Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 22

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Máy bay đáp xuống sân bay thủ đô Berlin, Thái Gia Tuyền đẩy Lâm Nhã Khiết ra khỏi sảnh lớn, Tề Minh kéo túi du lịch thật to, trên lưng đeo thêm một cái ba lô.
“Nhã Khiết cậu đã tới Berlin chưa? Nơi này thật đẹp. Mình lần đầu tiên tới đấy.” Ngồi ở trên xe taxi, Thái Gia Tuyền H**g phấn nói .
“Thôi đi, mình đã đến không biết bao nhiêu lần.” Lâm Nhã Khiết đã có lại sức sống thường ngày, ít nhất hiện giờ cũng đang tranh luận cùng Thái Gia Tuyền.
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời mình câu hỏi lúc nãy trên máy bay. Thành thật khai báo, hai người bắt đầu từ lúc nào?” Thái Gia Tuyền thiếu chút quên mất tra hỏi việc này.
“Cậu đi mà hỏi anh ấy, hỏi mình làm gì. . .” Lâm Nhã Khiết có chút nhăn nhó.
Thái Gia Tuyền liền chuyển qua Tề Minh: “Nghe không, cô ấy kêu cậu nói kìa.”
“Tôi làm sao biết từ lúc nào chứ.” Tề Minh làm bộ.
“Không nói thì thôi . . Hừ“ Thái Gia Tuyền buồn bực liếc mắt trừng anh một cái.
Xe taxi chạy thẳng đến một thương xá lớn, ở đây có chỗ dừng chân nghỉ tạm của họ —— một căn nhà hai tầng theo kiểu biệt thự.
“Oa, nhà này quá đẹp, Tề Minh bỏ không ít tiền nha ~“ Thái Gia Tuyền trêu ghẹo nói.
Cô nói không sai, cả căn biệt thự toàn là nội thất cao cấp, nhưng lại mang phong cách Châu Âu. Đồ dùng hàng ngày đều hoàn toàn mới, thậm chí ngay cả nồi, thau, cốc, chén tất cả đều là hàng cao cấp của Đức.
“Đây là biệt thự của nhà Hiên, vì gần trung t*** lý trị liệu, hơn nữa chúng ta có thể sẽ nán lại lâu nên anh mới mượn tạm nó.” Tề Minh giải thích.
“Ách, anh ấy còn có bao nhiêu căn nhà nữa. . .” Thái Gia Tuyền không nói lên lời.
“Cô nói thử xem? Cái loại gia đình Đại Tư Bản, thứ không thể thiếu nhất chính là nhà cửa.” Tề Minh nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Thái Gia Tuyền hết sức buồn cười, thầm nghĩ: nhóc con này nếu ngoan ngoãn chọn Hạ Cẩm Hiên, tương lai những thứ này đều là của cô.
“Trường học các cậu tính làm sao ?” Thái Gia Tuyền vốn có thần kinh vững vàng, những lúc rối rắm vẫn luôn sáng suốt.
“Tôi cùng Nhã Khiết xin nghỉ rồi.” Tề Minh trả lời.
“Nghỉ học? Sao không bảo lưu? Mà sao mình không biết gì. . .” Thái Gia Tuyền có chút ngạc nhiên.
“Ừ, chỉ là nếu xin bảo lưu quá lâu sẽ không được, vả lại còn phải thi đấu.” Lâm Nhã Khiết trả lời.
“A, vậy mình về sau có thể bảo lưu không?”
“Câu xin bảo lưu làm gì? Rảnh rỗi nhỉ?” Lâm Nhã Khiết liếc cô một cái.
“Chỉ là hỏi thôi không được à...? Có tin không mình bỏ mặc cậu ở đây!“ Thái Gia Tuyền phản kháng.
“Này hiếp một bệnh nhân, không có phong độ! Cậu không lo cho mình, mình còn có Tề Minh!“ Lâm Nhã Khiết không chịu yếu thế.
Hai cô này mà hợp lại cùng nhau là cả ngày líu ríu. Tề Minh nhìn Lâm Nhã Khiết hiện giờ tinh thần tốt hơn, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhất là câu “Còn có Tề Minh đó“, khiến cho anh trong lòng không khỏi có ý thức trách nhiệm: “Tốt lắm, hai người đừng có lộn xộn nữa, Tiểu Tuyền tới giúp tôi cất đồ, chúng ta phải nhanh lên một chút còn đến trung tâm hồi phục chức năng.”
. . . . . .
Bọn họ đi đến trung tâm hồi phục chức năng tốt nhất của thành phố Berlin, một nhân viên trung niên chừng 40 tuổi đón tiếp bọn họ, nghe ông ta nói tại đây tập trung toàn bộ bác sĩ hồi phục chức năng giỏi nhất tại Đức, lần này Tề Minh đã vận dụng không ít mối quan hệ của mình để đến được đây.
Kế tiếp bọn họ đi tổng kiểm tra, có kết quả liền họp hội chẩn, cùng bệnh nhân phân tích giải thích, lên kế hoạch chữa trị cùng thời gian luyện tập. Thái Gia Tuyền là bác sĩ, nên có hứng thú đi theo học hỏi các bài tập vận động phục hồi chức năng này, nhưng lại không hề cảm thấy hứng thú với lý luận của họ. Vì vậy chuồn êm ra ngoài, ở phía ngoài phòng vận động chức năng nhìn quanh, dù sao ở trong đó có người đang hướng dẫn các động tác hồi phục chức năng khiến hấp dẫn tầm mắt Thái Gia Tuyền .
Nhưng khi cô đi đến phòng cuối cùng, Thái Gia Tuyền nhìn thoáng qua một, giống như bị điện giật đứng yên một chỗ khẽ run lên
Cứng ngắt quay đầu, nhìn vào bên trong phòng luyện tập kia, trong khoảnh khắc đó cô không thể tin vào ánh mắt của mình. . . . . .
“Rắc rắc“, Thái Gia Tuyền cũng không biết mình đẩy cửa ra từ lúc nào, vô tri vô giác đi vào.
Bên cạnh cửa sổ dưới ánh mặt trời, người đàn ông trên cánh tay phải gắn các cực điện, an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, cảnh tượng đẹp trước mắt đến mức khiến Thái Gia Tuyền cảm thấy lóa mắt. Đến lúc khóe miệng nếm được vị mằn mặn của nước mắt, Thái Gia Tuyền mới tỉnh khỏi cơn mơ.
Tiện tay lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, đè nén không khóc thành tiếng.
“Học trưởng.” Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng gọi, giống như sợ nếu gọi quá lớn sẽ phải tỉnh mộng.
Người đàn ông đang điều trị kia nhíu mày một cái, ngay sau đó lại dãn ra, nhưng không mở mắt.
“Đầu đá. . .” Thái Gia Tuyền lại đổi cách gọi, giọng nói lớn hơn mang theo nức nở.
Người đàn ông đó chợt mở mắt, không thể tin quay đầu lại nhìn Thái Gia Tuyền gần trong gang tấc: “Tiểu Tuyền, thật sự là em, anh cứ tưởng mình lại nghe nhầm. . . . . .”
Thái Gia Tuyền đã khóc đầy mặt nhìn Lâm Phong, cô chỉ khóc suốt khóc suốt, không biết nên nói gì, nên làm gì.
Lâm Phong muốn đứng lên, lại bị mấy cái dây điện cực trên cánh tay phải quấn lấy, nhất thời không thể động đậy, gấp đến độ dùng sức ấn nút gọi bác sĩ khẩn cấp: “Tiểu Tuyền, em đừng đi!“
Đúng vậy, Thái Gia Tuyền hiện giờ thứ duy nhất nghĩ, chính là xoay người bỏ chạy, càng xa càng tốt, cô đã không biết nên làm thế nào đối mặt với Lâm Phong. Nhiều năm như vậy chờ đợi và tìm kiếm, cô lại chưa từng nghĩ tới nếu như có một ngày thật sự tìm được Lâm Phong, mình nên phản ứng thế nào.
Mà lúc này, cô đã chạy ra khỏi cửa phòng trị liệu, không mục đích cứ chạy về phía trước. Phía sau Lâm Phong gọi theo lo lắng: “Tiểu Tuyền, em quay lại đi!“
Thái Gia Tuyền cứ chạy thẳng thế là ***ng phải một người, thân thể lảo đảo muốn ngã nhưng lại muốn tiếp tục chạy ra cửa chính.
“Em làm sao vậy?” Tề Minh bị ***ng phải choáng váng hỏi, thấy Thái Gia Tuyền, thì vội kéo lại. Khi thấy nước mắt cô ràn rụa không khỏi ngẩn người rồi hỏi: “Tiểu Tuyền? Sao thế? Em nói cho anh biết có phải ai bắt nạt em?”
Thái Gia Tuyền lúc này mới phát hiện ra người mình ***ng phải lúc nãy chính là bác sĩ nói chuyện cùng Tề Minh. Từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh ta nhưng không nói gì chỉ lắc đầu muốn thoát khỏi.
“Tiểu Tuyền!“ Tiếng gọi của Lâm Phong từ sau lưng truyền đến, anh vừa đợi kỹ thuật viên đến tháo điện cực từ tay ra liền cấp tốc đuổi theo. Lúc này thấy Thái Gia Tuyền và Tề Minh, không khỏi ngơ ngác dừng lại cách đó chừng năm sáu bước, đứng đó mà kêu tên cô.
Lâm Phong thầm tự chế giễu bản thân: “Đúng vậy, cũng hơn ba năm, cô ấy nhất định là có bạn trai mới, không lẽ giống ngày trước sao?” Trong lòng vô cùng đau đớn nhìn hai người.
Lâm Phong Luôn luôn là người kiêu ngạo, vốn cho là mình có thể sẽ nhanh chóng từ bỏ, nhưng đã hơn ba năm cho đến giờ phút này anh vẫn luôn nhớ đến Thái Gia Tuyền, thỉnh thoảng luôn luôn ảo tưởng Tiểu Tuyền đang ở bên cạnh mình. Cũng vì thế mà vừa rồi khi Thái Gia Tuyền gọi anh lần đầu, anh không có mở mắt, nguyên nhân bởi anh lại tưởng là ảo tưởng của mình.
Tề Minh không hiểu nhìn Lâm Phong, quay sang hỏi Thái Gia Tuyền: “Em biết anh ta sao?”
Thái Gia Tuyền hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Phong, khẽ cắn răng, lắc đầu một cái.
Lâm Phong cảm thấy cõi lòng mình tan nát, Tiểu Tuyền không nhận anh, cô ấy không nhận anh!
Bước nhanh đến bên cạnh Thái Gia Tuyền, muốn đưa tay ôm cô vào lòng để giải bày tâm sự, nhưng lại ngại Tề Minh ở đây, anh không thể làm vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay về, đau lòng nói: “Tiểu Tuyền, em đừng như vậy, chúng ta cùng nói chuyện được không?”
“Anh là Lâm Phong?” Tề Minh luôn là người thông minh, nhìn phản ứng của hai người, anh đoán biết được người đàn ông này là ai.
Lâm Phong ngẩn người, sau đó càng đau đớn hơn : quả nhiên, người đàn ông này cùng Thái Gia Tuyền quan hệ không bình thường, nếu không làm sao lại biết rõ chuyện giữa mình và Tiểu Tuyền?
Lâm Phong không nói gì chỉ nhìn Tề Minh, suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ gật đầu.
Tề Minh một tay kéo Thái Gia Tuyền đang khóc ra phía sau, phẫn nộ nói với Lâm Phong: “Anh vứt bỏ cô ấy ba năm, hiện giờ còn quấn lấy cô ấy? Xem như anh có khổ tâm, nhưng ba năm không chút tin tức, cũng quá đáng lắm!“
Lâm Phong dường như hoàn toàn tin chắc vào suy đoán của mình, nên lúc này không hề phản bác: “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, dù tôi không còn là bạn trai của cô ấy nữa nhưng có nghe giải thích hay không phải do cô ấy quyết định.”
Trong hành lang của Trung tâm phục hồi chức năng không khí có vẻ căng thẳng thế nhưng người trong cuộc là Thái Gia Tuyền không hề lên tiếng mà chỉ lặng lẽ rơi lệ.
“Tiểu Tuyền, em không nhìn thấy anh mới vừa rồi đang làm gì sao?” Lâm Phong thấy Thái Gia Tuyền không có phản ứng, nhưng cũng không có tiếp tục chạy trốn, liền không quan tâm đến kẻ chắn ngang là Tề Minh mà bước đến nắm tay cô.
Thái Gia Tuyền nghe vậy, chợt nhớ tới, vừa rồi hình như nhìn thấy trên cánh tay phải của anh dán đầy điện cực, đây lại là trung tâm hồi phục chức năng, chẳng lẽ anh. . . . . .
Giống như suy đoán của cô, Lâm Phong lên tiếng: “Không sai, tay của anh không dùng được nữa, anh là người kiêu ngạo luôn không thể chấp nhận một việc như vậy, nhưng hiện giờ thứ gì anh cũng không có. Em liệu có thể yêu một tên phế nhân không?”
Không riêng Thái Gia Tuyền cả Tề Minh cũng cảm thấy kinh sợ, ba năm bỏ đi không từ biệt, nỗi khổ tâm âm thầm này hẳn là vì lý do này nên có thể hiểu.
Thái Gia Tuyền từ sau lưng Tề Minh bước ra, kích động nhìn Lâm Phong: “Anh tại sao không nói với em? Anh cứ đi như vậy, bỏ lại một mình em cả ngày suy nghĩ lung tung, sao lại làm thế?”
Lâm Phong hít một hơi thật sâu, nói: “Anh không muốn em vì anh đau lòng, khổ tâm, anh khi đó là một người tàn phế, trừ liên lụy em, anh còn có thể làm gì?”
“Anh chính là người nhu nhược, anh sợ cô ấy biết sẽ rời bỏ anh, cho nên anh tình nguyện tổn thương cô ấy cũng không muốn đối mặt thực tế. Anh thậm chí không muốn tin tưởng tình cảm của cô ấy!“ Kinh nghiệm lăn lộn tình trường cùng quan trường nhiều năm, Tề Minh mắng Lâm Phong không chút nể nang nói trúng ngay tim đen của anh.
Lâm Phong rất hùng hồn nói lại: “Phải, tôi là hèn nhát, tôi không có dũng khí. Anh yên tâm, nếu như anh thật lòng thích Tiểu Tuyền, chỉ cần anh hứa sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào giữa hai người!“
Tề Minh ngẩn người, im lặng nhìn anh: “Tôi lười giải thích với anh.” Quay sang Thái Gia Tuyền: “Giường 3 Phòng điều trị số 7!“ Vừa nói vừa xoay người đi về phòng điều trị số 7 của Lâm Nhã Khiết. (cái này ta đoán do trong nghề…ta trùng hợp cũng làm VLTL…nên biết cô bé này chỉ có thể nằm mà điều trị… nên chỉ có thể dịch thế.)
Người luôn tự cao tự đại như Lâm Phong thế mà bị anh ta cư nhiên không thèm để ý, giận đến mức muốn đánh người. (anh này xung ghe…què mà đòi đánh người ta…hì…hì) Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống kéo Thái Gia Tuyền, đi ra cổng.
Thái Gia Tuyền theo bản năng quay người, không ngờ cô dễ dàng tránh thoát. Hai người không khỏi đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ.
“Tay của anh. . . . . .” Thái Gia Tuyền sững sờ hỏi.
“Vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ không thể giữ chặt được em. . . . . .” Lâm Phong bất đắc dĩ nói. Lúc trước khi tình cảm bọn họ còn nồng, Thái Gia Tuyền thích anh ôm cô xoay vòng vòng. Lâm Phong nói lời này là muốn hồi tưởng lại khoảng thời gian đẹp của họ.
Thái Gia Tuyền trong lòng nhức nhói, nhẹ nhàng cầm tay anh lên, dịu dàng vuốt ve các ngón tay của anh, giống như muốn vuốt lên vết thương đau đớn của anh. Đôi tay này, đã từng thắng được giải thưởng ngoại khoa “Cây dao vàng“ (giống cây kéo vàng…hì..hì), mà bây giờ, lại mang đến tổn thương nặng nề thế.
Lâm Phong nhìn thật sâu vào ánh mắt Thái Gia Tuyền, tràn đầy ấm áp yêu thương cùng hoài niệm. Tiểu Tuyền của anh đã trưởng thành, trên khuôn mặt mất đi vẻ trẻ con mập mạp ngày trước càng trở nên mê người, thầm lộ ra vẻ quyến rũ của người phụ nữ.
“Tại sao lại bị như vậy?” Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng hỏi.
“Tai nạn xe cộ, hai ngày sau sinh nhật của em.”
“Chính là ngày thứ hai anh đưa em quả cầu thủy tinh?”
Lâm Phong gật đầu một cái: “Khớp xương nát vụn gãy xương cẳng tay, dứt gân, dập cơ. . . Cho tới giờ, anh chỉ dùng sức một chút cũng run lẩy bẩy.”
Thái Gia Tuyền òa khóc thương tâm: “Anh nói anh phải đi Bắc Kinh học cách thức giao tiếp với thân nhân, làm em còn lên Bắc Kinh đi tìm.”
“Anh nói là anh mới xuống sân bay em nhớ không? Khi xe hơi ***ng phải, trong nháy mắt trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của em, anh sợ rằng sẽ không thể gặp lại em nữa.” Lâm Phong đau đớn nhớ lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc