Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 14

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

—— Đảo ngược tình thế.
Trong lúc này Sử Đế Phân hết sức tin vào năng lực của Tề Minh, phương thức quen thuộc với anh chính là tấn công, Tề Minh được xem như νũ кнí bí mật được tung vào sân.
Nhận banh từ đồng đội, Tề Minh đột nhiên thả chậm tốc độ. Điều này làm cho các cổ động viên kích động không thôi, cùng lên tiếng hò hét. Chỉ có Hạ Cẩm Hiên hừ lạnh một tiếng: “Đúng là kẻ tham lam.”
Tề Minh đang bị đối phương kèm chặt ở khu vực phía dưới bảng rổ, đột nhiên dừng lại rồi không nhanh không chậm nhắm ngay rổ đối phương ném bóng. Đối thủ đang kèm anh cố rướn người nhảy lên chặn đường banh mà ngã nhào vào người Tề Minh, cho dù vậy cũng không ngăn trái banh vào rổ.
“Hoét...” Tiếng còi của trọng tài cất lên, không phải tiếng còi kết thúc trận đấu, mà là thổi phạt việc phạm lỗi. Tề Minh và Hạ Cẩm Hiên đồng thời lộ ra nụ cười gian xảo.
“Vừa ghi 2 điểm lại thêm một lần ném phạt! Lại vừa ghi bàn vừa được ném phạt!!! Anh ta chắc chắn cố ý!“ Trên khán đài tiếng la ó không ngừng.
Tề Minh cố tình dụ đối phương phạm quy, như vậy có thể có một cơ hội ném phạt. Dù biết rằng nếu vừa ném rổ vừa ép đối phương vì phòng thủ mà phạm quy thì cơ hội vào rổ để ghi được hai điểm là khá thấp. Nhưng chỉ có như vậy bọn họ mới có cơ hội xoay chuyển cục diện, vừa muốn có điểm ném phạt vừa muốn ghi bàn nên anh đã cố ý chậm lại để tìm vị trí ném rổ mà anh tự tin nhất. Vì nếu ném rổ không vào chỉ có một điểm ném phạt, bọn họ sẽ không thể xoay chuyển được tình thế với 5 giây sau cùng của trận đấu .
Thật sự anh đã thành công vừa ghi được hai điểm vào rổ, vừa được một lần ném phạt, nếu như lần ném phạt này thành công, bọn họ sẽ đảo ngược tình thế và dẫn trước một điểm. Đó chính là nguyên nhân Hạ Cẩm Hiên bảo anh ta là kẻ tham lam, anh ta có thể đường đường chính chính ném bóng vào rổ lấy hai điểm rồi sau đó tiếp tục đấu hiệp phụ. Nhưng anh ta lại lựa chọn thắng bằng cách mạo hiểm, hơn nữa lại thành công. Khiến cho khán giả hồi hộp vì sự gay cấn đến nghẹt thở của trận đấu.
Lúc này Tề Minh thở hổn hển do vừa mới vận động kịch liệt, đứng tại vạch ném phạt, tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm khung giỏ rổ. Đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phía Hạ Cẩm Hiên vừa cười vừa đưa hai ngón tay hình chữ V chiến thắng lên.
“Cậu liệu hồn đó, nếu ném phạt không vào thì ૮ɦếƭ với tôi.” Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, dùng tiếng Hoa nói với anh ta.
Tề Minh đương nhiên rất vui, vẻ mặt tự tin nhất nhận bóng từ trọng tài, ngay cả ngắm cũng không thèm, ngắm bảng rổ không chút do dự thực hiện cú ném bóng vào rổ.
“Rống! . . . . . .” Toàn nhà thi đấu náo động, quả bóng bay theo đường vòng cung rồi thẳng tắp vào rổ! Tề Minh đã chuyển bại thành thắng chỉ sau mấy giây!
Từ khán đài mọi người ùa vào sân banh như ong vỡ tổ với các cầu thủ, cổ động viên hay người xem, không nói gì mà chỉ vây quanh Tề Minh, sau đó là nâng anh ta lên tung hô.
Mọi người cũng không quên Hạ Cẩm Hiên phía ngoài sân, nhưng ngại thương tích trên đùi anh, nên chỉ đành bắt lấy tay anh hét lên thật to vui sướng. Hạ Cẩm Hiên bị một đám bạn học “dã man“ khiến cho choáng váng đầu óc, chỉ đành làm bộ kêu đau muốn đến bệnh viện.
Thái Gia Tuyền lại tưởng anh đau thật, khẩn trương xen vào đám người, lôi anh ra khỏi “móng vuốt” của đám người đó.
Mọi người lúc này mới bỏ qua cho anh và Tề Minh, vài người khiêng Hạ Cẩm Hiên đưa lên xe, Thái Gia Tuyền cũng đi cùng, gã mập Jacob cũng cuống quít vào xe chở anh đến bênh viện.
Tề Minh vui vẻ ngồi trong nhà thi đấu cùng đồng đội chuyện trò náo nhiệt. Trong mắt Lâm Nhã Khiết đầy vẻ sùng bái, đưa nước cùng khăn lông cho anh có chút e lệ thẹn thùng .
Gà? Vịt?
Vết thương ở đầu gối của Hạ Cẩm Hiên được Thái Gia Tuyền kịp thời xử lý nên không lo ngại, đến bệnh viện chỉ cần khử trùng rồi băng bó lại là được. Nhưng trên phim X quang phát hiện xương đùi bị nứt, nên trong vòng một tháng anh cần người giúp chăm sóc cho đến khi hồi phục.
Hạ Cẩm Hiên bị buộc phải mang nẹp ở chân trở về nhà, cũng may không gãy xương nghiêm trọng nên không phải bó bột nếu không sẽ thật bất tiện, anh có thể đi lại chỉ hơi dùng một chút lực từ chân phải, chỉ cần cẩn thận, không để cho đùi phải chịu lực quá mạnh.
Jacob đậu xe vào ga ra nhà Hạ Cẩm Hiên, rồi cùng Thái Gia Tuyền đỡ Hạ Cẩm Hiên lên lầu. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Tề Minh vẻ mặt mệt mỏi nằm thẳng cẳng trên sô pha ở phòng khách, thế nhưng càng ngạc nhiên hơn chính là, Lâm Nhã Khiết đang bưng một nồi canh từ trong bếp ra, cô đang nấu cơm.
“Mọi người đã về rồi à? Chân cậu không sao chứ?” Tề Minh lồm cồm bò dậy, ân cần hỏi han.
“Không sao, không ૮ɦếƭ được.” Hạ Cẩm Hiên bực mình trả lời, nhìn Lâm Nhã Khiết, nói: “Cậu lại định lừa gạt con gái nhà người ta?”
“Trời đất chứng giám, cũng không phải tôi bắt cô ấy làm, cô ấy nói cậu bị thương, Tiểu Tuyền lại cùng cậu đi bệnh viện không thể nấu cơm, cho nên mới tới giúp một tay. Còn cố ý làm canh xương cho cậu bồi bổ.” Tề Minh kêu to oan uổng.
Thái Gia Tuyền cảm động nhìn Lâm Nhã Khiết: “Cám ơn, thật may là có cậu, nếu không chúng tôi hôm nay có thể phải ra ngoài ăn.”
Hạ Cẩm Hiên nhìn Tề Minh, hỉnh mũi coi thường, một chân nhảy về phía cái ghế của bàn ăn. “Cám ơn người đẹp Lâm, tôi đang đói bụng đến phát run rồi, có thể ăn cơm chưa? Jacob, ngồi xuống đi, nếm thử món Trung Quốc.”
Mọi người vui vẻ ngồi vào trước bàn, nhiệt tình ăn cơm. “Chà, tay nghề ngang ngửa với Tiểu Cẩu.” Hạ Cẩm Hiên vừa ăn vừa than.
Lâm Nhã Khiết và Tề Minh có chút bối rối, không biết anh ta nói Tiểu Cẩu là nói gì, cho nên cũng không thể nào biết anh ta rốt cuộc là khen hay chê.
“À, cậu ấy nói tôi. . . . . .” Đối mặt với ánh mắt hỏi dò của hai người, Thái Gia Tuyền miễn cưỡng giải thích .
Ở một bên Jacob ăn rất vui vẻ, cậu ta cứ gắp liên tục. Dù sao nghe bọn họ nói chuyện bằng tiếng Trung cũng không hiểu, nên dồn tâm trí vào thưởng thức các món một cách vui vẻ.
Nhưng Lâm Nhã Khiết và Tề Minh lại không có tâm trạng giống thế, hai người đồng thời bị bị sặc canh: “Tiểu Cẩu? Tại sao lại gọi cậu là Tiểu Cẩu?”
“Bởi vì tôi tuổi chó, anh ta cứ gọi tôi như vậy.” Thái Gia Tuyền tức giận nói.
“Rất thích hợp với cô ấy, đúng không?” Hạ Cẩm Hiên quay đầu dùng ánh mắt uy Hi*p nhìn chằm chằm Tề Minh.
“À, đúng vậy, gọi như vậy thật đáng yêu. Tiểu Cẩu~“ Tề Minh bất đắc dĩ, lên tiếng phụ họa .
“Tiểu Cẩu là tôi gọi, không cho phép cậu gọi, thật là không biết lễ phép gì.” Hạ Cẩm Hiên đang ăn cơm, không ngẩng đầu, tỉnh như không mắng Tề Minh.
Tề Minh ngạc nhiên nửa ngày không thể nói một câu, Lâm Nhã Khiết lại càng xác định hai người này hẳn là không phải quan hệ tầm thường.
“Đúng vậy, thật không lễ phép, đúng không gà con?” Thái Gia Tuyền không chịu yếu thế, lập tức đối đầu cùng anh.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn ra, uất ức nhìn cô: “Gọi vậy thật là khó nghe, thôi thì không bằng em gọi anh là vịt con cũng được, ít ra nghe như vậy sẽ không bị nhầm lẫn giới tính.”
Mọi người im lặng. . . . . .
Sau khi ăn xong, Lâm Nhã Khiết và Jacob về nhà mình, Tề Minh bởi vì tiêu hao thể lực, nên về phòng ngủ sớm. Thái Gia Tuyền thu dọn bát đũa, từ nhà bếp ra ngoài phát hiện Hạ Cẩm Hiên vẫn còn ngồi trên sofa ngẩn người, liền hỏi: “Hôm nay đã rất mệt mỏi rồi, Sao không đi ngủ sớm một chút?”
Hạ Cẩm Hiên chỉ nhìn đôi nẹp cố định chân: “Anh đang nghĩ với cái chân thế này làm thế nào sinh hoạt bình thường như lúc trước.”
Có thể đỡ anh một chút không?
Thái Gia Tuyền nhìn chân anh một lát, hình như anh thật sự sẽ vất vả.
“Một tháng này chắc là phải làm phiền em nhiều.”
“Hả?”
“Mặc dù xe của anh thắng là tự động, nhưng chân phải không dùng sức được, cho nên không thể nào lái xe, chỉ có thể đi tàu điện ngầm hoặc chen chúc trên xe bus.”
“Nhưng mà chúng ta mỗi ngày không phải đều thuận đường.” Thái Gia Tuyền có chút khó xử.
“Hôm nào không thuận đường anh có thể gọi xe từ học viện Thương Nghiệp đến đón.” Hạ Cẩm Hiên suy nghĩ một chút, nói.
“Anh có thể gọi taxi .” Thái Gia Tuyền tốt bụng đề nghị.
“Vậy ít nhất giúp anh đỡ xuống lầu cũng được.” Hạ Cẩm Hiên bắt đầu giả bộ đáng thương.
“À, được rồi.” Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ đồng ý, xem ra anh đang dùng thương thế của mình mà ỉ lại vào cô.
Sáng sớm thứ hai, Tề Minh vẫn còn ngủ, không chút ý định sẽ dậy. Thái Gia Tuyền làm xong điểm tâm, bất đắc dĩ đến phòng Hạ Cẩm Hiên. Cô còn nhớ lần đầu tiên mình gọi anh rời giường tình huống lúc đó rất hỗn loạn.
Vậy mà, khi cô đắc ý đẩy cửa bước vào thì phát hiện Hạ Cẩm Hiên trước giờ chưa từng dậy sớm, lại đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi mắt đẹp híp lại, dường như đang suy tư việc gì đó.
“Sao thế? Chân còn đau à? Hay do ngủ không ngon? Vết thương không phải bị chảy máu chứ?” Thái Gia Tuyền dường như bị ảnh hưởng bởi thói quen nghề nghiệp nên hết sức quan tâm đến vết thương của anh.
“Thương vết thương không sao, chỉ có điều chân có chút căng căng, nên sáng sớm mới tỉnh giấc.” Hạ Cẩm Hiên từ từ bò dậy, vén chăn lên, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ trần rộng rãi: “Có thể giúp anh lấy nhanh bộ quần áo không?”
“Xương phải từ từ hồi phục, chân của anh còn vì tích tụ máu bầm mà trở nên xanh, tím, nên ê ẩm sưng là bình thường, từ từ rồi sẽ tốt thôi. Buổi tối chườm nóng một chút sẽ tốt hơn —— ách, anh phải mặc cái nào?” Thái Gia Tuyền khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, buộc chính mình không nghĩ đến cái dáng vẻ lười biếng nhưng mê người của anh (chẹp chẹp chảy nước miếng…tỷ này sao mà tốt số), vừa hỏi vừa mở ra tủ treo quần áo.
“Tùy tiện, cứ theo ý em đi.” Hạ Cẩm Hiên vuốt vuốt đôi mắt còn chút nhập nhèm, hết sức tự nhiên nói. Anh bình thường ăn mặc cũng rất tùy ý, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, bình thường đều mặc những bộ đơn giản có màu đậm, cũng may dáng người của anh khá chuẩn, quần áo cũng đều là hàng hiệu, mặc thế nào cũng không sao. Thậm chí với khí chất của anh không nhất thiết phải mặc hàng hiệu cũng thể hiện được phong thái.
Thái Gia Tuyền chọn một bộ quần áo thể thao màu xám tro, đưa cho anh: “Anh bây giờ đi đứng không tiện, mặc đồ thể thao là tốt nhất.”
Hạ Cẩm Hiên vui vẻ nhận lấy: “Em đúng là suy nghĩ chu đáo.” Anh bây giờ đùi phải kèm theo cặp nẹp, chỉ có quần áo thể thao rộng rãi mới có thể mặc được. Những quần áo bình thường ống quần rất bó không thể nhét chân vào được.
Nhìn anh tự mình mặc quần áo không mấy khó khăn, Thái Gia Tuyền xoay người định ra ngoài, nghe được Hạ Cẩm Hiên gọi với từ phía sau: “Giúp anh một chút được không? Trong phòng tắm đi lại bằng một chân rất dễ trượt ngã, tối hôm qua anh tắm thiếu chút nữa bị té.” Thái Gia Tuyền không nhìn thấy nụ cười giảo hoạt chợt lóe lên của anh.
Vì vậy cảnh tượng lại thành ra Thái Gia Tuyền đỡ anh đi rửa mặt, rồi si mê đứng ở bên cạnh nhìn anh cạo râu, sau đó đỡ anh ngồi vào trước bàn ăn ăn điểm tâm. . . . . .
Vừa ăn xong điểm tâm, Hạ Cẩm Hiên thoải mái duỗi bàn tay ra, Thái Gia Tuyền giống như người vợ thời phong kiến, ngoan ngoãn cúi người, để cho anh quàng vai, cô đỡ anh đi vào thang máy. Ở trong thang máy, anh cũng không có buông tay ra, thậm chí xấu xa đem sức nặng thân thể đè lên đôi vai mỏng manh của cô.
Thái Gia Tuyền thật là đáng thương, hoàn toàn không ý thức được, Hạ Cẩm Hiên đang lợi dụng tình thế để thân mật với người con gái mình thích, dùng bộ mặt nghiêm túc để giấu đi ý đồ của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc