Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 13

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

—— Anh lại tỏa sáng.
Phần sau quả thật thành buổi biểu diễn dành riêng cho học viện Thương Mại, Hạ Cẩm Hiên với sự sáng suốt nhạy bén cùng kỹ thuật dẫn bóng thuần thục luôn có thể khiến bóng xuất hiện ở chỗ thích hợp nhất, năng lực tổ chức cực tốt khiến mỗi đội viên ai cũng có thể hiểu biết ý đồ của anh một cách nhanh nhất để có thể toàn lực phối hợp.
Hôm nay, Thái Gia Tuyền từ trong miệng người khác biết một danh từ chuyên môn của ‘Bóng rổ’ không hiểu rõ lắm—— tổ chức hậu vệ, đây cũng là vị trí Hạ Cẩm Hiên chơi.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, sau giữa trưa ánh mặt trời đã trở nên hết sức chói mắt, lúc này những chàng trai cực kỳ đẹp trai xem như nước chảy mây trôi tổ chức cùng phòng thủ hoàn mỹ một lần lại một lần tiến công, ngăn cản phá đi, chặn lại, dẫn bóng hơn người, sau lưng chuyền bóng, động tác giả, được đám người bên sân hoan hô đến cực điểm, mọi người lại có loại thưởng thức hưởng thụ cảm giác NBA.
Tề Minh nói không sai, Hạ Cẩm Hiên đã toàn tâm tập trung, nhìn anh chơi bóng thật sự là loại hưởng thụ. Anh giờ phút này áo đã bị ướt đẫm mồ hôi, thở mạnh, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng giống như cả người đều sáng lên.
. . . . . .
Đối phương bị buộc phải kêu tạm ngừng, Hạ Cẩm Hiên chạy hướng bên sân. Thân hình cao lớn tiến tới gần, quanh thân tản ra khí nóng, sau lấy tay tùy ý đem mồ hôi ướt dính vào trên trán tóc xoa đi, lộ ra đường cong hoàn mỹ của trán cùng thái dương. Hương Thảo dễ ngửi càng nồng nặc rồi, Thái Gia Tuyền không khỏi theo gần chỗ dựa của anh tim đập rộn lên, cô không thể không thừa nhận, anh là người đàn ông rất có sức quyến rũ.
Hạ Cẩm Hiên thở hổn hển đi tới trước mặt Thái Gia Tuyền, đưa tay cầm lấy khăn lông cô ôm trong *** cùng Thủy Bình, mà Thái Gia Tuyền chỉ là sững sờ nhìn xem anh, ngốc trệ không làm được bất kỳ phản ứng nào, mặc cho anh rút đi vật trong tay.
Hạ Cẩm Hiên khẽ cười một tiếng, ực mạnh hai ngụm nước, cái gì cũng không nói, khoác khăn lông đi tới chỗ đồng đội. Hiện tại trong đầu anh chỉ có thi đấu, mặc dù Thái Gia Tuyền mới vừa có ánh mắt sùng bái thật làm cho anh vô cùng hưởng thụ, nhưng bây giờ không phải lúc anh phân tâm, bởi vì học viện Thương Mại còn rơi ở phía sau 10 điểm.
Sau khi đơn giản nghỉ ngơi và hồi phục, thi đấu tiếp tục tiến hành, vừa bắt đầu mọi người liền phát hiện biến hóa rõ ràng, hiển nhiên đối phương sửa đổi chiến thuật, trên trận tùy thời luôn có hai người đồng thời phòng bị chắn Hạ Cẩm Hiên.
Tề Minh hiển nhiên cũng phát hiện tình huống Hạ Cẩm Hiên bị chắn, bắt đầu gia tăng phạm vi di chuyển, cùng Hạ Cẩm Hiên thuần thục tiến hành phối hợp ngăn cản phá đi, đồng đội khác cũng bắt đầu tiếp ứng thường xuyên.
Hạ Cẩm Hiên ở trận thứ hai mới lên sân, cộng thêm thể lực bản thân tốt, cho dù đối mặt hai người phòng bị, anh vẫn như cũ có thể tích cực di chuyển vượt qua, cùng đồng đội phối hợp ăn ý cùng với động tác giả lưu loát sinh động mà tiêu sái thành công vượt qua đối thủ, nhiều lần hóa giải chắn phòng bị chặt chẽ của đối phương, chuyền bóng đưa ra ngoài. Bởi vì anh đồng thời hấp dẫn sự chú ý của hai đối thủ, khiến cho đồng đội học viện Thương Mại càng có không gian phát huy tốt, điểm số cũng không vì đối phương thay đổi chiến thuật mà trì trệ không tăng thêm.
Đảo mắt điểm số chênh lệch thu nhỏ lại đến 5 điểm, hiển nhiên cảm xúc đội viên của đối phương có chút gấp gáp nóng nảy rồi, càng ngày phạm quy càng thường xuyên, thêm hậu vệ chủ lực đối phương bởi vì phạm quy 4 lần mà thật sớm bị đuổi khỏi sân.
Khoảng cách cả cuộc thi đấu chỉ còn 6 phút là kết thúc, học viện Thương Mại lại bắt đầu tiến công một vòng mới. Các đội viên đã cực kỳ hưng phấn, một hồi chạy mở ra vị trí, Tề Minh xông vào bên trong vòng đồng thời kéo 3 người chắn phòng bị đối phương, xem thời cơ không tốt, đưa bóng qua tay cho Hạ Cẩm Hiên tuyến bên ngoài để ném cú ba điểm.
Lúc này bên cạnh Hạ Cẩm Hiên hết sức vắng vẻ, cầm bóng trầm ổn, nhảy lên. . . . . . Mắt thấy chính là một cú bóng ba điểm. Đột nhiên một bóng dáng màu lam (học viện pháp luật áo thể thao là màu lam) nhanh chóng đến gần, mãnh liệt nhào tới, cư nhiên đã đem lấy đà thật cao nhảy đến giữa không trung hung hăng ***ng ngã Hạ Cẩm Hiên lăn trên mặt đất.
Hạ Cẩm Hiên nặng nề té xuống, phía bên phải đầu gối cùng bắp chân, cơ hồ toàn sân phát ra một âm thanh nhỏ cũng có thể nghe, Thái Gia Tuyền lòng cũng không khỏi hung hăng quấn đau, “Vụt“ từ trên chỗ ngồi đứng lên. Bởi vì quán tính, sau khi Hạ Cẩm Hiên hạ xuống ngoài ý muốn mà lăn lộn hai vòng, lúc này mới đau đớn nằm vật xuống trên mặt đất.
—— Hạ Cẩm Hiên bị thương.
Trên trận đội viên toàn bộ tụ họp lại, lúc này việc đội viên của anh ***ng vào cũng có chút chột dạ.
Bởi vì Hạ Cẩm Hiên ra sân, bọn họ vẫn hết sức nén giận mà chơi, thế nào đều không thể ngăn cản tiến công bén nhọn của anh. Mắt thấy điểm số mau bị đuổi kịp, đội viên chủ lực lại bị thay, cứ như vậy, ở đội viên gấp gáp hoàn toàn bộc phát. Khi anh ta thấy cư nhiên Hạ Cẩm Hiên lấy được một cơ hội tốt như vậy, hơn nữa lại là cú bóng ba điểm, làm người ta bất bình nhất chính là, cơ hội này còn là vì sơ sót của mình tạo thành. Anh ta hoàn toàn mất đi lý trí, xúc động liền ***ng tới như vậy, hơn nữa quả thật ***ng phải rất nặng.
Bây giờ nhìn đến Hạ Cẩm Hiên té xuống đất đau đớn, anh ta cũng có chút không biết làm sao rồi, chính lúc này đứng ở một bên mờ mịt, không biết nên đi thăm dò thương thế, hay là nên làm chút gì.
Tề Minh tức giận đẩy cầu thủ đứng ngẩn người ở bên cạnh Hạ Cẩm Hiên ra, khẩn trương ngồi xổm người xuống muốn đỡ Hạ Cẩm Hiên dậy. Lúc này Hạ Cẩm Hiên bởi vì đau đớn kịch liệt, đôi tay ôm chặt đầu gối của mình, trên mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.
“Đừng động vào anh ấy!“ Thái Gia Tuyền ra sức chen vào đám người, hướng về phía Tề Minh quát to một tiếng. Làm Tề Minh sợ tới mức lập tức dừng tay, dù sao Thái Gia Tuyền cũng là bác sĩ ngoại khoa thứ thiệt, cô nói không động, anh cũng không dám động.
Thái Gia Tuyền vội vàng quỳ rạp xuống bên cạnh Hạ Cẩm Hiên, vừa dịu dàng an ủi, vừa đưa tay vặn bung ra hai tay ôm chặt của anh, cẩn thận tra xét thương thế của anh.
Đầu gối Hạ Cẩm Hiên đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, cả bắp chân cũng bầm tím lợi hại, “Nhịn xuống.” Thái Gia Tuyền quyết tâm giống như vô cùng gian nan, đối với anh nhẹ nhàng mà nói ra, đắn đo đưa tay bắt đầu tiếp xương của anh, muốn xác nhận có hay không thương tổn tới xương đùi.
“Ừ! . . .” Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên đau vô cùng, mới vừa rồi anh vẫn cố nén không nói tiếng nào, lúc này cũng không nhịn được mà rên lên một tiếng.
“Cố gắng chịu đựng, em muốn xác định cốt chân của anh có gãy xương hay không.” Thái Gia Tuyền lúc này đã có chút buồn bực đau lòng rồi, cô không biết mình tại sao phải đau lòng như thế, giống như người chịu đau đớn kia là mình vậy.
Cũng may, cô nắn một hồi, cảm thấy xương tựa hồ không có đáng ngại, về phần có nứt xương hay không còn phải đợi đi kiểm tra. Hiện tại chủ yếu đem anh mang lên bên cạnh, băng bó cầm máu cho anh, sau đó làm cố định đơn giản lại, rồi đưa đi bệnh viện.
Lúc ban đầu đau đớn tựa hồ hơi giảm một chút, hoặc là có chút ૮ɦếƭ lặng, hiển nhiên Hạ Cẩm Hiên lúc mới vừa rơi xuống đất không có khó nhịn như vậy, được đồng đội nâng đỡ, anh miễn cưỡng đứng lên một chân, hướng về phía tên đối thủ mặt đau lòng kia mà gật đầu một cái tha thứ, gian nan dời đến bên sân, nhanh chóng được đặt ở chỗ ngồi. Anh kiên trì nói mình không có sao, muốn xem hết trận đấu, cũng may Thái Gia Tuyền nói xương không có sao, mọi người cũng chỉ có thể tùy anh.
Thái Gia Tuyền nhận lấy hòm thuốc mà bạn học cuống quít đưa tới, cẩn thận dùng R*ợ*u cồn rửa vết thương ở đầu gối Hạ Cẩm Hiên.
“Thái Gia Tuyền, thì ra là cậu cũng tới xem thi đấu rồi, mình vừa mới thấy cậu. . . Ách. . . Anh ta có khỏe không?” Sau lưng truyền đến một thanh âm.
Thái Gia Tuyền quay đầu nhìn lại, lại là cô gái người Đức Laffey đã lâu không gặp, lúc này cô đang mặc đồng phục ***y của đội cổ động viên. Đúng á, Thái Gia Tuyền nhớ cô là học pháp luật, đó chính là học sinh học viện pháp luật, khó trách cô cũng tới, hơn nữa hiển nhiên còn là một đội viên cổ động viên.
“Laffey, xin lỗi, mình hiện tại không rảnh. . .” Thái Gia Tuyền uyển chuyển đáp lại, tiếp đó lại quay đầu trở lại tiếp tục cẩn thận rửa vết thương cho Hạ Cẩm Hiên.
“Không sao. Cần giúp một tay không?” Laffey mỉm cười nói.
“Không cần, cám ơn.” Thái Gia Tuyền quay đầu lại cười cười, cô hiện tại thật không có tâm tình, nếu là ở bình thường, cô nhất định sẽ vui vẻ tán gẫu cùng Laffey một hồi.
Laffey cũng nhìn thấu lòng của cô đang không có yên, ý thức được quả thật mình tới không phải lúc, cô cũng chỉ là muốn chào hỏi mà thôi, nếu chào hỏi xong, cô cũng nên đi.
“Vậy mình đi trước, lần sau tán gẫu tiếp.” Laffey hiền hoà nói, tay chỉ các đồng đội của mình.
“Ừ, ngượng ngùng, lần sau tán gẫu tiếp.” Thái Gia Tuyền có chút xin lỗi cười cười.
Laffey nhìn Hạ Cẩm Hiên một cái thật sâu, xoay người đi, Thái Gia Tuyền bất giác có chút sửng sốt, trực giác của cô cho biết ánh mắt của Laffey nhìn Hạ Cẩm Hiên có chút kỳ quái, nhưng đến tột cùng kỳ quái ở đâu, cô không nghĩ ra được, cũng không có suy nghĩ nhiều.
—— Tề Minh điên cuồng.
Thái Gia Tuyền đang nhìn bóng lưng Laffey đến lăng thần, Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng bắn hạt dẻ nhỏ ở trên ót cô: “Này, lại ngây ngô, anh đau muốn ૮ɦếƭ. Nếu là anh tàn phế, em phải phụ trách nuôi anh nha.”
Lúc này Thái Gia Tuyền mới phát hiện ra mình cầm miếng bông chấm R*ợ*u cồn, đang ngơ ngác đặt trên vết thương của anh không nhúc nhích. Vốn vết thương đã huyết nhục mơ hồ, thời gian dài tiếp xúc R*ợ*u sát trùng, như vậy không khác nào rắc muối lên trên vết thương. Làm Thái Gia Tuyền sợ tới mức lập tức rút tay trở về, đối với anh cười cười xin lỗi, le lưỡi một cái.
Cái nghịch ngợm mờ ám này, không thể nghi ngờ làm Hạ Cẩm Hiên xem ra so thuốc mê tốt nhất càng thêm hữu hiệu, tựa như một dạng đầu lưỡi màu hồng *** ở trong lòng anh, mềm nhũn, ấm áp.
Lâm Nhã Khiết vừa đem tay giúp một chút đã bị ánh mắt nhìn thâm thúy ở trong mắt Hạ Cẩm Hiên, trong lòng bất giác một hồi kích động không hiểu, chẳng lẽ hai người này xem vừa mắt rồi hả? Có rảnh rỗi nhất định phải bắt Tề Minh tới tra hỏi một phen.
Phong ba thoáng bình thường lại, ba cô gái Đức mới vừa giơ bản chữ “Hiên“ hiển nhiên vì Thái Gia Tuyền ở chỗ đó mà ngại không có đến gần, chỉ là bên này không cam lòng ở xa xa nhìn Hạ Cẩm Hiên, kích động nghị luận cái gì với nhau.
. . . . . .
Trải qua nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi, trận đấu tiếp tục tiến hành, chỉ còn dư bốn phút cuối cùng là kết thúc rồi, học viện Thương Mại còn rơi ở phía sau 5 điểm. Thay thế là hậu vệ Tô bổ sung lại lần nữa được trở lại trên sân, cũng thay thế Hạ Cẩm Hiên ném mạnh 2 quả ném phạt, nhưng đáng tiếc, anh ta chỉ phạt vào một, điểm số chênh lệch thu nhỏ còn 4 điểm.
Học viện Pháp Luật bắt đầu chiến thuật chắn người, hiển nhiên là muốn giữ vững 4 điểm chênh lệch đến cuối cùng.
Nghĩ đến anh em tốt của mình bị thương thành như vậy, Tề Minh đã cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng ót. Hiện tại cư nhiên bọn này đã lên tinh thần ra động tác chắn người, Tề Minh đã có chút giận không kềm được.
Tề Minh tựa như một đầu tức giận mãnh liệt, hung mãnh chiến đấu, thân thể kịch liệt đối kháng, đơn giản chỉ cần ép hai người bên cạnh của đội viên phòng thủ tới đây đối với anh liền tiến hành phối hợp phòng ngự.
Phát hiện đồng đội có lỗ hổng, Tề Minh quả quyết đưa bóng truyền qua, đồng đội không phụ sự mong đợi của mọi người, đưa bóng đưa vào khung giỏ bóng rỗ, điểm số thu nhỏ lại đến 2 điểm.
“Cậu ấy đã tới trạng thái giới hạn.” Hạ Cẩm Hiên khẽ thở dài. Thái Gia Tuyền cùng Lâm Nhã Khiết cùng đưa lưng về phía trận đấu, một lòng thay anh xử lý vết thương, vẫn không có quá để ý đến biến hóa trên sân, lúc này nghe được lời nói của Hạ Cẩm Hiên, không khỏi cùng quay đầu lại, thấy Tề Minh một bộ dáng cố hết sức liều mạng.
“Không nghĩ tới bình thường anh ấy bộ dạng cà lơ phất phơ, cư nhiên nghiêm túc cũng lợi hại như vậy.” Lâm Nhã Khiết lẩm bẩm nói.
. . . . . .
Không thể để cho đối phương đạt được, cách chỉ có 1 phút cuối cùng là trận đấu kết thúc, lần này quan trọng là phòng thủ phản kích. Lúc này Tề Minh càng thêm liều mạng tiến hành bao vây chặn đánh, đối với đối phương đội viên cầm bóng giống như là đang phát tiết loại đầy ngập tức giận, điều này làm cho đối phương cảm thấy rất áp lực.
Rốt cuộc, cơ hội tới, một truyền dài ở đối phương, bóng bay tại giữa không trung thì Tề Minh như kỳ tích hiện ra tại quỹ tích bóng bay lên, phóng lên một cái, đưa bàn tay vớt bóng xuống. Vừa rơi xuống đất, liền mạnh mẽ đem bóng truyền trở về cho trung tâm mũi nhọn Stephen của mình, đồng thời một khắc không ngừng đi vòng qua đường biên xông lên đi về phía trước.
Chỉ cảm thấy như kình phong thổi qua trước mặt, Tề Minh đã mang theo khí phách chợt lóe lên khắp người, bộc phát toàn lực dưới tốc độ cực kỳ kinh người. Lâm Nhã Khiết cùng Thái Gia Tuyền thấy có chút ngây người, tất cả đều há to miệng, tim treo đến cổ họng.
Mười mấy giây cuối cùng, hai điểm còn rơi ở phía sau, lần này tiến công không thể nghi ngờ là cơ hội cuối cùng của học viện Thương Mại. Giờ phút này Stephen đã hết sức tin cậy năng lực của Tề Minh, đối với phương thức tấn công của anh cũng quá quen thuộc, lúc trước coi là tính toán tốt, không chút do dự đưa bóng truyền cho đường biên, Tề Minh nhanh chóng chen vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc