Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 24

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Tìm say.” Hai từ này đối với Hạ Cẩm Hiên mà nói hoàn toàn xa lạ, bởi vì thực ra anh rất ít uống R*ợ*u, nếu có cũng chỉ vài ngụm. Nhưng hôm nay, việc anh muốn nhất chính là uống say, say đến bất tỉnh nhân sự.
Trước khi trở về biệt thự, anh đi ngang qua siêu thị mua hai chai R*ợ*u Whisky lớn, anh đối với R*ợ*u không có hứng thú, lại càng không hiểu R*ợ*u, chỉ mơ hồ nhớ trong tủ R*ợ*u cha anh có loại R*ợ*u này, tiện tay mua. (sang dễ sợ)
Xách hết hành lý ra cửa, Hạ Cẩm Hiên không có ý định ở lại biệt thự, anh thậm chí không muốn Thái Gia Tuyền biết mình đã tới Berlin.
Hạ Cẩm Hiên nằm trên giường lớn ở khách sạn, uống một hơi cạn chai Whisky, mùi vị nồng đậm kia khó có thể nuốt xuống một hơi, nhưng hiện giờ có gì khó chịu hơn nỗi khổ trong tâm anh được đây? Anh thậm chí còn không ý thức được mình uống kiểu này giống như đang liều mạng.
Tại sao, tại sao đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo? Tại sao vẫn nhớ rất rõ hình ảnh Thái Gia Tuyền và Lâm Phong ôm nhau lúc đó? Tại sao cảm giác của lúc ấy vẫn nhớ thật rõ đến tận lúc này? Đó là loại cảm giác khắc cốt ghi tâm đến thế nào, khiến anh quên luôn cả thở, quên cả nhịp đập của trái tim, toàn bộ thế giới trở nên đen tối, chỉ còn lại trong gian phòng kia hai người ôm nhau, mà mình lại giống bị ngâm trong đá chìm dần vào cái rét lạnh đến thấu xương. . . . . .
Mãnh liệt ghen tỵ và sợ hãi trong nháy mắt chiếm hết cả trái tim, loại cảm giác này anh chưa bao giờ có, khiến anh muốn say đến điên cuồng, say như người ૮ɦếƭ. Nhưng anh không thể, anh càng uống lại càng tỉnh.
“Ha ha, không nghĩ được mình rất có tửu lượng.” Hạ Cẩm Hiên mỉm cười tự giễu, lại cầm chai R*ợ*u thứ hai, mở ra. . . . . .
Trong phòng tràn ngập mùi R*ợ*u nồng đậm, miễn cưỡng uống hai hớp, Hạ Cẩm Hiên nhất thời cảm giác khó chịu đến mức trời đất xoay chuyển, R*ợ*u vào dạ dày rỗng tuếch khiến cho cảm giác nóng rát và đau đớn ập đến.
Vài ngày nay không có Thái Gia Tuyền chăm sóc, cộng thêm tâm tình không vui, Hạ Cẩm Hiên căn bản không ăn cơm đúng giờ, bỏ một vài bữa không ăn là chuyện bình thường, hiện tại đau mới, bệnh cũ cùng nhau dồn dập kéo đến, khiến cho bệnh dạ dày của anh tái phát.
“Ây. . .” Đau đớn khó nhịn rên lên một tiếng, Hạ Cẩm Hiên ôm bụng co gập người lại không dám thở mạnh: “Ngay cả mày cũng muốn *** tao.” (anh đang nói với cái bao tử) Bất đắc dĩ cười, cố gắng gượng hết sức đến phòng vệ sinh.
“Nôn. . .” Hạ Cẩm Hiên hai tay chống trên thành bồn rửa mặt, ói hết mọi thứ trong dạ dày ra thế nhưng vẫn còn muốn ói tiếp, ói cả ra dịch mật, vị đắng đọng lại trong cổ họng thật khó chịu. Giằng co một lúc lâu anh rốt cuộc cũng thở được.
Mở nước, cố tưới nước lên mặt, một lúc lâu điên cuống hét lên “Tuyền!“ Hạ Cẩm Hiên ngẩng lên, thẫn thờ nhìn mình trong gương, gương mặt đỏ bừng không biểu cảm gì nhưng nước mắt lại lẳng lặng chảy xuống, tóc ướt dính sát mặt, đôi môi mỏng bị cắn chặt còn vương tơ máu, toàn thân không kìm được run rẩy. . . . . .
******************************
Thái Gia Tuyền cuối cùng vẫn đẩy Lâm Phong ra, không biết làm sao nhìn anh, hồi lâu rốt cuộc mở miệng: “Đầu đá, em cần thời gian, em hiện tại không biết làm thế nào đối mặt với anh, thật xin lỗi.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi đến phòng điều trị số 7.
Khi cùng Tề Minh trở về biệt thự, Thái Gia Tuyền đột nhiên có cảm giác: “Có hương vị của anh. . .” Thái Gia Tuyền nhỏ giọng lẩm bẩm nói, ngay sau đó cười tự giễu: “Đây là phòng ốc nhà anh, đương nhiên là có hương vị của anh rồi.”
Tề Minh nhìn cô một cái, không nói gì giấu Thái Gia Tuyền cùng Lâm Nhã Khiết gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Hiên.
“Bệnh bao tử của tôi tái phát, sắp về tới Hamburg rồi, đừng nói cho Thái Gia Tuyền tôi có tới.” Hạ Cẩm Hiên giọng yếu ớt nói.
Tề Minh sợ hãi vội hỏi: “Này, cậu không sao đó chứ? Cậu bây giờ trở về được không? Nếu không đến bệnh viện ở đây khám chút đi.”
“Không cần, tôi đã hẹn với bác sĩ rồi. Không thể nói chuyện với cậu nữa tôi phải lên máy bay rồi. Cụp. . .” Hạ Cẩm Hiên trước đó ngồi máy bay 6 tiếng bay đến sân bay Berlin, giờ lại ngồi máy bay bay ngược trở lại sân bay Hamburg.
Trở lại Hamburg, trời đã tối đen không còn sức lái xe, Hạ Cẩm Hiên đành phải để xe ở lại sân bay (đi Berlin lúc trước trực tiếp để xe tại sân bay Hamburg), đón taxi đến bệnh viện.
Bác sĩ với Hạ Cẩm Hiên rất quen mặt, dù sao hàng năm, anh đều đến khám vì bệnh bao tử. Mà trong một năm qua anh không tới một lần nào, việc này khiến bác sĩ cứ nghĩ bệnh tình của anh đã khá lên nhưng ngay khi anh đến khám cảm thấy hết sức giật mình.
“Bệnh của cậu lại tái phát? Lại không ăn uống đúng giờ phải không? Hay ăn phải thứ gì đó không tốt?” Một lão già người Đức cau mày nhìn Hạ Cẩm Hiên.
“Uống một chút R*ợ*u. . .” Hạ Cẩm Hiên hời hợt trả lời.
“Xem ra thật không tốt chút nào, phải nội soi thôi .” Bác sĩ cho anh dùng c*** mê, để giảm bớt đau đớn của anh.
Nằm ở trên bàn nội soi với liều thuốc mê khiến ý thức dần dần mơ hồ, nhưng ngay khi Hạ Cẩm Hiên bắt đầu đi vào cơn mê, trong đầu anh có một âm thanh vang lên “Không được buông tay, tuyệt không thể buông tay!“ (Hằng ngày dùng cách nội soi để đưa thuốc vào quả nhiên là kỳ lạ, cái này chắc chắn có thể bẫy một phụ nữ đàng hoàng... . . Khi thuốc ngấm rồi thực sự việc gì cũng không biết~)
“Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh. . .” Hạ Cẩm Hiên được hộ lý nhẹ nhàng gọi tỉnh, nằm trong phòng bệnh riêng, anh bất đắc dĩ cười và gật đầu với cô hộ lý rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Đầu óc đã tỉnh táo, trước khi hôn mê âm thanh ngày càng rõ hơn vang vọng bên tai. Không sai, tại sao muốn buông tay? Quyết không thể buông tay! Anh, Hạ Cẩm Hiên là ai? Anh hiện tại sẽ không có dễ dàng chịu thua. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù chỉ học riêng tại nhà thôi nhưng anh muốn gì được nấy, hô mưa gọi gió chỉ cần anh muốn, đến nay không thứ gì anh không có được.
Mở mắt lần nữa, trong ánh mắt đã không còn sương mù nữa mà là sự trong trẻo tự tin: “Bác sĩ, bao lâu có thể tốt trở lại?” Hạ Cẩm Hiên quay đầu nhìn bác sĩ, một lão già người Đức đáng thương, lại bị khí thế lúc này của anh làm cho hoảng sợ.
**************************
“Cái gì? Bệnh bao tử của Hạ Cẩm Hiên tái phát ? Vì sao hiện giờ cậu mới cho tôi biết?” Thái Gia Tuyền kích động nhìn Tề Minh kêu to, không chút nào ý thức được mình cuống quýt.
Lúc này Hạ Cẩm Hiên nằm viện đã được 4 ngày, Tề Minh quả thật không thể nhịn được nữa, Lâm Phong dường như là hằng ngày cứ đến tìm Thái Gia Tuyền, mặc dù Thái Gia Tuyền không có đồng ý thỉnh cầu quay lại với anh ta, nhưng cũng không từ chối anh ta quấn lấy mình mỗi ngày. Điều này làm Tề Minh nổi giận.
Hôm nay, lúc Lâm Phong lại đến tìm Thái Gia Tuyền, Tề Minh ở trước mặt anh ta, nói với Thái Gia Tuyền là Hạ Cẩm Hiên bị tái phát bệnh đau bao tử, hơn nữa lại nhập viện 4 ngày rồi.
Vì vậy liền xuất hiện một màn như lúc nãy Thái Gia Tuyền không phát hiện, ánh mắt dò xét của Lâm Phong đang nhìn mình, nổi lo lắng kia không thoát khỏi ánh mắt của Tề Minh, đây chính là hiệu quả mà Tề Minh mong muốn.
“Không được, tôi phải mau đi trở về, một mình anh ấy ở bệnh viện không ai chăm sóc sao được! Tề Minh, Lâm Nhã Khiết giao cho cậu rồi, cậu có thể giải quyết chứ?” Thái Gia Tuyền không chút do dự đưa ra quyết định này, thậm chí không có suy tính cùng Lâm Phong bên cạnh giao phó gì, điều này làm cho Tề Minh hết sức đắc ý.
“Tôi dĩ nhiên có thể làm được, ngược lại học trưởng Lâm Phong của cậu, anh ta phải làm sao?” Tề Minh thêm dầu vào lửa nhắc nhở.
Thái Gia Tuyền ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, có chút không biết làm sao. Kể từ ngày đầu cô gặp lại Lâm Phong, dường như đều không biết làm thế nào, cô thật sự không biết đối xử thế nào với anh.
“Học trưởng, bạn em ngã bệnh, chỉ có một mình trong bệnh viện, em phải nhanh chóng trở về. . .” Thái Gia Tuyền đã không còn kêu anh là “Đầu đá“ nữa, mà là “Học trưởng“, cứ như gọi như vậy cô sẽ cảm thấy an tâm.
“Là bạn trai hiện tại của cô ấy!“ Tề Minh không chút khách khí tặng thêm một câu.
“Không sai, bọn họ chuẩn bị kết hôn!“ Lâm Nhã Khiết luôn luôn không muốn thua thiệt không cần biết có phải sự thật không cứ đánh trước rồi tính sau.(ta thích cặp này) Mấy ngày qua bị Tề Minh quấn lầy, cô đối với Lâm Phong giống như kẻ thù của người mình yêu.
Lâm Phong yên lặng đứng đó, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, giống như muốn chờ Thái Gia Tuyền bác bỏ, sau một lúc lâu mới quay sang Thái Gia Tuyền cố lấy bình tĩnh hỏi: “Là thật sao?”
Thái Gia Tuyền nghe Lâm Nhã Khiết nói, vốn cũng khá kinh ngạc nhưng nhìn Tề Minh lại nhìn Lâm Nhã Khiết, biết hai người thông đồng, vì vậy dữ dằn trợn mắt nhìn bọn họ một cái, còn chưa kịp phản bác, liền nghe Lâm Phong hỏi.
“Em . .” Thái Gia Tuyền tự nhiên muốn giải thích, nhưng trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi, “Cái này về sau em sẽ giải thích sau, anh cần phải điều trị thật tốt, em phải đi rồi.”
Lâm Phong cố chấp nói: “Vậy anh tiễn em.”
Thái Gia Tuyền khẽ gật đầu, bước đi cùng Lâm Phong. Sau lưng Tề Minh khinh thường mặc kệ hai người, tức giận xoay người. Lâm Nhã Khiết càng thêm không nhịn được ghé sát Tề Minh nói thầm : “Tuyền nhỏ này bị tẩy não rồi? Kia Lâm Phong có điểm gì hơn được Hạ Cẩm Hiên chứ? Không đẹp trai bằng, không có tiền bằng, dịu dàng cũng không bằng. . . Tay còn bị thế, nói không chừng về sau đến cái bóng đèn cũng không bật được. Nhỏ Tuyền này không biết còn do dự cái gì nữa! Cũng ba năm rồi..., đổi là em, 3 năm không biết đã thay bao nhiêu là bạn trai ấy chứ! . . . . . .” (Chị này hớ…ha…ha)
“Em nói cái gì?” Tề Minh híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhã Khiết, giọng nói hiển nhiên mang theo uy hiếp: “Một mình em ở nước Đức mấy năm này, có đến mấy bạn trai à?”
Lâm Nhã Khiết ngẩn người, đã hạ giọng hơn trước nhưng vẫn hùng hồn phản bác: “Làm gì? Em cũng không quản anh có bao nhiêu bạn gái, anh tại sao phải biết em có mấy bạn trai?”
Tề Minh nổi giận, nhưng không thể cãi lại, tức càng thêm tức, dứt khoát bỏ lại Lâm Nhã Khiết đang điều trị, một mình ra nơi được *** lấy thuốc ra hút.
Lâm Nhã Khiết nổi giận, cầm điện thoại di động lên gọi cho Thái Gia Tuyền.
*******************
“Sao?” Thái Gia Tuyền ngồi taxi ra sân bay.
Lâm Phong ở một bên, đang muốn hỏi cô mấy năm này thế nào, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là muốn hỏi về “Bạn trai“ của cô. Bất đắc dĩ bị Lâm Nhã Khiết này gọi điện thoại đến cắt ngang.
“Nhỏ Tuyền này mình nói cho cậu biết, không cần khổ sở tìm ૮ɦếƭ vì một kẻ không ra gì mà kẻ đó lại ở ngay bên cạnh cậu lúc này! Cậu mà si tình như vậy là cậu tiêu rồi! Trong thế giới này đâu có nhất thiết phải cứ hễ là đàn ông thì được bỏ rơi phụ nữ kia chứ mình cũng có thể bỏ rơi họ mà! Cậu ngay lập tức đá tên kia ngay đi, bỏ rơi anh ta đẹp một chút nha, cho anh ta biết lúc trước bỏ rơi cậu ngu xuẩn cỡ nào! . . . . . . Này, cậu có đang nghe không vậy? Này? . . . . . . Con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia, cậu dám cúp điện thoại của tớ!“
Thái Gia Tuyền lúng túng đóng lại điện thoại di động, bất đắc dĩ, cô biết âm thanh trong điện thoại di động thật sự lớn, hơn nữa Lâm Nhã Khiết hùng hổ kích động, cho dù ai đứng ở bên cạnh cũng có thể nghe rất rõ, đây không phải lần đầu tiên.
Quay đầu nhìn bộ mặt lúng túng của Lâm Phong, Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ giải thích: “Xin lỗi, cô ấy chính là như vậy, anh . . Đừng để trong lòng.”
“Tiểu Tuyền, thật xin lỗi. . .” Lâm Phong có rất nhiều điều muốn nói với cô nhưng mở miệng chỉ có thể thốt lên ba chữ “Thật xin lỗi“, ba chữ này, mấy ngày nay anh đã nói vô số lần.
Thái Gia Tuyền không trả lời, chỉ là lặng lẽ xoay đầu nhìn ra cửa sổ xe.
“Cô ấy nói không sai.” Lâm Phong lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Ba năm này anh thực xin lỗi em, em vốn là không có nghĩa vụ gì phải đợi anh, hiện giờ cho dù em có bạn trai mới anh cũng không có tư cách nói gì, cho nên em không cần băn khoăn cảm giác của anh. Anh luôn biết, em quá thiện lương, luôn dễ dàng mềm lòng, em sợ anh đau lòng, nên vẫn không đành lòng từ chối anh, không dám nói cho anh biết em hiện giờ như thế nào sao?”
Thái Gia Tuyền giật mình nhìn Lâm Phong, há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
“Em không cần phải nói gì, anh đều hiểu, bởi vì em là Tiểu Tuyền của anh. . .” Lâm Phong dịu dàng nhìn cô: “Vì thế em cũng rất hiểu anh.”
Thái Gia Tuyền trợn to hai mắt, giống như có thể biết được anh tiếp theo sẽ nói gì.
Quả nhiên, Lâm Phong lại mỉm cười tự tin, khóe miệng vẽ lên 1 đường cong đẹp mắt: “Anh quyết định bắt đầu từ bây giờ, bỏ lại tất cả làm lại từ đầu, Tiểu Tuyền, anh muốn theo đuổi em!“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc