Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 23

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Tề Minh quay lại phòng điều trị số 7 của Lâm Nhã Khiết, thấy bác sĩ đang điều trị cho Lâm khiết Nhã hết sức nghiêm túc nên cũng không làm phiền. Lấy điện thoại di động gọi cho Hạ Cẩm Hiên mách: “Hiên, thằng nhóc này còn chưa tới đây, người con gái của cậu sắp bị người ta ςướק mất kìa!“
Đầu dây điện thoại bên kia dĩ nhiên không thể hiểu rõ được tình huống: “Sao?”
“Thái Gia Tuyền, cô ấy tìm được Lâm Phong rồi, lần này thật sự tìm thấy! Tên nhóc kia lại tự nhiên ở trong trung tâm phục hồi chức năng, cứ thế ***ng phải.” Tề Minh hạ giọng xuống trầm ổm hơn giống như đang kể chuyện.
Im lặng nửa ngày trời, Hạ Cẩm Hiên ruốt cuộc cũng trả lời: “Chủ nhật tôi sẽ đến.”
“Tôi có thể giúp cậu canh chừng Tiểu Tuyền, nhưng không thể canh chừng lòng của cô ấy, chính cậu phải đến thôi.” Tề Minh cũng chỉ có thể tận lực.
“Tôi biết rồi.” Hạ Cẩm Hiên chỉ trả lời đơn giản một câu, cũng không đợi Tề Minh nói tiếp lập tức cúp máy.
Hạ Cẩm Hiên đang chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng chính là bảo vệ đề tài tốt nghiệp của Cơ khí học, nếu như bảo vệ tốt đề tài anh sẽ cầm chắc bằng tốt nghiệp.
Ở thời điểm mấu chốt này đột nhiên nhận được điện thoại làm tâm tư hỗn loạn không thể không gọi điện cho Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền đang muốn hỏi Lâm Phong về thời gian ba năm qua đột nhiên điện thoại di động reo, nghe được tiếng chuông riêng biệt, Thái Gia Tuyền ngây ngẩn cả người.
“Sao vậy? Sao em không nghe điện thoại?” Lâm Phong nghi hoặc nhìn Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền từ từ cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời, đưa điện thoại di động lên tai, nhưng không nói một câu.
Hạ Cẩm Hiên ở đầu dây bên kia cũng trầm mặc, anh nghĩ sẽ nghe giọng Thái Gia Tuyền trả lời, nhưng lại sợ nghe được quyết định của cô, nên anh không dám hỏi, anh đang sợ. Sợ hãi xâm chiếm lấy anh khiến cho anh dường như không thở nổi.
“Chờ Anh.” Như cả một thế kỷ trầm mặc kéo dài trôi qua, Hạ Cẩm Hiên mới lên tiếng nhưng chỉ nói ra hai chữ, sau đó điện thoại liền cúp máy. Anh thậm chí không dám chờ Thái Gia Tuyền trả lời, anh không muốn cho Thái Gia Tuyền bất kỳ cơ hội cự tuyệt mình.
Thái Gia Tuyền đờ đẫn đóng lại điện thoại di động, nhưng không tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Phong, chỉ là ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay.
“Tiểu Tuyền, sao thế?” Lâm Phong có chút khổ sở, Tiểu Tuyền của anh thay đổi, trở nên khó nắm bắt và không thể nhìn thấu được, trước kia mỗi vẻ mặt, mỗi ánh mắt của cô, anh đều có thể đoán được cô đang nghĩ gì nhưng hiện giờ, phản ứng của cô khiến anh bất an và dường như bất an kia có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi.
“Không có gì, em đi trước tìm bạn em.”
“A, là người bạn cũng làm vật lý trị liệu tại đây sao?”
“Dạ.” Thái Gia Tuyền trả lời, quay người đi đến phòng điều trị số 7 giường 3.
Lâm Phong không cam lòng đuổi theo, giựt lấy điện thoại trong tay Thái Gia Tuyền, không đợi Thái Gia Tuyền kịp phản ứng, trực tiếp dùng điện thoại của cô gọi vào số của mình, khi điện thoại reo mới trả lại điện thoại cho cô: “Đây là số của anh. Hứa với anh đừng bỏ mặc anh.”
Thái Gia Tuyền nhận lấy điện thoại di động của mình với vẻ mặt hờ hững, xoay người bước đi, việc này làm cho Lâm Phong đau lòng như vỡ nát tim. Bọn họ thật không cách nào quay lại như trước hay sao?
Mà trong đầu Thái Gia Tuyền lúc này là hình ảnh của Hạ Cẩm Hiên nổi giận, còn một người khác khiến cho cô đau lòng không dứt chính là Lâm Phong, hình ảnh của hai người đàn ông cứ thế lẩn quẩn trong đầu khiến cho trong lòng Thái Gia Tuyền đầy mâu thuẫn, và rối rắm đến không thở nổi.
Lâm Phong trở lại nhà trọ ở Berlin, ngây ngốc nhìn điện thoại di động đến ngẩn người, lúc nãy anh cứng rắn giành được số điện thoại. Khuôn mặt đẹp trai sáng như ánh mặt trời của mấy năm trước, lúc này lại viết đầy bi thương. Đêm đã rất khuya rồi, nhưng điện thoại di động cũng không có vang lên. . .
Bên kia, Hạ Cẩm Hiên căn bản không có ăn cơm tối mà giữ nguyên quần áo nằm ở trên giường lớn của mình, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong tay cũng cầm điện thoại di động của mình, cách một hồi sẽ mở ra xem, lặp đi lặp lại như thế, cứ như vậy bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thái Gia Tuyền cũng không tốt hơn, nhưng ít ra cô tương đối may mắn, bên cạnh có Lâm Nhã Khiết cùng Tề Minh, cô vội vàng nấu cơm, giúp một tay chăm sóc Lâm Nhã Khiết, thời gian suy nghĩ lung tung dĩ nhiên là ít đi. Vậy mà khi đêm khuya yên tĩnh, cô cũng không ngoại lệ mà mất ngủ.
Hạ Cẩm Hiên mơ mơ màng màng cảm thấy lòng bàn tay chấn động, mở mắt, là điện thoại của Tề Minh: “Hiên, đã ngủ chưa?”
“. . . Còn chưa có.” Hạ Cẩm Hiên mệt mỏi trả lời.
“Chớ suy nghĩ quá nhiều, cậu đối với cô ấy như thế nào cô ấy đều biết, tên Lâm Phong coi như khá hơn nữa, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi. Tình yêu là có thời kỳ tươi đẹp của nó, mình cũng không tin bọn họ tách ra lâu như vậy còn có thể tro tàn lại cháy.”
“Cô ấy phản ứng như thế nào?”
“Cậu với cô ấy nói chuyện điện thoại xong, cô ấy trở lại rồi, nói rõ ràng là có quan tâm cậu, chỉ là nha đầu này tựa hồ cũng không hiểu rõ tâm tư của mình.”
“Mình vọng tưởng thời hạn đó đang tới lúc thay đổi, nhưng vẫn là quá chậm. Chẳng lẽ đây chính là ý trời?” Trong giọng nói của Hạ Cẩm Hiên tràn đầy chán chường.
“Hiên, này cũng không giống như cậu, cậu sẽ chấp nhận số phận của họ sao? Đừng đoán loạn, muốn biết đáp án hãy mau giải quyết bảo vệ hạng mục của cậu, sau đó bay tới tìm cô ấy mà nói chuyện cho tốt, cái này thì có cái gì khó khăn.” Tề Minh nóng nảy, cái tên anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mặc dù cùng lứa, nhưng lại giống như một người anh cả mọi việc cũng có thể giải quyết, cho tới nay không ít lần giúp mình dọn dẹp tàn cuộc, thế nào mà ở vấn đề tình cảm lại có vẻ vô lực như thế?
“Biết, không cần lo lắng cho mình. Lâm Nhã Khiết như thế nào? Cậu lần này là nghiêm túc?” Hạ Cẩm Hiên dời đề tài đi chỗ khác.
“Cậu cảm thấy thế nào? Mình đây là không phải nghiêm túc cậu không xem ra được?” Tề Minh cười cười.
“Chúc mừng cậu nha..., có phải hay không đợi chân cô ấy tốt lên là có thể mời mình uống R*ợ*u mừng rồi hả?”
“Quyền quyết định này cũng không ở mình.” Tề Minh nói, nhưng là lời thật.
“Cậu còn có thể để cho cô ấy chạy mất hay sao? Tốt lắm, không thèm nghe cậu nói nữa, mình cúp.” Hạ Cẩm Hiên bây giờ không có tinh lực đi lo chuyện của người khác, tắt điện thoại, lại lâm vào trong một vòng mất ngủ mới.
******
Ngày hôm sau chính là ngày Hạ Cẩm Hiên bảo vệ hạng mục, mặc dù mắt có quầng thâm nghiêm trọng, nhưng anh vẫn có thể hoàn thành hoàn mỹ. Dù sao thân là tổ trưởng của hạng mục, anh cẩn trọng nghiêm túc tham dự mỗi phần của hạng mục, không cần hỏi cũng biết anh đạt được không phải là dễ dàng như vậy.
Lấy được bằng chuyên viên được các thầy giáo nhất trí khen ngợi, thế nhưng một chút dáng vẻ cao hứng anh cũng không có. Khi giáo sư tuyên bố bọn họ đã được thông qua, các thành viên trong tổ cao hứng ôm làm một đoàn, phải biết đại học ở nước Đức phần lớn vào thì dễ nhưng ra thì rất khó, thuận lợi tốt nghiệp không phải chuyện dễ dàng.
Mà Hạ Cẩm Hiên chỉ là hướng hội đồng bình thẩm khẽ gật đầu chào, xốc lên máy vi tính xách tay của mình, sải bước rời đi hội nghị ở đại sảnh. Lưu lại một phòng hai người mặt nhìn nhau.
******
Một tiếng sau, Hạ Cẩm Hiên liền xuất hiện ở phi trường Hamburg, xách theo hành lý đơn giản, leo lên máy bay đi thủ đô Berlin nước Đức.
Máy bay hạ cánh, Hạ Cẩm Hiên đi tới biệt thự, đã là gần buổi trưa, đem hành lý ném xuống, vội vã chạy tới trung tâm phục hồi chức năng, anh không có ý thức được, mình đã bỏ sót một bữa cơm, buổi sáng cũng chỉ là ăn mấy miếng bánh bao mà thôi. . .
“Tề Minh, các cậu ở lầu mấy?” Xuống xe taxi, một đường vừa đi tới trung tâm phục hồi chức năng, vừa gọi điện thoại. Anh đã có chút không thể chờ đợi, giống như chậm một chút nữa, sẽ không còn được gặp lại Thái Gia Tuyền vậy.
“Mình ở lầu hai phòng phục hồi số 3, chỉ là Tiểu Tuyền Tuyền không ở nơi này. . . Chắc là đi tới phòng của Lâm Phong rồi. . .” Tề Minh do dự một hồi, cũng nói ra.
Hạ Cẩm Hiên đang bước bước dài thì bỗng nhiên dừng lại bước: “Vậy hiện anh ta đang ở đâu?”
“Cũng là lầu hai, hành lang cuối cùng, mình không có chú ý số bao nhiêu.”
“Tốt, mình biết rồi. Một hồi sẽ liên lạc lại.” Hạ Cẩm Hiên cúp điện thoại, cũng không có bước tiếp. Đứng ngơ ngác một hồi, dùng thời gian ngắn nhất để chuẩn bị xong các loại tâm tư, sau đó bước chân nặng nề đi tới trung tâm phục hồi chức năng.
*********
Buổi trưa, Thái Gia Tuyền theo Lâm Nhã Khiết để làm trị liệu phục hồi, cũng đang ở phòng số 3 ngoài ý muốn ***ng phải Lâm Phong đã sớm chờ ở cửa. Tề Minh ngay cả tức giận cũng không tiện phát tác, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở Thái Gia Tuyền không cần đi ra ngoài phạm vi của bệnh viện, liền đi.
Thái Gia Tuyền cùng Lâm Phong yên lặng đi tới phòng phục hồi cuối hành lang, cũng chính là nơi ngày đầu gặp Lâm Phong làm trị liệu điện cực.
“Tay anh bị thương, vậy gần đây đang làm gì?” Hai người trầm mặc hồi lâu, vẫn là Thái Gia Tuyền lên tiếng trước.
“Anh chuyển sang khoa nội tim mạch rồi. . . Bây giờ anh đang học ở đại học Berlin.” Lâm Phong trả lời: “Em thì sao? Làm sao lại đến Đức?”
Ánh mắt của Lâm Phong nhất thời sáng lên, thử hỏi: “Em! Là vì tới tìm anh?”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái, mắt không tự chủ được mà đỏ lên.
“Tiểu Tuyền. . .” Lâm Phong đau lòng kéo tay Thái Gia Tuyền: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh không nên trốn tránh, về sau cho dù ૮ɦếƭ, anh cũng sẽ nói trước cho em một tiếng rồi mới ૮ɦếƭ!“
Thái Gia Tuyền nghe vậy, theo bản năng vội che môi của anh: “Chớ nói lung tung!“
Cái động tác theo bản năng này khiến hai người cũng ngây người, Lâm Phong bắt được tay trên môi, thương yêu hôn một cái: “Tiểu Tuyền, chúng ta có thể bắt đầu lần nữa không? Anh bảo đảm sẽ không bao giờ để cho em thương tâm nữa!“
Thấy Thái Gia Tuyền hồi lâu không có trả lời, Lâm Phong có chút nóng nảy: “Em không phải là ghét bỏ tay của anh chứ. . . Anh hiện tại mặc dù không thể làm bác sĩ ngoại khoa, nhưng nội khoa không tồi nha, mấy tháng nữa anh liền có thể tốt nghiệp. Tiểu Tuyền, tin tưởng anh, anh vẫn có năng lực cho em cuộc sống tốt đẹp.”
Thái Gia Tuyền vội trả lời: “Em không có ghét bỏ anh! Em tin tưởng anh bất kể dù khó khăn đến đâu đều có thể đứng lên, nhưng là. . .”
Thái Gia Tuyền cũng không biết tại sao, có thể cùng Lâm Phong vui vẻ yêu lần nữa là nguyện vọng lớn nhất của cô mấy năm này. Lâm Phong là mối tình đầu của cô, là người mà cô gái có thần kinh không ổn định như cô không muốn xa rời nhất, cho nên coi như anh ra đi không từ giả, Thái Gia Tuyền vẫn cố chấp muốn tìm được anh, cô không tin tình yêu của bọn họ sẽ không chịu nổi một kích như thế.
Nhưng bây giờ, chỉ cần cô gật đầu đáp ứng, nguyện vọng hơn ba năm của cô có thể thực hiện, cô lại do dự.
“Nhưng mà cái gì? Là bởi vì người kia sao? Anh còn tưởng rằng người hôm qua là bạn trai bây giờ của em, nhưng mới rồi anh nhìn thấy người đó cùng cô gái ngồi xe lăn tựa hồ càng thân mật. . .” Lâm Phong nói.
“Không, anh hiểu lầm. Anh ấy không phải là bạn trai của em, anh đoán không sai, anh ấy và cô gái kia vừa rồi mới là một đôi.” Thái Gia Tuyền vội vàng giải thích nói.
“Vậy em còn băn khoăn cái gì? Em không phải là cố ý đến Đức tìm anh sao? Ông trời không đành lòng chia rẽ chúng ta, rốt cuộc lại cho chúng ta cơ hội này, anh sẽ không bỏ qua em nữa!“ Lâm Phong nói xong, bá đạo ôm cô vào trong ***.
Thái Gia Tuyền muốn giãy giụa, nhưng cũng không có, cô không quên tay Lâm Phong vẫn không dùng sức được, nhẹ nhàng vùng vẫy là có thể tránh ra, cô không muốn để cho lòng tự ái cực mạnh của Lâm Phong vì thế mà thương tâm. Giờ phút này chỉ có thể yên lặng để cho anh ôm, nhẹ nhàng kêu anh buông mình ra.
Nhưng cô nhẹ giọng kêu, Hạ Cẩm Hiên ở ngoài cửa xem ra, lại càng giống như đây là đang thầm thì mập mờ. Hạ Cẩm Hiên yên lặng thu hồi tay muốn đẩy cửa chính ra, như cái xác không hồn xoay người, tựa vào hành lang trên vách tường, chán nản cúi thấp đầu. . .
Một giọt nước mắt lặng lẽ tung tóe ở bên chân, còn chân kia nhẹ nhàng xẹt qua nơi nước mắt rơi xuống, mang theo chủ nhân của nó rời đi cái nơi thương tâm này.
********************* ta là đường ngăn cách *******************
Ai nha, mọi người đừng lo lắng, ở trước khi Hạ Cẩm Hiên hoàn toàn tuyệt vọng rời đi, luôn luôn đem lần đầu tiên :yeah: lưu lại quý báo đi ~ ha ha ha ha ha ha, ngày ngày ngân cười thổi qua ~~
Không sai á..., tiểu Hiên Hiên rơi lệ rồi :hixhix:, nhưng mà hắn khóc lên cũng cực kỳ đẹp trai :love2:, thấy bảo đảm sẽ cho người tình thương của mẹ tràn lan tích. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc