Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 25

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thái Gia Tuyền trở lại Hamburg, cảnh vật quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm đến khó hiểu, để hành lý xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền đi thẳng tới nhà bếp. Mở tủ lạnh ra nhìn thấy thức ăn dường như còn nguyên, Thái Gia Tuyền cảm thấy đau lòng, con người này quả thật là không chịu ăn uống đầy đủ.
Nấu một nồi cháo cùng rau dưa, với vài thức ăn đơn giản, đang chuẩn bị xách đem đi cho Hạ Cẩm Hiên, cô không chút phát hiện cửa từ phía sau lưng mở ra.
Một bóng người cao lớn chập rãi đi đến nhà bếp, nghiêng người dựa vào khung cửa, lặng lẽ đứng ở đó.
Cô gái này rốt cuộc cũng trở lại, thật thích nhìn bóng dáng cô ấy vì mình mà bận rộn trong bếp, suy nghĩ cứ thế miên mang, nếu cứ thế tiếp tục ở chung như vậy, thật nhớ lúc hai người ở chung một chỗ, cả đời. . . . . .
Hạ Cẩm Hiên đột nhiên bị ý tưởng của chính mình dọa sợ hết hồn, cả đời là khái niệm gì? Thế nhưng mình thật sự rất muốn ở cùng cô ấy cả đời. Đây chính là yêu sao? Yêu một người muốn cùng cô ấy trải qua cả đời, không muốn cùng người khác chia sẻ, không muốn cô ấy lại nhìn người đàn ông khác, cho dù quá khứ từng có cũng làm cho mình cảm thấy thật khó chịu. . .
Thái Gia Tuyền nấu xong cháo, vừa mới xoay người, liền thấy Hạ Cẩm Hiên vẫn đứng suy tư tựa ở cửa sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi cháo trong tay: “Anh đã về? Không phải đang nằm viện sao?”
Hạ Cẩm Hiên từ trong trầm tư bị gọi tỉnh lại, hoàn hồn kinh ngạc có chút bối rối, chỉ có trong mắt ánh mắt lộ vẻ thâm tình thực sự: “Truyền dịch xong được về, trong phòng bệnh ngủ không quen.”
“A, xem ra em không cần phải đem đi.” Thái Gia Tuyền mỉm cười.
Hạ Cẩm Hiên không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, khiến Thái Gia Tuyền lúng túng cúi đầu, tim của anh cô vẫn luôn hiểu, cô thậm chí nghĩ tới tiếp nhận anh, nhưng Lâm Phong giống như một cây thủy thủ cắm trong *** cô, rút có thể sẽ chảy hết máu mà ૮ɦếƭ, không rút ra nó vẫn ở đó.
“Ăn cơm đi, anh đói bụng.” Hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên ruốt cuộc cũng mở miệng phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nhưng hai người vừa mới ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Thái Gia Tuyền vang lên. Nhìn màn hình điện thoại di động, Thái Gia Tuyền khẽ thở dài một hơi, bấm nút nghe.
“Đã về nhà bình an rồi à?” Giọng Lâm Phong dịu dàng cưng chiều giống như trước kia.
“Ừ.”
“Đang ăn cơm sao?”
“Ừ.”
“Em sao lại như vậy, không thể nói nhiều hơn vài chữ sao?”
“. . . . . .” Thái Gia Tuyền dĩ nhiên biết anh nói gì, nhưng giờ phút này chỉ trầm mặc không nói.
“Tiểu Tuyền?” Lâm Phong nghi ngờ lên tiếng gọi.
“A, em phải ăn cơm, không thể nghe điện thoại.” Thái Gia Tuyền cúp máy rất vội vàng, bởi vì cô thấy được Hạ Cẩm Hiên ngồi đối diện vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.
Sau khi tắt điện thoại, Thái Gia Tuyền lén liếc trộm Hạ Cẩm Hiên, thấy anh đang nhìn mình, vội vàng cúi đầu liên tục dùng sức ăn cơm không ngừng. Bộ dáng kia giống một đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt.
“Là Lâm Phong?” Hạ Cẩm Hiên hỏi, giọng điệu không mang theo chút độ ấm nào (không độ hẳn còn thua nhiệt độ này, nhiệt độ này có thể khiến cho cá nguyên tử đông cứng lại ).
Thái Gia Tuyền không dám ngẩng đầu, khẽ gật đầu một cái coi như trả lời.
“Em bây giờ thái độ gì? Đối với anh ta, đối với anh!“ Hạ Cẩm Hiên giọng nói không chút gợn sóng đây là câu hỏi anh rất sợ biết được đáp án nhưng có trời biết trong lòng anh đã nổi lên sóng gió.
Thái Gia Tuyền nghe vậy, ngẩng đầu lên, lại không biết làm thế nào trả lời: “Em không biết. . .”
“Đây là em muốn sao? Đồng thời níu kéo hai người đàn ông? Em quá ích kỷ!“ Hạ Cẩm Hiên bất tri bất giác có lớn tiếng.
Thái Gia Tuyền liều mạng lắc đầu: “Không phải vậy, anh nói oan em rồi, em chỉ là . . . . .”
“Chỉ là không bỏ được anh ta! Không quên được tình cũ!“ Không đợi cô nói xong, Hạ Cẩm Hiên phẫn hận nói.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, gật đầu bất đắc dĩ, khóe mắt lại rơi lệ.
Vậy mà nước mắt này với Hạ Cẩm Hiên không những không cách nào làm anh lòng mềm, ngược lại cảm thấy cực kỳ chói mắt, anh cảm thấy nước mắt của cô vì Lâm Phong mà chảy: “Thu hồi nước mắt của em, ở trước mặt anh khóc, anh ta cũng không biết! Vậy có phải em muốn cho anh thương hại em, rồi thả em về với anh ta?”
Thái Gia Tuyền khóc ngày càng nhiều hơn, trước mắt cảm thấy mơ hồ, cô cảm thấy tâm trạng đau đớn, rất uất ức, một Hạ Cẩm Hiên cáu kỉnh mắng người cô chưa bao giờ gặp qua. Anh chẳng lẽ không nhìn ra, cô vì chút giao động trong nội tâm, tràn đầy tự trách và đau lòng sao? Nếu không phải trong lòng lo lắng Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền nhất định sẽ lập tức đồng ý với Lâm Phong, dù sao Lâm Phong cũng là người cô yêu đã nhiều năm. Thế nhưng lại vội vội vàng vàng bỏ mặc Lâm Phong trở lại Hamburg, bởi vì chăm sóc anh.
“Phải! Em chính là muốn ở với anh ấy, chúng tôi vốn dĩ là người yêu, em cùng anh ấy từ đầu đến cuối cũng không có ai nói chia tay!“ Thái Gia Tuyền xúc động phẫn nộ nói, mặc dù biết rõ là nói lẫy, nhưng vẫn là không nhịn được bật thốt lên.
Hạ Cẩm Hiên như bị sét đánh sững sờ thật lâu, đau lòng nói: “Em phải rời khỏi anh sao? Em phải đi tìm anh ta?”
“Em. . . . . .” Thái Gia Tuyền có chút mềm lòng, nhìn bộ dạng thương tâm của anh, nhất thời không còn nổi nóng được nữa.
Không đợi Thái Gia Tuyền nói gì, Hạ Cẩm Hiên khẽ hừ một tiếng: “Hừ, anh sẽ không để cho em cứ như vậy rời khỏi anh! Đừng quên chúng ta ban đầu ký qua hiệp nghị.”
“Hiệp nghị? Hiệp nghị thế nào?” Thái Gia Tuyền mặt mờ mịt, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tới an ủi anh.
Hạ Cẩm Hiên thủy chung không có nhìn cô, như nói một mình: “Nếu như mà anh đem đến đưa cho lãnh sự quán của Đức, còn có ghi chép chuyển khoản mỗi tháng, em cảm thấy sẽ thế nào?” Dứt lời, lộ ra tà mị mỉm cười, nhưng nụ cười lại thật khổ sở.
Thái Gia Tuyền sợ ngây người, anh lại đang uy hiếp cô? Việc cô đi làm trong lúc đang du học là phi pháp nếu có bằng chứng, có thể sẽ trực tiếp bị nghỉ học, thậm chí sẽ bị trục xuất khỏi nước Đức! Chỉ cần những bằng chứng đó không cần giở thủ đoạn gì cũng khiến cho cô Vạn Kiếp Bất Phục.
“Hạ Cẩm Hiên, anh quá đáng rồi!“ Thái Gia Tuyền kích động đứng lên.
Hơn một năm nay, cô đã sớm không có xem anh và Tề Minh như ông chủ mà đối đãi. Thậm chí quan hệ đã sớm vượt qua bạn bè bình thường, nhất là đối với Hạ Cẩm Hiên anh.
Nhưng bây giờ anh nói cái gì? Lại có thể lấy hiệp nghị giữa hai người tới uy hiếp mình, hèn hạ, đơn giản quá hèn hạ rồi!
Thái Gia Tuyền cũng không quay đầu lại tông cửa chạy đi, vào giờ phút này cô không muốn gặp lại anh, điều này làm cho cô cảm thấy kinh khủng.
Hạ Cẩm Hiên bối rối, thật ra thì lúc anh mới nói ra khỏi miệng cũng đã hối hận. Anh rõ ràng là muốn cùng cô tâm bình khí hòa mà nói chuyện một chút, anh rõ ràng là không muốn tổn thương cô, nhưng vừa nghe thấy điện thoại của Lâm Phong, anh liền không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận. Lửa này nhất thời cháy sạch mất hết lý trí của anh, miệng không lựa lời mà nói ra lời uy hiếp mới vừa rồi. Anh thậm chí có chút bội phục mình, lý do uy hiếp như vậy mình thế nào trong nháy mắt nghĩ ra được?
“Hạ Cẩm Hiên, mày thật là thiên tài!“ Oán hận mắng mình một câu, nắm lên áo khoác nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Thái Gia Tuyền bước nhanh trên đường Hamburg mới lên đèn rực rỡ, nước mắt giống như hạt châu đứt dây không ngừng lăn xuống. Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Thái gia tuyền biết là anh, tựa như giận dỗi bước chân lại tăng nhanh.
Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt từ phía sau, hung hăng lui về phía sau vài bước. Thái Gia Tuyền thân bất do kỷ(*) xoay người một cái thật đẹp, ngã vào một ***g *** cứng rắn ấm áp, đang muốn giãy giụa, lại bị hai cánh tay có lực ôm chặt lấy.
(*) Thân bất do kỉ: không tự mình làm chủ được.
Hạ Cẩm Hiên cứ như vậy lẳng lặng ôm cô, vẫn trầm mặc. Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy tim một trận cuồng loạn, ngay cả hô hấp cũng đều nhanh quên mất. Đột nhiên vô dụng không ý thức được, người đàn ông này chung quy có thể cho mình cảm giác mãnh liệt như thế, là một loại hấp dẫn không cách nào kháng cự, đáng ghét cô yêu ૮ɦếƭ loại mùi vị này trên người của anh. Mà loại cảm giác này chia ra thời gian lại tập hợp vào giờ phút này, càng lộ vẻ mãnh liệt hơn.
Thái Gia Tuyền không giãy giụa nữa lại như cũ nhẹ nhàng khóc thút thít .
“Thật xin lỗi, anh không phải cố ý, đó không phải là lời thật lòng.” Thanh âm đau lòng của Hạ Cẩm Hiên từ đỉnh đầu truyền đến, Thái Gia Tuyền lại không tiến bộ, tim lại đập nhanh một trận. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chẳng qua là nghe thanh âm của anh cũng có thể làm cho cô cả người vô lực.
Đột nhiên bừng tỉnh, Thái Gia Tuyền vô cùng sợ loại phản ứng này của mình, vội lấy lại bình tĩnh, dùng sức đẩy anh ra, khóc nói: “Em không muốn gặp lại anh, đừng theo em!“ Vừa nói lại vừa xoay người đi về phía trước.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ yên lặng theo ở phía sau, hai người cứ như vậy một trước một sau mà đi.
Thái Gia Tuyền vội vàng ra ngoài, không có mang theo gì cả, cứ như thế không mục đích bỏ đi một hồi, chợt cảm thấy hoang mang trong lòng, không nhịn được thừa dịp lúc quẹo cua len lén nhìn về phía sau. Một giây kế tiếp, bất giác trợn to hai mắt ngỡ ngàng xoay người. . .
“Hạ Cẩm Hiên không có ở đây, tại sao anh không có đi theo? Anh ta mặc kệ mình? Không đúng, anh ấy sẽ không mặc kệ mình, nhất định là mình đi quá nhanh, anh ấy không theo kịp. Chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện? Mới vừa rồi anh vượt qua cái đèn đỏ đó sao?” Thái Gia Tuyền suy nghĩ miên man, hốt hoảng quay đầu lại tìm kiếm.
“Cún con, anh ở chỗ này. . .” Hạ Cẩm Hiên từ phố đối diện xa xa chạy tới: “Mới vừa rồi em đi qua ngã tư, đèn đỏ đột nhiên thay đổi, cho nên anh sợ mất dấu nên mới chạy qua đến đó.”
Thái Gia Tuyền thấy lòi đuôi, lúng túng oán hận nói: “Anh tưởng là đang chơi Vĩ Hành(*) à! Xuất quỷ nhập thần (*)!“
(*) Vĩ Hành: một dãy game đồ họa 3D của Nhật.
(*)Xuất quỷ nhập thần: có nghĩa là biến hóa khôn lường, không thể đoán được.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, ngay sau đó tà tà cười nói: “Đây chính là em nói.” Vừa nói vừa kéo móng cún con của cô đi về phía trước.
Thái Gia Tuyền không có thấy ra thâm ý trong lời nói, thoáng quẫy người một cái cũng liền thở phì phò đi theo anh, ai bảo hiện tại trên người cô không có đồng nào, lại ngây ngốc bị phát hiện quay đầu lại tìm anh, kiêu ngạo của mình đâu rồi, bị đùa giỡn lần nữa thì phải làm kiêu.
. . . . . . . .. .
“Này, anh dẫn em tới nơi này làm gì?” Khi Hạ Cẩm Hiên lôi kéo cô đi tới trước cửa một khách sạn tình nhân lộng lẫy xa hoa, Thái Gia Tuyền không hiểu ra sao mà hỏi.
“Em không phải nói là anh chơi vĩ hành sao? Vậy thì vui đùa một chút, chỉ là cũng không thể giải quyết chân tướng trong trò chơi ngay tại chỗ như vậy, cho nên vẫn là tìm một phòng tương đối tốt hơn. . .” Thanh âm tràn đầy hấp dẫn làm Thái Gia Tuyền một hồi khẽ run, nhất là trong lời nói của anh ý tứ lại không hiểu ra được.
“Em không cần đùa với anh.” Thái Gia Tuyền kinh hoảng muốn chạy trốn.
“Anh đi ra cửa quên mang chìa khóa.” Hạ Cẩm Hiên bình thản mà nói, thành công khiến Thái Gia Tuyền dừng lại bước chân.
“Cái gì? Anh. . . Làm thế nào? Em cũng vậy không có chìa khóa.” Thái Gia Tuyền nóng nảy: “Chúng ta không về nhà được rồi hả?”
“Là tình huống như thế.” Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái, quan trọng hơn không chậm mà đi vào bên trong khách sạn.
“Này! Anh đừng đi, không có chìa khóa buổi tối làm thế nào đây?” Thái Gia Tuyền vội vàng đuổi theo tiến vào.
“Chuyện này không phải anh đã giải quyết rồi sao?” Hạ Cẩm Hiên vẫn sóng nước chẳng xao, tuyệt không vì không vào được cửa nhà mà gấp gáp. Đến quầy tiếp tân lấy tiếng Đức nói với lễ tân muốn lấy một căn phòng hạng nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc