Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 19

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thoáng cái mà đã mấy ngày, Thái Gia Tuyền không hề cho Hạ Cẩm Hiên cơ hội thân mật như trước, luôn đứng thật xa, bây giờ trong lòng cô, Hạ Cẩm Hiên so với Tề Minh còn nguy hiển hơn nhiều. Mặc dù cô cũng có chút thích Hạ Cẩm Hiên, nhưng cô vẫn chưa tháo bỏ được khúc mắc cũ, nên rất khó thừa nhận tình cảm đối với anh.
Mà ở bên này Hạ Cẩm Hiên, mỗi ngày đều vào phòng khóa trái cửa đi ngủ thật sớm. Thái Gia Tuyền cứ nghĩ là anh bận học chỉ có Tề Minh luôn nhìn anh cười xấu xa vì hiểu nguyên do.
Đàn ông hầu như đều như vậy, mặt ngoài dù luôn đạo mạo đàng hoàng, thế nhưng sau lưng luôn luôn tìm tòi học hỏi những thứ như thế, dĩ nhiên học hỏi này cùng học tập kiến thức khác nhau rất xa, giống như người xưa hay nói Xuân Cung Đồ, người hiện đại thì đơn giản gọi là ***. Chẳng qua cách học hỏi cũng có nhiều cách khác nhau, học giống như Hạ Cẩm Hiên chẳng qua chỉ là lý thuyết, còn thứ Tề Minh học lại là thực tế.
Lúc này trước máy vi tính, Hạ Cẩm Hiên mặt ửng hồng tim đập mạnh xem clip, nam nữ trong đoạn phim diễn đủ mọi tư thế, khí thế ngất trời làm chuyện mà chỉ có người lớn mới hiểu được (he…he…nói thế cho dễ hiểu ai không hiểu ta không chịu trách nhiệm…dù là chuyện thuộc về bản năng thế nhưng cứ viết thế ai hiểu sao thì hiểu…) “liên tục rê rỉ“ thì ra hiện nay chuộng loại này, chợt cảm thấy mình quả thật quá lạc hậu.
Nhẹ nhấp chuột kết thúc video, đột nhiên phát hiện một chương trình đang mở. . . . . .
Thái Gia Tuyền đã bắt đầu thực tập ở bệnh viện, ở khoa ngoại được giáo sư cho kiến tập (một loại xem trực tiếp trong phòng mổ) mổ tim nên thực sự rất vui (đương nhiên vui vì nhiều khi đi khoa ngoại cả khóa cũng không có lấy 1 ca mổ tim). Mà kỳ thực tập ở bệnh viện, dĩ nhiên là cần trực đêm. Lịch trực của cô là mỗi tuần 2 ngày coi như nhẹ nhõm. Thái Gia Tuyền bình thường trực luôn ở lại trong bệnh viện, cho nên hai ông tướng ở nhà như được thả lỏng vì dù sao có phái nữ ở chung nhà cũng có chút bất tiện trong một số việc. Giống như việc mặc quần xà lỏn áo ba lỗ chạy lăng quăng, hoặc nằm sõng xoài ra ghế xem tivi hoặc cùng nhau bàn luận về chủ đề hót (hót này có cả hai nghĩa…nghĩ sao tùy cứ tưởng tượng). . . . . .
Mà trời ơi! Hạ Cẩm Hiên cùng Tề Minh không chút rụt rè đem máy vi tình đến phòng khách chăm chú vùi đầu tại sofa, chơi một trò chơi (hai anh này thiệt là hết biết…nhưng mà dễ thương ta thích…he …he..) —— thực hành (một loại trò chơi mô phỏng, hiệu quả vô cùng giống như thật. Không biết hôn có thể từ đó học hỏi ~~).
“Cậu phải để cho cô ấy cảm thấy mình là người được dẫn dắt.” Tề Minh lấy giọng của người hướng dẫn nói lên kinh nghiệm của mình.
. . . . . . Trong chốc lát, “A, thành công, sau đó thì sao?” Hạ Cẩm Hiên không hiểu tiếng Nhật, nhiều lắm chỉ có thể xem mấy hán tự lẻ tẻ mà đoán.
“Đẩy ngã, *** áo!“ Tề Minh có chút rối rắm, bởi vì Hạ Cẩm Hiên có vẻ nắm bắt còn nhanh hơn mình lúc trước rất nhiều, phải nói lúc anh chơi trò này muốn đến thời điểm hiện tại thì luôn thất bại vài lần không hề thuận lợi như Hạ Cẩm Hiên.
Trong máy là hình nhân bị lột sạch quần áo: “Tiếp sau đó thì sao?” Hạ Cẩm Hiên có chút đỏ mặt.
“Sờ, tìm vị trí mẫn cảm mà sờ.” Tề Minh liếc mắt.
# … # trong khi trò chơi một nam một nữ cùng ***, Tề Minh bắt đầu chỉ bảo cho Hạ Cẩm Hiên: “Thế là kết thúc, cậu học xong thì về kéo Tiểu Tuyền cùng nhau làm thử.”
“Tôi sẽ không bỉ ổi như vậy mà bá đạo ép buộc đâu, tôi muốn đợi cô ấy tự nguyện.” Hạ Cẩm Hiên tà tà mỉm cười, giống như Thái Gia Tuyền sớm đã thuộc sở hữu của anh.
Hai kẻ đang say sưa vào trò chơi kia không hề phát hiện ra phía sau sofa, Thái Gia Tuyền đang cứng người há hốc miệng khi nhìn thấy màn hình máy vi tính, khuôn mặt đỏ cả lên, rồi lại nghe bọn họ nhắc đến mình, nhất thời thật muốn tìm một cái lỗ để chui ngay xuống. Thái Gia Tuyền thật sự cảm thấy hối hận, sau khi vào nhà cô thấy bọn họ chăm chú vào gì đó trên sofa, định lặng lẽ bước đến phía sau hù dọa bọn họ một phen thế nhưng…..thế nhưng hiện giờ tự nhiên lại đẩy mình vào tình huống dở khoc dở cười.
Trong căn phòng trống này thứ dư thừa nhất chính là bản thân cô, hai người không thể nào vĩnh viễn vô tri vô giác, Tề Minh đứng dậy muốn đi tìm bia trong tủ lạnh, đứng lên xoay người, ngẩn người, rồi lập tức thấy buồn cười trở lại ngồi xuống.
“Cậu có bệnh à?” Hạ Cẩm Hiên liếc anh ta một cái.
Tề Minh giọng nói bình tĩnh: “Cậu quay đầu trước đi.”
Hạ Cẩm Hiên nghe lời làm theo, nhất thời cả kinh tay run lên, thiếu chút nữa đem computer quăng trên mặt đất. Thái Gia Tuyền lúng túng xoay người chạy về phòng của mình, Hạ Cẩm Hiên đem computer nhét vào trong tay Tề Minh, vọt người từ trên ghế sofa nhảy xuống, chợt lách người đã ngăn ở trước mặt Thái Gia Tuyền.
“Em. . . Hôm nay không phải trực sao?” Hạ Cẩm Hiên lúng túng hỏi.
“Một bạn học ngày mai có chuyện, cùng em đổi ca.” Thái Gia Tuyền trả lời.
“Mới vừa rồi. . . Cái đó. . . Em đừng để trong lòng.” Hạ Cẩm Hiên không biết làm sao, vô cùng muốn ôm cô, nhưng lại sợ lúc này cô nhạy cảm, mình sẽ bị ghét.
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn anh, nói: “Không có gì, rất bình thường, ha ha, nếu là có nam sinh nào đó chưa có xem qua những thứ này mới kỳ quái đấy.”
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Đúng nha, vẫn là Tiểu Tuyền Tuyền khéo hiểu lòng người nha ~ vạn tuế!“ Tề Minh ở một bên cợt nhã la hét.
Nhưng vẻ mặt Hạ Cẩm Hiên lại càng thêm lúng túng, trời ơi đất ơi, thì ra là trước kia anh không phải là đàn ông bình thường! (Bonei: anh Hiên, anh đừng quan tâm đến điều đó, vì nhờ đó mà ta hận ko thể giành lấy anh của chị Tuyền đầy :iou: )
“Ách, tối nay đi ra ngoài ăn cơm đi, anh mời.” Hạ Cẩm Hiên hết sức muốn thoát khỏi loại cục diện lúng túng đè nén này.
Đề nghị này thành công lấy được tán thành nhất trí, dù sao ra bên ngoài đi một chút nhìn một chút, xem đồ vật linh tinh, rất nhiều chuyện cũng liền trôi qua.
Ba người đi bộ đến nhà hàng trên phố gần đó, đi ngang qua cái hội sở chính là nơi lần đầu gặp An Đức Liệt (Andrea) thì Thái Gia Tuyền lẩm bẩm nói: “Cũng qua hơn mấy tháng rồi, tại sao An Đức Liệt (Andrea) một chút tin tức cũng không có đây?” Không biết vì sao, cô so với trước kia lại khẩn cấp hơn bao giờ hết muốn tìm được Lâm Phong.
Tề Minh lặng lẽ liếc qua Hạ Cẩm Hiên, thấy người sau cũng không phản ứng gì quá lớn, cũng liền biết điều không nói gì.
. . . . . .
“Sắp đến tết Trung Thu rồi, cuối tuần sẽ tổ chức một buổi tiệc của người Hoa. Tiểu Tuyền Tuyền, có hứng thú làm bạn gái của anh không?” Ba người đang thưởng thức thức ăn ngon, Tề Minh đột nhiên nói.
“Cũng đến tết Trung thu rồi hả ? Mình thiếu chút nữa quên mất.” Hạ Cẩm Hiên lắc đầu cười khổ nói: “Ở nước Đức ngây người nhiều năm như vậy, cũng nhanh quên sạch những ngày lễ này.”
“Đúng vậy, Tề Minh không nói em cũng quên đấy.” Thái Gia Tuyền cũng lấy làm kinh hãi: “Xem ra phải về nhà tra lịch âm một chút, đem các ngày lễ cũng đánh dấu lại ở trên lịch ngày. Chỉ là Tề Minh, anh thật đúng là lợi hại, loại tin tức sống phóng túng này so với chúng ta tốt hơn.”
Tề Minh ngượng ngùng nói: “Tiểu Tuyền Tuyền, chớ đổi chủ đề, vẫn chưa trả lời vấn đề của anh đâu, muốn đi hay không hả?”
“Đi, đương nhiên là muốn đi, chỉ là không phải bạn gái của cậu, mà là của mình!“ Hạ Cẩm Hiên lười biếng nói, tuyệt không nể tình.
“Này, làm gì lại quyết định giúp em?” Thái Gia Tuyền cao giọng kháng nghị, hiển thị rõ uy phong cọp mẹ, các nhà hàng ở Đức đã quen với việc yên tĩnh, liền đưa tới một mảnh chú ý, vì vậy cô lúng túng cúi đầu.
“Nỗi nhớ nhà vào những mùa lễ càng tăng thêm gấp bội, thời điểm này chính là mùa Trung Thu, đã định quên đi, nhưng giờ đây em đã nhớ, vậy hẳn nên cùng mọi người vui vẻ qua mùa lễ hội này, bằng không, một mình em cứ đứng sụt sùi ở trong nhà khóc nhè, sẽ làm người khác càng thêm lo lắng đấy.” Hạ Cẩm Hiên nói đạo lý xong, lại làm cho Thái Gia Tuyền cảm động một hồi.
“Ừ, em muốn đi.” Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Ai, vậy làm bạn gái tôi thế nào?” Tề Minh ủ rũ cúi đầu.
“Em muốn đi, em có thể làm bạn gái của anh.” Thái Gia Tuyền xấu xa liếc Hạ Cẩm Hiên một cái, nói: “Em mới không cần làm bạn gái của anh ta đấy.”
Hạ Cẩm Hiên nheo mắt lại, nhìn Thái Gia Tuyền uy hiếp, Thái Gia Tuyền không chút cử động, vùi đầu ăn cơm.
Lúc ăn xong bữa tối từ nhà hàng bước ra ngoài, trời đã tối rồi, đèn mới lên rực rỡ, Hạ Cẩm Hiên trầm ngâm một hồi, nắm lên “móng Cún Con“ của Thái Gia Tuyền đi về phía trước. Cũng không phải phương hướng về nhà, là khu náo nhiệt ở hướng ngược lại.
“Này, anh lại muốn làm gì? Thật coi em là chó của anh à? Muốn dắt đi hướng nào?” Thái Gia Tuyền kháng nghị nói.
“Đi mua lễ phục.” Hạ Cẩm Hiên lời ít mà ý nhiều.
“Cùng đi cùng đi.” Tề Minh có vẻ hết sức H**g phấn: “Tiểu Tuyền Tuyền mặc lễ phục nhất định rất đẹp mắt.”
. . . . . .
Hạ Cẩm Hiên mang theo Thái Gia Tuyền đi vào một cửa hàng thời trang, cửa hàng to thế nhưng chỉ có một hàng y phục treo trong một cái tủ kiếng to, có thể thấy rõ từng cái một, cửa hàng càng thêm có vẻ trống trải. Mà gần khu vực cửa sổ thì bố trí giống nơi nghỉ ngơi là phòng cà phê có thể đọc sách và tạp chí.
“Nơi này vừa nhìn liền biết không phải nơi em nên tới.” Thái Gia Tuyền nhỏ giọng lầu bầu.
Nữ nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Hạ Cẩm Hiên hỏi: “Có lễ phục thích hợp với cô ấy không? Cần dùng vào tuần sau.”
“Gấp như vậy, đặt làm sẽ không kịp, chỉ có thể chọn trang phục may sẵn ở bên trong.” Nữ nhân viên phục vụ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thái Gia Tuyền một chút, sau đó lấy vài món lễ phục trên giá áo giới thiệu: “Có thể xem thử mấy bộ này. Bộ này là David mới thiết kế, tên gọi Miss, màu sắc tương đối sâu sắc, mặc vào sẽ rất hấp dẫn, thích hợp cho những buổi tiệc quan trọng; còn có cái này, trắng thuần khiết, tên liền kêu là white, là tác phẩm đòi hỏi phải có kỹ thuật tốt, mới vừa được trao giải thưởng ở tuần lễ thời trang Paris, cùng vị tiểu thư này khí chất tương đối thích hợp. . . . . . Những bộ này đều là trang phục thiết kế hạn chế trên toàn thế giới.”
Thái Gia Tuyền nghe được như rơi vào trong sương mù, cả người không được tự nhiên, hận không thể kéo hai người kia nhanh rời đi.
“Thử xem mấy bộ này một chút thôi. Chúng ta uống cà phê đi.” Hạ Cẩm Hiên thoải mái nhàn nhã chọn vài món, đưa cho Thái Gia Tuyền, sau đó ý bảo Tề Minh đi khu nghỉ ngơi uống cà phê.
Thái Gia Tuyền chọn món đó là lễ phục thanh thuần đặt tên là “White“, vào phòng thử quần áo, sau khi tiến vào chuyện thứ nhất chính là lật bảng giá, tiếc nuối chính là, cư nhiên không có! Chỉ có giới thiệu nhãn hiệu thiết kế trang phục: “Bọn họ là đang làm nghệ thuật hay là đang bán quần áo đây.” Trong lòng oán trách một câu, bất đắc dĩ mặc vào người.
Cửa hàng rất chu đáo thiết kế phòng thử đồ ngay cạnh khu nghỉ ngơi, Hạ Cẩm Hiên cùng Tề Minh có thể ở một bên uống cà phê, vừa thưởng thức Thái Gia Tuyền thử quần áo. Nghĩ đến loại bố trí này chính là vì tiếp đãi những người đàn ông đáng thương đi cùng.
“Tiểu Tuyền Tuyền bình thường luôn mặc quần áo rộng rãi, đến mùa hè thì đều mặc cái áo khoác thật to, lần này rốt cuộc có thể thưởng thức một chút.” Tề Minh rất là mong đợi.
“Vóc người của cô ấy đẹp lắm.” Hạ Cẩm Hiên khẳng định nói.
“Làm sao cậu biết?”
“Bởi vì mình đã ôm qua.” Hạ Cẩm Hiên cười đắc ý, tựa hồ vẫn còn nhớ cái gì.
“Oa, vậy mình càng nên xem thêm một chút.” Tề Minh có chút không thể chờ đợi.
Cửa phòng thử quần áo mở ra, Thái Gia Tuyền rất không tự nhiên đi ra ngoài, nhìn về phía cái gương lớn trước mặt. Trong lúc nhất thời ba người đều ngây dại. Mặt trái xoan thanh thuần xinh đẹp, tóc dài đen nhánh rủ xuống, hợp với váy ngắn công chúa trắng như tuyết, tơ lụa ở mép váy vừa đúng tôn lên đường cong đôi chân thon dài, eo thon thân tựa như được tạo ra với chi tiết ôm sát hoàn hoàn mỹ mỹ của chiếc váy. Lúc này Thái Gia Tuyền như một người đẹp bước ra từ trong tranh.
Nữ nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng nhìn ngây người, gương mặt kinh ngạc: “Trời ạ, quá phù hợp, giống như là được thiết kế riêng cho cô vậy.”
“Tôi trước kia cảm thấy em như một đứa nhóc chưa lớn, bây giờ nhìn lại. . . Tôi sai lầm rồi. . .” Tề Minh ngơ ngác nói.
“Đổi món này.” Hạ Cẩm Hiên bước nhanh đi tới trước giá áo, cầm lên một cái lễ phục dài màu tím đậm, đưa cho Thái Gia Tuyền. Sau đó quay đầu lại nói với nữ nhân viên phục vụ: “Gói lại bộ cô ấy đang mặc.”
“Hả?” Thái Gia Tuyền rất là không hiểu, nếu quyết định mua cái váy trên người này, tại sao còn phải thử một kiện khác?
“Ngoan, đi thử một chút.” Hạ Cẩm Hiên nhẹ giọng dụ dỗ cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Gia Tuyền liền đỏ, anh cư nhiên nói chuyện thân mật như thế với mình. Không biết làm sao nhận lấy lễ phục, vội vã chui vào phòng thử quần áo.
Sau khi tiến vào mới kịp nhìn kỹ bộ lễ phục trong tay, đây là món lễ phục váy dài màu tím đậm có dây đeo màu đen, thêu các mẫu hoa với một mức độ sâu sắc hơn về màu tím, khiêm tốn nhấn một điểm chút sáng. Váy dài mới vừa đến trên đầu gối, mép váy hiện lên hoa nhỏ tầng tầng lớp lớp bất quy tắc, cùng bản dây đeo hoa. Làn váy không quá xòe rộng ngược lại có thể tôn lên dáng người của người mặc nó.
Phút chốc khi Thái Gia Tuyền mặc vào cái lễ phục này đi ra phòng thử quần áo kia, tất cả mọi người trong tiệm đều kinh diễm. Liền người đi đường thỉnh thoảng đi ngang qua bên cửa sổ, cũng không nhịn được mà nhìn thêm nhiều lần, có người thậm chí trực tiếp dừng bước lại, thưởng thức.
Thái Gia Tuyền không thể không bội phục ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên, bộ y phục này quả thật tôn lên vóc người cô đến cực hạn, thiết kế cái bản dây đeo rất khéo léo làm cho bả vai cô hơi có vẻ nhỏ gầy tôn lên đường cong cơ thể, làn váy ngắn không thể nghi ngờ đem hai chân thon dài lộ ra, đường vòng cung cắt xén hơi lộ ra xx che giấu hoàn mỹ, không quan hệ xx, thuần túy mỹ cảm. Khiêm tốn cao nhã, làm nổi bật làn da của Thái Gia Tuyền lên đặc biệt trắng nõn. Cả người phủ một tầng không khí mỏng tăng thêm không ít ý vị.
Tề Minh cùng Hạ Cẩm Hiên rất là kinh ngạc, không nghĩ tới Thái Gia Tuyền bình thường tuỳ tiện mặc quần áo học sinh, cư nhiên đổi qua lễ phục lại có thể trở nên hấp dẫn như vậy.
“Cái này cũng lấy, gói hai bộ đã chọn lại.” Hạ Cẩm Hiên nói như đinh chém sắt.
Thái Gia Tuyền trở về phòng thử quần áo thay bộ lễ phục ra, mặc lại quần áo của mình. Đẩy cửa ra ngoài, lại phát hiện hai tên nam sinh rất không có hình tượng giành nhau trả tiền.
“Cô ấy đáp ứng làm bạn gái mình, lễ phục dĩ nhiên nên là mình mua chứ.” Tề Minh nói một câu làm Hạ Cẩm Hiên bị nghẹn đến mặt cũng mau xanh biếc.
“Nhưng lễ phục là mình chọn trúng.” Hạ Cẩm Hiên không chịu yếu thế, cố gắng tranh cãi.
“Cái đó, có thể hay không nói cho em biết bao nhiêu tiền? Em có thể tự trả tiền.” Thái Gia Tuyền thật vất vả tìm được khoảng trống, chen vào một câu.
“Một cái ba ngàn Euro, một cái năm ngàn Euro.” Tề Minh cười cười, nói với Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, níu lại Tề Minh: “Hai người điên rồi, mắc như vậy, chỉ mặc một lần mà thôi. Mau nói cho Hạ Cẩm Hiên em không cần, em tuyệt không thích!“
Nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện Hạ Cẩm Hiên đã trả tiền xong, giơ lên túi lễ phục, dắt lấy móng cún con (tay của Thái Gia Tuyền), đi ra khỏi tiệm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc