Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 27

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Bị ném vào trên giường không quá dịu dàng, giường nước mềm mại đột nhiên xuất hiện áp lực làm cho một hồi dao động, Thái Gia Tuyền hoang mang sợ hãi muốn bắt được chút gì đó ổn định thân thể của mình, không ngờ lại kéo xuống màn tơ màu đỏ tím.
Này liền tạo thành một hình ảnh khiến Hạ Cẩm Hiên máu nóng sục sôi ——thân thể Linh Lung trắng nõn hấp dẫn, bao bọc ở trong màn tơ màu đỏ tím, đường cong uyển chuyển như ẩn như hiện, người nho nhỏ theo dao động của giường nước mà không tự chủ ngọa nguậy.
“Tuyền, em thật là đẹp. . .” Hạ Cẩm Hiên chống hai tay ở trên giường, nhìn người phía dưới, không khỏi thở dài nói.
Thái Gia Tuyền mắc cỡ toàn thân đỏ bừng, kéo gối đầu ở trên đầu qua che mặt lại, làm con rùa đen rút đầu.
Hạ Cẩm Hiên liền ôm màn lụa và cô lên, vung màn lụa lên mặt cô, đắp lên trên đầu của cô, như vậy cún con của anh cũng sẽ không xấu hổ nữa. Cách màn lụa hôn, vuốt ve thân thể của cô.
Còn chưa hoàn toàn tản đi kích tình trong nháy mắt lại bị đốt, màn lụa kia đang lúc trượt nhẹ lại hơi thô ráp khiến xúc cảm của Thái Gia Tuyền không nhịn được toàn thân kịch liệt run rẩy: “A, Hiên!" Cô lớn tiếng kêu tên của anh.
“Ha ha, không phải gọi anh là Tiểu Hiên Hiên sao?” Hạ Cẩm Hiên dừng lại động tác đốt lửa chung quanh, dùng thanh âm tràn đầy từ tính hấp dẫn nói: “Muốn không? Cầu xin anh đi!"
Bị khơi lên cả người xx Thái Gia Tuyền không thể tin nhìn anh, mới vừa rồi không phải anh nói muốn đó sao? Cư nhiên bây giờ lấy Hoan ** làm điều kiện tới dụ dỗ cô: “Em mới không!" Lẽ thẳng khí hùng bật thốt lên.
# đã che giấu #
Hạ Cẩm Hiên vừa làm vừa dùng thanh âm khàn khàn Khêu g**: “Em biết anh cũng là lần đầu tiên mà, không có kinh nghiệm, cũng không biết em chừng nào thì mới có thể chuẩn bị xong, em không phải cầu xin anh, anh làm sao biết đây? Hả?”
“A. . .” Thái Gia Tuyền khó nhịn *** ra tiếng, ưỡn người dán về phía anh, tựa hồ muốn anh an ủi nhiều hơn. Lần đầu tiên? Anh giống như là dáng vẻ lần đầu tiên sao? Không phải bọn anh gạt người, chính là anh năng lực học tập quá mạnh mẽ. Nhưng là mở miệng cầu hoan, @ văn • người • sách • nhà @ chuyện như vậy coi như đánh ૮ɦếƭ cô cũng phải không đồng ý, cô lo lắng nếu quả thật làm như vậy rồi, về sau sợ rằng đều không mặt mũi đối mặt với anh nữa rồi.
“Em không phải cầu xin anh chính là chưa chuẩn bị xong nha, vậy anh chỉ có thể chờ.” Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên cũng đã chịu đựng đến cực hạn, tiếng nói khàn khàn có chút biến điệu.
“Bại hoại!“ Thái Gia Tuyền vô lực tố cáo, hơi nức nở, một giây kế tiếp hẳn là một hớp cắn lấy trên vai Hạ Cẩm Hiên, thân thể của cô đã sớm chuẩn bị xong, trải qua quá lâu trêu đùa mà không chiếm được thỏa mãn, trống không khó chịu đến cực điểm, giờ phút này chỉ muốn hung hăng trả thù cái người này dùng sức đốt lửa cũng không tắt lửa.
“Ách!“ Cảm giác đau đớn K**h th**h thân thể, Hạ Cẩm Hiên càng thêm H**g phấn khó hiểu, tất cả *** ẩn nhẫn cũng như hồng thủy vỡ đê ra, mắt nhất thời trở nên màu đỏ. Anh thô lỗ lật thân thể Thái Gia Tuyền qua một cái # đã che giấu #.
# đã che giấu #
“Hiên! Hiên! . . .” Thái Gia Tuyền từ lâu không có căng thẳng như lúc đầu, quên mình mà la lên, lặp đi lặp lại tên của anh.
# đã che giấu #
# đã che giấu #
# đã che giấu # Thái Gia Tuyền đã bay vào đám mây thật cao, đầu óc trống rỗng # đã che giấu #. . . . . .
Đêm hôm đó, mới nếm thử trái cấm hai người giống như muốn lấp đầy cảm giác cô đơn nhiều năm, thế nào cũng không đủ cho nhau, mà cuối cùng đương nhiên vì Thái Gia Tuyền kiệt sức mà dừng lại.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tờ mờ sáng, Hạ Cẩm Hiên làm thế nào cũng không ngủ được, thật sâu nhìn cún con mê man ngủ trong ***, hắn không có ý thức được ánh mắt chính mình lúc này có bao nhiêu dịu dàng cùng vẻ hạnh phúc khó có thể che giấu.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm cô chặt một chút, vì cô tìm được một vị trí thêm thoải mái hơn, cũng vì vậy mà khiến mình mất ngủ.
Thái Gia Tuyền cũng không biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã sáng choang, tối hôm qua mọi chuyện xảy ra cứ như một chiếc máy phát phát lại toàn bộ trong đầu khiến cho cô phải đỏ cả mặt.
Khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, hắn ngủ say bộ dáng quả thật mê người, Thái Gia Tuyền không khỏi nhìn đến ngây người. Giống như kẻ si mê, ý đồ xấu đưa tay nắm lỗ mũi cao thẳng của hắn, lại không thấy hắn há miệng thở. Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút cảm thấy kỳ lạ buông tay xấu xa ra đưa một ngón tay đến dưới mũi của hắn.
"A! Hiên! Tỉnh lại!" Thái Gia Tuyền sợ tới mức giật mình ngồi dậy, hắn vì sao không thở! ! Thái Gia Tuyền cuống quít nhào tới trên người Hạ Cẩm Hiên, dùng sức lật hắn nằm thẳng ra, tay ấn tim, sau đó cúi người chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, làm một loạt các biện pháp chuyên nghiệp. . . . Nhưng vừa đặt môi chạm phải môi của hắn, thân thể liền bị hai cánh tay kia ôm chặt lấy, cả người ngã sấp vào *** hắn, đôi môi bị nhẹ nhàng gặm nhắm.
"Ha ha ha ha! !" Khi Thái Gia Tuyền dùng hết sức mình thoát ra khỏi tư thế mập mờ giữa hai người khiến Hạ Cẩm Hiên vui vẻ cất tiếng cười to.
"Anh đùa giỡn em! Anh cư nhiên trêu chọc em!" Thái Gia Tuyền giận đến cả người run rẩy, vung tay dùng sức đập hắn, nói xong liền gào khóc lên.
"Cún con, Sao thế? . . . Thật xin lỗi, anh chỉ là muốn đùa với em." Hạ Cẩm Hiên ngây người, thành khẩn nói xin lỗi, đưa tay ôm cô, muốn cô ngừng khóc.
Thái Gia Tuyền rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: "Em thật rất sợ, em thật sự rất lo lắng, em sợ anh. . . Sợ anh. . ."
"Sợ anh khí xung lên não à ?" Hạ Cẩm Hiên thấy cô ấp úng nửa ngày, dứt khoát giúp cô nói ra.
Thái Gia Tuyền lúng túng gật đầu một cái, ý thức được mình tư tưởng không thuần khiết, xấu hổ cúi đầu chui vào trong *** hắn.
"Ha ha, thật là nhột. . ." Hạ Cẩm Hiên vô cùng vui vẻ, vốn còn đang lo lắng quan hệ của hai người sẽ bởi vì đêm qua nhất thời xúc động trở nên tiến lùi đều khó, hiện tại trong *** cún con một mặt xấu hổ lại lại có cử chỉ thân mật, hắn trong lòng ấm áp, hóa giải mọi sầu lo trong lòng
Đúng vậy, mặc kệ nó? Lo lắng về Lâm Phong gặp quỷ đi, cún con chính là cún con, từ nay về sau chỉ có thể là người cũa Hạ Cẩm Hiên hắn , cái tên Lâm Phong cho dù thật sự bản lĩnh tốt chăng nữa nhưng người cũng là của Hạ Cẩm Hiên hắn còn có thể không nhận thua sao?
"Cún con, đói bụng chưa? Anh đói bụng, chúng ta về nhà thôi." Hạ Cẩm Hiên dịu dàng vỗ nhẹ cô, nhẹ nhàng nói.
Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn khẽ ửng hồng: "Chúng ta cũng không có chìa khóa, muốn tìm người mở khóa à?"
"Trở về rồi nghĩ biện pháp đi, trước tiên lấp đầy bụng rồi tính tiếp, nếu không dạ dày anh lại đau." Hạ Cẩm Hiên vừa nói ôm lấy Thái Gia Tuyền đi tới phòng tắm.
"Đừng á, tự em tắm, buông em ra, em không muốn tắm cùng anh !" Thái Gia Tuyền vội vàng kêu lên, cô cũng không quên hôm qua cùng hắn tắm có hậu quả gì"Em yên tâm, anh sẽ rất nhanh, sẽ không để cho em đói quá lâu."
"Ha ha, được rồi, anh nghĩ em sẽ khó đi vào ." Hạ Cẩm Hiên chế nhạo nhìn cô, trêu chọc. Chỉ như vậy quả thật tương đối khá, nếu không hắn thật không biết hai người phải ở khách sạn ngây ngô tới khi nào.
Cả ngày hôm đó, Thái Gia Tuyền lặng lẽ đi theo, theo Hạ Cẩm Hiên lo cho hắn ăn uống, đi bệnh viện truyền nước biển, mãi cho đến trời vừa chập tối mới về đến nhà trọ Hamburg.
Đêm hôm đó, mới nếm thử trái cấm, hai người giống như muốn lấp đầy cảm giác cô đơn nhiều năm, thế nào cũng không đủ cho nhau, mà cuối cùng đương nhiên vì Thái Gia Tuyền kiệt sức mà dừng lại.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tờ mờ sáng, Hạ Cẩm Hiên làm thế nào cũng không ngủ được, nhìn thật sâu cún con mê man ngủ trong ***, anh không có ý thức được ánh mắt chính mình lúc này có bao nhiêu dịu dàng cùng vẻ hạnh phúc khó có thể che giấu.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm cô chặt một chút, vì cô tìm được một vị trí thêm thoải mái hơn, cũng vì vậy mà khiến mình mất ngủ.
Thái Gia Tuyền cũng không biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã sáng choang, tối hôm qua mọi chuyện xảy ra cứ như một chiếc máy phát phát lại toàn bộ trong đầu khiến cho cô phải đỏ cả mặt.
Khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, bộ dáng anh ngủ say quả thật mê người, Thái Gia Tuyền không khỏi nhìn đến ngây người. Giống như kẻ si mê, ý đồ xấu đưa tay nắm lỗ mũi cao thẳng của anh, lại không thấy anh há miệng thở. Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, cảm thấy kỳ lạ buông tay xấu xa ra đưa một ngón tay đến dưới mũi của anh.
“A! Hiên! Tỉnh lại!“ Thái Gia Tuyền sợ tới mức giật mình ngồi dậy, anh vì sao không thở! Thái Gia Tuyền cuống quít nhào tới trên người Hạ Cẩm Hiên, dùng sức lật anh nằm thẳng ra, tay ấn tim, sau đó cúi người chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, làm một loạt các biện pháp chuyên nghiệp. . . . Nhưng vừa đặt môi chạm phải môi của anh, thân thể liền bị hai cánh tay kia ôm chặt lấy, cả người ngã sấp vào *** anh, đôi môi bị gặm nhắm nhẹ nhàng.
“Ha ha ha ha!“ Khi Thái Gia Tuyền dùng hết sức mình thoát ra khỏi tư thế mập mờ giữa hai người khiến Hạ Cẩm Hiên vui vẻ cất tiếng cười to.
“Anh đùa giỡn em! Anh cư nhiên trêu chọc em!“ Thái Gia Tuyền giận đến cả người run rẩy, vung tay dùng sức đập anh, nói xong liền gào khóc lên.
“Cún con, Sao thế? . . . Thật xin lỗi, anh chỉ là muốn đùa với em.” Hạ Cẩm Hiên ngây người, thành khẩn nói xin lỗi, đưa tay ôm cô, muốn cô ngừng khóc.
Thái Gia Tuyền rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: “Em thật rất sợ, em thật sự rất lo lắng, em sợ anh. . . Sợ anh. . .”
“Sợ anh khí xung lên não à?” Hạ Cẩm Hiên thấy cô ấp úng nửa ngày, dứt khoát giúp cô nói ra.
Thái Gia Tuyền lúng túng gật đầu một cái, ý thức được mình tư tưởng không thuần khiết, xấu hổ cúi đầu chui vào trong *** anh.
“Ha ha, thật là nhột. . .” Hạ Cẩm Hiên vô cùng vui vẻ, vốn còn đang lo lắng quan hệ của hai người sẽ bởi vì đêm qua nhất thời xúc động mà trở nên tiến lùi đều khó, hiện tại cún con trong *** một mặt xấu hổ lại có cử chỉ thân mật, anh trong lòng ấm áp, hóa giải mọi sầu lo trong lòng.
Đúng vậy, mặc kệ nó? Lo lắng về Lâm Phong gặp quỷ đi, cún con chính là cún con, từ nay về sau chỉ có thể là người của Hạ Cẩm Hiên anh, cái tên Lâm Phong cho dù thật sự bản lĩnh tốt chăng nữa nhưng người cũng là của Hạ Cẩm Hiên anh còn có thể không nhận thua sao?
“Cún con, đói bụng chưa? Anh đói bụng, chúng ta về nhà thôi.” Hạ Cẩm Hiên dịu dàng vỗ nhẹ cô, nhẹ nhàng nói.
Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn khẽ ửng hồng: “Chúng ta cũng không có chìa khóa, muốn tìm người mở khóa à?”
“Trở về rồi nghĩ biện pháp đi, trước tiên lấp đầy bụng rồi tính tiếp, nếu không dạ dày anh lại đau.” Hạ Cẩm Hiên vừa nói vừa ôm lấy Thái Gia Tuyền đi tới phòng tắm.
“Đừng á, em tự tắm, buông em ra, em không muốn tắm cùng anh!“ Thái Gia Tuyền vội vàng kêu lên, cô cũng không quên hôm qua cùng anh tắm có hậu quả gì: “Em yên tâm, anh sẽ rất nhanh, sẽ không để cho em đói quá lâu.”
“Ha ha, được rồi, anh nghĩ em sẽ khó đi vào.” Hạ Cẩm Hiên chế nhạo nhìn cô, trêu chọc. Chỉ như vậy quả thật tương đối khá, nếu không anh thật không biết hai người phải ở khách sạn ngây ngô tới khi nào.
Cả ngày hôm đó, Thái Gia Tuyền lặng lẽ đi theo, theo Hạ Cẩm Hiên lo cho anh ăn uống, đi bệnh viện truyền nước biển, mãi cho đến trời vừa chập tối mới về đến nhà trọ Hamburg.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc