Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 20

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Này! Anh điên rồi!“ Thái Gia Tuyền đuổi theo ở phía sau kêu to, nhưng Hạ Cẩm Hiên không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục đi về phía trước.
Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ buồn bực: “Em hiện tại cũng không có tiền trả lại cho anh.”
“Cái này coi như là quà anh tặng cho em thôi.” Hạ Cẩm Hiên cũng không quay đầu lại nói.
“Bất kể như thế nào em sẽ trả, chờ em về sau vào làm ở một bệnh viện tốt, tiền lương sẽ không thấp!“ Thái Gia Tuyền đang giận lẫy.
Hạ Cẩm Hiên nhướn nhướn mày: “Tùy em, thích làm khổ như thế nào là quyền tự do của em.”
“Tiểu Tuyền Tuyền, em nhận đi, mua quần áo cho người con gái mình thích, đây là tâm nguyện mà mỗi đàn ông đều có.” Tề Minh nói xen vào. Thành công đưa tới sự xem thường của hai người. Nhưng anh ta còn không biết sống ૮ɦếƭ nói tiếp: “Tiếp theo sẽ có một tâm nguyện lớn hơn, đó chính là —— cởi nó xuống ~“
Vì vậy trong nháy mắt, Hạ Cẩm Hiên cùng Thái Gia Tuyền trở thành chung một chiến tuyến —— đập bẹp anh ta! Đầu đường Hamburg chợt xuất hiện một chàng trai bị truy đánh trên đường phố. . .
. . . . . .
Trở lại nhà trọ, Hạ Cẩm Hiên đi đến nơi phơi đồ lót của mình ở sân phơi, chuẩn bị tắm rồi đi ngủ, mặc dù giặt quần áo là một trong các công việc của Thái Gia Tuyền, nhưng đồ lót là loại nhạy cảm, nên hai tên nam sinh vẫn kiên trì tự mình giặt.
Chợt vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một cái đồ lót màu hồng phấn bị gió thổi xốc xếch. . . Bất giác nhìn chằm chằm nó ngớ ngẩn.
“Thế nào? Muốn làm tặc trộm đồ lót?” Tề Minh chẳng biết lúc nào dạo bước tới đây, cười xấu xa nhìn anh.
Một chút cũng không có bị Tề Minh hù, Hạ Cẩm Hiên sững sờ nhìn xem cái áo lót trên giá áo, sóng nước chẳng xao hỏi Tề Minh bên cạnh: “Mình cảm thấy được là C, cậu cảm thấy thế nào?” (Bonei: Ôi bùn ghê, anh Hiên đã bị dạy hư rồi!!!!!!!!!!!!!!!)
Tề Minh trầm tư một chút: “Có thể đi, chỉ là mới vừa rồi nhìn Tiểu Tuyền Tuyền thử lễ phục, rất hùng vĩ nha. . . Nói không chừng là D đấy.”
Hạ Cẩm Hiên lườm anh ta, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thanh âm của Thái Gia Tuyền từ phía sau hai người truyền đến: “Hai người đang nói chuyện gì đây?”
Hai người nhất thời như bị sét đánh, Hạ Cẩm Hiên cái khó ló cái khôn, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói xạo: “Vừa vặn, hôm nay chúng tôi xem cuộc thi, có câu lựa chọn đề. . .”
“À, YES, tôi nói chọn D, cậu ấy nói chọn C. Ha ha, hiện tại đang thảo luận đấy.” Tề Minh che lấp theo.
“Để cho em giúp hai người suy nghĩ một chút, dường như nên chọn C đấy. . .” Thái Gia Tuyền làm bộ dáng suy tư, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái, xoay người rời đi. . . Trên ban công còn dư lại hai người đang ngây người như phỗng.
“Mình nói là C thôi.” Qua thật lâu, Hạ Cẩm Hiên bỏ lại những lời này, tiêu sái rời đi, giống như chuyện đầu sỏ gây nên căn bản không phải là anh. . .
Tiệc R*ợ*u Trung Thu được tổ chức đúng ngày, Hamburg là một thành phố ven biển, là cảng khẩu quan trọng của Đức, không ít thương nhân người Hoa đều lựa chọn đặt chân ở chỗ này, thật ra vì vậy mà số lượng người Hoa ở Hamburg rất đông đúc.
Nơi tổ chức tiệc R*ợ*u cách phòng thị chính không xa là một khách sạn 8 tầng xa hoa cấp năm sao, Hạ Cẩm Hiên cùng Tề Minh tất cả đều có được thư mời, về phần thế nào có được, Thái Gia Tuyền không hỏi. Nghĩ cũng biết, hai người vốn là có bối cảnh, hay ra vào loại trường hợp thượng lưu này, hẳn không phải chuyện lạ gì. Nhưng lúc này Thái Gia Tuyền vẫn còn có chút lo sợ bất an.
Chiếc Cadillac màu đen dừng ở cửa, đứa bé giữ cửa mở cửa xe, khom người chờ ở một bên, Tề Minh dẫn đầu xuống xe, hôm nay anh ta mặc một thân lễ phục màu đen truyền thống, tỏ rõ phong thái rất là chững chạc.
“Tiểu Tuyền Tuyền, đừng thẹn thùng nữa, đi ra đi.” Tề Minh xoay người trở lại giọng điệu cợt nhã thường ngày, hướng về phía Thái Gia Tuyền trong xe đưa tay ra, hình tượng chững chạc mới vừa thành lập liền sụp đổ ầm ầm.
Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ, chỉ đành phải xuống xe, nhưng vừa đưa tay, móng cún con liền bị Hạ Cẩm Hiên từ buồng lái vòng lại đây kéo tới. Sửng sốt một chút, Thái Gia Tuyền hướng về phía Tề Minh bất đắc dĩ cười cười, bước ra cửa xe.
Hôm nay Thái Gia Tuyền dĩ nhiên mặc bộ lễ phục hoàn mỹ màu tím đậm, càng thêm kinh ngạc chính là, bình thường tóc dài rủ xuống, lúc này lại biến thành gợn thật to lãng mạn, gương mặt khéo léo đáng yêu như vậy hiển nhiên đã được chuyên viên trang điểm qua, khiến cô trở nên đáng yêu đồng thời tăng thêm phần quyến rũ.
Mà Hạ Cẩm Hiên của hôm nay, Thái Gia Tuyền chưa nhìn thấy bao giờ, lễ phục thủ công màu đen, cắt xén vừa đúng, thân hình ưu nhã mà cao ngất. Thái Gia Tuyền từ nhỏ đến lớn luôn luôn cho là đồ tây của đàn ông thế nào cũng chỉ cùng một dáng vẻ, nhưng bây giờ cái quan niệm này đã triệt để bị phá vỡ. Lúc Hạ Cẩm Hiên mặc lễ phục này vào, quả thật so với người mẫu còn kinh người hơn, bởi vì khí chất của anh, không phải người nào cũng có thể có, anh trời sanh chính là làm cho không người nào có thể sơ sót tồn tại. Ở cổ áo là cà vạt tơ tằm màu tím, không ngờ cùng lễ phục Thái Gia Tuyền thật xứng đôi.
Ba người nhàn nhã vào thang máy lên lầu tám, ở cửa phòng tiệc, Hạ Cẩm Hiên cuối cùng buông lỏng móng cún con của Thái Gia Tuyền ra, vươn cánh tay của mình hơi cong lại như một quý ông, ý bảo cô khoát tay vào khuỷu tay anh. Nhưng là. . . . . . Nhưng là ở bên kia Thái Gia Tuyền, Tề Minh cũng không chịu yếu thế theo sát làm ra động tác giống nhau.
Hạ Cẩm Hiên uy hiếp nhìn chằm chằm Tề Minh, Tề Minh lẽ thẳng khí hùng, lấy chỉ có ba người bọn họ mới nghe thấy âm lượng nói: “Mình mặc kệ, Tiểu Tuyền Tuyền đáp ứng mình trước ~“
“Cậu có nhiều bạn gái, sao không tùy tiện mang theo một người đi!“ Hạ Cẩm Hiên kháng nghị cậu ta cưỡng từ đoạt lý(*).
(*)Cưỡng từ đoạt lý: như già mồm át lẽ phải.
Nhưng Thái Gia Tuyền đưa ra đôi tay, mỗi tay khoác ở một bên, mặt ngây thơ mĩm cười nói: “Như vậy là có thể rồi.”
Ba người, bất luận đặt ở nơi nào, đều là nhân vật làm người khác chú ý, như lúc này, phút chốc cái cửa lớn phòng tiệc kia mở ra, mọi người lại nhìn thấy một mỹ nữ, đồng thời kéo theo hai đẹp trai siêu cấp, ba người ưu nhã đi vào phòng tiệc, này là một kỳ cảnh cơ hồ hấp dẫn sự chú ý của cả phòng. Phóng viên vẫn canh giữ ở cửa, vốn cũng sẽ không bỏ qua cho người nào đến dự tiệc, nhưng lúc này, lại một dạng như lên máu kích thích, đột nhiên hưng phấn cuồng nhấn play.
Thái Gia Tuyền bị đèn flash chớp nhanh có chút không biết làm sao, Hạ Cẩm Hiên săn sóc nghiêng người ngăn trở đám phóng viên, lôi kéo Thái Gia Tuyền đi tới một góc ít người. Thái Gia Tuyền liền buông lỏng tay Tề Minh ra, mà mấy đàn ông trung niên thấy Tề Minh bị rớt lại, nhiệt tình tiến lên tiếp đón.
“Hô, thật là dọa người.” Thái Gia Tuyền hít sâu một hơi, mới phát hiện ra Tề Minh bị rớt lại, vội quay đầu lại nhìn quanh.
“Này, không nhìn ra, Tề Minh không chỉ riêng được các người đẹp hoan nghênh, liền đàn ông trung niên cũng thích anh ấy.” Thái Gia Tuyền không hiểu nói.
“Em không phải là không biết chứ? Ba của cậu ấy là Tề Chính Nam, những người đó đương nhiên là muốn nhân cơ hội nịnh bợ rồi.”
“Tề Chính Nam. . . Là ai?” Thái Gia Tuyền mê mang.
“. . . . . .” Hạ Cẩm Hiên im lặng: “Bộ trưởng Thương vụ, ông của cậu ấy cũng là mang xx chức lớn, tóm lại nhiều thế hệ nhà của cậu ấy đều làm quan chức, hơn nữa chức vị đều không thấp.”
“Hả? Hoàng thân quốc thích?” Thái Gia Tuyền trợn to hai mắt.
“Xem như thế đi.” Hạ Cẩm Hiên liếc cô một cái.
“. . . . . . Một người so với một người còn có bối cảnh hơn.” Thái Gia Tuyền trầm ngâm một hồi, lại nói: “Em làm sao lại gặp phải hai người các anh?”
Hạ Cẩm Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, cái gì gọi là “gặp phải“ (*) rồi hả ? Chẳng lẽ còn coi bọn họ như bọc quần áo hay sao? “Em nói bậy nữa, tháng này 300 Euro cũng không có.”
(*)Than thương: có nghĩa là bày ra, mở ra và gặp phải (thường chỉ việc không vừa ý) nên làm cho anh Hiên thấy mình như bọc quần áo.
“Ha, ý tứ nói anh cái này khá tốt? Các anh có bối cảnh này rồi, cư nhiên keo kiệt chỉ cho em 300 Euro.” Thái Gia Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt giả bộ tức giận, ánh mắt mang theo cười lại khó có thể che giấu.
“Vậy em muốn bao nhiêu?” Hạ Cẩm Hiên bị chọc vui.
“Tối thiểu là thêm số không.”
“Ừ, nhưng là phí tiêu vặt mỗi tháng của anh cũng mới số kia. Ba anh quản lý rất nghiêm.” Hạ Cẩm Hiên ngược lại rất là thẳng thắn.
“Cái gì? Anh mỗi tháng lại có nhiều tiền tiêu vặt như vậy!“ Thái Gia Tuyền lấy làm kinh hãi, cô chỉ là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới người ta một tháng lại đủ cho mình ăn cả một năm.
“Làm ơn, tại sao có thể gọi tiền tiêu vặt, anh còn muốn nuôi chó nha.” Hạ Cẩm Hiên lại biến đổi pháp xx.
Thái Gia Tuyền trợn mắt há mồm, dường như anh thật đúng là nuôi nhiều một người, cái gọi là bắt người tay ngắn, há miệng mắc quai, cô nước mắt lưng tròng đè xuống trái tim uất ức, xoay người cầm lên cái đĩa bên cạnh, bắt đầu ăn, đặc biệt ăn thật nhiều, không để ý đến anh nữa.
Qua một vài phút, Hạ Cẩm Hiên cư nhiên cũng bị mọi người dây dưa không có thời gian chú ý đến cô. Thái Gia Tuyền chán đến ૮ɦếƭ, đem tất cả bàn ăn trong phòng tiệc dạo qua một lượt. Còn tiện tay cầm lấy nước chanh, sữa tươi, cà phê, R*ợ*u đỏ, món nào cũng nếm qua một lần, vẫn không quên cầm một phần nhỏ bánh Trung Thu ăn say sưa ngon lành. Cuối cùng bộ lễ phục cũng không chống đỡ được, vốn là vô cùng vừa người nên bây giờ vùng bụng có một chút thít chặt rồi.
Bụng no, cộng thêm buồn bực gay gắt, Thái Gia Tuyền liền muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, không phải bình thường trong phim truyền hình đều có cảnh như vậy sao: người diễn viên tham gia bữa tiệc, rất là nhàm chán, không khí cũng càng ngày càng buồn bực, vì vậy đi ra ngoài hóng mát. Thái Gia Tuyền hiện tại cũng chính là tính toán như vậy.
Phòng tiệc có một cái ban công hình vòng cung rất to, thông qua nơi này, có thể thấy cảnh đêm phồn hoa của thành phố, vô cùng hùng vĩ. Thái Gia Tuyền dựa vào lan can trông về phía xa, gió nhẹ thổi qua, quả thật thanh tỉnh không ít. Nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy lan can bên kia, ở đây cũng có một người nhìn cảnh đêm, chính lúc này xoay người đi trở về phòng bữa tiệc. Chuyện này không thể bình thường hơn, không bình thường chính là, bóng lưng của người này —— rất giống Lâm Phong, Thái Gia Tuyền cơ hồ muốn kêu thành tiếng.
Lúc này đang muốn bắt đầu khiêu vũ, Hạ Cẩm Hiên thật dễ dàng thoát thân, đang tìm kiếm Thái Gia Tuyền khắp nơi, “Quỷ nha đầu, lại chạy loạn.” Trong lòng lẩm bẩm, hướng ban công đi tới.
Nhưng vừa đẩy cửa, lại ***ng ngay mặt Thái Gia Tuyền đang vội vội vàng vàng, “Ha ha, em gần đây thế nào lại thích ôm ấp yêu thương như vậy à?” Hạ Cẩm Hiên trêu ghẹo nói, ánh đèn trên ban công không quá sáng, lại mơ hồ thấy vẻ mặt lo lắng của cô, không khỏi ngẩn người: “Em làm sao vậy?”
“Là Lâm Phong, em thấy được anh ấy, là Lâm Phong.” Thái Gia Tuyền mang theo tiếng khóc nức nở, liều mạng đẩy Hạ Cẩm Hiên ra, lại tiếp tục đẩy cửa ban công ra, vội vã đuổi theo về phía phòng tiệc.
Hạ Cẩm Hiên bị đẩy ra trở nên ngây dại, vốn là đang nhiệt tình mong đợi cùng Thái Gia Tuyền khiêu vũ trong nháy mắt bị dập tắt từ đầu đến chân. Trong lòng như bị thứ gì lăng trì, co rút từng phát từng phát đau đớn, hô hấp trở nên khó khăn, một loại được đặt tên là “Sợ hãi“ gì đó trong nháy mắt chiếm lĩnh tim của anh. Anh đã sớm có chuẩn bị, Lâm Phong tùy thời có thể xuất hiện, nhưng khi chuyện thật phát triển đến bước này, cả người anh khẽ run, đầu óc trống rỗng.
“Ha ha, mình đã đánh giá bản thân rất cao rồi.” Lấy lại bình tĩnh, thở dài một tiếng. Men theo hướng Thái Gia Tuyền rời đi đi tới.
Nhưng lúc này đã bắt đầu khiêu vũ, ánh đèn bên trong phòng tiệc đã tắt, chỉ còn lại một vòng đèn chung quanh trên tường còn khẽ phát ra ánh sáng. Phòng tiệc to như vậy đã biến thành sàn nhảy, mọi người dưới ánh đèn ne-on thật cao hứng phiên phiên khiêu vũ, làm sao còn tìm thấy được bóng dáng của Thái Gia Tuyền.
Hạ Cẩm Hiên chán chường tựa vào vách tường, thất hồn lạc phách nhìn chăm chú vào sàn nhảy, đột nhiên một cái tay vỗ vào trên vai của anh: “Hiên, thế nào? Làm sao cậu lại một mình ở chỗ này, Tiểu Tuyền Tuyền đâu? Đừng nói với mình cậu đem cô ấy vứt bỏ nha.” Tới chính là Tề Minh.
Hạ Cẩm Hiên không có ngẩng đầu, vẫn ngơ ngác chăm chú nhìn vào sàn nhảy: “Cô ấy nói. . . Cô ấy nhìn thấy Lâm Phong rồi.”
“Cái gì? Cô ấy hiện tại đi đâu?” Tề Minh lấy làm kinh hãi.
Hạ Cẩm Hiên lắc đầu: “Mình không biết.”
“Không biết? Cậu bị ngu à? Thế nào không đi theo cô ấy?” Tề Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói cũng biến thành hết sức kích động: “Không được, phải lập tức tìm cô ấy trở về, trên người cô ấy một phân tiền cũng không mang, trễ như thế chạy đi rất nguy hiểm!“
Hạ Cẩm Hiên như bị một gáo nước xối thẳng lên đầu. Đúng vậy, đã trễ thế này, cô lại mặc lễ phục mỏng manh, còn trong người không có đồng nào, nếu thật sự chạy ra khỏi khách sạn, hẳn sẽ gặp nguy hiểm! Không đợi Tề Minh nói xong, Hạ Cẩm Hiên bước một bước dài xông về cửa chính phòng tiệc.
Tề Minh theo sát phía sau, hai người một đường vội vàng xuống lầu một của khách sạn, đang muốn ra cửa, đã nhìn thấy Thái Gia Tuyền một người ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, hai vai khẽ co rúm, hẳn là đang khóc.
Hạ Cẩm Hiên vội đi tới, ngồi ở bên người cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm chầm cô, để cho cô tựa vào trên vai mình: “Thế nào? Em. . . Đuổi theo anh ta sao?”
Thái Gia Tuyền gật đầu: “Người đó không phải Lâm Phong, em nhận lầm người, nhưng bóng lưng người đó rất giống, quả thật giống nhau như đúc.” Nói xong, cư nhiên khóc càng thêm lớn hơn.
Hạ Cẩm Hiên trầm mặc, không nói gì thêm, chỉ là ôm Thái Gia Tuyền, tay vỗ nhẹ lên lưng, muốn trấn an cô.
“Đưa chìa khóa cho mình, mình đi lấy xe tới đây.” Tề Minh nói xong, nhận lấy chìa khóa từ trong tay Hạ Cẩm Hiên, đi đến bãi đậu xe.
Hạ Cẩm Hiên vẫn không có nói chuyện, hai người cứ như vậy rúc vào nhau, nghĩ tới tâm sự của chính mình.
Giờ phút này Hạ Cẩm Hiên cực kỳ ảo não, mới vừa rồi không nên để Thái Gia Tuyền ở một mình. Ở ngày lễ đoàn viên này, một mình suy nghĩ lung tung mới có thể nhớ tới Lâm Phong, mới có thể nhận lầm người. Mình gần một năm qua, đang cố gắng mọi lúc muốn tiêu trừ dấu vết Lâm Phong ở trong đầu cô, cũng quả thật làm được một chút, ít nhất Thái Gia Tuyền đã thật lâu không có chạm qua cái hộp âm nhạc Thủy Tinh Cầu đó nữa rồi, cũng rất lâu không có nhắc lại chuyện tìm Lâm Phong, cùng mình chung ***ng cũng càng ngày càng thân mật. Nhưng là, cứ như vậy đột nhiên thất bại trong gang tấc rồi sao?
Ba năm, theo như cô nói, Lâm Phong đã bỏ cô đi ba năm, tại sao lâu như vậy cũng không thể làm cho cô quên anh ta đây? Tại sao cô chấp nhất với đoạn tình cảm này như thế? Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra cái gì? Chỉ vì đó là mối tình đầu của Thái Gia Tuyền sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Tề Minh đã lái xe đến cửa, Hạ Cẩm Hiên phục hồi tinh thần, đứng dậy *** khoác lễ phục của mình khoác lên trên người Thái Gia Tuyền, đỡ cô lên xe, ba người đều trầm mặc một đường trở lại nhà trọ.
“Đi ngủ sớm một chút đi, muốn dùng bồn tắm trong phòng của anh không? Tắm một cái có thể thoải mái một chút.” Hạ Cẩm Hiên dịu dàng hỏi.
“Tốt nhưng đáng tiếc nha, nghe nói khách sạn kia có phòng tắm hơi, bên trong phòng còn có hồ bơi . . .” Thái Gia Tuyền ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Cẩm Hiên, nhỏ giọng nói lầm bầm. (Bonei♥: hehehe. . . :yeah: chị Tuyền giống ta ghê dù thế nào đi nữa cũng ko quên quyền lợi của mình :food:, khách sạn 5* đó hỏi seo mà ko tiếc nuồi :chair: )
Hai nam sinh vốn là đang thận trọng nhất thời đầu đầy hắc tuyến, cô không phải thần kinh có chút cứng chứ, mới vừa rồi còn khóc như hoa lê đẫm mưa(*), cư nhiên bây giờ vì không hưởng thụ được phục vụ của khách sạn năm sao mà hối tiếc không thôi?
(*) Lê hoa đái vũ: trong tình cảnh được hiểu là khóc như mưa. Bình thường thì câu này thường được diễn tả về một người đẹp.
“Về sau sẽ có cơ hội, nghe lời, đi tắm rồi ngủ sớm một chút.” Trong lòng Hạ Cẩm Hiên thở phào nhẹ nhõm, kéo Thái Gia Tuyền từ trên ghế salon lên, ý bảo cô đi tắm ở phòng tắm trong phòng mình.
Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn trở về phòng mình lấy quần áo, chuẩn bị tắm một cái cho thật sảng khoái. Cô gần đây thường sẽ mượn dùng bồn tắm trong phòng của Hạ Cẩm Hiên tắm, vì nó làm cho cô thấy rất thoải mái. Trong lúc lơ đãng thấy hộp âm nhạc Thủy Tinh Cầu trên đầu giường, Thái Gia Tuyền ngẩn người, sau đó đi tới, đem nó để vào trong ngăn kéo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc