đậu xe. Lâm Phong im lặng theo sát ở phía sau, nhìn bóng lưng cô sôi nổi, giống như hình ảnh anh quen thuộc của Tiểu Tuyền đã quay trở lại. (akinomi: ta ghét chị này không rõ ràng)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc