Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 21

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Âm điệu du dương nổi lên phá vỡ không khí yên lặng nhưng quan hệ giữa họ cũng không thay đổi. Chỉ là ở trong lòng Thái Gia Tuyền, không còn quá cố chấp về chuyện của Lâm Phong, lấy lại quả cầu thủy tinh chính là bước đầu tiên Thái Gia Tuyền từ bỏ Lâm Phong.
Hạ Cẩm Hiên vốn tưởng có thể an tâm, nhưng thực tế luôn không như mong muốn, giống như tình huống hiện giờ.
“Cô ấy đâu?” Hạ Cẩm Hiên mệt mỏi trở về đến nhà sau khi kết thúc một ngày ở hãng thực tập. Nhìn thấy Tề Minh một mình ngồi bên bàn cơm, lại không thấy bóng dáng của Thái Gia Tuyền.
“Ai cơ?” Tề Minh lười biếng hỏi.
“Thái Gia Tuyền!“
“Không biết, chỉ có 1 bàn thức ăn.”
“Không có để lại lời nhắn à?”
“Không có, à mà cô ấy đã lớn rồi..., cậu còn lo lắng cô ấy lạc mất hay sao?” Tề Minh buồn cười nói .
Hai người ăn cơm xong, cùng nhau ngồi trên ghế sa lon xem đấu bóng rổ rồi xem hết chương trình này đến chương trình khác đến khi ngoài trời sẩm tối.
“Gặp quỷ, sao giờ này còn chưa về nhà?” Hạ Cẩm Hiên có chút bất an. Nhấc điện thoại lên gọi cho Thái Gia Tuyền, nhưng điện thoại di động tắt máy, tự động chuyển sang chế độ hộp thư thoại: “Tiểu Cẩu, nghe được tin nhắn gọi lại cho tôi, cô đang ở đâu?” Hạ Cẩm Hiên nhắn lại ngắn gọn.
Đảo mắt thế mà đã 10 giờ tối, Thái Gia Tuyền chưa từng về nhà trễ như vậy, nói chính xác thì trời chưa tối cô đã về nhà. Nhưng hôm nay lại đi đến 10 giờ còn không điện thoại về.
Hạ Cẩm Hiên phiền não tắt máy, Tề Minh cũng có chút bất an.
“Hiên, ngày hôm qua tin tức trên tivi nói, gần đây ở Hamburg thường xảy ra ςướק, mà thường tấn công người Hoa, không biết Tiểu Tuyền có thể hay không. . . . . .” Tề Minh lo lắng nói.
“Cái gì?” Hạ Cẩm Hiên chợt cảm thấy bất an.
“Có tội phạm ςướק của đặc biệt nhắm vào người Hoa, bởi vì người Hoa có thói quen mang tiền mặt, hơn nữa dáng người thường nhỏ bé.” Tề Minh vừa nghĩ vừa nói: “Dường như Tiểu Tuyền rất điển hình. Hiên, chúng ta ra ngoài tìm một chút đi.”
Không đợi Tề Minh nói xong, Hạ Cẩm Hiên đã lấy áo khoác, cấm chìa khóa xe, chạy ra khỏi cửa. Tề Minh cũng không chậm trễ, cầm chìa khóa xe của mình, theo sau ra cửa.
Hai người lái xe chạy vòng quanh cầu tàu Hamburg cũng không thấy bóng dáng Thái Gia Tuyền, bất đắc dĩ lại từ cầu tàu đến phòng thị chính, nhà thờ lớn, mãi cho đến khu đại học Hamburg, bọn họ chạy rất nhiều nơi cơ hồ bình thường Thái Gia Tuyền thường đến những đâu đều có tìm qua. Thế nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Hạ Cẩm Hiên càng ngày càng nhanh nóng nảy, không ngừng nhấc điện thoại gọi cho Thái Gia Tuyền: “Tiểu Cẩu, em đã đi đâu, hồi âm lại cho anh!“
“Tiểu Cẩu, em làm anh lo ૮ɦếƭ được, em không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Em rốt cuộc ở đâu?”
“Đáng ૮ɦếƭ, cầu xin em mau điện thoại lại, anh làm thế nào mới tìm được em?”
Hạ Cẩm Hiên ở đây cũng không ngừng liên lạc với Tề Minh: “Cậu tìm bên kia chưa? Cô ấy có gọi điện thoại cho câu không?” . . . . . .
Cứ như vậy, mãi cho đến 11 giờ tối, Hạ Cẩm Hiên giống như muốn điên lên thì rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Thái Gia Tuyền: “Này, các anh ở đâu vậy? Tại sao trong nhà không có người?” Giọng nói mới hồn nhiên làm sao, Hạ Cẩm Hiên thở phào nhẹ nhõm, cố nén giận, anh nói: “Sẽ về ngay, đừng có đi ngủ đó!“
“Dạ.” Thái Gia Tuyền khó hiểu cúp điện thoại, quả nhiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon chờ họ về nhà, mà không đi tắm hay đi ngủ.
Hai người đàn ông trở về nhà, thế nhưng Thái Gia Tuyền dùng khuôn mặt vô tội đối diện với thẩm vấn của họ.
“Em đi đâu?” Hạ Cẩm Hiên mặt còn đen hơn so với than, trầm giọng hỏi.
“Em cùng Lâm Nhã Khiết đi dạo phố, sau đó ăn cơm, sau đó lại đi dạo một lúc. . . . . .” Thái Gia Tuyền ngượng ngùng nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng khó nghe hơn.
“Tại sao điện thoại tắt máy?”
“Bởi vì hết pin.” Lúc này cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Hạ Cẩm Hiên chút nào.
“Vậy tại sao không nhắn lại trước.”
“Em cứ nghĩ là sẽ về sớm, thế nhưng. . . . . . Đi dạo rồi quên luôn thời gian.”
“Vậy em có thể mượn điện thoại gọi cho anh!“ Hạ Cẩm Hiên không đồng ý với lý do của Thái Gia Tuyền quát lớn.
Làm Thái Gia Tuyền sợ tới mức run rẩy, dè dặt nói: “Em không nghĩ rằng hai anh sẽ tìm em, em cứ nghĩ các anh sẽ đi ngủ. . .”
Em nếu không tìm thấy anh cũng có thể đi ngủ được? Hạ Cẩm Hiên gần như gầm thét: “Em có biết hay không hiện tại bên ngoài ςướק giật thường tập kích người Hoa, vậy mà muộn như vậy, thân nữ mà lại đi về một mình, bộ em không sợ sao?”
“Lâm Nhã Khiết lái xe đưa em về mà. . .” Thái Gia Tuyền muốn đem đầu vùi giữa 2 gối, tiếng nói nghe không rõ, nhưng vẫn bị người khác nghe được.
“Cái gì? Lâm Nhã Khiết đưa em về sao? Cô ấy đâu? Đã trễ thế này mới từ đây về nhà sao?” Mới vừa nãy còn bình tĩnh nhưng hiện giờ Tề Minh hiện tại lại khẩn trương vọt tới bên Thái Gia Tuyền nắm lấy bả vai cô, vội vàng hỏi.
Lần này đến phiên Thái Gia Tuyền cùng Hạ Cẩm Hiên sững sờ, đây là tình huống gì?
“Các người quả thật hồ đồ!“ Tề Minh nổi giận đến đáng sợ, so với dáng vẻ lúc nãy của Hạ Cẩm Hiên cũng không thua kém. Anh ta lại cầm chìa khóa, chạy ra ngoài.
Trong nhà hai người tiếp tục ngẩn người, một lúc lâu người này nhìn người kia, sau cả hai cùng nhìn ra cửa.
“Cậu ta có vẻ vô cùng lo lắng cho Lâm Nhã Khiết. . .” Thái Gia Tuyền nhỏ giọng nói, cô không xác định Hạ Cẩm Hiên có còn giận mình hay không, nên giọng nói có vẻ rụt rè.
“Phải, từ đó đến giờ, anh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy có bộ dạng này.” Hạ Cẩm Hiên trầm ngâm nói: “Xem ra anh ấy và Lâm Nhã Khiết có hy vọng.”
“Không thể, sao có thể thế, Lâm Nhã Khiết là cô gái tốt, tên kia sẽ làm tổn thương cô ấy mất!“ Thái Gia Tuyền lớn tiếng kháng nghị, hoàn toàn quên mình vẫn là người có lỗi.
“Em còn rảnh rỗi lo việc người ta sao?” Hạ Cẩm Hiên lạnh lùng lườm cô một cái, Thái Gia Tuyền liền lập tức xìu xuống.
“Yên tâm, tên kia hẳn biết cô gái nào có thể chơi đùa, cô gái nào thì phải thật lòng.” Thấy Thái Gia Tuyền bộ dạng đáng thương, Hạ Cẩm Hiên mềm lòng an ủi.
“Ừ.” Thật ra thì Thái Gia Tuyền cũng phát hiện, Tề Minh không hề giống vẻ bề ngoài không đáng tin cậy.
“Về sau điện thoại còn không gọi được nữa anh sẽ trừ em một tháng tiền lương. Từ giờ trở đi cứ 6 giờ chiều anh về đến nhà là phải thấy em, không được chạy lung tung.” Hạ Cẩm Hiên nghiêm nghị cảnh cáo, mặc dù là cảnh cáo thế nhưng muốn áp dụng coi bộ rất khó.
“Vâng.” Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ, đồng ý, ai bảo anh chính là đồng tiền bát gạo chứ?
Tề Minh đi đã vài ngày không có trở về. Thái Gia Tuyền cùng Hạ Cẩm Hiên cũng không thấy lạ, dù sao đi nữa anh ta thường hay chơi trò mất tích, nên với mọi người cũng thành quen.
Hai người ngược lại còn vui thay cho anh, bởi vì anh đêm đó đuổi theo Lâm Nhã Khiết ra ngoài cho đến nay không về, chỉ có thể giải thích, đó là anh cùng Nhã Khiết đi qua đêm. Nghĩ đến việc này, Thái Gia Tuyền không khỏi H**g phấn: “Bọn họ có phải hay không sẽ thành một đôi? Ha ha, Tề Minh thật đúng là chọn ngay một con cọp cái, xem ra anh ấy về sau đừng nghĩ có những ngày yên ổn ~“
Hạ Cẩm Hiên liếc cô một cái, đang muốn nói gì, điện thoại di động reo, quay sang liếc mắt với Thái Gia Tuyền cười: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo điện thoại tới.”
“Sao. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên nghe điện thoại, vốn là mỉm cười bỗng sa sầm sắc mặt: “Cậu bây giờ ở đâu?”
Nhìn nét mặt anh bây giờ, Thái Gia Tuyền có một dự cảm xấu.
Hạ Cẩm Hiên cúp điện thoại, trầm mặc một lúc, thấy Thái Gia Tuyền lo lắng nhìn mình, khẽ thở dài một cái, nói: “Tề Minh cùng Lâm Nhã Khiết xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện mà em thực tập.”
Ngay khi Hạ Cẩm Hiên nói xong nửa câu đầu, Thái Gia Tuyền vội vàng đứng lên: “Cái gì? Có nghiêm trọng không?”
Hạ Cẩm Hiên an ủi: “Không có nguy hiểm tánh mạng, chỉ là. . . . . .”
“Không có nguy hiểm tánh mạng là tốt rồi, nhưng mà anh muốn nói cái gì? Anh nói mau đi.”
“Tề Minh chỉ bị thương ngoài da, không quan trọng. Nhưng là Lâm Nhã Khiết bị thương ở chân, cần điều trị lâu dài, nếu khôi phục không tốt, có thể sẽ không thể khiêu vũ.”
“. . . . . . Trời ơi, vậy không phải sẽ khiến cô ấy sốc sao? Không được, em muốn đến thăm cậu ấy.” Thái Gia Tuyền dường như không chút chần chứ kéo Hạ Cẩm Hiên ra ngoài.
. . . . . .
“Tại sao, anh không phải cầm theo chìa khóa chiếc Porsche sao? Sao lại cùng chen chúc trên chiếc Polo rách nát của cô ấy, cái xe bỏ đi ấy mà anh cũng để cô ấy chạy cho được! Anh chắc chắn là không có đầu óc!“ Ngoài hành lang của bênh viện, Thái Gia Tuyền kích động đấm đá Tề Minh một hồi, bất luận Hạ Cẩm Hiên có kéo thế nào đều không thể khống chế được cô. Cuối cùng Hạ Cẩm Hiên chỉ có thể ôm cô vào lòng, dùng lực hai cánh tay ôm lấy cô. Đến lúc này Thái Gia Tuyền mới từ từ an tĩnh lại.
Lúc nãy trong phòng bệnh, Thái Gia Tuyền thấy Lâm Nhã Khiết nằm im lìm trên giường bệnh, trên đù* bó bột, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, bất kể Thái Gia Tuyền hỏi thế nào cô cũng không nói gì. Ánh mắt kia đờ đẫn còn hơi phiếm hồng dĩ nhiên là do khóc rất nhiều trước đó, khóc đến không còn nước mắt.
Thái Gia Tuyền chỉ cảm thấy thật đau lòng, một cô gái hoạt bát đáng yêu vui vẻ tươi cười ngày nào thành ra như vậy khiến bất cứ ai cũng phải đau lòng. Khiêu vũ chính là giấc mộng của cô ấy, nếu như chân không thể khôi phục trở lại, cô ấy sẽ ra sao?
Hạ Cẩm Hiên vừa an ủi Thái Gia Tuyền vừa hỏi Tề Minh: “Cậu định thế nào?”
“Tôi muốn tìm bác sĩ tốt nhất điều trị chân cho cô ấy trở lại như bình thường!“ Tề Minh hai tay ôm đầu khổ sở ngồi ngoài hành lang, tay của anh cũng bó bột. Anh bây giờ luôn tự trách bản thân, nếu không phải do anh muốn giành tay lái chiếc Polo cùng Lâm Nhã Khiết thì khi chiếc xe kia lao đến, Lâm Nhã Khiết sẽ không bị thương đến như vậy.
Hạ Cẩm Hiên nhìn khuôn mặt Tề Minh lấm tấm râu, tiều tụy đến không chịu nổi khẽ thở dài: “Cậu về tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, cậu cũng gãy tay, cố chịu đựng cũng không có biện pháp gì, tôi cùng Tiểu Tuyền trông chừng cô ấy.”
Tề Minh ngẩng đầu nhìn anh em tốt, bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Tôi về liên lạc bệnh viện Berlin. Nhất định phải tìm được bác sĩ tốt nhất cho cô ấy. Ở đây nhờ vào hai người.”
“Đợi chút, tôi cùng anh về, tôi muốn nấu cho cô ấy chút canh.” Thái Gia Tuyền ngước khuôn mặt lấm lem, nghẹn ngào nói.
“Được, đi đi tôi ở đây trông chừng nên cứ yên tâm.” Hạ Cẩm Hiên vỗ vỗ đầu Thái Gia Tuyền rồi dịu dàng rút khăn tay Burber¬ry lau nước mắt trên mặt cô.
Khăn tay của anh có hương vị đặc trưng của cỏ khiến Thái Gia Tuyền an tâm không ít, không còn như lúc trước kích động ồn ào. Bỏ qua mọi phiền muộn theo Tề Minh về nhà trọ.
Sau vài ngày, chân của Lâm Nhã Khiết vẫn tiếp tục điều trị, Tề Minh đưa cô chuyển đến phòng bệnh sang trọng, còn chuyển đến ở cùng cô, luôn túc trực bên giường bệnh. Thái Gia Tuyền ban ngày thực tập ở bệnh viện, rảnh rỗi liền chạy đến thăm cô, tối nào cũng làm thức ăn dinh dưỡng tẩm bổ cho Lâm Nhã Khiết.
Lâm Nhã Khiết vẫn như cũ chỉ nói vài câu đơn giản, thời gian còn lại cô một mình ngồi ngẩn người.
“Cậu đừng như vậy, chân của cậu sẽ không sao, mà thật sự có bị làm sao tôi sẽ bắt Tề Minh nuôi cậu cả đời, đừng suy nghĩ nữa.” Thái Gia Tuyền an ủi.
“Không sai, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!“ Tề Minh nghe vậy, có chút kích động trả lời: “Cùng lắm thì gả cho anh, em đừng khóc nữa. Anh hôm nay đã liên lạc với Đại Sứ Quán rồi, bọn họ sẽ giúp một tay tìm một khoa hồi phục chức năng tốt nhất tại Đức, cuối tuần có thể đến trung tâm hồi phục chức năng tại Berlin.”
“Cậu đã làm hết mọi việc rồi sao?” Hạ Cẩm Hiên ở bên cạnh nhất định muốn chen vào hỏi.
“Phải, lúc đầu quả thật là có chút khó khăn nhưng sau đó tôi đã cầu xin sự giúp đỡ từ Trương tiên sinh ở đại sứ quán.” Tề Minh bất đắc dĩ nói.
“Trương Tiên sinh ở đại sứ quán? Là người Trung Quốc làm việc tại đại sứ quán ở Đức sao?” Thái Gia Tuyền tò mò hỏi, biểu lộ sự sùng bái với Tề Minh.
Hạ Cẩm Hiên gật đầu: “Cậu quả là rất ngốc.”
Lâm Nhã Khiết rốt cuộc có phản ứng: “Chân của tôi còn có hy vọng sao?”
“Đương nhiên là có...,Tề Minh đã an bài tốt, đưa cậu đi bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất, nhất định có thể khá hơn. Tôi còn chưa xem qua cậu múa, cậu nhất định phải biểu diễn thật tốt cho tôi xem!“ Thái Gia Tuyền không nghe thấy Hạ Cẩm Hiên nói Tề Minh ngốc mà liều mạng động viên.
“Ừ!“ Lâm Nhã Khiết nặng nề gật đầu một cái, trong mắt không còn ảm đạm nữa mà có ánh sáng trở lại.
Tề Minh đi đến giường bệnh, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã Khiết, nói: “Bọn họ nói làm vật lý trị liệu cần một khoảng thời gian rất dài, với tình huống của em có thể cần 1-2 năm, em nhất định phải kiên trì, chỉ cần kiên trì là có thể hồi phục. Đáp ứng anh, đừng từ bỏ, được không? Anh sẽ cùng em cố gắng, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, cho dù là cả đời, anh cũng đi đến cùng với em, cho nên em nhất định đừng từ bỏ, được không?”
Ở bên cạnh Thái Gia Tuyền thật không thể tin được vào mắt mình mặc dù biết Tề Minh đã rất lâu chỉ nghĩ anh ta là một loại công tử bột ngu ngốc nhưng bây giờ bộ dạng chung tình này của anh thực khó mà tưởng được.
Lâm Nhã Khiết nhìn vào mắt anh cảm động nghẹn ngào rơi lệ nói: “Em không biết, em từ nhỏ đã sợ bị thương. Trước kia khi luyện múa, thầy dạy múa mỗi lần bắt bó chân, em đều khóc đến mấy ngày.”
“Nhưng em cũng rất kiên trì theo đuổi không phải sao?” Tề Minh dịu dàng mỉm cười mê người: “Có anh cùng em cố gắng, em còn sợ gì?”
. . . . . .
Thái Gia Tuyền há mồm định nói gì đó, đột ngột bị Hạ Cẩm Hiên bắt lấy bộ móng vuốt cún con của Thái Gia Tuyền kéo ra ngoài.
“Anh sao lại kéo em? Em còn có việc muốn nói cùng cậu ấy.” Thái Gia Tuyền vẻ mặt khó hiểu.
“Em thật là ngu ngốc, không nhìn thấy không khí mới rồi giữa bọn họ sao? Em định làm kỳ đà cản mũi thì cứ vào, anh mặc kệ.”
“. . . . . . Cái đó, em, bọn họ. . . . . .” Thái Gia Tuyền ấp úng nửa ngày, cuối cùng gục đầu nhận thua.
“Về nhà đi, đây là lúc bọn họ không cần có kỳ đà cản mũi.” Hạ Cẩm Hiên cong cong khóe miệng, câu “Kỳ đà cản mũi“ một câu mà hàm ý chỉ hai người mà một người nữa chính là Tề Minh.
“Nếu cô ấy đi làm vât lý trị liệu ở Berlin em muốn đi cùng…“ Thái Gia Tuyền nghĩ một lát nhìn Hạ Cẩm Hiên dè dặt nói.
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày hỏi: “Em đi làm gì? Có thể giúp được gì sao?”
“Vì em là nữ, sẽ dễ dàng trong mọi chuyện. Dù sao Tề Minh cũng là nam.”
“Thế nhưng Tề Minh và cô ấy có quan hệ sẽ kết hôn.”
“Nhưng Lâm Nhã Khiết chưa đồng ý. Vả lại, bọn họ cũng mới quen, tình cảm sao có thể phát triển nhanh như vậy chứ. Có thể do hấp dẫn trong thời kỳ vừa mới yêu vẫn chưa hết thôi.” Thái Gia Tuyền nghiêm túc phân tích.
“Hừ, bọn họ quen hơn một năm! Hấp dẫn trong thời kỳ vừa mới yêu gì gì đó chỉ có người có thần kinh giống em mới có thôi!“ Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, có chút bực mình.
“Ai chà, anh đừng hẹp hòi như vậy mà, em chỉ đi vài ngày, dàn xếp cho cô ấy ổn thỏa em sẽ về. Mấy ngày đó anh nhớ tự mình ăn uống đầy đủ nha. Quần áo dơ mặc xong thì vứt ra giỏ giặt, để em về sẽ giặt, như thế xem như tạm ổn mà phải không?” Thái Gia Tuyền cười lấy lòng.
“Tùy em, ngày mai nói chuyện với Tề Minh ấy, cậu ta chắc chắn sẽ rất vui.” Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ nhượng bộ: “Trước khi đi nấu vài món bỏ tủ lạnh cho anh là được!“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc