Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 17

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Thái Gia Tuyền làm bộ lau sàn nhà ở cạnh cửa sân phơi, rốt cuộc đợi đến bọn họ nói xong đi ra, lại nhìn thấy sắc mặt của Hạ Cẩm Hiên cư nhiên so Tề Minh còn khó nhìn hơn, chẳng lẽ là hai người mới vừa rồi trao đổi rất không vui vẻ? Cũng đúng, bạn gái của mình cư nhiên thích người anh em tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đổi lại với ai cũng khó có thể tiếp nhận. Ở trong lòng Thái Gia Tuyền không khỏi bất bình vì Tề Minh, hơn nữa nhìn Hạ Cẩm Hiên hung hăng khinh bỉ một phen.
“Tiểu Tuyền Tuyền, ngẩn người cái gì đấy?” Cư nhiên trong nháy mắt mặt Tề Minh đổi thành nụ cười sáng lạn, đang nhìn Thái Gia Tuyền lấy ánh mắt hỏi thăm.
Người này cũng không có bệnh thần kinh chứ? Thái Gia Tuyền sững sờ nghĩ tới: “Ha ha, không có gì, đúng rồi, hai người nhớ phải đem quần áo dơ ném vào trong giỏ, ngày mai em đem toàn bộ đi giặt.”
“Ừ“, “Ừ“ Hai người đàn ông này đồng thời đáp một tiếng, chỗ bất đồng là, Tề Minh như cũ rất không có thần kinh mà cười cười, Hạ Cẩm Hiên như cũ trầm mặt nhìn ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ. Thái Gia Tuyền không khỏi nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Hiên, muốn nhìn ra một cái gì đó.
Cũng không cho Thái Gia Tuyền thời gian ngẩn người, Tề Minh lại lên tiếng: “Đúng rồi Tiểu Tuyền Tuyền, ngày mai tôi có thể dẫn người bạn tới nếm thử một chút món Trung Quốc của em làm không, làm cơm nhiều một người nha~ món ăn gia đình cũng rất tốt rồi, không cần cố ý chuẩn bị cái gì.”
“Tốt, là nam sinh hay là nữ sinh?” Thái Gia Tuyền nghe nói có khách muốn tới, còn là tới vì tài nấu nướng của mình, không khỏi có chút khẩn trương.
“Tám phần là nữ.” Hạ Cẩm Hiên phục hồi lại tinh thần từ trong trầm tư, châm chọc nói.
“Bin¬go~, là một cô gái người Pháp, vào mấy ngày trước cùng thầy làm điều tra nghiên cứu thì gặp được.” Tề Minh không che giấu chút nào.
Hả, lại là con gái? Anh ta không phải quan tâm Laffey sao? Thế nào còn cùng nữ sinh khác lui tới? Hiển nhiên ý nghĩ của Thái Gia Tuyền có phần đơn thuần vô cùng, nhưng đây cũng không liên quan gì tới cô, Tề Minh hoa tâm cô cũng không phải là không có biết qua, vì vậy cố đè xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục lau sàn nhà.
Lại suốt đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau, là ngày chủ nhật, khí trời thật tốt, Hạ Cẩm Hiên nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon ở sân phơi, vừa ôm laptop chơi trò chơi, vừa nhận lấy cà phê mà Thái Gia Tuyền mới vừa pha lười biếng nhấp một miếng.
Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ nhìn anh một chút, dáng vẻ như người vợ đã kết hôn hôn nhiều năm càu nhàu chồng của mình: “Anh đó, bao tử không tốt vẫn không nên uống cà phê, cà phê sẽ làm dạ dày bị tổn thương, anh không phải không biết? Về sau một tuần chỉ pha cho anh hai lần, thời gian còn lại không cho phép uống.”
“Tuân lệnh, quản gia đại nhân.” Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn cô, nhưng mà trong nội tâm lại là ấm áp. Xác thực, mỗi lần uống cà phê dạ dày cũng không thoải mái, nhưng là thói quen nhiều năm không phải nghĩ bỏ là có thể bỏ, anh bởi vì lệ thuộc đối với cà phê cùng với thưởng thức hưởng thụ cà phê, đã trở thành thói quen của anh.
“Ha ha, quản gia đại nhân? Cũng rất thích hợp đó.” Thái Gia Tuyền cười khanh khách. Ánh mặt trời in ở trên mặt cô, nụ cười có vẻ càng thêm rực rỡ, Hạ Cẩm Hiên không khỏi phải thấy ngây dại: “Thật là một oan nghiệt.” Hạ Cẩm Hiên nho nhỏ nói thầm, nhưng không có tránh được lỗ tai của Thái Gia Tuyền.
“Cái gì?”
Hạ Cẩm Hiên phản ứng ngược lại cực nhanh, nhìn một chút lầu dưới, vừa đúng nhìn thấy xe Tề Minh rẽ đi vào: “Anh đang nói tên Tề Minh kia, quả nhiên lại mang người đẹp trở về.”
“Ha ha, vậy xem ra em cũng nên đi chuẩn bị cơm trưa rồi.” Thái Gia Tuyền ghé đầu nhìn lầu dưới một chút, rất là công nhận danh hiệu “Oan nghiệt“ mà Hạ Cẩm Hiên gắn cho Tề Minh, mà hoàn toàn không biết thật ra thì danh hiệu này vốn là cho chính cô.
Thái Gia Tuyền cắn chiếc đũa, hận hận nhìn chằm chằm cô gái người Pháp ngồi đối diện. Tề Minh mang về người đẹp này tên là Lệ Lâm, một đầu tóc dài gợn thật to màu nâu, con ngươi màu xanh quyến rũ câu người, áo nhỏ cực thấp lộ ra *** thật sâu xx, váy ngắn đến thùng rỗng kêu to.
Nhưng những thứ này đều không phải là vấn đề, vấn đề là, cô không cùng ngồi chung một chỗ với Tề Minh, vì sao muốn đi quyến rũ Hạ Cẩm Hiên?
Lúc này Lệ Lâm đang kề cận Hạ Cẩm Hiên, lấy bộ *** lớn của mình như có như không cọ cánh tay của anh. Dùng giọng nói hấp dẫn khàn khàn đặc hữu của con gái Tây Phương, lấy tiếng Anh không quá lưu loát hướng về phía Hạ Cẩm Hiên nói: “Muốn ăn cái đó, nhưng là không giỏi dùng chiếc đũa, có thể giúp em lấy vào trong chén được không?”
Kia ném mị nhãn, cũng không sợ mắt bị hỏng! Thái Gia Tuyền càng xem càng giận, cố ý lớn tiếng hắng giọng một cái, không quá khách khí nói: “Lệ Lâm tiểu thư, trong tay cô trên bàn có dao nĩa, đều là hôm nay tôi mới khử trùng. Không ai ép cô nhất định dùng chiếc đũa.”
Hạ Cẩm Hiên đang khổ não như thế nào để thoát thân, giờ phút này thấy Thái Gia Tuyền lại có phản ứng mãnh liệt, không khỏi có chút buồn cười, tư tưởng xấu tỏa ra.
“Cô muốn ăn cái nào? Tôi giúp cô gắp.” Hạ Cẩm Hiên ân cần mỉm cười với Lệ Lâm. Vốn là đang nhìn kịch hay, Tề Minh cả kinh thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, mà Thái Gia Tuyền tức giận quả thật muốn cắn vỡ hàm răng ngà.
Lệ Lâm thụ sủng nhược kinh(*), chỉ vào ớt xanh thịt băm, có chút uất ức mà nói: “Cái đó, cho dù dùng nĩa cũng lấy không tiện.”
(*)Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà sợ hãi.
“Tốt.” Hạ Cẩm Hiên như cũ treo mặt ưu nhã mỉm cười, nhìn cũng không nhìn hai người bên cạnh hoặc giận hoặc kinh hãi, cầm lên đôi đũa, gắp chút ớt xanh thịt băm, thả vào trong chén Lệ Lâm, dịu dàng nói: “Ăn đi.”
Tề Minh ngốc trệ thật lâu, đột nhiên quay đầu về phía trước bắt được Hạ Cẩm Hiên lén liếc trộm Thái Gia Tuyền chớp mắt một cái, lập tức trong lòng an định không ít, cũng không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm của mình.
“Em ăn no!“ Thái Gia Tuyền nặng nề cầm chén đặt ở trên bàn, đứng dậy đi về phía gian phòng của mình.
Chuyện cười, mình tức cái gì? Anh ta yêu ai đó, có quan hệ gì với mình? Thái Gia Tuyền cũng có chút giật mình phản ứng cư nhiên kịch liệt như thế của mình, nhưng cô chính là không muốn nhìn thấy bộ dạng bọn họ ‘mi lai nhãn khứ’(*), *** khó chịu giống như bị tảng đá đè ép.
(*)Mi lai nhãn khứ: liếc mắt đưa tình.
“Lâm Phong. . . . . .” Cô cầm lên Thủy Tinh Cầu trên đầu giường, yên lặng nhớ tới tên Lâm Phong, đại não lại hoàn toàn không có cách nào chỉ muốn một người Lâm Phong, bởi vì tên Hạ Cẩm Hiên kia tham gia sẽ xông tới giành ống kính. “Mình đây là thế nào? Chẳng lẽ mình thay lòng? Này đều tại anh, rời em đi đã ba năm, em không có chung tình như vậy, anh nếu như không xuất hiện, em thật sự sẽ thích người khác!
. . . . . .
Anh nói mình là cô gái anh thích, buổi sáng hôm đó, mình mới biết anh không bao lâu anh cứ như vậy nói. Lúc ấy mình làm bộ như không nghe thấy, mà mình không biết mình còn có thể giả bộ bao lâu. Anh biểu hiện càng ngày càng rõ ràng rồi, mình không thể luôn làm bộ như không biết. Hơn nữa. . . Hơn nữa mình không ghét anh. . . . . . Lâm Phong, em nên làm cái gì?”
Thái Gia Tuyền hướng về phía Thủy Tinh Cầu nói một hồi, có thể nói, lại bắt đầu tức giận không dứt, tại sao mình phải ẩn trốn, vì bọn họ sáng lập điều kiện? Tề Minh đáng ghét, rõ ràng là người đẹp mình cua, cư nhiên chắp tay nhường người ta, còn một chút phản ứng cũng không có.
Nghĩ như vậy, Thái Gia Tuyền lẽ thẳng khí hùng(*) kéo cửa đi ra. Hạ Cẩm Hiên đang có chút lo sợ bất an vừa nhìn thấy tinh thần cùng diện mạo này của cô, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
(*)Lẽ thẳng khí hùng: giống như câu cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng đó mọi người.
Thái Gia Tuyền trông thấy tất cả mọi người đã cơm nước xong, lúc này đang ngồi nói chuyện phiếm ở trên ghế sa lon, sửa sang lại tâm tình một cái, thay nở nụ cười: “Lệ Lâm tiểu thư, thức ăn vẫn hợp khẩu vị không? Muốn uống ly cà phê không? Tôi đi pha cho cô.”
Lệ Lâm ngược lại rất là hiền hoà tán dương mấy câu, cũng muốn một ly cà phê.
Thái Gia Tuyền xoay người ngâm nga một khúc ca ngắn dọn dẹp bàn ăn, sau đó vào phòng bếp trước pha cà phê rồi bắt đầu rửa chén. Từ đầu đến cuối cũng không coi trọng Hạ Cẩm Hiên, gương mặt ra vẻ không quan tâm. Mặc dù trong lòng của cô bị chọc giận đã nhanh giận muốn sôi lên rồi, bởi vì Lệ Lâm đang dựa nghiêng vào trên vai Hạ Cẩm Hiên như chim nhỏ nép vào người, mà Hạ Cẩm Hiên ૮ɦếƭ tiệt cư nhiên đưa ra một cánh tay ôm cô ta, đây cũng quá thân mật đi!
Thái Gia Tuyền mỉm cười bưng cà phê ra đặt ở trước mặt Lệ Lâm. Quay đầu lại nói với Tề Minh: “Có thể giúp chuyện này không? Ngày hôm qua máy vi tính của tôi hư, không biết chỗ đó có vấn đề gì. Giúp tôi nhìn xem thôi.”
Tề Minh nhướn nhướn mày, đáp ứng một tiếng, vui mừng đi theo Thái Gia Tuyền vào phòng.
Hạ Cẩm Hiên khóe miệng rút nhẹ một cái, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, cư nhiên đối với mình chẳng quan tâm, cà phê cũng liền không có phần của mình. Chẳng lẽ mình chọc giận còn chưa đủ? Còn nữa..., cư nhiên gọi Tề Minh vào gian phòng của mình, không biết cậu ta là sói đội lốt cừu sao?
“Em có thể thăm phòng của anh một chút không?” Lúc này đôi tay Lệ Lâm quàng trên cổ của Hạ Cẩm Hiên, giọng nói vô cùng khiêu khích.
Thái Gia Tuyền cùng Tề Minh cũng không có đóng cửa, cộng thêm gian phòng của cô vốn là gần phòng khách, lời Lệ Lâm nói cô cùng Tề Minh cũng nghe.
“Người Pháp cũng cởi mở như vậy sao?” Thái Gia Tuyền hận hận quay đầu hướng Tề Minh trừng, giống như tố cáo anh ta dẫn sói vào nhà.
“Yên tâm, Hiên cậu ấy không dám!“ Tề Minh cười xấu xa, len lén nhìn về phía hai người trên ghế sa lon trong phòng khách.
“Vậy cũng không nhất định, đàn ông đều là động vật xx!“ Thái Gia Tuyền không chút khách khí liền ngay cả Tề Minh cũng đều mắng.
“Ha ha, lời nói này với tôi có lẽ có thể, nói cậu ấy cũng không thích hợp.” Tề Minh đối với “Mỹ danh“ của mình cho tới bây giờ cũng tự hào không kiêng kỵ, có chút thần bí nhỏ giọng nói: “Tên kia còn là một xử nam đấy~ xì, ha ha ha ha.” Mới vừa nói ra, lại đem mình mừng rỡ cười ha ha. (Bonei: á. . .á. . . ٩(^‿^)۶ anh Hiên ta yêu anh ૮ɦếƭ mất ♥‿♥ )
Thái Gia Tuyền ngẩn người, cư nhiên quỷ thần xui khiến cười theo, hơn nữa cư nhiên càng cười càng thấy buồn cười, Hạ Cẩm Hiên tuổi cũng không nhỏ, lại còn là xử nam, này thật đúng là thất bại.
Tiếng cười kia truyền tới rơi vào trong lỗ tai Hạ Cẩm Hiên, một cỗ vị chua lật lên, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia cư nhiên cùng Tề Minh vừa nói vừa cười trong phòng ngủ.
Ưu nhã quay đầu trở lại, vốn là chuẩn bị đẩy tay ra đổi thành vây quanh, cố ý đề cao âm lượng nói: “Tốt, Lệ Lâm, trong phòng tôi có giường lớn lại rất thoải mái đấy.” Anh hài lòng nghe được tiếng cười trong phòng của Thái Gia Tuyền dừng lại đột ngột.
Không sai, hai người trong phòng cơ hồ khi nghe thấy những lời này của Hạ Cẩm Hiên trong nháy mắt, nụ cười liền cứng ở trên mặt.
“Không thể nào!“ Tề Minh mặt không thể tin. Thái Gia Tuyền là mặt như màu đất.
Bên này Hạ Cẩm Hiên cùng Lệ Lâm mới đi vào trong phòng, sau lưng Lệ Lâm liền trở tay khép cửa phòng. Hạ Cẩm Hiên giật mình một cái, không biết như thế nào cho phải, âm thầm hối hận cư nhiên mình sẽ vì phản ứng của Thái Gia Tuyền tự loạn trận cước, làm mình lâm vào tình cảnh như thế này.
Nhưng tình huống bây giờ đã làm không thể theo ý anh rồi, bởi vì Lệ Lâm ở phía sau đơn giản ngắm nhìn bốn phía, cười cười thưởng thức, lôi kéo Hạ Cẩm Hiên ngồi ở trên giường.
“Biết không? Anh rất hấp dẫn em. So với Tề Minh cho em cảm giác mãnh liệt nhiều hơn.”
“Cám ơn.” Hạ Cẩm Hiên trong bụng đại loạn, mặt ngoài lại vẫn là ứng phó vô cùng trầm ổn.
“Anh đang khẩn trương sao? Ha ha, em liền thích anh như vậy~“ Lệ Lâm rất là vui vẻ, duỗi ra ngón tay trượt nhẹ qua gò má của Hạ Cẩm Hiên, từ từ trượt đến hầu kết khêu gợi, ở nơi nào nhẹ nhàng vòng cái.
Trời đất chứng giám, Tề Minh nói không sai, Hạ Cẩm Hiên thật sự là xử nam, nhiều năm yêu như vậy không biết làm gì cũng không phải là khoác lác, bao lâu rồi anh chưa từng bị con gái trêu chọc qua như vậy?
Ngón tay ấm áp xoa nhẹ cái hầu kết kia, anh liền giống bị điện giật cùng một dạng, không khỏi thắt cổ họng thật chặt, đây cũng làm cho Lệ Lâm cười đùa một hồi.
Ngón tay Lệ Lâm được voi đòi tiên trượt đến cổ áo Hạ Cẩm Hiên, không tốn sức chút nào mở một cái nút áo.
“Đáng ૮ɦếƭ, hai người kia đang làm gì! Làm sao còn chưa qua!“ Hạ Cẩm Hiên hoảng hốt, ở trong lòng hung hăng mắng, vội vàng nắm được tay đốt lửa ở trên người mình.
Lệ Lâm nhân thể tựa vào trong *** anh, dâng lên đôi môi của mình, muốn hôn anh. Hạ Cẩm Hiên khẽ nghiêng đầu, nhưng Lệ Lâm hôn vẫn là in ở trên mặt anh.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ, kế tiếp nên làm cái gì? Đổi là Tề Minh, nhất định có thể giải quyết đủ nhẹ nhõm thôi. . .
“Sờ sờ em đi.” Lệ Lâm trắng trợn thỉnh cầu, cô hiển nhiên đã có chút xx đốt người rồi. (Bonei: ta thật là hâm mộ những người như chị này đủ lẳng lơ, đủ chủ động 凸(¬‿¬)凸 )
Hạ Cẩm Hiên ngẩn ngơ, nhắm mắt ôm lấy cô, nhưng lại chậm chạp không có động tác kế tiếp.
Lệ Lâm ở trong *** anh khó nhịn liền uốn éo người, bộ *** mềm mại cọ ***g *** cứng rắn của Hạ Cẩm Hiên, không khỏi làm anh có chút khoái chí, phía dưới không bị khống chế trở nên cứng rắn.
Lệ Lâm thấy thế rất là đắc ý, tiếp tục quyến rũ: “Anh cũng muốn đúng không hả?”
Nhưng này là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông, cũng không đại biểu anh sẽ nộp khí giới đầu hàng, đàn ông chính là như vậy, *** cùng tình cảm có thể được chia rất rõ ràng.
Lúc này bất kể Lệ Lâm dùng sở trường hết sức quyến rũ như thế nào, Hạ Cẩm Hiên cũng chỉ là bị động thoáng cho điểm đáp lại, phần lớn thời gian là cứng rắn nhẫn nại lấy thân này cùng tâm đau khổ.
Áo Lệ Lâm đã sớm không đủ che thân, cũng là chính cô tự cởi, Hạ Cẩm Hiên cũng không cản cô. Nhưng khi cô đưa tay sờ hướng bụng Hạ Cẩm Hiên thì tay vô tình bị bắt được.
“Thế nào?” Lệ Lâm không hiểu, rõ ràng mới vừa rồi anh vẫn còn nhiều hứng thú thưởng thức mình biểu diễn múa Th** y câu hồn, hiện tại đây cũng là diễn tuồng gì?
Hạ Cẩm Hiên trầm mặc, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lại thất vọng nhắm hai mắt lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc